Độc tôn tam giới

Chương 1972: Giang Trần phong độ ra vấn đề (2)

̣ ra vấn đề. (2)

Như vậy, quyền chủ động của hắn cũng triệt để không còn. Cho dù muốn ngang tay cũng phải lo lắng suy nghĩ rất nhiều. Chỉ có thể hy vọng bản thân mình có thể trả lời được vấn đề thứ nhất của đối phương.

Giang Trần nhẹ nhàng cười nhìn qua Hồng Đan Vương, lạnh nhạt nói:

- Vấn đề của ta là có một loại đan dược gọi là Thanh Văn Hạo Nguyệt đan, ta không có hỏi phức tạp như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, chủ tài liệu của nó có màu gì? Ta có thể nói một cách chính xác cho ngươi biết, nó chỉ có một loại chủ tài liệu. Ngươi chỉ cần đoán ra nó màu gì, lần này coi như ngươi vượt qua kiểm tra.

Vấn đề này của Giang Trần hào phóng vô cùng.

Trực tiếp nói cho đối thủ biết chỉ có một loại chủ tài liệu, lại để cho ngươi chỉ cần trả lời màu sắc của nó. So với câu hỏi hà khắc của Hồng Đan Vương lúc trước, tràn ngập bẫy rập, vấn đề này của Giang Trần không thể nghi ngờ so với đối phương hào phóng hơn nhiều, cũng càng quang minh lỗi lạc hơn.

Giang Trần nói ra vấn đề này, người xem cuộc chiến bốn phía đều nhao nhao vỗ tay.

Hiển nhiên mặc dù bọn họ đối với gia hỏa đột nhiên nửa đường nhảy ra có chút không thích, thậm chí còn cảm thấy người này phá hỏng nhã hứng nghe bài của bọn họ.

Nhưng trải qua một màn như vậy, bọn họ lại cảm thấy người nửa đường nhảy ra này vô luận phong độ hay là khí chất đều vượt qua Hồng Đan Vương kia.

Ít nhất vấn đề của người ta không có hà khắc, trắc trở, thậm chí có thể nói là vô cùng ôn hòa.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Hồng Đan Vương, hiển nhiên đều muốn nhìn xem Hồng Đan Vương có thể đưa ra đáp án chính xác hay không.

Loại vấn đề này thoạt nhìn đơn giản, thế nhưng mà nếu như loại đan dược này ngươi chưa từng nghe qua, tự nhiên không thể nào trả lời được.

Nói cho cùng câu hỏi này là khảo sát nội tình của mỗi người.

Hồng Đan Vương có chút nghiêm túc, Thanh Vân Hạo Nguyệt Đan? Trong đầu hắn không ngừng lật qua lật lại tri thức đan đạo của mình, muốn từ trong đám trí nhớ của mình tìm được dấu vết của loại đan dược này.

Chỉ tiếc, mặc kệ hắn tìm tòi thế nào, trong đầu thủy chung không có bất kỳ tin tức nào có liên quan tới năm chữ này.

Cũng có thể nói là, loại Thanh Vân Hạo Nguyệt đan này hắn căn bản chưa từng nghe qua.

Tuy rằng hắn còn chưa nói, nhưng mà biểu lộ quẫn bách trên mặt hắn đã nói rõ, vấn đề này hắn căn bản không trả lời được.

Giang Trần cũng không thúc dục, trên mặt luôn nở nụ cười bình tĩnh thong dong. Chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương, khiến cho người ta có cảm giác dư thừa thời gian.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, dưới vô số ánh mắt soi mói, người nọ cảm thấy trên người có vô số áp lực không ngừng đè xuống người hắn.

Loại tình huống này hắn cũng biết, nếu như ấp a ấp úng cuối cùng không giải quyết được vấn đề. Thế nhưng mà hắn vẫn có chỗ trông cậy vào, bởi vì vạn nhất có đồng liêu biết rõ đáp án, đem đáp án vụng trộm nói cho hắn biết thì sao?

Thế nhưng mà một ít đồng liêu của hắn xen lẫn ở bốn phương tám hướng lại không có ai biết rõ đáp án, cũng không có ai vụng trộm nói cho hắn biết.

Lại nhìn đối phương, người ta đã đưa ra vấn đề này, dường như cũng đoán được hắn có đồng đảng chung quanh, cũng không sợ hắn và đồng đảng hắn ăn gian.

Thời gian trôi qua, những người xem náo nhiệt kia bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

- Ta nói rốt cuộc có biết hay không? Nếu như không được thì cứ nói không được. Không biết đừng có ra vẻ âm trầm. Đây cũng không phải là vấn đề lớn cỡ đâu, chỉ cần ngươi nói rõ có biết hay không. Chỉ là màu sắc mà thôi, biết thì nói biết, không biết thì nói không biết. Do dự nhiều như vậy làm gì? Kéo dài thời gian sao?

- Cũng đúng. Lãng phí thời gian quả thực đáng xấu hổ.

Bốn phía vang lên thanh âm lên án.

Bất tri bất giác, bầu không khí ở hiện trường có chút biến hóa.

Trước đó, ngay khi Giang Trần tới nháo sự, tất cả mọi người đối với vị khách không mời mà tới như Giang Trần phá vỡ nhã hứng nghe giảng của mọi người, khiến cho trong lòng mọi người tràn ngập thành kiến với hắn.

Sau đó biểu hiện của Giang Trần từng chút một từng chút một thay đổi cái nhìn của mọi người đối với hắn. Khí thế mà hắn biểu hiện ra bên ngoài, phong độ mà hắn biểu hiện ra bên ngoài, đều vượt xa hơn Hồng Đan Vương kia.

Điều này cũng gián tiếp chinh phục những người có mặt ở hiện trường.

Hơn nữa ngôn ngữ của Giang Trần cực kỳ có tính kích động, trong lúc vô hình tạo thành một loại suy nghĩ trong lòng mọi người. Khiến cho mọi người cảm thấy có khả năng Hồng Đan Vương này chính là người của thế lực bên ngoài tới, đến Lưu Ly vương thành hô phong hoán vũ. Chuyện này khiến cho một ít người vốn có hảo cảm với Hồng Đan Vương cũng không khỏi có chút nghi hoặc.

Hiện tại nhìn thấy biểu hiện của Hồng Đan Vương này như vậy, lại thấy Giang Trần cường thế, càng khiến cho mọi người khó chịu. Trong lúc nhất thời những hình tượng cao lớn mà Hồng Đan Vương tạo dựng lúc trước cũng chậm rãi sụp đổ.

Không sợ không nhìn được người, mà chỉ sợ người so với người.

So hai người này với nhau, Hồng Đan Vương thoáng cái trở nên vô cùng hèn mọn, bỉ ổi.

Hiện tại hắn lề mề, một vấn đề mà cả buổi cũng không trả lời được, càng khiến cho những người bên dưới hoàn toàn mất hảo cảm với hắn.

Hồng Đan Vương vô cùng khó chịu, vấn đề này của đối phương thoạt nhìn rất đơn giản. Nhưng đối với hắn mà nói, lại hoàn toàn không biết gì cả.

Chẳng lẽ thực sự phải nhận thua?

Trong vô số tiếng thúc giục, Hồng Đan Vương âm thầm cắn răng một cái, ánh mắt bắn về phía Giang Trần:

- Chủ tài liệu của Thanh Văn Hạo Nguyệt đan có màu xanh.

Giang Trần cười rộ lên:

- Cũng chỉ bởi vì có chữ Thanh (xanh) hay không?

- Đáp án của ngươi không phải là màu xanh sao?

Hồng Đan Vương cũng không muốn tranh luận với Giang Trần mà chỉ trầm giọng hỏi.

Giang Trần lắc đầu, nhẹ nhàng cười nói:

- Dựa vào đoán mò định qua cửa sao? Ta có thể nói một cách chính xác cho ngươi biết, chủ tài liệu của Thanh Văn Hạo Nguyệt đan có màu hồng phấn. Chủ tài liệu của nó là Hạo Nguyệt mỹ nhân hoa. Thanh Văn bất quá chỉ là đường văn trên đan dược của nó chứ không phải là màu sắc.

Nghe lời này Hồng Đan Vương thiếu chút nữa ngã xuống. Như vậy hai chữ Thanh Vân này căn bản chính là mê hoặc lòng người, không có một chút quan hệ nào với màu sắc.

Bốn phía truyền tới tiếng ủng hộ, hiển nhiên mọi người đều cảm thấy hứng thú với loại tri thức này.

Hồng Đan Vương không có hoài nghi đối phương ăn nói lung tung. Hắn hầm hè trừng mắt nhìn Giang Trần, lớn tiếng nói:

- Ngươi chớ có đắc ý, ta ra vấn đề thứ hai, độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Vấn đề thứ hai này độ khó sẽ tăng lên rất nhiều. Vấn đề thứ hai này ngươi sẽ không trả lời được. Ván này ta nhất định sẽ quân bình.

Giang Trần cười ha hả:

- Cho dù ngươi ra vấn đề có thể làm khó được ta, vậy thì cũng phải thông qua được khảo nghiệm của ta mới được. Bằng không mà nói, ngươi vẫn thua ta một ván.

Dù sao hiệp đầu tiên Giang Trần đã thắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status