Độc tôn tam giới

Chương 430: Phụ thân Giang Phong rời đi 2

Tiết Đồng có chút thẹn thùng:

- Thuộc hạ cũng không biết là chuyện khi nào. Ngày ấy thời điểm tuần tra, chứng kiến mật thất mà Hầu gia bế quan, có một kẻ hở, đi vào xem xét, đã không thấy Hầu gia rồi, chỉ để lại một phong thư.

- Thư tín đâu?

Giang Trần nhíu mày.

Tiết Đồng liền tranh thủ lấy thư ra, giao cho Giang Trần.

Trên thư viết bốn chữ "Trần Nhi thân khải", có bốn chữ này, dù bọn người Tiết Đồng chứng kiến thư tín, cũng không dám mở ra xem.

Đương nhiên, tuy việc này đột nhiên, nhưng Hầu gia đã lưu thư lại, thì có lẽ không có nguy hiểm gì. Có lẽ, Hầu gia là nhớ nhà sốt ruột, muốn về Đông Phương Vương Quốc một chuyến?

Tiết Đồng cảm thấy việc này hẳn không phải đại sự gì, nghĩ đến Thiếu chủ đang bế quan, nên hắn không có đi quấy rầy Giang Trần.

Dù sao Hầu gia để lại thư, mặc kệ đi đâu, nhất định sẽ nói tinh tường ở trong thư tín.

Giang Trần cầm thư, nhưng trực giác nói với mình, phụ thân để thư lại mà đi, tuyệt đối có chút kỳ quặc. Nếu như phụ thân là du lịch bình thường, căn bản không cần lưu thư gì cả.

Nếu như phụ thân đi xa, thì căn bản không cần lén lút ra đi, có thể chờ Giang Trần xuất quan nói lời tạm biệt lại đi.

Lưu một phong thư, ngay cả bọn người Tiết Đồng cũng gạt, vậy thì đại biểu, lần này phụ thân ly khai, cũng không phải đơn giản như mặt ngoài.

Giang Trần mở phong thư, nội dung trong thư không dài, chỉ có một trang…

Trần Nhi, tha thứ cho ta đi mà không từ giã.

Mấy tháng trước, ngươi từng hỏi ta vấn đề của Tiết Đồng. Ngày đó ngươi hỏi ta, vì sao Tiết Đồng là nhi tử của tiểu di, ngươi lại không cảm ứng được huyết mạch cộng minh trên người hắn.

Lúc ấy vi phụ di chuyển chủ đề, trên thực tế, là ta tận lực che giấu chút chuyện.

Hiện tại, vi phụ đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho ngươi biết.

Mẫu thân của Tiết Đồng, là người Lam thị nhất tộc ở Giang Hãn Lĩnh Ứng Lam bộ, chuyện này không sai.

Nhưng mà, mẹ ruột của ngươi, lại không phải người Lam thị nhất tộc. Mẹ của ngươi, cùng mẫu thân Tiết Đồng, còn có phụ thân Lam Nhất Chu, không có bất kỳ quan hệ huyết thống.

Bí mật này, nguyên bản không có ai biết. Ta không biết, mẹ của ngươi cũng không biết.

Thẳng đến có một ngày, một đám người không rõ lai lịch, tự xưng đến từ Thượng Bát Vực, xuất hiện ở Giang Hãn Lĩnh, muốn cưỡng ép mang mẹ của ngươi đi.

Đúng vậy, cho tới nay, vi phụ che giấu hết thảy, cũng giấu luôn cả ngươi.

Mẫu thân của ngươi, nàng chưa chết, nàng bị người mang đi. Người mang nàng đi, tự xưng đến từ Thượng Bát Vực.

Bọn hắn rất mạnh, mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, mạnh đến một ngón tay, có thể hủy diệt một trang viên, mạnh đến một quyền có thể phá hủy một ngọn núi.

Bọn hắn nói, mẹ của ngươi, là huyết mạch cao quý của Thượng Bát Vực, không thể cho thế tục làm bẩn.

Lúc ấy, nếu không phải mẹ ngươi lấy cái chết bức bách, ta và ngươi, có lẽ đã tan thành mây khói.

Trần Nhi, dù đối đầu cường thịnh hơn nữa, nếu có người muốn dẫn nữ nhân của ngươi đi, ngươi có thể liều chết phản kháng hay không?

Đúng vậy, vi phụ liều chết phản kháng. Thế nhưng mà, những người kia, bọn hắn tùy tiện ở trên người ta điểm một cái, liền khiến ta hôn mê, bất tỉnh nhân sự.

Chờ ta tỉnh lại, đã qua ba ngày.

Bọn hắn mang nữ nhân của ta đi, mang mẹ của ngươi đi, mang đi người ta yêu nhất.

Trần Nhi, hiện tại, ngươi sẽ biết, vì sao ta dung túng ngươi như vậy? Vì sao biết rõ ngươi làm xằng làm bậy, cũng chưa bao giờ bức bách ngươi?

Bởi vì, lòng ta mang áy náy, ta có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với mẹ của ngươi.

Nam nhi bảy thuớc, đối với thê tử mình yêu, lại không thể bảo trụ che chở.

Loại tâm tình này, Trần Nhi, ngươi có thể hiểu được sao?

Mỗi ngày ta sinh hoạt, đều sống ở trong tự trách, sống ở trong tưởng niệm vô cùng vô tận đối với mẹ của ngươi.

Trần Nhi, những năm này, phụ thân không bỏ được ngươi.

Nhưng mà, trời có mắt rồi, ngươi bỗng nhiên Khai Khiếu, trở nên nổi bật. Một tia lo lắng cuối cùng của vi phụ, đã không tồn tại nữa.

Thế nhưng mà, mẹ của ngươi, nàng còn lưu lạc ở bên ngoài, nàng đi đâu không rõ. Người một nhà chúng ta, cuối cùng không thể đoàn tụ.

Trần Nhi, đan dược của ngươi, để cho vi phụ đột phá Chân Khí cảnh trói buộc, bước vào đại môn Tiên cảnh.

Có lẽ, cái gọi là Thượng Bát Vực kia, so với thế giới của chúng ta cường đại hơn rất nhiều; có lẽ, người mang mẹ của ngươi đi, so với Tiên cảnh mạnh hơn gấp trăm lần.

Thế nhưng mà…

Kia là nữ nhân của ta, dù ta còn một hơi, cũng phải đi tìm nàng, nhất định phải mang nàng về nhà.

Dù phía trước có núi đao biển lửa, dù Thượng Bát Vực là đầm rồng hang hổ, vi phụ tuyệt sẽ không lui nửa bước.

Nhớ kỹ, trước khi thực lực của ngươi không có đại thành, đừng tới tìm ta.

Ta không phải một phụ thân hợp cách, nhưng mà ta yêu mẹ của ngươi, đồng dạng cũng yêu ngươi. Ta hi vọng có một ngày có thể tìm được mẹ của ngươi, chính miệng nói cho nàng biết, hiện tại con của chúng ta đã nổi bật.

Nói thêm câu nữa, đừng tới tìm ta. Nếu để cho ta biết thực lực của ngươi không có đại thành, ta sẽ lập tức tự sát, để ngươi vĩnh viễn tìm không thấy ta.

Nếu như ông trời có mắt, một nhà ba người chúng ta, cuối cùng sẽ có ngày đoàn tụ.

Mặc dù Thiên Băng Địa Liệt, Hải Khô Thạch Lạn, cũng không cách nào ngăn cản quyết tâm ta tìm mẹ của ngươi về.

Trần Nhi, hi vọng ngươi có thể hiểu được quyết định ích kỷ này của vi phụ. Cũng hi vọng ngươi có thể tuân theo ý nguyện của ta, không nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta mang mẹ của ngươi bình an trở về.

Nhìn lạc khoản trong thư tín, cái kia đích thật là bút tích của phụ thân, không phải giả mạo.

Giang Trần kinh ngạc nhìn lấy thư tín trong tay, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần.

Hắn chuyển sinh ở trên người Giang Trần này, kế thừa trí nhớ, kế thừa huyết nhục của hắn, đối với phụ thân Giang Phong, đối với tình thương của cha, Giang Trần là rất quý trọng.

Từ khi chuyển sinh đến nay, không quá hai năm thời gian, tình phụ tử này, càng là sau mấy lần chung hoạn nạn, đã nhận được thăng hoa.

Có thể nói, ở trong nội tâm Giang Trần, địa vị của Giang Phong, cũng không thua phụ thân Thiên Đế kiếp trước.

Về phần mẫu thân, ở trong trí nhớ của Giang Trần, vẫn cho là mẫu thân đã mất, ngược lại không có cảm giác gì.

Bỗng nhiên từ trong thư tín biết được, mẫu thân vậy mà không chết, vẫn còn sống trên đời, tuy Giang Trần kinh ngạc, nhưng cũng không có cảm giác đặc biệt gì.

Bất quá, Giang Phong để thư lại ra đi, thậm chí ngay cả Thượng Bát Vực ở địa phương nào cũng không biết, lại làm việc nghĩa không được chùn bước lên đường.

Phần tâm huyết này, phần tình thâm ý trọng này, làm cho Giang Trần rất kính nể phụ thân.

Những băn khoăn trong lòng, theo phong thư này xuất hiện, cũng triệt để vạch trần.

Vì sao Giang Phong dung túng nhi tử? Vì sao không giống phụ thân khác nghiêm khắc như vậy?

Đó là bởi vì trong nội tâm Giang Phong có xấu hổ.

Trong huyết mạch của Tiết Đồng, vì sao tìm không thấy cộng minh?

Đó là bởi vì, mẫu thân của Giang Trần, cùng mẫu thân của Tiết Đồng, căn bản không phải tỷ muội. Thân thế của nàng ly kỳ, rõ ràng đến từ Thượng Bát Vực gì đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status