Độc tôn tam giới

Chương 2255: Thật hay là mơ ? (1)

̣t hay là mơ? (1)

Trước khi bọn họ rời khỏi Đan Hỏa thành tiến vào Vạn Tượng Cương Vực, Đan Cực đại đế trước khi giao nhiệm vụ này cho bọn họ còn cố ý dặn dò qua, nhất định phải lưu ý tới người Lưu Ly vương thành, lưu ý tới Chân thiếu chủ kia.

Hiện tại nghe nói Giang Trần ở ngay trong Vạn Tượng Cương Vực, nếu nói tỏng lòng bọn họ không có chút kiêng kỵ là giả.

Nhưng mà tự nhiên bọn họ cũng biết rõ tin tức. Biết rõ Giang Trần tiến vào Vạn Tượng Cương Vực nhất định là trùng kiến Đan Kiền Cung.

Đan Kiền Cung cách nơi này tuy rằng không tính là quá xa, nhưng cũng không thể nói tới là tới a.

Nếu như Giang Trần thực sự tới Thiên Quế vương quốc này, cũng sẽ không phái Thương Hải đại đế tới trước. Như vậy xem ra tạm thời Giang Trần sẽ không xuất hiện ở nơi này.

Tính toán thời gian, bọn họ đã giao thủ với Thương Hải đại đế này một ngày một đêm, nếu như tiếp tục như vậy chỉ sợ đêm dài lắm mộng.

Hai tên tu sĩ Đế cảnh liếc mắt nhìn nhau, đều quyết định tăng tốc, tốc chiến tốc thắng.

Nhược điểm của Thương Hải đại đế đã ở trên người nữ tử này, vậy thì nên lấy nữ tử này làm con tin uy hiếp.

- Vương Hạc, động thủ.

Liên tục thúc giục rốt cuộc khiến cho vương Hạc hồi phục tinh thần, lòng tin tăng cao, hắn nhếch miệng cười nói:

- Ngươi là nữ nhân của tiểu tử Giang Trần kia? Chậc chậc, tiểu tử kia quả thực có phúc khí. Nhưng mà sau khi Vương mỗ ta chơi ngươi xong, không biết phu quân ngươi còn muốn ngươi không a? Nếu như bị mấy trăm tên ăn mày chơi một lần, ngươi nói xem, đến lúc đó biểu lộ của tiểu tử Giang Trần kia sẽ có bao nhiêu đặc sắc a.

Đan Phi xấu hổ và giận dữ gần chết, cơ hồ gần như ngất đi.

- Hắc hắc, lão tử quả thực chờ mong, chờ mong nhìn thấy tiểu tử Giang Trần kia biết được nữ nhân mình bị vô số người chơi qua, không biết khi đó biểu lộ trên mặt hắn ta sẽ thế nào a.

- Ngươi không còn chờ được cảnh đó nữa đâu.

Đột nhiên trong hư không vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt. Sau một khắc Vương Hạc đột nhiên cảm thấy hoa mắt.

Đan Phi trước mặt hắn tựa như quỷ mị biến mất trước mặt hắn.

Sau một khắc, trước mặt hắn xuất hiện một đạo thân ảnh. Người này mặc trường bào, vẻ mặt có vài phần kiệt ngạo.

- Mạch lão ca, giết bọn họ.

Cách đó không xa, đạo thanh âm lạnh lùng lúc trước lại càng thêm lạnh lẽo. Người lên tiếng chính là Giang Trần, mà người xuất hiện trước mặt đám người Vương Hạc hiển nhiên chính là Vô Song đại đế.

Giờ phút này Đan Phi nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Giang Trần, toàn thân bủn rủn, không thể động đậy. Khuôn mặt xấu hổ và giận dữ trước đó lúc này chuyển thành khuôn mặt đỏ ửng kéo dài tới tận cổ.

Nhưng mà tâm tình giờ phút này của nàng so với tâm tình lúc trước lại cách biệt một trời một vực.

Một khắc trước là địa ngục, chỉ hận không thể lập tức chết đi lúc ấy.

Mà giờ phút này lại vui sướng giống như nằm mơ, cảm thấy việc này không chân thực một chút nào. Làm cho nàng vui mừng tới mức cơ hồ có thể ngất đi.

Đan Phi nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, không dám mở mắt ra. Nàng sợ, sợ tất cả mọi thứ đều là giấc mộng, sợ một khi mở to mắt ra, cơ hồ tất cả chuyện tốt sẽ giống như bong bóng, thoáng cái đã bị nghiền nát, biến mất không thấy gì nữa.

Có lẽ như vậy là có chút ích kỷ, nhưng mà đây quả thực là ý nghĩ của Đan Phi lúc này.

Giang Trần nhìn qua giai nhân trong ngực, nhìn qua nàng khóc, khóe mắt rưng rưng, trong lúc nhất thời trong lòng nàng ngổn ngang cảm xúc.

Hắn đột nhiên cảm thấy được mình rất hỗn đản.

Trong thời khắc mấu chốt, một nữ tử không để ý tới trinh tiết của mình dâng cho hắn, hắn lại không hiểu rõ như vậy. Làm cho người ta chờ hắn mười năm, chịu khổ mười năm vì hắn.

Nhìn khuôn mặt giống như vừa mới gặp từ hôm qua của Đan Phi, Giang Trần vô cùng áy náy, than nhẹ một tiếng rồi nói:

- Đan Phi, những năm này ta quả thực phải xin lỗi nàng. Nàng mở mắt ra đi.

Đan Phi kêu lên một tiếng, bị thanh âm của Giang Trần làm kinh động. Hai hàng lông mi dài nhảy lên một chút, giống như còn chút do dự vậy.

- Là ta ngu dốt, không có nhận ra Tiểu Phi năm đó ở thí luyện là Đan Phi trong biệt viện thái phó. Ài, lúc này cũng vậy, tạo hóa trêu ngươi a.

Giang Trần nhẹ nhàng nắm bàn tay Đan Phi, nói lời hứa hẹn:

- Nàng không cần phải sợ hãi, mở mắt ra đi. Những kẻ này hôm nay dám mở miệng làm khuất nhục nàng, ta sẽ khiến cho bọn chúng trả một cái giá lớn gấp trăm lần.

Thân thể mềm mại của Đan Phi nhẹ nhàng run lên một cái, rốt cuộc cũng mở mắt to ra. Hai mắt đẫm lệ, nhìn qua Giang Trần, đột nhiên ở trong ngực Giang Trần khóc thút thít.

Giờ phút này quả thực Đan Phi có ngàn vạn lời muốn nói, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn này lại không biết nên nói thế nào.

Hiện tại nàng muốn dùng cái ôm này của Giang Trần, an ủi mười năm chịu khổ tương tư của nàng. Để giải quyết mười năm ưu sầu của nàng.

Bên kia, Vô Song đại đế đã không chút khách khí động thủ.

Vô Song đại đế hiện tại chính là đại đế đỉnh cấp, tu vi so với Thương Hải đại đế còn hơn một chút. Hắn vừa mới ra tay, Vương Hạc và ba gã tu sĩ Hoàng cảnh đâu có thể chống cự được?

Qua một lát, ba người này lập tức nằm xuống.

Vô Song đại đế khẽ nói một câu:

- Thiếu chủ, ta đi trợ giúp Thương Hải đại đế một tay.

Bàn Long đại đế phía sau cũng nhếch miệng cười nói:

- Còn có ta.

Cuộc chiến này cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện biến hóa cực lớn. Vốn người Đan Hỏa thành đang chiếm thế thượng phong, cơ hồ trong mấy hô hấp đã triệt để mất đi quyền chủ động.

Thương Hải đại đế thì vui mừng quá đỗi, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được trong thời khắc mấu chốt như vậy Giang Trần thiếu chủ lại tới kịp.

Giờ phút này quả thực hắn có cảm giác phấn chấn không thôi. Trừ cao hứng ra, còn có may mắn. May mắn mà vừa rồi hắn qua được khảo nghiệm, không có một lần nữa phản bội, đầu hàng.

Lần này Thương Hải đại đế đã đi đúng.

- Vô Song đạo huynh, Bàn Long huynh đệ, hai người này chính là người Đan Hỏa thành. Bọn chúng tới nơi này nhất định không có ý tốt.

Trước đó Thương Hải đại đế đã bị hai người này chế nhạo không ít. Trong lòng cũng một bụng tức giận. Hiện tại đồng bạn tới, tất cả quyền chủ động đều nắm giữ lại, lực lượng của hắn cũng tăng mạnh rất nhiều.

Mày kiếm Giang Trần nhảy lên:

- Giết bọn chúng.

Giang Trần không quản bọn người này là người Đan Hỏa thành hay là của tông môn khác. Chỉ bằng vào những hành động như vậy, đã chạm phải điểm mấu chốt của hắn.

Khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, như vậy nhất định phải chết.

Nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, Thương Hải đại đế cũng nhếch miệng cười nói:

- Hai tên cẩu tặc Đan Hỏa thành các ngươi, để ta nhìn xem các ngươi còn hung hăng càn quấy thế nào nữa?

Trước đó bị áp chế quá lâu cho nên lúc này Thương Hải đại đế rất muốn phát tiết nghẹn khuất trước đó phải chịu.

Không hề giữ lại cái gì, các loại thủ đoạn ẩn giấu không ngừng dùng tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status