Độc tôn tam giới

Chương 564: Tiến quân Địa Linh khu 2

- Đệ tử không muốn.

Bốn người này đều kêu lên.

- Đúng rồi, lần này từ Huyền Linh khu thăng lên mười người. Những người khác thì thôi, nhưng có một quái thai thế tục, các ngươi phải chú ý thoáng một phát.

Thủy Nguyệt Đại Sư nhắc nhở.

Hải Thiên hiếu kỳ hỏi:

- Sư tôn, Huyền Linh khu thăng lên, có thể có nhân vật gì sao? Huống chi còn đến từ thế tục?

- Ngươi không nên khinh địch, quái thai thế tục này, mặc dù chưa thấy qua hắn, nhưng ở Huyền Linh khu, lại phong quang vô hạn. Đánh khắp Huyền Linh khu vô địch thủ, hạt giống tuyển thủ Số 1 Huyền Linh khu là Quách Nhân, bị người này dọa ra Tâm Ma, tức giận đến thổ huyết, triệt để phế đi.

- Cái gì? Còn có chuyện như vậy?

Bốn môn đồ của Thủy Nguyệt Đại Sư đều kinh ngạc.

Bọn hắn tham gia chiến đấu, ba tháng thời gian, một mực ở vào trạng thái khiêu chiến khẩn trương. Đệ tử ở Địa Linh khu, mỗi cái đều là thủ đoạn cao, thực lực mạnh, lẫn nhau tầm đó chênh lệch cực kỳ bé nhỏ, cho nên chiến đấu dị thường thảm thiết. Bọn hắn căn bản không rảnh đi quan tâm sự tình ngoại giới.

Giờ phút này nghe Thủy Nguyệt Đại Sư nhắc tới, mặt mũi đều tràn đầy giật mình.

- Ân, các ngươi gặp được người này, phải lưu ý nhiều hơn.

Thủy Nguyệt Đại Sư cảnh cáo lần nữa.

Bốn người khúm núm, nhưng đáy lòng lại không cho là đúng. Nghĩ thầm Quách Nhân kia thật sự là phế vật, không chiến tự tan, bị người dọa ra Tâm Ma, cái này nên mất mặt cỡ nào a.

Bốn người bọn họ, đều là thập đại môn đồ của Thủy Nguyệt Đại Sư, căn bản không phải như Quách Nhân có thể so sánh.

Cho nên, tuy bọn hắn gật đầu đáp ứng, nhưng trong nội tâm lại không cho là đúng.

- Đi xuống đi.

Thủy Nguyệt Đại Sư khoát tay, cho bốn đệ tử lui, nhưng tâm tình lại rất bực bội.

Cái bực bội này, Thủy Nguyệt Đại Sư cũng biết tồn là vì cái gì. Từ khi chứng kiến phần danh sách kia, trong nội tâm nàng liền rất bực bội.

Phần bực bội này, là yêu nghiệt thế tục kia mang đến cho nàng.

Thủy Nguyệt Đại Sư cũng không biết vì cái gì, mình sẽ mẫn cảm với yêu nghiệt thế tục kia như vậy. Thế nhưng mà, loại bực bội này, lại đến từ trực giác của cường giả, để cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái.

Trong lúc đó, Thủy Nguyệt Đại Sư như nhớ ra cái gì, trong đầu bốc lên một ý niệm kinh người.

- Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, yêu nghiệt thế tục kia, là đối đầu của Cư Tuyết?

Trong đầu Thủy Nguyệt Đại Sư đột nhiên xẹt qua ý nghĩ này.

Cái ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, liền trở nên không thể ức chế.

- Coi như là hắn, lại có cái gì đáng phải lo lắng?

Thủy Nguyệt Đại Sư trấn an lấy mình.

- So với Tiên Thiên thân thể, hắn lại yêu nghiệt, cuối cùng cũng chỉ là phù vân. Thiên tài thế gian, sao bằng Tiên Thiên thân thể. Cư Tuyết nhập môn hạ của ta hai năm, liền tiến vào Tiên cảnh tứ trọng, bách chiến khảo hạch ba tháng trước, định có thể làm cho tu vi của nàng càng tiến một bước, ít nhất là Tiên cảnh ngũ trọng rồi. Ở Thiên Linh khu, đó cũng là tồn tại dù ai cũng không cách nào xem nhẹ. Ba năm thời gian, dùng thiên phú của nàng, trùng kích Thiên Linh cảnh, cũng có bảy tám phần nắm chắc. Một khi nhảy vào Thiên Linh cảnh, liền trời cao mặc chim bay, biển rộng bằng ngư dược rồi. Quán quân tuyển bạt, không phải nàng thì không còn ai.

Tâm tình bực bội của Thủy Nguyệt Đại Sư, ở lúc suy nghĩ đến Long Cư Tuyết, thời gian dần qua liền bình phục xuống. Đệ tử thiên tài tuyệt thế này, để nàng vô cùng tin tưởng, để nàng có thể ước mơ tương lai của Thủy Nguyệt nhất mạch.

Đợi một thời gian, đồ nhi này của nàng, có thể kế Truy Dương lão tổ, trở thành Nguyên cảnh cường giả thứ hai của Tử Dương Tông.

Vừa nghĩ tới loại tình huống đó, trong lòng Thủy Nguyệt Đại Sư tràn đầy kích động. Đến lúc đó, Thủy Nguyệt nhất mạch nàng, thế tất trùng thiên, trở thành tồn tại số một số hai của Tử Dương Tông.

...

Một ngày mới rốt cục đã đến, mười Võ Giả bài danh Top 10 của Huyền Linh khu, ở dưới sự dẫn dắt của giám khảo, đi tới Địa Linh khu.

Vừa bước vào khu vực Địa Linh khu, đập vào mắt chứng kiến, là kiến trúc khí thế hào hùng, khí phái sâm nghiêm. Các loại đại thụ cao có thể che trời; kỳ hoa dị thảo, dọc theo đường có thể thấy được.

So sánh với nhau, Huyền Linh khu liền kém sắc rất nhiều.

- Địa Linh khu này, quả nhiên ưu việt hơn Huyền Linh khu không ít. Linh lực ở đây nồng đậm, ít nhất gấp hai Huyền Linh khu. Xem ra, Thiên Địa Huyền Hoàng, đẳng cấp quả nhiên rất rõ ràng.

Giang Trần ở ven đường cảm thụ, nhạy cảm bắt đến chênh lệch của hai khu vực.

- Đã đến.

Giám khảo kia đưa đến cửa Địa Linh khu, tựa hồ cũng kiêng kị uy nghiêm của Thủy Nguyệt Đại Sư, không muốn đi vào, chỉ nói:

- Chính các ngươi vào đi thôi.

Ở sau cửa vào Địa Linh khu, là một quảng trường cự đại đập vào mi mắt. Bốn phía quảng trường, dựng thẳng một ít điêu khắc trông rất sống động, cho người một loại cảm giác Viễn Cổ tang thương.

Trên quảng trường, các Võ Giả sớm đã tập hợp, còn có một đám giám khảo đứng ở phía trước, ở trung tâm là một nữ tử tướng mạo phú quý, nhìn bề ngoài ước chừng hơn 30.

Nữ nhân này bận đạo trang mộc mạc, nhìn vẻ mặt đã hơi già, nhưng bộ dạng thùy mị vẫn còn động lòng người, chỉ là khuôn mặt lạnh lùng như băng kia, làm cho người cảm thấy rất khó có thể tiếp cận.

Giang Trần không cần liên tưởng, cũng biết rõ người này, là tổng phụ trách Địa Linh cảnh, Thủy Nguyệt Đại Sư.

Cũng chính là lão sư của Long Cư Tuyết tại Tử Dương Tông.

Ánh mắt của Thủy Nguyệt Đại Sư bắn đến, cách xa như vậy, lại có một khí thế không giận tự uy, cái nhìn này, làm cho mười người mới đến, ngoại trừ Giang Trần, toàn thân đều rùng mình một cái.

- Nữ nhân này thật lạnh.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, càng thêm đề phòng, nữ nhân này vừa thấy mặt đã ra oai phủ đầu, xem ra, tuyệt đối không phải một nữ nhân dễ ở chung.

Căn cứ kinh nghiệm kiếp trước của Giang Trần, loại nữ tử ưa thích mặc đạo trang, hơn phân nửa là nguỵ quân tử, thực chất bên trong rõ ràng rất khát vọng người khác thưởng thức, lại hết lần này tới lần khác phải làm bộ lạnh lùng như băng.

- Mấy người các ngươi, còn chưa cút tới, muốn bổn tọa tự mình đi mời sao?

Thanh âm của Thủy Nguyệt Đại Sư lạnh lùng, mới mở miệng, nhiệt độ chung quanh phảng phất hạ xuống bảy tám độ, để cho người tỏa ra hàn ý.

Giang Trần không để ý tới những người khác phản ứng, không kiêu ngạo không tự ti đi tới.

Võ Giả ở Địa Linh khu này, số lượng xa xa không bằng Huyền Linh khu, chỉ có 500 người.

Nhân số ít, không có nghĩa là cạnh tranh sẽ không kịch liệt.

Giang Trần mới đến, cũng không muốn làm chim đầu đàn, đứng ở đằng sau đám người. Hắn cũng biết, căn cứ lệ cũ, những Võ Giả mới thăng cấp lên như bọn hắn, ở Địa Linh khu chính là Võ Giả Đinh đẳng, không có khả năng có tình huống khác xuất hiện.

Quả nhiên, rất nhanh, đã có người đưa Minh Bài khảo hạch ở Địa Linh khu tới.

Giang Trần ở Huyền Linh khu là đệ nhất danh, cho nên, Minh Bài của hắn đánh số là 491. Mấy người khác, theo thứ tự từ 492 đến số 500.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status