Độc tôn tam giới

Chương 2094: Đan Hỏa thành phẫn nộ (1)

Trong Đan Hỏa thành, Đan Hỏa thành cũng nhận được tin tức đại hội tán tu.

Đan Cực đại đế vừa mới từ Lưu Ly vương thành trở về Đan Hỏa thành nghe thấy tin tức này trong lòng khiếp sợ không thôi. Lần này đi Lưu Ly vương thành, vốn mang theo dã tâm cực lớn, thế nhưng không nghĩ rằng cuối cùng lại mất mặt rời khỏi. Lúc gần đi còn bị Chân thiếu chủ kia đùa giỡn một lần, bị trận pháp căn bản không tồn tại kia dọa đi.

Chuyện này đối với Đan Cực đại đế mà nói, tuyệt đối là một vết nhơ trong nhân sinh. Sau đó hắn càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất. Vì sao lúc ấy mình không cẩn thận suy nghĩ một chút? Trận pháp Thiên cấp? Tiểu tử kia làm sao có thể bố trí được một trận pháp Thiên cấp ở đó chờ hắn được? Tiểu tử này có thể biết trước được hay sao?

Càng khiến cho hắn căm giận chính là tình địch kiêm cừu nhân Vô Song đại đế không ngờ lại đầu nhập vào Khổng Tước thánh sơn, chuyện này khiến cho hắn càng thêm phiền muộn.

- Tu La, đây đều là họa mà ngươi gây ra, để xem ngươi xử lý thế nào.

Đan Cực đại đế nhìn Tu La đại đế bên dưới, tức giận không có chỗ phát tiết.

Lần này Tu La đại đế soán vị thất bại, rời khỏi Lưu Ly vương thành, tự nhiên là đầu nhập vào Đan Cực đại đế. Đối với Đan Cực đại đế mà nói, tuy rằng thu một đám người mạnh mẽ vào trong tay là một chuyện tốt, chỉ là Đan Hỏa thành vốn không thiếu loại cường giả cấp bậc này.

Hắn coi trọng Tu La đại đế, là coi trọng ý nghĩa chiến lược của Tu La đại đế ở Đan Hỏa thành. Rời khỏi Lưu Ly vương thành, Tu La đại đế sẽ không còn ý nghĩa lớn như vậy nữa.

Mục tiêu của hắn là thông qua Tu La đại đế, gián tiếp khống chế Lưu Ly vương thành.

Thế nhưng mà thời khắc cuối cùng thất bại trong gang tấc, chuyện này khiến cho Đan Cực đại đế tức giận không thôi.

Kỳ thực Tu La đại đế cũng vô cùng phiền muộn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đan Cực bệ hạ, theo ý kiến của thuộc hạ, hiện tại thế cục của Lưu Ly vương thành còn chưa hoàn toàn ổn định. Chúng ta một không làm, hai là làm tới cùng, trực tiếp tới ra oai phủ đầu. Dùng uy vọng của Đan Cực bệ hạ, nhất định có thể xuất lĩnh rất nhiều hào kiệt ở bát vực, đi tới chủ trì đại cục ở Lưu Ly vương thành.

Đan Cực đại đế hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi nói quả thực dễ dàng ra. Bổn đế dùng danh nghĩa gì mà chen chân vào đó?

Nếu như Đan Cực đại đế mang theo một đám người, không để ý tới khoảng cách nam bắc cưỡng ép vào trong Lưu Ly vương thành. Tất sẽ khiến cho cương vực nhân loại khủng hoảng.

Chuyện nội bộ của Lưu Ly vương thành, cho dù ngươi quan tâm thế nào cũng không thể ngang nhiên nhúng tay vào a?

Ngươi hôm nay có thể xen vào việc của Lưu Ly vương thành, ai biết ngày mai ngươi có xen vào việc của thế lực khác hay không?

Cho nên đề nghị này của Tu La đại đế thoạt nhìn rất tốt, kỳ thực không có bao nhiêu khả năng có thể làm được.

- Kê Lang, Chân thiếu chủ kia là địch nhân trời sinh của con. Hiện tại hắn còn nhỏ tuổi mà đã có thanh thế như vậy, con thấy thế nào?

Đan Cực đại đế nhìn qua Kê Lang Đan Vương bên người, bỗng nhiên hỏi.

Muốn nói người hận Giang Trần nhất cũng chưa chắc là Tu La đại đế. Hận ý của Kê Lang Đan Vương này đối với Giang Trần hoàn toàn không thua Tu La đại đế.

- Sư tôn, kẻ này thực sự là dị số. Ngay cả nhân vật như Tu La đại đế cũng bị hắn làm cho mất mặt, chật vật như vậy. Kẻ này chúng ta tuyệt đối không thể dùng ánh mắt như nhìn một thiếu chủ để cân nhắc hắn. Mà có lẽ nên đưa hắn đặt ở độ cao đại đế, thậm chí còn đặt ở độ cao ngang bằng Khổng Tước đại đế để cân nhắc hắn.

Kê Lang Đan Vương rất biết tạo bậc thang cho mình xuống. Hắn trước sau hai lần bị bại trong tay Giang Trần, cho nên trong lòng hắn tuy rằng hận Giang Trần htauas xương, nhưng nói gần nói xa còn phải dát vàng lên mặt Giang Trần, như vậy mới khiến cho chuyện hắn bại trong tay Giang Trần không có khó coi như vậy.

- Kê Lang Đan Vương nói đúng. Kẻ này quả thực là yêu nghiệt. Đan Cực bệ hạ, hiện tại chúng ta thừa dịp hắn còn chưa hoàn toàn phát triển, phải bóp chết hắn từ trong trứng nước. Nếu không một ngày nào đó, hắn sẽ uy hiếp địa vị của ngài, thậm chí sẽ uy hiếp tới địa vị của Đan Hỏa thành chúng ta.

Người nói lời này chính là một tâm phúc tín nhiệm nhất bên người Đan Cực đại đế, địa vị tương tự với Vân Trung Minh Hoàng bên Khổng Tước thánh sơn.

Người này cũng có tu vi võ đạo là Hoàng cảnh đỉnh phong. Là mưu sĩ mà Đan Cực đại đế tín nhiệm, tên gọi là Bách Lý Thắng Chí, dưới trướng Đan Cực đại đế, hắn nhận được sự tin cậy cực cao.

- Bách Lý, như vậy ngươi cảm thấy bổn đế nên ứng phó thế nào đây?

Đan Cực đại đế đối với lời nói của Bách Lý Thắng Chí vô cùng coi trọng.

Bách Lý Thắng Chi t rầm ngâm một lát, rồi nói:

- Đan Hỏa thành chúng ta nhất định không thể công khai đi đả kích Lưu Ly vương thành, trừ phi dư luận bên ngoài có thể vượt qua, có thể danh chính ngôn thuận xuất binh đàn áp Lưu Ly vương thành. Hiện tại xem ra, danh tiếng Lưu Ly vương thành không tệ, danh khí của Chân thiếu chủ lại lớn, danh chính ngôn thuận xuất binh, tất sẽ bị bên ngoài cho rằng là xâm lấn, tuyệt đối không thể được.

Đan Cực đại đế gật đầu, Bách Lý Thắng Chí này nói quả thực như là đi sâu vào tâm khảm hắn. Hắn lo lắng chính là vì điểm này.

Bát vực dù sao cũng là nơi thế lực cường đại mọc lên san sát như rừng. Không phải một nhà Đan Hỏa thành hắn nói là được. Nếu như khiến cho mọi người công phân, hợp nhau tấn công mà nói, Đan Hỏa thành cho dù cường đại tới đâu căn bản cũng không có cách nào đối kháng với toàn bộ bát vực.

Bây giờ Đan Hỏa thành lợi hại, có thể còn lợi hại hơn, chỉ là địch âm trong tối cũng quá nhiều. Ai mà biết được trong thời khắc mấu chốt những người này có nhảy ra cắn Đan Hỏa thành một ngụm hay không?

- Bên ngoài không thể ra tay, nhưng mà âm thầm làm chút chuyện mờ ám, chưa hẳn đã không thể được.

- Ồ?

Hai mắt Đan Cực đại đế sáng ngời, khích lệ Bách Lý Thắng Chí:

- Nói xem nào.

- Chân thiếu chủ này thiếu niên đắc ý, trong lòng tất sẽ có chút tự tin. Nếu không làm sao hắn lại có ý nghĩ hão huyền, làm cái gì mà đại hội tán tu? Hắn tổ chức đại hội tán tu đơn giản chỉ là nếm được chút ngon ngọt từ Mạch Vô Song, cảm thấy tán tu trong thiên hạ đều như vậy mà thôi.

Đan Cực đại đế oán hận nói:

- Tên Vô Song đại đế ngu xuẩn kia bình thường giả vờ thanh cao. Lúc này lại làm chó cho Khổng Tước thánh sơn, quả nhiên mất mặt.

- Bệ hạ, nếu như Chân thiếu chủ đã lạc quan như vậy, cho rằng tán tu thiên hạ đều dễ thu phục như vậy, lần đại hội tán tu này, hắn tất sẽ bị xấu hổ. Thuộc hạ cảm thấy chúng ta có thể hai bút cùng vẽ.

- Như thế nào là hai bút cùng vẽ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status