Độc nữ y phi: Không lấy vương gia cặn bã!

Chương 137: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quan Vũ

Dùng cơm trưa xong, lúc trở về, bốn người Đoạn Thiên Nhã đã đứng chờ Quân Khởi La ở cửa phòng nàng, cho hay những người trong cung đã khởi hành hồi cung, ngay cả Thẩm Uyển Nguyệt cũng đi theo luôn.

"Biểu tẩu, tẩu nói xem sao Thẩm Uyển Nguyệt lại có thể cùng đi chung với hoàng thượng luôn thế?" Đoạn Thiên Nhã không rõ chân tướng.

Quân Khởi La cười nói: "Dù sao sáng mai các muội trở về là biết thôi, ta nói trước cho các muội biết thì cũng không hề gì. Bây giờ nàng ta chính là Uyển phi, về sau các muội có nói chuyện thì cũng nên chú ý một chút..."

"Uyển phi?"





Trịnh Oánh Oánh hét ầm lên, biểu hiện của mấy người khác cũng không kém hơn nàng ấy bao nhiêu.

Quân Khởi La gật đầu nói: “Đúng vậy, Uyển phi. Tối hôm qua hoàng thượng sủng hạnh nàng ta, chắc hẳn thủ đoạn của nàng ta không tệ, cuối cùng một sớm phong phi."

Mấy người các nàng còn không biết chuyện Thẩm Uyển Nguyệt cầu hoàng thượng tứ hôn cho Long Dận đó nha, nếu không thì sợ là còn chấn động kinh hãi hơn.

Mấy người nghe thấy Quân Khởi La nói Thẩm Uyển Nguyệt có "thủ đoạn không tệ", nghĩ đến phương diện kia, thì mặt ai cũng bừng bừng. Đoạn Thiên Nhã vỗ nhẹ lên cánh tay Quân Khởi La rồi nói: "Biểu tẩu, tẩu thật hư hỏng, bị biểu ca làm hư rồi."

"Tiểu Nhã, nói xấu sau lưng người khác là không được."

Đúng lúc giọng Long Dận vọng đến, thì thân người y đã nhẹ nhàng phóng qua tường viện, nhảy tới bên cạnh Quân Khởi La.

Đoạn Thiên Nhã bị bắt ngay tại trận, khiến mấy người Quân Khởi La buồn cười.

Đoạn Thiên Nhã sắng l!q"d"n - VânTrường giọng: "Biểu ca, tự nhiên huynh lại đi nghe lén mấy nữ tử bọn muội nói chuyện, thật đáng ghét."

Long Dận liếc nhìn nàng, thản nhiên nói: "Giọng muội lớn như vậy, ta cần phải nghe lén sao?"

"Rõ ràng là ghét bỏ muội, không để ý tới huynh nữa!" Đoạn Thiên Nhã nói xong, thì lôi kéo đám người Ngụy Y Tú, vừa đi vừa nói: "Hai người kia muốn nói chuyện riêng kia, chúng ta cũng đừng ở đây làm gai mắt người ta."

Long Dận bị nàng chọc cười, không khỏi mắng: "Muội cái nha đầu thối!"

Quân Khởi La bật cười, cho tới bây giờ nàng và Long Dận đã thấu hiểu hết rồi, cần gì phải nói to nói nhỏ chứ?

Nhìn theo đám người Đoạn Thiên Nhã đang rời khỏi, Long Dận nhìn trái nhìn phải không có người mới nói: "A La, phụ vương nàng đến đây."

"Gì?" Quân Khởi La vui sướng hỏi: "Sao ông ấy lại đến đây?"

Quân Khởi La vừa dứt lời, Phượng Thiên Khuyết đã nhảy từ vách bên kia chỗ Long Dận đến: "Hai ngày không gặp, tất nhiên là nhớ A La của ta rồi."

Ông nói xong thì đến ôm vai Quân Khởi La, lại bị Long Dận hất ra, tự tay ôm Quân Khởi La thật chặt vào lòng.





Quân Khởi La phát hiện ra một vấn đề, Tiểu Bạch của nàng luôn ở trong tay áo mình, mỗi lần Diệp Hoan tiếp cận mình thì luôn bị nó cắn, nhưng không biết tại sao lại thế này, chỉ đúng lần đầu tiên gặp Long Dận thì Tiểu Bạch mới tấn công, sau đó cũng chưa từng xuất hiện. Thậm chí ngay cả Long Dận ngủ cùng mình trên giường nhỏ cũng không hề xuất hiện ra bảo vệ mình. Xem ra nên tẩy não cho nó rồi!

Làm sao Phượng Thiên Khuyết chịu để cho Long Dận bá chiếm nữ nhi của mình, mày dựng ngược, mắt lạnh lùng: "Long Dận, tiểu tử ngươi buông A La ra, còn chưa thành thân mà ôm ôm ấp ấp thì còn ra thể thống gì?"

"Cả đời tiểu tế chỉ nhận định A La, nàng thành thân hay chưa thì cũng là nữ nhân của Long Dận ta, mà ngươi, cho dù là phụ thân của nàng, cũng không thể đụng chạm đến nàng!" Ngữ điệu của Long Dận bị áp bức thay đổi lại vì Quân Khởi La đang trầm lặng: "Ít nhất trước mặt ta thì không thể đụng chạm."

Gia, khí khái nam tử của người đi đâu rồi? Sao chủ mẫu liếc một cái thì người đã ỉu xìu rồi hả? Tứ Vô nhao nhao châm chọc hành vi sợ tức phụ của chủ tử nhà mình.

"Tiểu tử thối*, quá bá đạo!" Phượng Thiên Khuyết chán nản nói: "A La, chúng ta về Tây Việt, phụ vương tìm một người tốt hơn!"

"Lão già kia, ngươi còn dám hở xíu là lôi kéo A La đi theo ngươi, đừng trách ta không kính lão!" Lúc này Long Dận đã nổi bão: "Cho dù người mang A La đi thì ta cũng đến tây việt cướp về, không tin ngươi cứ thử xem!"

"Í, tiểu tử thối, còn uy hiếp lão tử, ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi hay sao?" Phượng Thiên Khuyết vén tay áo lên thủ thế muốn đánh nhau.

Long Dận buông Quân Khởi La ra muốn tiếp đón.

Quân Khởi La thở dài, hai người ông - tế bình thường một chút có được hay không?

"Khụ khụ, tốt xấu gì hai người cũng nên chú ý đến ảnh hưởng chứ. để cho người ta biết Quân Khởi La con là nữ nhi của Dực Vương Tây Việt, chỉ sợ chưa đến hai người, mẫu thân cũng sẽ bị đồn đãi là nữ nhân không đứng đắn đấy. Phụ vương, người làm thế là muốn chuyện này xảy ra sao? Sau đó kế hoạch của con bị phá hủy vì hai người đánh nhau ở đây, cho dù là thân sinh phụ thân của con hay là nam nhân của con, cũng đừng trách con trở mặt trách cứ."

Quân Khởi La nói xong thì xoay người đi vào phòng.

Uy hiếp xong, thành công ngăn chặn chiến tranh giữa hai nam nhân lại, hai người cũng theo vào phòng.

Vừa vào phòng, Phượng Thiên Khuyết lại hỏi: "A La, nghe nói hai ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện?"

Quân Khởi La biết Phượng Tam, Phượng Cửu nói với ông, vì thế cũng không giấu giếm, nói hết những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này với Phượng Thiên Khuyết.

Phượng Thiên Khuyết nghe xong thì nổi cơn thịnh nộ, nén giọng quát lên thật tức giận: "Giỏi cho nữ nhân độc ác, không thua tổ mẫu và nương nàng ta một chút nào! Người đâu!"

Quân Khởi La vội vàng ngăn lại: "Phụ vương, người muốn làm gì?"





Phượng Thiên Khuyết không chút nghĩ ngợi đã nói: "Tất nhiên là giết nữ nhân kia!"

Quân Khởi La vừa cảm động vừa phân tích lợi hại: "Phụ vương, nếu giết Thẩm Uyển Nguyệt thì không đơn giản sao? Nhưng mà hiện tại nàng ta được Long Triệt ân sủng, đương nhiên về phần ân sủng này, không loại trừ Long Triệt nhắm trúng thân phận đệ tử Dược Vương của Thẩm Uyển Nguyệt, thế nhưng chỉ dựa vào một đêm hoan hảo đã được phong phi, đủ để thấy thái độ của Long Triệt đối với nàng ta! Không chừng Thẩm Uyển Nguyệt đã nói chuyện con hại nàng ta với Long Triệt rồi, người mà giết nàng thì chắc chắn sẽ khiến Long Triệt phẫn nộ, nữ nhi chỉ e là không thoát khỏi hiềm nghi đã giết nàng ta. Chúng ta từ từ tính sổ, không vội chốc lát được. Hơn nữa, làm cho một nữ nhân tâm cao khí ngạo gả cho một nam nhân còn lớn tuổi hơn phụ thân nàng ta, đây cũng chưa chắc không phải là một loại trừng phạt đâu!"

Phượng Thiên Khuyết nghĩ nghĩ, thấy đúng lắm: “Ừm, A La nói không sai. Nhưng mà A La, đồng ý với phụ vương, sau này đừng bao giờ lấy thân mạo hiểm, làm hại bản thân vì đối phó với mấy loại người thế này, không đáng."

"Dạ, nữ nhi đã hiểu rồi."

...

Buổi chiều, thánh chỉ phong phi cho Thẩm Uyển Nguyệt đã

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status