Độc sủng ngốc hậu

Chương 57: Kỹ thuật in (2)


Edit: A Cảnh

Beta: Nhược Vy

Trong Đoan Vương phủ, trừ Lục Di Ninh là Vương phi ra thì không còn nữ quyến khác, nơi ở cũng trở nên rộng rãi hơn bình thường, Hồ đại phu chẳng qua chỉ là một đại phu cũng chiếm được một cái viện rất lớn.

Mà ngay bây giờ, trong viện Hồ đại phu, Lục Di Ninh đang ngồi xổm trên mặt đất, lật xem một ít thảo dược vừa được đưa tới.

"Vương phi, người biết những thảo dược này sao?" Hồ phu nhân hỏi.

Lục Di Ninh thành thật lắc đầu, nàng biết cách dùng của một ít thảo dược, nhưng nếu nói thật sự nhận biết thì không hẳn --- vì nàng hoàn toàn không biết tên những thảo dược kia.

Hồ phu nhân ngồi bên cạnh Lục Di Ninh, giới thiệu từng loại thảo dược, sau đó tinh tế nói qua tất cả công dụng của thảo dược một lần, cuối cùng lại hỏi: "Người nhớ kỹ chưa?"

Lục Di Ninh gật đầu, hỏi lại: "Ung thũng phong độc[1] là cái gì?" Bên trong có một thảo dược nói là có thể trị liệu ung thũng phong độc, nhưng Lục Di Ninh không biết đây là cái gì.

[1]: Ung thũng phong độc - còn gọi là chân bại liệt hay tiếng anh là rickest, đề cập đến một căn bệnh cấp tính xảy ra giữa thịt và máu, sưng và đau (bắt đầu từ một vài làn da thay đổi màu sắc), trong khoảng 9cm, khởi phát nhanh chóng, dễ sưng, mủ.

Hồ phu nhân đứng lên giải thích, nhìn thấy dáng vẻ cái hiểu cái không của Lục Di Ninh thì cười nói: "Chuyện này gồm rất nhiều kiến thức, người muốn biết thì cần trông thấy tận mắt, chỉ dựa vào ta giảng thì không thể rõ ràng được."

"Ồ." Lục Di Ninh gật đầu, không tiếp tục truy vấn nữa.

Nàng học những thứ này là vì chữa bệnh cho Tần Dục, còn những thảo dược không dùng đến thì chẳng có hứng thú đâu mà tìm hiểu.

Hồ phu nhân cũng biết được chuyện đó, thấy nàng như vậy thì cười nói: "Vương phi, ta dạy chữ cho người nha?"

"Ừ." Lục Di Ninh lập tức gật gật đầu.

Hồ phu nhân dẫn nàng đến thư phòng, cầm sách thuốc dạy nàng nhận biết chữ.

Hồ phu nhân và Hồ đại phu không có hài tử, bởi vậy nên Hồ phu nhân vẫn luôn rất thích hài tử, đáng tiếc ở Đoan vương phủ hoàn toàn không có hài tử nào.

Đoan vương phủ không có hài tử, trước kia Hồ phu nhân chỉ có thể đem toàn bộ tình thương mẫu tử dành cho những tiểu thái giám, tiểu nha hoàn trong phủ, đối với bọn họ chăm sóc nhiều hơn một chút, nhưng mấy tháng này, Đoan vương phi đã bắt đầu cùng bà học y.

Mới đầu Hồ phu nhân coi chuyện này như một công việc mà làm, nhưng tiếp xúc lâu thì càng ngày càng thích Lục Di Ninh.

Tính cách của Lục Di Ninh đơn thuần, cái gì cũng không hiểu, giống như hài tử bình thường, cố tình so với hài tử còn nhu thuận hơn....Quả thật Hồ phu nhân nuôi nàng như nuôi nữ nhi, hơn nữa càng nuôi càng thích, hận không thể đem tất cả những gì mình biết dạy hết cho nàng.

Đáng tiếc Lục Di Ninh tâm tâm niệm niệm, tất cả đều vì Đoan vương, bà dạy nàng hồi lâu, cũng không thấy nàng nhiều lời với mình.

May mà Đoan vương đối xử với nàng không tệ, không nói đến việc một chút cũng không ghét bỏ nàng ngốc, thậm chí khi nàng đến quỳ thủy vẫn đối với nàng như cũ, còn thêm quan tâm yêu thương...

Lục Di Ninh tự học chữ học rất kiên nhẫn, nhưng mắt thấy sắp đến thời gian Tần Dục trở về, nàng liền không chịu học nữa, đứng mạnh lên, nhìn chằm chằm Hồ phu nhân.

"Vương phi muốn đi chờ Đoan Vương, vậy đi đi." Hồ phu nhân nói.

Lục Di Ninh nghe vậy liền bay nhanh ra ngoài.

Chờ khi Lục Di Ninh đi, trước đó vì tránh hiểu nhầm nên Hồ đại phu ở tiệm thuốc, giờ đi vào hỏi: "Phu nhân, tiến độ học y của Vương phi thế nào rồi?"

"So với lúc trước chàng học còn nhanh hơn." Hồ phu nhân nói, Hồ đại phu được phụ thân của Hồ phu nhân nhặt về từ bên ngoài, truyền dạy cho ông toàn bộ y thuật. Ông nhỏ hơn Hồ phu nhân vài tuổi, lúc trước Hồ phu nhân vẫn hay rửa mông cho ông.

Sờ sờ râu của mình, Hồ đại phu có chút mất hứng, cố ý nói: "Phu nhân đây là đang ghét bỏ ta?"

"Ông không đứng đắn gì hết." Hồ phu nhân nói dỗi rồi thở dài: "Rõ ràng Vương phi là một người thanh khiết thông minh, lúc trước không biết sao Trưởng Công chúa lại đối xử với Vương phi như một đứa ngốc, khắt khe là thế." Lúc trước Vương phi một thân toàn thương tích, bà vừa nghĩ đến đã đau lòng.

"Phu nhân, trên người Vương phi có chút bí mật, chúng ta vẫn nên ăn nói cẩn thẩn thì tốt hơn." Hồ đại phu nói. Lúc trước Vương gia đã cố ý dặn dò không thể đem chuyện của Vương phi nói ra bên ngoài, sau khi bọn họ sống chung cùng với Vương phi, cũng cảm thấy trên người Vương phi có nhiều bí mật.

"Chẳng lẽ ta không biết điều này ư?" Hồ phu nhân nói, Vương phi có chút không thích hợp, bà so với Hồ đại phu còn phát hiện sớm hơn. Chẳng qua vài điểm không thích kia, đối với Lục Di Ninh đều có lợi cả, bà cũng không quản nhiều.

Đoan vương là chủ tử của bọn họ, Vương phi cũng không phải là người xấu, bọn họ chỉ cần chỉ bảo Vương phi cho tốt là được.

Lúc Hồ phu nhân cùng Hồ đại phu nói chuyện, Lục Di Ninh đã đứng ở cửa Vương phủ trông mòn con mắt, không bao lâu sau, có một gã sai vặt chạy đến: "Vương phi, Vương gia sắp trở lại."

Lục Di Ninh vẫn ở trong phủ đợi mình, Tần Dục sợ nàng đợi lâu quá cho nên mỗi ngày vào lúc sắp về đều cho một gã sai vặt chạy về thông báo trước, như vậy tính ra thời gian hắn trở về chính là sau khi Lục Di Ninh được gã sai vặt thông báo, không cần phải lo sẽ bỏ lỡ.

Lục Di Ninh không trả lời, thậm chí cũng không có đi nhìn gã sai vặt kia, ánh mắt nóng bỏng mấy phần chỉ nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Vương phủ.

Nàng không biết cũng không muốn nói chuyện với người không quen thuộc, nên dứt khoát không nói lời nào, đôi khi bọn họ chủ động nói chuyện với nàng, nàng đều không biết phải làm sao, làm gì thì mới tốt.

Lục Di Ninh chờ được một hồi, Tần Dục đã trở lại, trên tay còn cầm một hộp đồ ăn --- hiện tại hắn đã quen với việc mỗi ngày mang đồ ăn về nhà để đút cho Vương phi của mình.

Lúc trước Vương phi của hắn chỉ có thể ăn đồ dễ tiêu, rất nhiều đồ ăn hắn không thể mang cho nàng, nhưng bây giờ thân thể của nàng đã tốt hoàn toàn, muốn ăn gì cũng được, đặc biệt còn ăn nhiều.

Lần này Tần Dục mang về vịt nướng.

Đem vịt nướng được đặt trong hộp đồ ăn lấy ra, Tần Dục dùng lá sen cuốn thịt vịt nướng, tự tay đút cho Lục Di Ninh: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon!" Lục Di Ninh gật đầu, nàng thích nhất là ăn thịt, vịt nướng quả thực ngon vô cùng!

Đương nhiên, chỉ cần là Tần Dục đút thì cho dù là cháo hoa, nàng cũng cảm thấy ngon ghê gớm.

Hai người một người đút, một người ăn, không bao lâu sau đã ăn sạch không còn một miếng, Lục Di Ninh còn chưa đã thèm.

"Ngày mai ta lại mang về cho nàng." Tần Dục nói.

"Ta còn muốn ăn vịt nướng." Lục Di Ninh nói, gần đây nàng rất chung tình với vịt nướng, cảm giác ăn thế nào cũng không chán.

"Được." Tần Dục nhìn nhìn ngón tay của mình, đáp ứng.

Hắn cũng rất thích đút cho Lục Di Ninh ăn vịt nướng, lúc nàng ăn vịt nướng, môi luôn lơ đãng sẽ đụng vào ngón tay của hắn, khiến cho ngón tay hắn bắt đầu tê dại, còn tê dại đến tận trong lòng.

Sau khi ăn lót dạ, Tần Dục bắt đầu xử lý chuyện trong phủ.

Hắn làm việc gì cũng không lừa gạt Lục Di Ninh, ngẫu nhiên nhìn thấy Lục Di Ninh đang nhìn mình chằm chằm, hắn còn giải thích vài câu, nói cho nàng biết vì sao mình lại muốn làm như vậy.

Chuyện trong phủ cần Tần Dục xử lý không nhiều, chờ Tần Dục xử lý xong, thì đã đến lúc ăn cơm chiều.

Lục Di Ninh vừa mới ăn nửa con vịt không được bao lâu, nhưng đến thời điểm cơm chiều, nàng vẫn có thể ăn được rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn Tần Dục.

Lúc nàng vừa mới bắt đầu ăn như vậy, Tần Dục còn sợ nàng ăn no quá sẽ vỡ bụng nên ngăn cản, sau này phát hiện nàng hoàn toàn không sao nên không ngăn cản nữa, tùy ý để nàng muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Dù sao nàng có béo đi nữa, thì hắn cũng không ghét bỏ.

Sau cơm chiều, như thường lệ Tần Dục bắt đầu chỉ dạy Lục Di Ninh học chữ.

Mở sách trên tay ra, Tần Dục phát hiện hôm nay những điều hắn muốn dạy cho tốt thì Lục Di Ninh đã học được ở chỗ của Hồ phu nhân hết rồi, nàng nheo mắt đắc ý, sở dĩ nàng kiên trì học chữ với Hồ phu nhân là vì muốn lúc Tần Dục dạy chữ cho mình, có thể học nhanh hơn một chút, để cho Tần Dục khen ngợi mình.

"Di Ninh thật thông minh." Quả nhiên Tần Dục cất lời khen, đối với thê tử của mình, xưa nay hắn không tiếc lời khen ngợi.

Lục Di Ninh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, càng đắc ý.

Một ngày này, đối với Đoan Vương phủ mà nói là một ngày vô cùng bình thường, đối với Lục Di Ninh cũng bình thường không có gì khác biệt, nhưng với thư sinh trong Kinh thành mà nói, một ngày này không giống ngày bình thường cho lắm.

Hôm nay, có một quầy sách ở Kinh Thành bắt đầu bán sách với giá cực thấp.

Sách trên đời này, Tứ Thư Ngũ Kinh có giá tương đối tốt, bởi vì mấy quyển sách này thư sinh nào cũng cần dùng đến, cho nên đại đa số sách in ra đều bán được, in ấn cũng nhiều nhất.

Phàm là xưởng in ấn, cơ bản đều có một bộ bản khắc Tứ Thư Ngũ Kinh.

Nhưng vài quyển tạp thư bình thường cũng không hề rẻ,ở nơi địa phương nhỏ, có người muốn mua mà mua không được, muốn có sách như vậy thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách đi mượn, sau đó sao chép ra một quyển khác.

Bởi vậy, trên thế gian này đối với thư sinh, trừ phi trong nhà có nhiều sách, bằng không muốn đọc nhiều sách là rất khó, thư sinh bần hàn muốn xuất đầu càng khó hơn.

Tuy nói Tô Thủ phụ xuất thân thấp kém nhưng thực ra trong nhà cũng có tiền, nếu không thì làm gì có bạc giúp hắn mua sách đọc đầy một bụng chữ nghĩa?

Sách, đối với người đọc sách là vô cùng vô cùng trọng yếu, dưới loại tình huống này, đột nhiên có một cửa hàng lấy giá cực thấp bán sách...

Ngô Thiên Dương là một trong những thư sinh bình thường ở Kinh thành, năm trước hắn thi đậu tú tài, năm nay chuẩn bị thi cử nhân, bởi vậy, hắn thường thường dạo quanh các quầy sách trong Kinh thành, xem xem có sách gì đáng mua hay không.

Nếu có... Hắn liền mặt dày mày dạn đứng trong quầy sách đọc một hồi lâu, hoặc dứt khoát xin phép chưởng quầy giúp chép sách.

Không còn cách nào khác, tuy rằng nhà Ngô Thiên Dương không đến nỗi nào, nhưng cũng không có nhiều tiền để mua sách --- mua vài quyển sách, mỗi quyển đã là mấy lượng bạc!

Sáng sớm hôm nay, Ngô Thiên Dương đi vào một quầy sách.

Chưởng quầy sách này rất dễ nói chuyện, cho phép hắn đứng lâu xem sách nên hắn thường đến đây.

Chỉ là, quầy sách này hôm nay, so với bình thường thì khác biệt rất lớn..

Nhìn thấy từng chồng sách được chất đầy trong cửa hàng, Ngô Thiên Dương không khỏi kinh ngạc --- quầy sách này lấy đâu ra nhiều sách như vậy?

"Chưởng quầy, hôm nay sao đột nhiên có nhiều sách hơn vậy?"Ngô Thiên Dương hiếu kỳ nhìn chưởng quầy.

"Hóa ra là Ngô tiên sinh. " Chưởng quầy nhìn Ngô Thiên Dương nói: "Ngô tiên sinh, hôm nay Đông gia đưa tới rất nhiều sách, giá cả phải chăng, Ngô tiên sinh muốn mua một chút hay không?"

Số sách chất chồng phần lớn là tạp thư, nhưng xem tạp thư đối với thư sinh cũng có chỗ ưu việt, tăng thêm hiểu biết, huống chi... Ngô Thiên Dương thích xem các loại tạp thư nhất!

Nuốt nước miếng, Ngô Thiên Dương hỏi: "Sách này bán thế nào?" Trên người hắn mang theo năm lượng bạc, nếu là giá phải chăng thì mua một hai quyển cũng có thể, chỉ là tạp thư bình thường đều có giá không phải chăng chút nào.

"Những sách này, tất cả đều một trăm văn một quyển." Chưởng quầy nói.

Ngô Thiên Dương bối rối: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Chưởng quầy gật đầu.

Ngay lập tức, Ngô Thiên Dương phóng vào chỗ sách kia: "Sách nơi này, đều cho ta mỗi thứ một quyển!" Một trăm văn một quyển sách, một lượng bạc có thể mua mười quyển, năm lượng bạc...Ngô Thiên Dưng có chút không tính ra được.

Lúc rời đi, Ngô Thiên Dương ôm một đống sách lớn, cả người cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, hắn tới gặp lão sư của mình trong nhà, nói: "Tiên sinh! Có cửa hàng bán sách với giá một trăm văn một quyển."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status