Độc tôn tam giới

Chương 1832: Không phục lại đánh (2)

Mà Kha trưởng lão dưới áp lực nặng nề đã gần như sụp đổ.

- Bằng hữu.

Kha trưởng lão khổ sở nói:

- Vẫn Thiên hội chúng ta lần này có mắt không tròng. Làm người nên lưu một đường, ngày sau dễ gặp mặt nói chuyện. Linh thạch ta nguyện hoàn trả, mong bằng hữu giơ cao đánh khẽ.

Kha trưởng lão không muốn chịu thua, thế nhưng mà dưới loại hình thức này, hắn không muốn phục cũng không được.

Vô Song đại đế nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đừng nói với ta, việc này không phải do ta làm chủ. Ngươi muốn trách thì trách mắt mình không đủ sáng. Người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội cũng không rõ ràng. Chuyện này cũng khó trách, xưa nay các ngươi quen ăn cơm chùa, thói quen xấu không dễ sửa a.

Đối với loại người như Kha trưởng lão, hắn chưa tới mức gọi là chán ghét, thế nhưng cũng tuyệt không thể coi là ưa thích. Chỉ là loại người này ở cương vực nhân loại khắp nơi đều có.

Giết một người không nhiều, cũng không thiếu một.

Kha trưởng lão ứa mồ hôi lạnh, nghe những lời này trong lòng hắn lạnh lẽo. Cường giả mạnh như vậy mà còn làm trợ thủ cho hai người trẻ tuổi kia? Vậy hai người trẻ tuổi kia rốt cuộc có địa vị gì?

Kha trưởng lão tuy rằng sợ hãi, thế nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói.

- Nhị vị, nhị vị. Kha mỗ có mắt không tròng. Chỉ cần nhị vị dừng tay, Kha mỗ nguyện ý bồi thường tổn thất gấp đôi cho nhị vị.

Giang Trần cười hắc hắc, nhìn Long Tiểu Huyền:

Dường như Long Tiểu Huyền còn chưa thỏa mãn, nói:

- Ngươi không giống như người biết bồi thường gấp đôi a.

Kỳ thực Giang Trần cũng không muốn chấm dứt như vậy. Không có náo loạn tới lúc tìm thấy người, hắn cũng không muốn thu binh.

- Họ Kha kia, ngươi ngốc thật hay là giả ngu?

Giang Trần lạnh lùng nói:

- Chúng ta tới tìm người, ngươi bồi thường gấp đôi làm gì? Có phải cảm thấy mình rất có tiền đúng không?

Tìm người?

Kha trưởng lão liên tục cười khổ, vừa rồi hắn làm bộ bảo những người kia đi tới ngục giam, kỳ thực nào có ai đi tới đó đâu.

Người bọn họ tạm giam đã sớm giao cho Nguyệt Thần giáo rồi.

Bởi vì người nọ lúc tới Vẫn Thiên hội bọn họ hỏi một bí văn, mà bí văn này liên quan tới Nguyệt Thần giáo. Mà đây lại là bí văn mà Nguyệt Thần giáo không cho phép thảo luận.

Cho nên khi Vấn Thiên hội nhìn thấy võ giả tán tu Nguyên Cảnh này nghe ngóng Nguyệt Thần giáo, cho nên không nói hai lời lập tức bắt lại, sau đó đưa tới Nguyệt Thần giáo.

Về phần để Lưu Chấn đi chuẩn bị năm ức vạn Thánh linh thạch tiền chuộc, chỉ là thói quen thích ăn cơm chùa của bọn họ mà thôi.

Nhạn nhổ lông, tiện tay nhổ một chút a.

Kha trưởng lão nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng, bọn họ chỉ giam một võ giả tán tu Nguyên Cảnh, vậy mà lại chọc vào động tĩnh lớn như vậy.

Từ lúc nào chỗ dựa của tán tu Nguyên Cảnh lại cứng cáp như vậy?

bọn họ vốn không có bao nhiêu hy vọng khi muốn vơ vét của Lưu Chấn một phen, lại không nghĩ rằng tiểu tử này thực sự xuất ra năm ức vạn Thánh linh thạch, lại mời tới người trợ giúp đáng sợ như vậy.

Sớm biết như vậy trực tiếp giam Lưu Chấn lại cho xong.

Nhưng mà lúc này Kha trưởng lão cũng không dám nói người không ở Vấn Thiên hội bọn họ, mà liên tục cầu xin:

- Bằng hữu, nghe Kha mỗ nói một chút. Các ngươi tìm người lại càng không nên đuổi tận giết tuyệt. Coi như các người tiêu diệt Vẫn Thiên hội, chúng ta không nói, các người cũng không biết tin tức của người nọ a.

Câu này cũng không nói điêu, Giang Trần nghe vậy, khẽ khoát tay với Long Tiểu Huyền.

Đừng nhìn Long Tiểu Huyền thích tranh cãi với Giang Trần, kỳ thực nhân loại duy nhất mà hắn tín nhiệm ở sâu trong lòng vẫn là Giang Trần, vẫn luôn nghe lời Giang Trần.

Thấy Giang Trần như vậy, Long Tiểu Huyền mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn dừng lại.

- Ta nói các ngươi quả thực cứng đầu, không đánh cho sợ, sợ rằng cũng không thành thật một chút. Hắn có nói thật hay không?

Long Tiểu Huyền nhìn Kha trưởng lão, khinh thường nói.

Giang Trần cười cười:

- Không nói thật thì lại đánh tiếp, chẳng phải cũng không muộn sao?

Hai mắt Long Tiểu Huyền sáng n gời:

- Có đạo lý. Này, Kha lão nhi, ngươi không ngại nói thêm vài lời nói dối một chút. Ta còn chưa đánh tới đã nghiền a.

Kha trưởng lão dở khóc dở cười, hôm nay thực sự là ngày đen đủi a, sao lại gặp phải một đám tán thần như vậy?

Vẫn Thiên hội chưa từng nếm qua thiện thòi lớn như vậy. Thế nhưng mà trước mắt, hết lần này tới lần khác hắn lại không thể cứng rắn được.

Vô Song đại đế như cười như không, chỉ lẳng lặng nhìn qua Kha trưởng lão, cũng không có mở miệng nói gì.

Những cao tầng Vẫn Thiên hội sống sót qua tai nạn kia đều dùng vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Kha trưởng lão. Hiển nhiên bọn họ đối với hành vi thấy chết không cứu của Kha trưởng lão cực kỳ phẫn nộ.

Mà buồn bực nhất là, hết lần này tới lần khác Kha trưởng lão lại không thể giải thích được.

Hắn có thể giải thích được gì? Nói mình bị đối phương nhìn một cái mà bị dọa không dám ra tay? KHông còn khí lực ra tay? Nếu như nói ra chỉ sợ sẽ càng mất mặt xấu hổ.

Cố nén sự phiền muộn trong lòng, Kha trưởng lão cẩn thận nói.

- Mấy vị bằng hữu, Kha mỗ có mắt không tròng, không biết cao nhân trước mắt.

Bị người ta đánh vào mặt, giết người, sau đó còn phải nhún nhường nhận lỗi, chuyện này đối với Vẫn Thiên hội luôn luôn bá đạo mà nói, tuyệt đối là nhục nhã vô cùng.

- Nói nhảm thì không cần phải nói nữa. Chọn trọng điểm đi.

Giang Trần khoát tay.

- Ài.

Kha trưởng lão thở dài một tiếng, che giấu lửa giận trong lòng:

- Kha mỗ không nghĩ ra, Lưu Chấn kia bất quá chỉ là một tán tu nho nhỏ, sao lại có thể mời mấy vị bằng hữu ra tay? Nếu như hắn ra giá cao mời chư vị nháo sự, Vẫn Thiên hội chúng ta cũng có thể ra giá rất cao giải quyết việc này.

Giang Trần lạnh nhạt nói:

- Đây vẫn là lời nói nhảm.

Trên mặt Kha trưởng lão có chút khó nhịn, chỉ là vẫn cố nén lửa giận, gật đầu nói:

- Đồng đảng của Lưu Chấn này vi phạm lệnh cấm của Tà Nguyệt Thượng vực. Phạm vào tử tội, cho nên hắn đã sớm bị người Nguyệt Thần giáo mang đi. Vẫn Thiên hội chúng ta cho dù muốn đòi người cũng không lấy ra được.

- Lệnh cấm? Lệnh cấm gì? Chỉ là một tán tu Nguyên Cảnh, có thể khiến cho loại tông môn nhất phẩm như Nguyệt Thần giáo kinh động hay sao? Ngươi xác định không phải nói đùa đấy chứ?

Giang Trần trầm giọng, ngữ khí bất thiện hỏi.

- Không không, chuyện này là ngoại lệ. Bất kể là Nguyên Cảnh hay là Thánh Cảnh, thậm chí là Hoàng cảnh. Người vi phạm lệnh cấm này, đều bị đối xử như nhau.

Kha trưởng lão vội vàng giải thích.

- Ta cũng có chút hiếu kỳ, đây là lệnh cấm gì?

Giang Trần lạnh lùng nói.

- Bằng hữu, nếu như là lệnh cấm, Kha mỗ thực sự không tiện nói ra.

Kha trưởng lão muốn trốn tránh.

Giang Trần gật đầu, nói với Long Tiểu Huyền:

- Xem ra bọn họ còn muốn tiếp tục đánh.

Kha trưởng lão biến sắc, nói:

- Chậm đã, chậm đãi. Xin chư vị nghe Kha mỗ nói một lời.

Giang Trần lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Kha trưởng lão, nói:

- Đây là cơ hội cuối cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status