Đông phong ác

Chương 28: Huynh đệ


Edit+beta: Tàn Tâm

Chu Trác và Nghiêm Thanh đều tìm một cô nương để chơi bời, Nhiễm Vân Chu cũng ở lại, nhưng Hàn Tục không muốn nán lại chỗ này. Đám Chu Trác cũng tán thành: “Vậy ngươi về sớm một chút, giúp chúng ta điểm danh buổi sáng.”

Hàn Tục ra khỏi Doanh Nguyệt Quán, đến khi lên ngựa mới phát hiện dường như mình hơi say rồi. Hắn không cưỡi ngựa nữa, dắt ngựa mà đi, gió lạnh như đao, quất rát hai má. Mùi rượu bị đè xuống, người rốt cục cũng tỉnh táo hơn một chút. Hắn cứ một đường đi tới cổng thành, rồi lại leo tường ra khỏi thành.

Các tướng lãnh thủ thành đều biết thừa, hỏi cũng không hỏi một câu.

Hàn Tục trở lại quân doanh, Mộ Dung Bác đã nghỉ ngơi. Nhiều năm qua hắn đã quen ngủ sớm dậy sớm, tạo thành đồng hồ sinh học cho mình, không giống như đám võ nhân này, kẻ nào cũng tinh lực dồi dào như trâu nước. Ngồi yên thì không sống nổi.

Mộ Dung Lệ tự mình đi tuần tra doanh trại một chuyến, vừa khéo bắt Hàn Tục trở về muộn, vi phạm quân kỉ. Dưới cơn nóng giận, liền ra lệnh cho hắn cầm thương chấp kích, canh gác trướng bồng cho mình!

Hàn Tục bất đắc dĩ, đành phải canh giữ bên ngoài lều trướng của hắn, cũng may Mộ Dung Lệ không hỏi đến bọn Chu Trác. Hai thân vệ gác trướng của Mộ Dung Lệ cũng chỉ cúi đầu cười trộm. Hắn trợn mắt lên giận dữ nhìn bọn họ một cái, hai người đều nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt đầu đàng hoàng trịnh trọng ngắm trời.

Hàn Tục nắm trường kích, đứng thẳng tắp trước cửa lều trại. Bóng người của hắn rất dài, chênh chếch hắt vào trong lều. Hương Hương nằm lỳ trên giường, ngoẹo cổ ngắm nhìn cái bóng màu xám kia, dường như trong lòng được ngâm mật ong, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Mộ Dung Lệ hất tấm trướng bước vào, Hương Hương đứng dậy thay y phục cho hắn. Mộ Dung Lệ cúi đầu, phát hiện ánh mắt của nàng không rơi vào người mình. Hừ, nữ nhân này mấy ngày nay, hình như không giống trước đây lắm. Cụ thể là không giống nhau chỗ nào, hắn cũng không nói rõ được.

Nàng cũng may vá quần áo cho hắn, đôi khi cũng nấu cơm, thậm chí lúc hắn trở về, nàng sẽ đứng dậy thay y phục cho hắn. Thế nhưng rốt cuộc vẫn có chút là lạ. Tỷ như khi nàng may vá quần áo, sẽ không cố gắng thêu hoa văn lên vết rách để che giấu nó đi, để hoa văn càng đẹp đẽ. Tỷ như khi nàng làm cơm, sẽ không trang trí đồ ăn đẹp mắt, cũng không khắc rau củ thành những hình dạng kì lạ nữa.

Thậm chí, trước đây lúc nàng ở trong lều của hắn, đều thích hái chút hoa cỏ lạ về, chỉ cần hắn vừa bước và là sẽ ngửi được mùi thơm của hoa dại nở mùa này. Nhưng tất cả những thứ này, hiện giờ đều không còn nữa.

Mộ Dung Lệ là người tính khí táo bạo, nhưng hắn cũng không ngốc. Một nữ nhân đang suy nghĩ gì thì hắn không biết, hắn cũng không thèm để ý. Thế nhưng một người mất tập trung, hắn vẫn có thể nhìn ra được.

“Đang nhớ con sao?” Ngoại trừ việc này, còn cái gì có thể khiến nàng hồn vía lên mây như thế?

Hương Hương hơi run, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng. Mộ Dung Lệ cũng chẳng còn hứng thú, nói chuyện này có tác dụng gì chứ? Hừ, con của hắn, không biết tiểu sinh vật nhỏ như nắm gạo nếp kia đã lớn thế nào rồi. Không biết lúc nào có thể gặp lại được nó. Khi ấy, có lẽ hắn có thể ôm nó vào trong lòng chứ?

Hắn cởi áo ngồi lên giường, Hương Hương pha nước nóng, cởi giày cho hắn rồi hầu hạ hắn rửa chân. Mộ Dung Lệ để mặc nàng nhẹ nhàng xoa nắn chân của mình, khi đó nàng đã thay bộ quần áo hoa lệ ra, chỉ còn một thân áo mỏng màu trúc xanh. Mái tóc dài tiện tay búi sau sau gáy, trên trán có vài lọn tóc không nghe lời rủ xuống, vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt. Bên dưới lớp áo xanh, đôi tay ấy trắng non, như sương như tuyết.

Mộ Dung Lệ nói: “Mấy ngày nữa, ta sẽ cùng đại ca đi một chuyến tới Đại Kế Thành, phải ở bên kia một thời gian, nàng ở lại đây.”

Hương Hương ồ một tiếng, đột nhiên nghĩ, Hàn Tục cũng sẽ đi sao? Đương nhiên, nàng không dám hỏi. Nàng nói: “Sắp… khai chiến với Thái tử ư?”

Mộ Dung Lệ trầm mặt xuống: “Không được hỏi đến chuyện trong quân.”

Hương Hương cúi đầu, quả nhiên không hỏi nữa. Mộ Dung Lệ nói: “Con sẽ không sao, chớ lo lắng.”

Những gì hắn có thể nói ra được, chỉ là lời an ủi có hạn. Hương Hương nói: “Vương gia xác định con sẽ không sao ư?” Mộ Dung Lệ nhíu mày, nàng nói: “Thân thể Huyên Huyên rất yếu ớt, lúc ở nhà đã ốm đau nhiều. Bây giờ đi tới một nơi xa lạ, không có bà vú hiểu biết, không có đại phu từng xem bệnh cho nó. Thậm chí ngay cả thiếp cũng không ở bên cạnh. Nàng thật sự sẽ không sao ư?”

Mộ Dung Lệ nghẹn lời, sau đó nổi giận: “Nàng đang trách ta sao?!” Lời ngon tiếng ngọt muốn an ủi nàng hai câu, nàng lại dám được đà lấn tới! Nó bị bệnh thì làm sao ta quản được?!

Hương Hương khẽ nói: “Vương gia cho rằng nó sẽ tuyệt đối an toàn, là bởi vì Vương gia tin tưởng Khang Vương gia. Tin tưởng ngài ấy nhất định sẽ tận tâm tận lực địa bảo vệ những thứ thuộc về ngài. Thiếp lo lắng cho Huyên Huyên, là bởi vì nó là con gái của thiếp. Chỉ cần nó nằm ngoài tầm mắt của thiếp, thiếp đều lo lắng. Mặc kệ vị trí của nó an toàn thế nào, thiếp vẫn lo lắng nó không sống quen, quần áo cơm nước, phong hàn cảm lạnh. Thôi, Vương gia sẽ không hiểu đâu.”

Đối với ngài, nó vốn không phải điều quan trọng. Ngài không yêu nó, thì làm sao hiểu được nỗi nhớ nhung của ta?

Có điều, ngài vốn dĩ cũng chẳng cần hiểu? Ngài sẽ có chính phi, sẽ có trắc phi, sẽ có rất rất nhiều con cái. Cho dù có đau lòng, cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Nàng lấy khăn mềm lau khô chân cho Mộ Dung Lệ rồi bưng chậu nước bẩn ra ngoài. Tấm mành lều vừa hất lên, bất thình lình đã thấy Hàn Tục đứng thẳng tắp trước cửa.

Hàn Tục nhìn nàng một cái, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp. Sau đó xoay người đổ chậu nước đi. Ánh mắt Hàn Tục vẫn đuổi theo nàng, bên ngoài trời rất lạnh, quần áo của nàng mỏng manh. Chỉ nhanh chóng đi vài bước, chờ đổ nước xong lại vội vã trở về doanh trướng.

Nàng vén rèm đi vào, mang theo một trận gió lạnh. Mộ Dung Lệ giương mắt, nhìn thấy ánh sáng khác lạ trong mắt nàng. Đôi mắt như ngậm nước, ánh sáng lấp lánh như sao trời. Nàng đã nhìn thấy điều gì?

Buổi tối, Mộ Dung Lệ theo thói quen ngủ ở mé ngoài giường, Hương Hương lại hơi mất ngủ, nàng nghiêng người, ánh mắt nhìn ra ngoài. Hàn Tục vẫn đứng thẳng tắp ở đó, dáng người của hắn rất anh tuấn. Hương Hương chỉ nhìn thấy cái bóng dáng kia, đã có thể nghĩ đến đôi mắt của hắn, nét cười của hắn.

Hồi ức là một thứ rất kì lạ, nếu là có tâm, ta có thể tưởng tượng ra một câu nói, một ánh mắt, một nét mặt dù nhỏ bé nhất của bất kỳ người, để ta cảm nhận, nghiền ngẫm dư vị, một đời thơm ngọt. Nếu là vô tâm, sinh ly tử biệt chung quy cũng chỉ là một hồi mây khói.

Mộ Dung Lệ cũng đang nghĩ ngợi —— lần này tới Đại Kế Thành, nên điều người nào qua đó? Bình Độ quan nên để ai trấn thủ?

Tây tĩnh sẽ không tham gia vào cuộc nội chiến của Đại Yến chứ? Nếu như lúc đó, Tây Tĩnh tiến vào Bình Độ quan, Đông Hồ nhất định sẽ quấy nhiễu Ngọc Hầu quan. Lúc đó sẽ không còn là cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế giữa hai vị hoàng tử của Đại Yến nữa. Bì chi bất tồn, mao tương yên phụ?

(*Bì chi bất tồn, mao tương yên phụ [皮 之 不 存 毛 將 安 傅]: Da đã chẳng còn, lông bám vào đâu, ý chỉ sự vật mất đi nền tảng thì không thể tồn tại)

Hắn cúi đầu, phát hiện Hương Hương cũng không ngủ. Ánh mắt nàng nhìn vào vách trướng, chỉ đờ ra. Hắn dõi theo ánh mắt của nàng, trên vách trướng chẳng hề có gì. Không biết thứ gì, cũng đáng khiến nàng nhìn ngây người như thế.

Hi vọng chiến tranh sớm kết thúc một chút, đương nhiên, hắn càng hi vọng lúc ấy mình còn sống sót, còn có thể một nhà ba người, có ngày cốt nhục đoàn tụ. Trận chiến này, vốn chẳng có thắng bại, gà nhà đá nhau, ai thương ai chết, thứ bị chặt gãy đều là cánh tay mình.

Ngày thứ hai, đám người Chu Trác trở về đúng giờ, dẫn bộ hạ ra ngoài huấn luyện buổi sáng. Mộ Dung Lệ cũng tự mình đi, một đám người mang theo quân trang binh khí cần thiết, bước đi vùn vụt như bay.

Hỏa đầu binh đang học nấu ăn với Hương Hương, tuy rằng thức ăn cho nhiều người không thể quá kỹ lưỡng, nhưng tất nhiên mùi vị ngon vẫn tốt hơn. Hương Hương đi theo mẹ nàng học được không ít món ăn, từ nhỏ đến lớn cũng thích tự tay làm bếp, lúc có hứng thì làm món mới. Nhưng đây là khẩu phần cơm của rất nhiều người, nàng vẫn chỉ có thể trợn mắt há mồm.

Sửng sốt hồi lâu, nàng mới quyết định thử ra tay xem. Nếu như cho thêm gạo nếp vào cơm, thêm chút muối rồi đồ chín. Thịt thái thành khối nhỏ tẩm thêm nước tương, sau đó nắm cơm thành từng nắm, bọc thịt vào bên trong. Như thế có được không?

Nàng không biết, lại cứ thử một lần xem sao. Cho dù có thất bại, những người này e ngại Mộ Dung Lệ, cũng không dám mắng nàng nhỉ?

Nàng còn đang nấu cơm, bên ngoài Mộ Dung Lệ thì tự mình mang theo binh sĩ thao luyện tám mươi dặm. Đối với tướng sĩ của hắn, đây chỉ là chuyện thường ngày. Mọi người tranh nhau chen lấn, không ai dám lạc lại phía sau —— Mộ Dung Lệ ở đằng sau đó. Trước đây lúc giao chiến với Tây Tĩnh, Đông Hồ cũng thế, không người nào dám tụt lại nửa bước —— Mộ Dung Lệ còn đáng sợ hơn chó săn Tây Tĩnh! Chúng nó nhiều nhất chỉ cắn mi một miếng, ngài ấy còn có thể biểu diễn thêm một màn quỷ xé tay nữa!

Hàn Tục, Chu Trác, Nghiêm Thanh mỗi người đều mang theo thuộc hạ của mình, tối hôm qua Hàn Tục cả đêm không ngủ, giờ lại phải tiến hành thao luyện cường độ cao nên hơi chật vật. Mộ Dung Lệ đạp cho một cước: “Chưa ăn cơm à?!”

Hàn Tục lập tức đuổi theo sát, kỳ thực tối hôm qua hắn chẳng ăn được bao nhiêu, vết thương trên người tuy đã kết vẩy, rốt cuộc vẫn chưa khỏi hắn. Nhưng lúc này hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm bệnh trạng, cứ chạy như điên về phía trước. Mộ Dung Lệ hừ một tiếng, liền nhìn thấy bình thuốc nhỏ trên mặt đất. Vỏ bình trong suốt, bên trong chứa thuốc mỡ màu xanh nhạt trong veo.

Mộ Dung Lệ nhặt lên, luôn cảm thấy nhìn rất quen mắt, hắn đặt lên chóp mũi ngửi thử. Hừm, là thuốc chữa ngoại thương. Mấy ngày trước lúc rời khỏi thành Tấn Dương, khi ở trong xe ngựa, Hương Hương cho hắn dùng.

Hắn hừ một tiếng, cái tật xấu vứt đồ bừa bãi này của Hàn Tục. Hắn suy nghĩ một chút, lại nhặt bình thuốc lên nhét vào lồng ngực.

Hàn Tục chạy một lúc, liền cảm thấy có gì đó không đúng. Lại nhớ đến thứ vẫn nhét trong lòng, liền biết ngay lạ ở chỗ nào. Lúc trở về vẫn đi bằng con đường cũ, hắn vẫn chú ý dọc hai bên đường đi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thấy được thứ mình muốn tìm. Mộ Dung Lệ thấy hắn nhìn đông nhìn tây, lén lén lút lút, cũng chẳng hỏi, chẳng nói.

Hàn Tục để tâm một đường cũng không tìm được.

Khi trở lại doanh trại, Mộ Dung Lệ liền phát hiện Hương Hương đang giúp đám hỏa đầu binh làm đồ ăn. Nhất thời gầm lên: “Các ngươi cụt chân hay cụt tay? Không ai giúp thì không làm được chuyện đã được giao hay sao?!”

“Vương, Vương gia… Vương gia tha mạng!!” Hỏa đầu binh sợ đến mức tóc dựng thẳng, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ sụp trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi. Hương Hương không đành lòng, khẽ nói: “Là thiếp nhàn rỗi… Lại đây giúp một tay. Đừng trách bọn họ.”

Mộ Dung Lệ lạnh lẽo hừ một tiếng, cũng cảm thấy nữ nhân này thật khờ. Người ta coi nàng là sức lao động miễn phí, nàng còn giúp người ta kiếm tiền. Ngốc nghếch.

Quên đi, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, mắc mớ gì tới ta.

Nếu như nàng thật sự cảm thấy bận rộn một chút thì có thể không lo lắng nữa… Thế thì cứ tùy nàng vậy.

Đồ ăn sáng là cơm nắm nhân thịt, các binh sĩ được chia mỗi người ba cái. Cơm nắm thơm thơm mềm mềm, khi cắn ra, bên trong có nước tương thơm ngọt chảy ra, cực kỳ mê người. Thứ này không chỉ ăn đủ no, làm cũng rất đơn giản, lại chẳng cần bát đũa, trực tiếp dùng tay cầm là ăn được! Mộ Dung Lệ đứng trước nồi, ăn liền ba cái, cảm thấy mẹ nó, phải thêm ba cái nữa. Thứ đồ này ăn no được sao?!

Hỏa đầu Binh cẩn thận từng li từng tí một nói: “Đây chính là dựa theo phân lượng cơm của mọi người làm thành, ba cái vừa vặn một khẩu phần cơm bình thường.”

Mộ Dung Lệ khẽ gầm gừ một tiếng, hỏa đầu binh suýt bị dọa đến vãi ra quần, hắn lại tiện tay cầm thêm một cái, xoay người ra khỏi trướng. Quay một vòng, lại nhớ đến cái bình thuốc trong suốt kia, muốn trả lại Hàn Tục, nhưng ngó trái ngó phải vẫn không gặp được hắn. Ước chừng hai khắc sau, mới thấy Hàn Tục từ bên ngoài trở về.

Mộ Dung Lệ lạnh mặt —— tiểu tử, còn không báo cáo hành tung của ngươi à?

Hàn Tục phát hiện ra, bận bịu cười nói: “Thần rơi mất ít đồ, phải trở lại một chuyến, nhưng không tìm được.”

Mộ Dung Lệ móc bình thuốc nhỏ trong lòng ra, hơi ngắm nghía: “Cái này à?”

Sắc mặt của Hàn Tục thoắt cái đã thay đổi, định đưa tay cướp lấy, nhưng đột nhiên nhớ tới người trước mặt là ai, không dấu vết rụt tay lại. Tim đập hơi nhanh, hắn không dám nhìn vào mắt Mộ Dung Lệ.

Năm đó ở thành Tấn Dương, tên lưu manh nhãi nhép Hàn Tục, cha chết sớm, mẹ tái giá, do ông bà nội nuôi nấng lớn lên. Cả ngày trộm gà bắt chó, không làm việc đàng hoàng. Một ngày nọ, lúc đi chọi gà gặp phải môn khách của Thái tử là Trầm Duy, không may lại thắng. Hắn ta miệng lưỡi nhanh nhẹn, hạ nhục Trầm Duy một hồi. Trầm Duy kia vốn cũng có võ nghệ, mặt mũi bị mất hết liền thừa lúc hắn không chuẩn bị, kéo hắn vào trong ngõ tối đánh một trận.

Hàn Tục cũng không phải kẻ dễ trêu chọc, lúc này mới nhào tới, dùng một quyền đánh chết Trầm Duy. Lúc người thật sự chết rồi, Hàn Tục mới tỉnh táo lại! Con mẹ nhà nó, nếu Thái tử thật truy cứu, chắc chắn mình sẽ không thoát được! Nhưng Thái tử sẽ không truy cứu sao? Môn khách của mình bỗng nhiên bị người ta đánh chết, nếu như chuyện này hắn cũng chẳng quan tâm, ngày sau ai dám làm việc cho hắn?

Hàn Tục ngồi ở bên cạnh thi thể, nghĩ ngợi rất lâu. Lúc đó Mộ Dung Lệ đang an vị trên tường viện bên cạnh ngõ tối, nhìn hắn suy nghĩ. Đợi nửa ngày, thấy hắn đứng lên dự định chạy trốn, mới hỏi: “Ngươi tính toán cả đời làm một tên lưu manh sao?” Hàn Tục ngẩng đầu nhìn lên, thấy một vị công tử vương tôn quý tộc, ngồi ở trên tường cao, giống hệt như thần linh trên trời.

Hắn vào quân doanh của Mộ Dung Lệ, từ một tên binh tốt nhỏ xíu, thăng đến Bách phu trưởng, đến đình trưởng, rồi tới thân vệ của Mộ Dung Lệ. Từ từ tích lũy chiến công, giống như chậm rãi leo núi. Mộ Dung Lệ chỉ nói với hắn, nhìn chăm chú vào một mục tiêu, cắn chặt răng nỗ lực tới gần. Cuộc đời sẽ có nhiệt tình, có nhiệt huyết, có hi vọng.

Năm đó chuyện của Trầm Duy, Thái tử tuy rằng có tra xét, nhưng ai dám động tới thân vệ của Mộ Dung Lệ? Trừ phi hắn đánh chết Thái tử.

Chết một tên môn khách, hừ.

Ân cứu mạng năm đó, nửa cuộc đời tri ngộ. Mà hắn lại hồi báo ngài ấy thế nào?

Hắn thèm thuồng nữ nhân của ngài ấy!! Thèm thuồng mẹ ruột của con gái ngài ấy!

Hàn Tục cứ đứng ngây người như thế, chuyện cũ thay nhau giằng co trong đầu. Mộ Dung Lệ cầm bình thuốc nhỏ trong tay ném cho hắn, nói: “Nếu là vật rất quan trọng thì mau cất vào. Không phải thứ gì sau khi mất đi cũng có thể tìm lại được.”

Hàn Tục nhận lấy đồ, khoảnh khắc ấy hắn có cảm giác, bản thân không đất dung thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status