Độc tôn tam giới

Chương 2388: Ma thức lạc ấn (2)

Một khi Ma thức suy sụp, không có cách nào điều khiển được Thiên Ma lĩnh vực mà nói, rất có thể sẽ không khống chế được, ngược lại sẽ khiến cho những tên nhân loại này có cơ hội trốn đi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ma chủ Thiên ma này lại cường thế đuổi giết Long Phách Tương kia.

Giết gà dọa khỉ.

Không thể không nói, nước cờ này Ma chủ Thiên ma đi rất tốt, tuy rằng Ma thức có hạn của hắn tiêu hao cực kỳ lớn, thế nhưng mà kể cả Vân Lan đại đế và các võ giả khác, trong đầu không ngờ lại không có ai sinh ra ý niệm phản kháng.

Long Phách Tương vẫn lạc, triệt để phá hủy ý chí của những người này.

Từng đạo ấn ký Ma thức, dưới tình huống đám người này chủ động buông tha chống cự, chậm rãi hạ lạc ấn vào trong thần thức bọn họ.

Ma thức lạc ấn này một khi thành, cũng có nghĩa là thức hải bọn họ triệt để rơi vào trong sự khống chế của Ma chủ Thiên ma.

Trong lòng Ma chủ Thiên ma cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Vừa rồi hắn cũng bí quá hóa liều, nếu như những cường giả Đế cảnh này cùng phản kháng mà nói, tuyệt đối có thể phát hiện ra kỳ thực Ma thức của hắn đã ở trong trạng thái vô cùng yếu. Thậm chí những thứ này liên hợp lại, còn có thể tạo thành cắn trả với hắn.

May mắn những kẻ này ngay cả một chút ý nghĩ phản kháng cũng không có, bị hắn hữu kinh vô hiểm khống chế.

Lạc ấn một khi thành, đám võ giả nhân tộc kia cũng triệt để trở thành thịt cá trên thớt của hắn, mặc hắn xâm lược.

- Từ giờ trở đi các ngươi là tùy tùng hỗ trợ bản chủ Thiên ma. Tất cả võ giả Đế cảnh đều được bản chủ tự mình chỉ điểm. Bọn ngươi có phục hay không?

- Bái kiến Ma chủ Thiên ma. Chúng ta thề sống chế thuần phục Ma chủ.

- Thuần phục Ma chủ. Thuần phục ma chủ.

Thần thức bị gieo xuống lạc ấn THiên Ma, bọn họ rất rõ ràng, từ nay về sau vận mệnh mình đã không còn nằm trong tay mình nữa. Đã bị thủ đoạn đáng sợ của ma chủ Thiên Ma chấn trụ, bởi vậy cả đám triệt để hết hy vọng thoát khỏi ma chủ Thiên Ma.

- Rất tốt, cuối cùng sẽ có một ngày các ngươi phát hiện ra, lựa chọn của các ngươi hôm nay sáng suốt tới cỡ nào. Thiên Ma nhất tộc ta trong Chư Thiên đại thế giới, huyết mạch cũng có thể xếp vào trong top ba. Đám nhân tộc nhỏ yếu các ngươi được Thiên Ma nhất tộc chúng ta ưu ái, là phúc khí tu luyện mười đời của các ngươi.

- Đa tạ Ma chủ khoan dung. Đa tạ Ma chủ đại nhân ưu ái.

Thiếu Dương đại đế may mắn giữ được mạng, kinh hồn táng đảm lao ra khỏi Thiên Ma lĩnh vực, một hơi lùi lại địa phương hẻo lánh nhất.

Mà Giang Trần thì dùng Tà Ác kim nhãn tới mức tận cùng, nhìn qua biến cố bên trong, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:

- Ma chủ Thiên Ma này ở trong phong ấn còn có thể gây sóng gió như vậy. Một khi thoát khỏi phong ấn, hậu quả quả thực khó mà tưởng tượng được nổi a.

- Bản linh đã sớm nói, Ma chủ Thiên ma một khi thoát ra khỏi phong ấn chính là ngày tận thế của nhân tộc các ngươi đã tới. Chỉ tiếc nhân tộc các ngươi so với thời kỳ thượng cổ, ngay cả cốt khí cơ bản nhất cũng không có. Nực cười, nực cười thay.

Ngữ khí của thần điểu Chu Tước có chút khinh bỉ.

Giang Trần thở dài:

- Dưới loại tình huống đó bọn họ có thể làm gì được chứ?

- Có thể làm gì sao? Đương nhiên là liều cái mạng già trốn ra ngoài. Không thấy tên kia được đồng bạn yểm hộ trốn ra ngoài sao? Ma chủ Thiên Ma tuy rằng đáng sợ, thế nhưng hiện tại trận pháp phong ấn vẫn ràng buộc, trói buộc hắn. Hắn dựa vào ma thức điều khiển Thiên Ma linh vực, tuy rằng là đáng sợ, thế nhưng từ tình huống vừa rồi xem ra, trình độ thức tỉnh của hắn không có cao như trong dự đoán. Nếu như những người kia chịu dốc sức liều mạng, hy vọng trốn thoát vẫn tương đối lớn. Đáng tiếc đều là một đám người nhu nhược, nhu nhược a.

Giang Trần không phản bác được, một lúc lâu mới nói:

- Ma chủ Thiên ma không có thôn phệ bọn chúng, rốt cuộc là hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không muốn nhanh chóng thoát khỏi phong ấn hay sao?

- Thiên Ma nhất tộc quỷ kế đa đoan, ai biết hắn nghĩ thế nào?

Thần điểu Chu Tước đối với chuyện động não này cũng không quá lành nghề.

Ngay lúc này Thiếu Dương đại đế kia cuối cùng cũng ổn định cảm xúc, mở miệng hô:

- Giang Trần thiếu chủ, đa tạ trước đó đã nhắc nhở, ta có thể tới nói chuyện được hay không?

Giang Trần nhìn thần điểu Chu Tước:

- Tiền bối, có thể cho hắn tới hay không?

Thần điểu Chu Tước hừ một tiếng, cũng không có phản đối.

Giang Trần hô:

- Thiếu Dương đại đế, tới đây nói chuyện đi.

Thiếu Dương đại đế vẫn còn có chút bất định, nhưng nhìn thấy Giang Trần mời hắn tới, hắn cũng không tiện biểu hiện quá mức uất ức. Tuy rằng vẫn sợ hãi thần điểu Chu Tước, thế nhưng vẫn kiên trì đi tới.

- Đừng lo lắng, vừa rồi Chu Tước tiền bối đuổi giết chúng ta là vì không muốn chúng ta trở thành món ngon trong bụng ma chủ Thiên Ma. Bản thân tiền bối đối với nhân tộc chúng ta không có ác ý gì.

Giang Trần giải thích làm cho Thiếu Dương đại đế an tâm hơn một chút, hắn đi tới, chắp tay nói:

- Lần này sống sót sau tai nạn, còn phải cảm ơn Giang Trần thiếu chủ nhắc nhở. Chỉ tiếc những đạo hữu kia.

Giang Trần khoát tay nói:

- Những người kia, thời khắc mấu chốt không có quyết đoán, kiên quyết như Thiếu Dương đại đế ngươi. Hiện tại bọn chúng lại quy hàng ma chủ Thiên Ma, từ nay về sau bọn chúng không còn là đạo hữu nhân tộc, mà là yêu nghiệt Ma tộc.

Khuôn mặt Thiếu Dương đại đế ảm đạm, trong giọng nói tràn ngập vẻ lo lắng.

- Giang Trần thiếu chủ, như vậy cương vực nhân loại chúng ta rốt cuộc lại nghênh đón ma kiếp sao?

Tuy rằng Thiếu Dương đại đế sống sót sau tai nạn, thế nhưng mà dưới loại tình huống này, hắn thực sự không cao hứng nổi.

Ma chủ Thiên Ma này quả thực đáng sợ, loại trình độ đáng sợ này có lẽ đã phá vỡ nhận thức võ đạo của Thiếu Dương đại đế.

Hắn có cảm giác, ma chủ Thiên Ma này một khi thoát khỏi phong ấn, khôi phục thực lực tới trạng thái đỉnh phong. Khi đó thế giới nhân tộc còn có ai có thể chống cự được ma đầu này nữa?

Không có ai.

Bất kể là Đan Hỏa thành hay là Lưu Ly vương thành, dù là tất cả cường giả tụ tập lại một chỗ. Sao có thể chống lại được ma chủ Thiên ma này chứ?

Hiện tại ma chủ Thiên Ma ở trong phong ấn đã đáng sợ như vậy. Vậy hắn ở trạng thái đỉnh phong sẽ kinh người tới như thế nào?

Biểu lộ trên mặt Giang Trần ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào bên trong, nói:

- Hiện tại Ma chủ Thiên Ma này chưa thôn phệ bọn chúng, nhìn qua, có lẽ trong lúc nhất thời hắn không thoát khỏi được phong ấn này.

- Ồ?

Thiếu Dương đại đế than thở, lại vụng trộm nhìn Chu Tước thần điểu:

- Ngay cả loại thần điểu thượng cổ như Chu Tước tiền bối cũng không có cách nào sao?

Giang Trần lắc đầu:

- Trạng thái của Chu Tước tiền bối cũng không ở trạng thái đỉnh phong. Bằng không mà nói, Ma chủ Thiên ma này làm sao có thể lăn lộn như vậy?

Tuy rằng thần điểu Chu Tước không biết nói ngôn ngữ nhân tộc, thế nhưng đối với ngôn ngữ nhân tộc nó lại nghe hiểu. Nghe thấy Giang Trần tán dương nó như vậy, trong lòng cũng có chút hưởng thụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status