Độc sủng ngốc hậu

Chương 113: Nạn dân đến (1)


Edit: Arya

Beta: Ahkung

Thời điểm Tần Dục mới tới phủ Quảng Ninh, hắn cố tình không tới phủ thành chủ mà đi vòng đường khác bởi hắn biết rõ quan viên địa phương không hoan nghênh mình, nói không chừng còn tìm cách gây rắc rối.

Khi đó căn cơ của Tần Dục ở Tây Bắc chưa đủ vững, để tránh đối đầu với đám quan viên địa phương, hắn dứt khoát không tới phủ thành chủ mà đi tới quân doanh Tây Bắc.

Qua mấy tháng tình thế đã thay đổi, bây giờ Tần Dục khống chế tốt quân Tây Bắc rồi cần gì e ngại đám quan văn. Điều duy nhất khiến Tần Dục phải cân nhắc là việc thẳng tay xử lý tri phủ Quảng Ninh có thể khiến Tần Tề không vui rồi gây phiền toái cho bản thân. Đúng lúc này Tần Tề đưa cho hắn mật chỉ. Dựa vào điểm này, Tần Dục có thể ra tay không chút do dự.

Tri phủ Quảng Ninh, bao gồm đám quan viên địa phương phủ Quảng Ninh đều bị Tần Dục bắt vào đại lao, tịch biên nhà cửa. Phủ Quảng Ninh là địa bàn của Tần Dục, nơi đây không nuôi đám sâu mọt. Hành động của Tần Dục dọa sợ nhiều người. Bọn họ không ngờ Đoan Vương ra tay mưa cuốn gió rền một câu cũng không báo trước, xử lý nhiều quan viên như vậy.

- ----

Đại lao phủ Quảng Ninh.

“Đoan Vương bắt hết chúng ta vào đại lao, hắn không sợ phủ Quảng Ninh loạn lên sao?”

“Để xem hắn cai trị phủ Quảng Ninh thế nào nếu không có chúng ta.”

“Đoan Vương đúng là không biết chừng mực!”

Đám quan viên bị bắt đều cảm thấy Tần Dục điên rồi.

Tây Bắc là nơi hẻo lánh nên người bình thường không ai nguyện ý tới làm quan, số lượng quan viên vốn đã ít nay Tần Dục lại bắt sạch người vào đại lao... thử hỏi còn ai quản lý phủ Quảng Ninh?

Bọn họ ôm suy nghĩ này nên yên tâm ngồi đợi, tất cả đều cho rằng một thời gian ngắn nữa Tần Dục sẽ tới thả người.

Tuy nhiên tất cả sai rồi. Tần Dục không chỉ muốn bắt người mà còn muốn giết bọn họ, thậm chí tịch biên nhà cửa.

“Vương gia, người bắt hết quan viên phủ Quảng Ninh về sau ai giúp người quản lý …”

Lý Sùng An suy nghĩ giống đám quan viên, tuy mấy kẻ bất tài không phải thứ tốt nhưng Vương gia đem người giết sạch thì sau này ai giúp Vương gia thu thuế gì đó, quản lý phủ Quảng Ninh?

“Ngươi không cần lo lắng, lần này có nhiều thư sinh cùng ta tới đây.” Tần Dục nói.

Sau khi đám thư sinh chấp nhận hiện thực, Tần Dục sắp xếp cho bọn họ rất nhiều việc, tỷ như quản lý bá tánh huyện Vạn Sơn, quản lý phụ binh, ngoài ra hắn sai người đưa những thư sinh đó về nông thôn.

Chỉ một thời gian ngắn, những thư sinh đó đã thay đổi. Những thư sinh đó quản lý phủ Quảng Ninh trôi chảy, không có một chút vấn đề.

Trước kia Lý Sùng An không biết chuyện này, nay được Tần Dục nhắc nhở không khỏi vừa mừng vừa sợ: “Vương gia quả là thần cơ diệu toán!”

“Thần cơ diệu toán chính là quốc sư.” Tần Dục nói

Hóa ra chuyện này có liên quan tới quốc sư? Sau khi nghe xong, Lý Sùng An càng sùng bái quốc sư, đồng thời cảm thấy có chút đáng tiếc.

Quốc sư quá mức lạnh nhạt, không chịu nói với người ngoài câu nào. Có điều quốc sư luôn chú ý tới bọn họ, lại thân cận với Đoan Vương.

Tần Dục ban một mệnh lệnh: giết gần hết quan viên phủ Quảng Ninh đồng thời sắp xếp đám thư sinh thay thế chỗ trống. Những thư sinh đó không có sắc phong của triều đình lại được ngồi ở vị trí của tri phủ, tất cả vô cùng vui vẻ.

Thật ra người đậu tiến sĩ chưa chắc đã được làm quan, đừng nói như bọn họ chưa đậu tiến sĩ hay nói trắng ra là không có khả năng đậu tiến sĩ thì việc làm quan...

Đoan Vương thật tốt! Lúc đầu mọi người đều bất mãn với Tần Dục, thậm chí không ngừng tự nhủ là bọn họ bị ép tới Tây Bắc, bọn họ không tự nguyện. Nhưng giờ bọn họ đã chủ động đi theo Đoan Vương tới Tây Bắc vì đại nghiệp của Đại Tần.

Tần Dục vô cùng vừa lòng với thái độ của đám thư sinh. Hắn sắp xếp đám thư sinh xử lý sự vụ phủ Quảng Ninh rồi đưa những người còn lại tới quân doanh Tây Bắc, tới Tây Ninh.

Tần Dục tra được không ít thương nhân Tây Ninh buôn bán với người Nhung. Những người này dựa vào buôn bán với người Nhung để kiếm tiền, đúng là những kẻ mang dòng máu Đại Tần nhưng lại đi ăn thịt đồng loại. Hắn sẽ khiến những kẻ đó phải nhả hết bạc ra.

Tất nhiên, Tần Dục có ý nghĩ như vậy không vì lý do đàng hoàng mà vì tư tâm.

Hắn thiếu tiền.

Ngày trước người Nhung đứng vững gót chân sau khi đánh xuố g phía nam bởi vì bọn họ vừa đi vừa xét nhà cướp tiền, giờ Tần Dục không có tiền nên tính toán học theo cách này. Người an phận làm buôn bán bình thường, Tần Dục sẽ không làm tới mức cường thủ hào đoạt nhưng những kẻ có nhược điểm trong tay hắn thì tự cầu phúc đi!

- ----

Tây Ninh không phải đất phong của Tần Dục, theo lý Tần Dục không được phép tới nhưng Tần Dục vẫn đi.

Nạn hạn hán ở Trung Nguyên càng ngày càng nghiêm trọng, thời gian khẩn cấp, hắn không quản nhiều được.

Giống như cách Tần Dục tới phủ Quảng Ninh, khi hắn tới phủ Tây Ninh không đánh tiếng trước mà đi thẳng tới nhà rất nhiều thương nhân Tây Ninh.

Tịch biên xong, sắc mặt Tần Dục vô cùng khó coi. Trong số những nhà bị tịch biên, nhà ít nhất có mấy chục vạn lượng của cải, còn nhà nhiều thì có tới mấy trăm vạn lượng.

Quốc khố cũng không có nhiều tiền đến vậy.

Tần Dục từng cho rằng người có nhiều tiền nhất ở Đại Tần là hải thương buôn muối Giang Nam nhưng không ngờ Tây Ninh cũng có nhiều tiền đến vậy.

So sánh ra ngân khố triều đình rất nghèo, vô cùng nghèo.

Tần Dục tịch biên nhà nhiều thương nhân Tây Ninh đồng thời giết không ít thương nhân, nhưng giống với người nhà đám quan viên phủ Quảng Ninh, Tần Dục cũng không giết người nhà thương nhân phủ Tây Ninh. Tần Dục không phải người thích giết chóc cũng không muốn bôi đen thanh danh bản thân.

Tần Dục chỉ ở Tây Ninh năm ngày rồi rời đi.

Thời điểm tới, mọi người đi với hai tay trống trơn, thời điểm về, từng hàng xe ngựa xếp dài trên quan đạo, nhìn không thấy điểm cuối.

Trên xe ngựa chất đầy vàng bạc và lương thực.

Ngày trước Tần Dục từng bán đi rất nhiều đồ vật trong phủ để kiếm bạc, khi đó hắn cảm thấy chính mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy là rất giỏi, nhưng hiện tại…

Nhìn số bạc thu được sau khi xét nhà, Tần Dục đột nhiên phát hiện lúc trước bản thân cực khổ “kiếm tiền” thật sự là chút tiền còm.

Tần Dục đi Tây Ninh một chuyến lập tức lắc mình trở thành phú ông, tiền tài đủ để phát triển tốt khu vực Tây Bắc.

- ----

Cùng lúc đó, vô số tấu chương từ Tây Ninh đưa tới Kinh thành.

Quan viên phủ Quảng Ninh bị giết, thu phục hết không có cách gửi tấu chương tới Tần Tề nhưng quan viên phủ Tây Ninh hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Bọn họ viết lại sự việc xảy ra ở Quảng Ninh cùng Tây Ninh vào tấu chương gửi đi Kinh thành.

Nhất thời, quan viên trong triều gần như tất cả đều quan tâm tới Đoan Vương đang nổi lên. Đoan Vương tùy ý chém giết tri phủ, chạy tới Tây Ninh giết người xét nhà, đây là hành vi không để triều đình để vào mắt! Tần Dục làm như vậy, chẳng lẽ tính toán làm phản?

Quan viên trong triều vô cùng phẫn nộ nhưng Tần Tề lại không để trong lòng.

Tần Dục gửi một phong thư cho Tần Tề, trong đó ghi kết quả thu được khi đi xét nhà người khác, số bạc thu được lên đến một ngàn vạn lượng bạc.

Một ngàn vạn lượng! Là một ngàn vạn lượng! Tần Tề nhìn thấy con số này bất ngờ đến run tay, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ tìm Tần Dục đòi tiền. Tuy nhiên Tần Tề nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó vì trong thư Tần Dục viết sẽ dùng số tiền đó để sắp xếp chỗ ở cho nạn dân.

Hoàng huynh của hắn nói muốn đưa tất cả nạn dân Trung Nguyên đi Tây Bắc. Nạn hạn hán ở Trung Nguyên đã kéo dài hai năm, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng... Tần Tề đang đau đầu không biết sắp xếp những nạn dân đó thế nào thì Tần Dục xung phong chịu trách nhiệm. Tần Tề vô cùng biết ơn Tần Dục, hắn không thèm quan tâm chỗ tiền một ngàn vạn lượng nữa.

Việc sắp xếp nơi ở cho nạn dân tốn rất nhiều bạc. Tần Tề muốn giúp đỡ Tần Dục, thậm chí đã tính toán đến chuyện xét nhà đám quan viên trong Kinh thành.

Đương nhiên, Tần Tề chỉ được phép nghĩ vậy thôi, thân là Hoàng đế, Tần Tề không thể làm chuyện ngông cuồng như vậy... Trong hoàn cảnh này Tần Tề thấy ghen tỵ Tần Dục.

Số lượng một ngàn vạn đấy, con số này làm vị Hoàng đế Tần Tề ghen tỵ đến đỏ mắt. Thật ra Tần Dục xét nhà thu được hai vạn ngàn lượng cùng vô số trân bảo, nếu hắn nhờ Du gia đem đi Giang Nam bán thì có thêm được mấy trăm vạn lượng. Tất nhiên, Tần Tề không biết sự thật này.

- ----

Có tiền, Tần Dục cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, sai người mời Du gia đến, thỉnh bọn họ hỗ trợ mua lương thực.

Đất đai ở Giang Nam bị các địa chủ thâu tóm gần hết, đám địa chủ này vì kiếm nhiều tiền nên chuyển từ trồng cây lương thực sang trồng dâu. Giá lương thực ở Giang Nam bị đẩy lên cao, vì vậy Du gia chuyển hướng tới mua lương thực của một tiểu quốc Nam Dương.

Du gia mua nhiều lương thực là chuyện tốt, nhưng việc vận chuyển tới Tây Bắc lại rất phiền phức... Một lần nữa, Tần Dục khắc sâu trong đầu về sự bất tiện của giao thông Tây Bắc

Hiện tại Tần Dục có bạc có lương thực, đã là đến lúc xây đường sửa nhà…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status