Độc thê của hoạn quan có thai

Chương 22: Lại có chuyện


_Editor: boong412

Đường Tứ Tứ đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng lấy khăn tay lau nước mắt, sau đó cười nói "Biểu ca, muội vui khi nhìn thấy huynh nên mới khóc."

Trì Hằng Liễu cong cong mi mắt, cười hai mắt khép lại như hình trăng khuyết.

"Tứ Tứ làm sao lại cao hứng khi nhìn thấy biểu ca được, Tứ Tứ rõ ràng là thấy ta mang quà đến nên mới vui vẻ." Trì Hằng Liễu bỡn cợt cười trêu, Đường Tứ Tứ bị hành động này của hắn chọc cười.

"Muội có viết thư bảo biểu ca mang quà đến cho muội đâu?" Quả thật nửa tháng trước Đường Tứ Tứ có viết thư cho Trì Hằng Liễu, xin một số vật cùng người nhưng mà tất cả đều dùng để đối phó Đường Vân Nhiễm.

"Muội yên tâm, đều như tất cả những gì muội viết, như đúc không hơn không kém." Tuy rằng hắn không biết biểu muội của mình muốn làm cái gì nhưng hắn biết bên trong Đường gia cũng không phải bình yên vô sự như vẻ ngoài. Tối thiểu hắn biết Đường Trọng Nguyên không hề coi trọng biểu muội của hắn.

Thêm vào đó còn có mẹ kế, đêm đêm bên gối thổi gió, cho dù Đường Tứ Tứ là con gái ruột của hắn, khi gặp chuyện không may, Đường Trọng Nguyên vẫn một lòng ghét bỏ nữ nhi này. Cho nên có thể giúp nàng, Trì gia bọn hắn tuyệt không một điểm keo kiệt.

Khóe miệng Đường Tứ Tứ nhếch lên, lúc trước Đường Vân Nhiễm tặng nàng nhiều "lễ vật" như vậy, lần này nàng cuối cùng cũng có thể trả lễ. Cứ chờ xem, nàng phải lấy tốc độ nhanh nhất ra tay, làm cho Đường Vân Nhiễm trở tay không kịp.

Đường Trọng Nguyên ở bên cạnh nhìn đôi biểu huynh muội nói chuyện vô cùng thân thiết, trong lòng đã sớm mất hứng. Thế nào hai đứa hậu bối không biết trên dưới này, cũng không thèm để ý đến hắn. Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng không hờn giận nói "Tứ Tứ là ai dạy ngươi nhìn thấy phụ thân không thỉnh an?"

Đường Tứ Tứ vừa rồi nhìn thấy biểu huynh mà vui vẻ, nhất thời quên mất thỉnh an phụ thân. Bây giờ nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên mặt nàng chợt tắt, lập tức hướng Đường Trọng Nguyên cúi người hành lễ. Đường Trọng Nguyên vẫn cứ soi mói nói "Tứ Tứ, ngươi nên nhìn theo đại tỷ mình mà học hỏi. Vi phụ không yêu cầu quá cao với ngươi, không cần người phải ưu tú như đại tỷ. Nhưng ít nhất ngươi cũng đừng để vi phụ phải mất mặt."

Trong lòng Đường Trọng Nguyên, Liễu di nương mới đích thực là chân ái của hắn. Liễu di nương sinh được đứa nhỏ cái gì cũng tốt. Còn thê tử đã mất ư? Ha ha.. Đó là bất đắc dĩ nên hắn mới lấy nàng, nếu không phải mẫu thân hắn phản đối, hắn đã sớm đưa Liễu di nương lên làm vợ.

Đối với lời nói của Đường Trọng Nguyên, Đường Tứ Tứ nửa điểm cũng bỏ ngoài tai. Dù sao nàng còn "hiếu kính" hắn vì hắn là cha nàng thôi.

Trì Hằng Liễu nhướn mày, muốn lên tiếng giúp Đường Tứ Tứ nhưng lại bị nàng kéo tay áo. Đường Tứ Tứ nhìn hắn lắc đầu, lúc này Trì Hằng Liễu mới chịu nuốt xuống những lời vừa định nói ra.

Buổi tối, Trì Hằng Liễu ở lại viện sau Đường phủ. Ăn xong cơm tối, Đường Trọng Nguyên lôi kéo Trì Hằng Liễu đến thư phòng nghe hắn nói chuyện vô nghĩa. Đợi lúc trăng lên cao hắn mới chịu thả người đi. Trì Hằng Liễu từ thư phòng đi ra, chợt nghe thấy một đạo tiếng đàn dễ nghe truyền đến. Tiếng đàn như châu ngọc, như có cảm xúc, dễ nghe đến cực điểm.

Trì Hằng Liễu dừng bước chân, hỏi gã sai vặt bên cạnh "Ai đang đánh đàn?"

Gã sai vặt nói "Chắc là Đại tiểu thư."

Trì Hằng Liễu gật gật đầu, liền hướng tiểu viện của mình mà đi. Nhưng được nửa đường lại gặp Đường Vân Nhiễm ôm đàn nhanh nhẹn bước đến. Dưới ánh trăng, tay áo Đường Vân Nhiễm bay bay, mặt như tranh vẽ giống như tiên nữ giáng trần.

Nàng ta nhìn Trì Hằng Liễu, làm như hoảng sợ, nhẹ nhàng cúi người hành lễ "Biểu ca..." thanh âm ngọt ngào như tiếng chim oanh, nghe như kích thích đáy lòng nam nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status