Độc tôn tam giới

Chương 989: Thần bí Mộ Viên, Đan Tiêu cổ phái

Nếu như Giang Trần kia cùng Trần trưởng lão không có rời khu vực thượng cổ Dược Viên, kia lại càng phải ba ngàn năm mới có thể mở ra.

Ba ngàn năm...

Con số này, hiển nhiên là quá kinh người.

Tam Tinh Tông bởi vì Đinh Đồng, ngay cả tâm tình vui sướng trên nỗi đau của người khác cũng không có. Dưới sự dẫn dắt của Chúc Tông Chủ, qua loa đánh tiếng một cái, liền rút lui.

Tiếp theo là Tiêu Dao Tông, bọn họ vẫn lạc mất Vệ Khánh, hiển nhiên sĩ khí cũng có phần chịu ảnh hưởng.

Đại Thánh Đường Hạng Vấn Thiên cất cao giọng nói:

- Chư vị, trước khi đi, lão phu lại dài dòng một câu. Chuyện của Thượng cổ Dược Viên, tất cả mọi người nhớ giữ bí mật. Đều cầm khí vận của tông môn thề, cũng đừng không cẩn thận để lộ, tao ngộ thảm hoạ diệt môn.

Theo từng đội ngũ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Thánh Kiếm Cung, Đan Can Cung cùng Bắc Minh tông.

Bắc Minh tông đích xác cùng Đan Can Cung không tệ, lưu lại, hiển nhiên là lo lắng Thánh Kiếm Cung gây bất lợi cho Đan Can Cung.

Bất quá bên Thánh Kiếm Cung kia vẫn lạc Trần trưởng lão cùng Đỗ Lập Hoàng, sức chiến đấu so sánh bên Đan Can Cung, cũng không có chiếm quá nhiều ưu thế.

Người của Thánh Kiếm Cung dừng lại hồi lâu, thấy Bắc Minh tông tựa hồ không có ý tứ rời đi, cũng biết lần này muốn gây sự với Đan Can Cung, chỉ sợ là khó khăn.

Uông Kiếm Vũ cũng là nhân vật kiêu hùng, thấy chuyện không thể làm, oán hận dẫn đội rời đi.

Tuy Trần trưởng lão trọng yếu, thế nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể đợi ba mươi năm sau lại tới.

Bắc Minh tông cảm kích Giang Trần, chẳng những cho bọn họ giải dược, còn trả tất cả Địa cấp linh dược, đây không thể nghi ngờ là tăng tiến tình hữu nghị giữa hai nhà.

Cùng Đan Can Cung ở vài ngày, Bắc Minh tông thấy người của Thánh Kiếm Cung không thể quay quay về, lúc này mới cáo từ.

Đan Trì cung chủ than nhẹ một tiếng, cũng biết ở lại là phí công. Lập tức thất vọng mang theo đội ngũ của Đan Can Cung rời đi.

Ven đường Vân Niết trưởng lão cùng hắn nói về việc Giang Trần nộp lên một nửa linh dược, càng làm cho Đan Trì cung chủ lòng như đao cắt.

Giang Trần càng xuất sắc, liền để cho Đan Trì cung chủ càng khó chịu.

Hơn nữa, Giang Trần là hắn một tay đưa đến Đan Can Cung, nếu như hắn gặp chuyện không may, mình thật sự là thẹn với người của Bảo Thụ Tông, thẹn với Thuấn lão.

- Cung chủ, ngẫm lại Giang Trần là người phúc duyên thâm hậu, nói không chừng, ba mươi năm sau, chúng ta tiến nhập Huyễn Ba Sơn lần nữa, liền có thể cứu hắn ra.

Vân Niết trưởng lão thở dài.

Đan Trì cung chủ cũng gật gật đầu:

- Đích xác, Giang Trần này, không giống người chết non. Ta tin tưởng hắn nhất định có thể ra. Sau khi trở về, động phủ của hắn không được hủy bỏ, người của Bảo Thụ Tông, cũng không được quấy nhiễu bọn họ, hết thảy như xưa!

Tuy Giang Trần không có ra, thế nhưng Đan Trì không muốn làm loại người qua cầu rút ván, sớm dặn dò trước. Đan Trì hắn không phải là người qua cầu rút ván, hắn là lo lắng thủ hạ làm ra sự tình qua cầu rút ván, cho nên sớm gõ.

...

Giang Trần trong lúc mơ mơ màng màng, cũng không biết trong trạng thái hỗn độn ngây người bao lâu.

Đột nhiên, cỗ hấp lực này đột nhiên tiêu thất, toàn thân Giang Trần lại khôi phục năng lực. Lại vừa nhìn, phát hiện mình tiến nhập một không gian hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới!

Đập vào mắt, dĩ nhiên là từng mảnh từng mảnh mộ phần!

Từng mảnh từng mảnh, trông không đến phần cuối, phảng phất chúng đứng sừng sững qua trăm vạn năm tuế nguyệt, vô tận tuế nguyệt mang đến cảm giác tang thương, làm cho Giang Trần gần như hoài nghi mình đứng ở ngọn nguồn thời gian.

- Đan Tiêu cổ phái, Lữ Khu chi mộ.

- Đan Tiêu cổ phái, Lữ Khải chi mộ.

Từng dãy, từng tòa mộ bia, gần như không sai biệt, đều là phần mộ của Đan Tiêu cổ phái.

Hơn nữa mộ đều là loại chôn quần áo và di vật!

Cái gì gọi là mộ chôn quần áo và di vật?

Chính là ở trong y quan chỉ mai táng di vật của những người này, mà chân nhân thi cốt, lại không ở trong mộ.

- Tại sao có thể như vậy?

Giang Trần dọc theo hàng dãy phần mộ, đi thẳng một mạch.

Mỗi một phần mộ, tuy chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản, nhưng Giang Trần có một loại cảm giác, mỗi một cái tên trên mộ bia, tựa hồ đều có một đoạn lịch sử huy hoàng, đều có một đoạn nhân sinh làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Chỉ là, không biết nguyên nhân gì, những người này không có bất kỳ ngoại lệ, đều chết.

Hơn nữa, không chỉ là chết, hơn nữa hài cốt không còn.

Mộ địa vô biên này, làm cho Giang Trần đột nhiên có một loại cảm giác tang thương như đi đến phần cuối thế giới, rốt cục cũng đi tới phần cuối của mộ địa này.

Nơi cuối cùng, Giang Trần rõ ràng thấy được một tòa tế đàn!

Đúng vậy, một tế đàn!

Một tế đàn cùng tế đàn trên bình đài giống như đúc.

- Này... Làm sao có thể?

Giang Trần ngây ngẩn cả người, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tế đàn này thật lâu.

- Vậy mà thật sự là tòa tế đàn này.

Giang Trần rốt cục xác nhận điểm này, tế đàn này, rõ ràng chính là tòa tế đàn kia.

Hơn nữa, tế đàn này hiển nhiên là khu vực mấu chốt kích phát Truyền Tống Trận Pháp. Bởi vì vô danh bảo đao của Giang Trần kích phát Truyền Tống Trận của tế đàn, từ đó đưa hắn đến Mộ Viên thê lương này.

Mà Mộ Viên này, tựa hồ bị thiên địa vứt bỏ, lẳng lặng nằm ở trong thời gian trường hà, không người hỏi thăm, cỏ hoang đầy rẫy.

- Đây rốt cuộc là địa phương nào? Đan Tiêu cổ phái, là tông môn gì?

Trong đầu Giang Trần tràn ngập nghi vấn.

Hắn ở Đan Can Cung cũng ngây người thật lâu, đã từng xem qua rất nhiều sách cổ, cũng biết một ít lịch sử của Vạn Tượng Cương Vực.

Chỉ là, Đan Tiêu cổ phái này, trong điển tịch của Đan Can Cung, căn bản không có bất kỳ ghi lại.

Giang Trần gần như hoài nghi, có phải mình lại xuyên việt đến một vị diện khác hay không? Nhưng khi nhìn đến tế đàn kia, Giang Trần lại không thể không thừa nhận, mình vẫn còn ở Thần Uyên Đại Lục.

Bởi vì xuyên qua vị diện bất đồng, tuyệt đối không phải dễ dàng như vậy.

Mình chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, tuyệt đối gánh không được không gian loạn lưu khi xuyên qua vị diện áp bách.

Giang Trần ngơ ngác nhìn tòa tế đàn kia, vô danh bảo đao của mình, không tiếng động rơi ở đằng sau tế đàn.

Giang Trần yên lặng đi qua, thu hồi nó.

Nó chung quy là đồ đạc của mình, Giang Trần không nguyện ý vứt bỏ.

Xuyên qua Mộ Viên, đập vào mắt, lại là từng mảnh từng mảnh kiến trúc hoang bại. Tuy hoang bại, thế nhưng quy mô như vậy, khí thế như vậy, đủ để nói rõ nó từng rất huy hoàng.

Giang Trần xuyên qua tường đổ, cảm thụ Hoang Cổ lưu lại kiến trúc, một loại cảm giác tang thương đập vào mặt.

Từ chất liệu của những kiến trúc này, từ trận pháp tàn phá bốn phía đến xem, Giang Trần có thể nhìn ra được, nếu như này là di tích của Đan Tiêu cổ phái, như vậy Đan Tiêu cổ phái này, tuyệt đối là một quái vật khổng lồ, cho dù tất cả tông môn của Vạn Tượng Cương Vực cộng lại, cũng không đủ một đầu ngón tay của nó nghiền ép.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status