Độc tôn tam giới

Chương 2201: Tranh luận không ngớt (2)

̣n không ngớt. (2)

- Đan Hỏa thành? Lần hội nghị Đan Võ đỉnh cao này Đan Hỏa thành rõ ràng là chính diện đối kháng với Long Hổ Phong Vân hội của Lưu Ly vương thành. Kết quả thế nào? Những đại đế tán tu tham dự hội nghị đan võ đỉnh cao kia chỉ có mấy người? Mà số lượng tham dự Long Hổ Phong Vân hội có hơn hai mươi. Đây còn là lần đầu tiên a. Nếu như hiện tại Lưu Ly vương thành lại tổ chức một lần. Ta tin rằng đến lúc đó chênh lệch mấy chữ này sẽ càng cách xa.

Thượng Quan Viêm Khanh cười lạnh nói:

- Cường giả Đế cảnh ai mà không già? Ai mà không muốn một khỏa Tùng Hạc đan? Cường giả Đế cảnh ai mà không muốn đột phá? Ai mà không muốn một khỏa Đế Lăng đan?

- Có hai loại đan dược này trong tya, các ngươi nói hắn không có năng lực định lại thế cục hay sao? Nội tình của Đan Hỏa thành tuy rằng mạnh, thế nhưng thủ đoạn đan đạo của Chân thiếu chủ rõ ràng đã siêu việt cấp độ cương vực nhân loại. Đan Hỏa thành mạnh, đó là bởi vì trước đó trong núi không có hổ, hiện tại mãnh hổ chính thức rời núi, một chút nội tình này của Đan Hỏa thành cũng không coi vào đâu.

Thượng Quan Viêm Khanh tiếp tục cười nhạt nói:

- Lời nói đã tới đây, mọi người tin hay không, thời gian dài, sự thực sẽ chứng minh lời nói của ta.

Hạo Thiên đại đế cười nói:

- Thượng Quan, lần này ngươi đi Lưu Ly vương thành, ngược lại rất dụng tâm. Vô luận thế nào, ngươi nói những thứ này đối với tông môn mà nói đều là tin tình báo quan trọng, trân quý.

- Tổ tiên Cửu Dương Thiên Tông luôn lưu truyền một câu châm ngôn, nói là nếu như ngươi không có cách nào đánh bại đối thủ, biện pháp tốt nhất chính là làm bằng hữu của hắn.

Ánh mắt Hạo Thiên đại đế sâu xa:

- Cửu Dương Thiên Tông ta là tông môn nhất phẩm, nhưng mà thực lực Lưu Ly vương thành kia càng trên tông môn nhất phẩm. Tuy rằng hiện tại Khổng Tước đại đế mất tích, thế nhưng thực lực Lưu Ly vương thành không có bởi vì nguyên nhân này mà giảm sút, ngược lại còn đoàn kết hơn trước kia, so với trước kia còn có tính xâm lược hơn. Đây là một loại đại thế, đại thế quật khởi. Bởi vậy bổn đế thấy nên thúc đẩy một chút. Nếu như Cửu Dương Thiên Tông cố ý đối nghịch với Chân thiếu chủ kia, nhất định là kết quả lưỡng bại câu thương. Mà sau lưng Chân thiếu chủ còn có Vạn Uyên đảo làm chỗ dựa, nếu như lúc đó giằng cơ không dứt, Vạn Uyên đảo tùy tiện phái ra một người, cũng khiến cho Cửu Dương Thiên Tông lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chư vị, đứng trên lập trường của tông môn, bổn tông chủ thử hỏi mọi người một câu. Là địch hay là bạn với Lưu Ly vương thành kia? Mọi người cứ nói thoải mái đi.

Hạo Thiên đại đế là tông chủ một tông, cân nhắc vấn đề tự nhiên toàn diện hơn một chút.

- Tông chủ, chẳng lẽ thù của chúng ta với tiểu tử kia cứ nhắm mắt nhắm mũi cho qua?

- Đúng vậy, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta chưa từng nếm qua loại thiệt thòi như vậy.

- Nhị vị, cũng không thể nói như vậy a. Cái gọi là thù cũng chỉ là cách nói của song phương. Bọn họ giết người chúng ta, Cửu Dương Thiên Tông chúng ta cũng giết qua người bọn họ. Nói cho cùng là Cửu Dương Thiên Tông chúng ta bố trí trước, kẻ khơi mào thị phi trước cũng là chúng ta.

- Nói có lý, là chúng ta chủ động đuổi giết người ta. Kể cả Tào Tấn cũng tự mình đưa lên cửa. Nhắc tới chuyện này, cũng là phân tranh giang hồ bình thường. Cũng không thể nói ai có lý hơn.

- Ta tán thành ý kiến của tông chủ. Cửu Dương Thiên Tông chúng ta là địch với Lưu Ly vương thành sao? Vậy nhất định chuyện năm dó Lưu Ly vương thành thiếu chút nữa diệt một tông môn nhất phẩm cũng không là chuyện đã lâu nữa.

Trừ Thần Lôi và Vu Cống, hai vị Thái thượng trưởng lão này ra, những người khác đều nhao nhao phản đối.

Một khi có người đi ra phản đối Thần Lôi Thái thượng trưởng lão và Vu Cống Thái thượng trưởng lão, lập tức có thêm những người khác đứng ra.

- Ta cảm thấy lời của Thượng Quan đạo hữu rất đúng. Nói tới lý giải với thế cục bên ngoài, những người chuyên ở trong sơn môn như chúng ta quả thực không bằng tuần sát sử đi lại bốn phía. Tên tuổi của Chân thiếu chủ kia ngay cả đối với người ru rú ở trong tông môn như chúng ta cũng giống như sấm đánh bên tai. Đại thế đã thành, rồng trở về biển, không thể tranh phong.

- Đúng như vậy, Chân thiếu chủ kia thế không thể đỡ. Có lẽ nhất định sẽ trở thành nhân vật quan trọng nhất của cương vực nhân loại. Loại nhân vật này tất sẽ mở đầu một thời đại mới. Chẳng lẽ Cửu Dương Thiên Tông lại chủ động đi làm một tảng đá đặt chân cho người ta, cho người ta quật khởi nhanh hơn sao? Như vậy quá ngốc.

- Một chút cừu hận này tính toán lẫn nhau, ai cũng không tính là chịu thiệt. Nếu như thực sự so đo, đánh tới mức ngươi chết ta sống, tuyệt đối là được không bù mất.

- Tông chủ, ta thấy đối nghịch còn không bằng thuận thế. Có lẽ chúng ta nên biểu hiện hữu hảo với Lưu Ly vương thành, thuận tiện vơ vét một chút chỗ tốt mới là tốt nhất.

Không thể không nói tài ăn nói của Thượng Quan Viêm Khanh rất tốt, một phen ăn nói đã thuyết phục được đại đa số cao tầng. Mà thái độ của Hạo Thiên đại đế càng làm cho rất nhiều người hiểu. Cửu Dương Thiên Tông quả thực không có biện pháp là địch nhân với Lưu Ly vương thành.

Trong lúc mọi người đang tranh luận không ngớt, bên ngoài có người vội vàng nói:

- Tông chủ, ngoài sơn môn, có bốn lão nhân và một thiếu niên, khí chất phi phàm, thực lực thâm bất khả trắc. Nói là khách quý Lưu Ly vương thành muốn tông chủ tự mình ra ngoài nghênh đón.

- Cái gì?

Tất cả mọi người có mặt sửng sốt, vừa nói tới Lưu Ly vương thành người ta đã tới.

Thượng Quan Viêm Khanh vui vẻ nói:

- Tông chủ, người chỉ mặt đặt tên muốn tông chủ đi ra đón, chẳng lẽ là Chân thiếu chủ kia tự mình tới đây?

Chân thiếu chủ?

Thần Lôi Thái thượng trưởng lão và Vu Cống Thái thượng trưởng lão đều có chút sát khí.

Hạo Thiên đại đế trầm ngầm một lát rồi mới mở miệng nói:

- Thần Lôi, Vu Cống, nhị vị Thái thượng trưởng lão, mặc kệ người tới có là Chân thiếu chủ hay không, bọn ngươi không thể hành động theo cảm tính. Ân oán cá nhân là việc nhỏ, tiền đồ của tông môn là chuyện lớn, tuyệt đối không thể lỗ mãng.

- Chư vị, đi cùng bổn tông chủ, đi xem nguồi tới có phải là Chân thiếu chủ vang danh thiên hạ kia hay không.

Hạo Thiên đại đế sải bước, đi ra ngoài.

Đại bộ phận cao tầng đều không cam lòng rớt lại phía sau, đi theo bước chân tông chủ.

Thần Lôi Thái thượng trưởng lão và Vu Cống Thái Thượng trưởng lão nhìn chằm chằm vào bóng lưng của moi người, ánh mắt nhìn lẫn nhau đều thấy phiền muộn cực kỳ, trên mặt tràn ngập sát khí. Đã tức giận thế nhưng không thể làm gì.

Ngoài sơn môn, tiếng cười thoải mái của Hạo Thiên đại đế vang vọng.

- Sáng sớm hôm nay bổn đế nghe thấy tiếng chim khách kêu, trong lòng đang suy đoán không biết có chuyện vui gì tới. Không ngờ lại có khách quý Lưu Ly vương thành tới cửa, thì ra là ứng ở chỗ này.

Hạo Thiên đại đế mang theo khuôn mặt tươi cười nhanh chóng bước về phía trước ôm quyền với Giang Trần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status