Độc thê của hoạn quan có thai

Chương 105: Có người đến giành nhánh cỏ non của hắn (2)


Quân Cơ Lạc liếc mắt nhìn Đường Tử An một cái, ánh mắt dừng trên cánh tay mập mạp đang kéo Đường Tứ Tứ, cậu em vợ này của hắn không phải đã mười hai tuổi rồi sao? Sao lại còn luyến tỷ như vậy?

Đường Tử An lập tức không vui, chỉ vào Quân Cơ Lạc liền thuận miệng nói: "Đệ mới không cần đâu. Hắn là tên khốn kiếp! Hắn chuyên khi dễ Nhị tỷ của đệ. Đệ mới sẽ không nhận tên khốn này làm tỷ phu đâu."

Đường Tử An nói xong, khuôn mặt mập mạp nhíu chặt lại, còn thập phần khinh bỉ hướng Quân Cơ Lạc phun nước bọt.

Lúc này đã có một đám dân chúng kéo đến đứng chật cửa Đường phủ. Đường Tứ Tứ tức giận nhíu mày, nhưng vẫn là luyến tiếc trách cứ đệ đệ."Tử An, mặc kệ đệ có nhận thức chàng hay không, nhưng hiện tại chàng chính là tỷ phu của đệ. Đệ gọi chàng một câu, đem lễ tiết làm tròn, người khác có muốn tìm nhược điểm của đệ cũng không thể nào tìm được."

"Không! Đệ mới không thèm! Hắn là một người đầy tội ác làm hại con gái nhà lành!" Đường Tử An cảm giác được Quân Cơ Lạc đang quét ánh mắt về phía hắn, hắn nghĩ mà sợ liền co rụt lại nép sau lưng Đường Tứ Tứ, nhưng lại ló ra ngoài hướng Quân Cơ Lạc thè lưỡi.

Quân Cơ Lạc thề, nếu là thời điểm bình thường, có người dám nói như vậy với hắn, kết cục của bọn họ thật sự vô cùng thê thảm. Nhưng Đường Tử An...... hắn cũng không tin, hắn không thu thập được một tên hài tử như vậy.

Quân Cơ Lạc đi lên phía trước vài bước, đi đến trước mặt Đường Tử An, bàn tay to nhấc lên, liền nắm lấy cổ áo Đường Tử An, đem cả người hắn nhấc lên. Đường Tứ Tứ vừa thấy, bị dọa sợ, liền chạy thật nhanh đến bảo Quân Cơ Lạc đem hắn buông xuống.

Quân Cơ Lạc lại hoàn toàn không để ý tới nàng, hắn đứng sát vào Đường Tử An, uy hiếp nói. "Nam tử hán đại trượng phu, nếu đã dám phỉ nhổ kẻ địch. Vậy cũng không cần giống như con rùa rúc đầu trốn phía sau Nhị tỷ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi vừa rồi làm cho ta rất không thích. Ta phải hảo hảo trừng phạt ngươi một chút."

Đường Tử An vẻ mặt chính khí, cứng cổ nói. "Muốn chém muốn giết, tùy ngươi định đoạt!"

"Ah, thật là có chí khí của nam tử hán. Nếu như vậy, ta đây sẽ không khách khí." Quân Cơ Lạc nói xong, vung ra một bàn tay manh mẽ đặt trên quần áo Đường Tử An ấn một cái, Đường Tử An chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, ngay sau đó nửa người trên của hắn cũng chỉ còn lại một cái yếm đỏ.

Đường Tử An đột nhiên cả kinh, hai tay nhanh chóng che chắn thân mình hắn. Nhưng hắn tuổi nhỏ, khuôn mặt lại béo mập, cho nên một loạt động tác này của hắn, thật ra có vẻ vô cùng buồn cười cùng đáng yêu.

Quân Cơ Lạc lại vô lại cười tà ác, thò tay chuẩn bị lôi quần hắn xuống. Đường Tứ Tứ lần này chạy nhanh đến trừng mắt nhìn Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc liếc xéo Đường Tử An một cái, hù dọa nói: "Lần sau thấy bản đốc, lại dùng nước miếng phun ta, bản đốc liền đem toàn thân ngươi cởi sạch sẽ sau đó cột vào cửa thành. Làm cho mọi người đều có thể nhìn đến ngươi."

"Nhị tỷ! Hu hu...... hắn khi dễ đệ...... hắn là một tên khốn kiếp không hơn không kém...... Đệ muốn cậu làm chủ cho đệ!"

Đường Tử An chỉ cảm thấy chính mình hôm nay mất mặt thật lớn, rốt cuộc là vẫn là nhỏ tuổi, dưới ánh mắt trêu tức của mọi người xung quanh, hắn vẫn là nhịn không được lau nước mắt chạy về trong phủ.

Đường Tứ Tứ hung hăng liếc xéo hắn một cái. Quân Cơ Lạc phất tay áo, khoanh tay mà hạ giọng cười: "Đám dân chúng đến xem náo nhiệt này chẳng phải thích xem loại chuyện ác bá cường thưởng dân nữ sao, ta đây chỉ cấp cho nàng chút mặt mũi thôi. Ta không xấu, làm sao có thể biểu hiện ra ngoài rằng khi nàng gả cho ta là bất đắc dĩ đến bực nào."

Lời nói của hắn, làm cho trong lòng Đường Tứ Tứ đột nhiên ấm áp.

Lúc này có quản gia xuất môn tới đón tiếp Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc bước vào cửa Đường phủ. Đường Tứ Tứ hỏi quản gia. "Cha ta cùng tổ mẫu đâu?"

Sắc mặt Quản gia có chút khó coi liếc nhìn Quân Cơ Lạc, ngượng ngùng nói: "Nhị tiểu thư, lão phu nhân cùng lão gia thân mình không khoẻ, ở trên giường tĩnh dưỡng. Lão phu nhân có dặn dò, bảo lão nô thay thế bà nói tiếng xin lỗi với Cửu Thiên Tuế. Theo lý bà nên kéo thân thể bệnh tật tự mình xuống giường tới đón tiếp, nhưng bệnh lần này của bà thật sự là hung hiểm, cho nên cũng chỉ có thể ủy khuất Cửu Thiên Tuế."

Đường Tứ Tứ mím môi mỉm cười, tổ mẫu nàng làm sao có bệnh? Cũng vì việc cháu gái gả cho một tên hoạn quan mà bà lại là người rất là coi trọng thể diện gia tộc

Còn Đường Trọng Nguyên thì sao, phỏng chừng là kiêng kị Quân Cơ Lạc, có thể né tránh thì sẽ tận lực né tránh.

"Cậu ta đâu?" Tân nương về lại mặt, trong nhà lại không có một cái trưởng bối tới đón tiếp nàng, quan tâm nàng.

Quản gia lại tiếp tục bẩm báo: "Cữu lão gia sáng sớm đã ra cửa. Nhưng ông có dặn lại, ông sẽ nhanh chóng quay về. Ông bảo nhị tiểu thư ngài cần phải chờ ông trở về."

Đường Tứ Tứ gật gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn về phía Quân Cơ Lạc.

Quân Cơ Lạc lúc này đang vuốt ve cằm mình, trong mắt chợt lóe sáng, hắn liếc mắt dò xét quản gia một cái, nói: "Lão phu nhân hiện tại ở nơi nào?"

Quản gia cúi đầu, cung kính trả lời: "Hồi bẩm Cửu Thiên Tuế, lão phu nhân hiện tại đang ở trong viện của bà tĩnh dưỡng."

Đường Tứ Tứ kéo kéo tay áo Quân Cơ Lạc, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Quân Cơ Lạc không trả lời câu hỏi của nàng mà là cho quản gia đi phía trước dẫn đường. Quản gia vì kiêng kị Quân Cơ Lạc nên cũng không dám làm trái ý hắn, liền mang theo nàng tới sân chính của Đường lão phu nhân.

Vừa bước ra cửa, Cung ma ma nghe được tiếng thông bẩm liền vội vàng mang theo một đám nha hoàn đi ra thỉnh an Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cũng không để ý tới những người đó, lập tức mang theo Đường Tứ Tứ vào buồng trong.

Một nam nhân xa lạ lại mạo muội xông vào phòng của thế gia phu nhân, là thập phần không ổn. Trên giường, Đường lão phu nhân đang giả vờ bệnh cũng bị dọa đến mặt trắng bệch. Quân Cơ Lạc ôm một tay, cung kính nói: "Tổ mẫu."

Tóc gáy lông tơ toàn thân của Đường lão phu nhân đều dựng ngược, cực kì hoảng sợ.

"Tổ mẫu, nghe nói ngài bị bệnh, bản đốc học qua một ít châm cứu, hay để bản đốc đến khám bệnh cho người nhé."

"Cửu Thiên Tuế, vậy không ổn đâu,hơn nữa bệnh của thần phụ chỉ là bệnh nhỏ, hoàn toàn không cần kinh động Cửu Thiên Tuế." Đường lão phu nhân liên tục từ chối. Trời ạ, Quân Cơ Lạc hắn đem lễ nghĩa liêm sỉ coi là cái gì?

Quân Cơ Lạc cười nhạo một tiếng, ra lệnh thị vệ tùy thân của hắn cầm đến một bao châm dài, đem đầu cùng cánh tay của Đường lão phu nhân châm không khác con nhím. Mà khi Đường lão phu nhân muốn nổi giận, hắn lại luôn nở nụ cười âm trầm nói: "Tổ mẫu, tay nghề châm cứu của bản đốc ngay cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi không thôi. Tổ mẫu, thế nào, có phải người cảm thấy cực kì thoải mái hay không?”

Người ta ngay cả hoàng đế cũng đã mang ra rồi, Đường lão phu nhân nào dám vượt qua Mộ Dung Long Thịnh chứ. Bà chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ cũng không phải là người có lòng tốt đem ban phát tùy tiện. Biết Quân Cơ Lạc đang vì mặt mũi của nàng, nàng không có lý do bảo hắn dừng lại. Vì thế nàng cũng làm ra vẻ khó xử nhìn Đường lão phu nhân, ý bảo bà rằng hãy tận hưởng phước đi.

Đường lão phu nhân phía trước không bệnh, từ sau khi bị Quân Cơ Lạc châm cứu một phen, bà thật sự bị "Bệnh". Sau khi từ trong phòng Đường lão phu nhân bước ra, Quân Cơ Lạc cười ngạo nghễ nói với Đường Tứ Tứ: "Về sau nàng ở Đường phủ, cho dù đi ngang cũng không có ai còn dám coi rẻ nàng."

Nói đùa sao! Chính bản thân hắn còn cảm thấy luyến tiếc khi dễ thê tử này, làm sao có thể để cho người khác khi dễ nàng chứ!

Quân Cơ Lạc lại cùng Đường Tứ Tứ đợi trong chốc lát chờ Trì Lệ Dập trở về, cũng không bao lâu sau, trong cung có người đến truyền Quân Cơ Lạc tiến cung. Quân Cơ Lạc an bài một ít người chiếu cố Đường Tứ Tứ, còn hắn lập tức vào cung. Mà ở hắn chân trước mới vừa rời đi, thì Trì Lệ Dập trở về phủ. đi cùng hắn chính là tam hoàng tử Mộ Dung Quân Thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status