Đồng phục cùng áo cưới

Chương 53


Editor: Voicoi08

Thời Diệu lo lắng Du Thanh Quỳ không thích đồ ăn bên này, anh cố ý tìm một cửa hàng bán đồ ăn Trung Quốc.

Du Thanh Quỳ cúi đầu, nghiêm túc ăn món cá chua ngọt. Có thể ăn rất thơm ngon. Thời Diệu sờ sờ mũi mình, trên sống mũi anh còn lưu lại chút dấu vết màu hồng.

“Hạ miệng thật ác độc.” Thời Diệu để đũa xuống, dựa lưng vào ghế, ôm cánh tay nhìn Du Thanh Quỳ đang ngồi ở phía đối diện.

Du Thanh Quỳ suy nghĩ một chút, cô gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt trong một cái đĩa nhỏ, hai tay cầm đũa dùng sức chọc, đem miếng sườn xào chua ngọt với nước sốt đậm đặc bị chọc phá, khiến miếng xương bên trong bị lộ ra, sau đó đưa miếng thịt không xương đến bên miệng Thời Diệu.

Cô híp mắt lại, nở nụ cười nịnh nọt.

Thời Diệu ăn, anh lại nhìn cô nói: “Anh còn muốn ăn cá, không được đâm cá.”

Du Thanh Quỳ nhíu mày, nói: “Vậy chờ em ăn xong đi, em còn chưa no đâu.”

Cô tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao gạch cua.

Thời Diệu cười, một lần nữa cầm đũa gắp một miếng cá hố rán. Anh cẩn thận nhặt hết xương cá rồi mới đưa cho Du Thanh Quỳ, rồi lại tiếp tục bóc vỏ cua cho cô.

Du Thanh Quỳ vừa ăn thịt cá, vừa nói từng câu không rõ ràng: “Một con cua là đủ rồi, em muốn sau khi bóc còn nguyên xác.”

“Được, tổ tông nhỏ của anh.”

Thời Diệu lẳng lặng nhìn Du Thanh Quỳ, ghi nhớ dáng vẻ của cô trong mắt.

. . . . . . . .

Thời Diệu lái xe đưa Du Thanh Quỳ về nhà, nửa đường anh dừng xe ở ven đường, đi đến cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện mua nước, Du Thanh Quỳ ngồi một mình trong xe. Có người gõ cửa xe, Du Thanh Quỳ quay đầu lại, cô nhìn thấy một ông lão người Đức đang nói gì đó, thậm chí còn đang khoa tay múa chân.

Du Thanh Quỳ mở cửa kính xe xuống, sau đó mới nhận ra cô nghe không hiểu ông ta đang nói gì. Du Thanh Quỳ thử dùng tiếng Anh để hỏi thăm, nhưng hiển nhiên là ông lão kia cũng không biết nói tiếng Anh.

Du Thanh Quỳ nhíu mày.

Ông lão cũng nhận ra là Du Thanh Quỳ không hiểu, có chút bực bội, động tác duỗi tay, khoa tay múa chân càng nhiều thêm.

Du Thanh Quỳ nghiêng đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, cuối cùng Thời Diệu cũng cầm nước đi ra, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía ông lão rồi chỉ chỉ vào Thời Diệu.

Ông lão đứng bên cạnh xe, chờ Thời Diệu đi đến lại nói rất nhiều.

Thời Diệu làm dấu tay từ chối, lên xe, nghênh ngang rời đi.

Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía ông lão đang tức giận, cô hỏi Thời Diệu: “Ông ấy muốn gì vậy?”

“Đi nhờ xe.”

“Vậy tại sao anh không cho ông ta đi nhờ?” Du Thanh Quỳ lại hỏi.

Thời Diệu cũng không giải thích, mà nói: “Lần sau em không cần để ý, cũng không được mở cửa kính xe xuống, ở đây không phải ở trong nước, không được bình yên đâu.”

“A. . .” Du Thanh Quỳ cái hiểu cái không gật đầu.

Thời Diệu đưa Du Thanh Quỳ về nhà, Du Thanh Quỳ đứng trong phòng khách nhìn xung quanh một lượt hỏi: “Tiểu Ngộ đâu rồi?”

“Nó không ở nước Đức.” Một tay Thời Diệu cầm tay Du Thanh Quỳ, một tay cầm vali của cô lên lầu.

“Sao? Em nhớ cậu ấy nói nghỉ hè cũng ra nước ngoài mà.” Du Thanh Quỳ có chút không rõ.

“Đúng vậy.” Thời Diệu gật đầu. “Nhưng mà nó đến nước Mỹ.”

“A. . .”

Thời Diệu đẩy Du Thanh Quỳ vào một căn phòng, hỏi: "Em thấy thế nào?”

Nhìn qua cũng biết đây nhất định là phòng ở của con gái, trên chiếc giường hình tròn là một bộ ga màu xanh bạc hà, chiếc rèm màu hồng rủ xuống bao bọc lấy chiếc giường. Trên chiếc bàn trang điểm màu xanh bạc hà có khăn phủ màu hồng nhạt. Bên kia là chiếc sofa mềm mại có rất nhiều đồ chơi bằng lông nhung, trên chiếc bàn thủy tinh có bình hoa hồng. Có một cái hồ cá, từng con cá nhỏ sặc sỡ màu sắc bơi qua bơi lại.

Những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây là trên bức tường tuyết trắng có vẽ tòa thành giống như tiên cảnh.

Du Thanh Quỳ chạy chậm đến bên tường, vươn tay ôm lấy tường, cô chậm rãi nhắm mắt lại, vui vẻ nói: “Là anh vẽ.”

Thời Diệu lười biếng ngồi trên vali hành lí của Du Thanh Quỳ, cười nói: “Sao em lại nhận ra được?”

Du Thanh Quỳ cọ sát gương mặt của cô vào tường, rất nghiêm túc nói: “Là một fan đủ tiêu chuẩn, nhất định có thể nhận ra tác phẩm của nam thần nhà mình.”

Thời Diệu cười to, hỏi: “Lúc trước là ai nói anh vẽ rất khó nhìn hả?”

Du Thanh Quỳ rụt vai lại, nhỏ giọng kiếm cớ cho chính mình: “Không cao cấp thì không được tính. . .”

“Em thu dọn đồ đạc trong vali chút đi.” Thời Diệu đứng lên.

Du Thanh Quỳ lắc đầu: “Em muốn ôm nó một lát.”

Thời Diệu bất đắc dĩ mở vali của Du Thanh Quỳ ra, lấy đồ ra ngoài. Anh vừa ấn mật mã, mở khóa kéo, vừa hỏi: “Có phải em là đồ lười biếng muốn mình giúp anh thu dọn đúng không?”

Du Thanh Quỳ nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ, hỏi: “Sao anh biết mật mã trên vali của em?”

Thời Diệu học dáng vẻ của Du Thanh Quỳ nói: “Là một fan đủ tiêu chuẩn, nhất định sẽ lấy sinh nhật nam thần của mình làm mật mã.”

Du Thanh Quỳ ngẩn ra, cô có chút quẫn bách khi bị vạch trần. Trước đây tin tức của Hắc Diệu rất ít, Du Thanh Quỳ không thể tra được sinh nhật của anh. Sau này khi Du Thanh Quỳ biết rõ sinh nhật của Thời Diệu, cô lập tức đổi tất cả mật mã thành sinh nhật cậu. . .

Du Thanh Quỳ ngước đầu nhìn màu sắc sặc sỡ trên tường hỏi: “Thời Diệu, chờ lúc em đi có thể mang mặt tường này về theo được không?”

Thời Diệu không trả lời.

Du Thanh Quỳ nghi ngờ quay đầu nhìn về phía cậu, cô nhìn thấy Thời Diệu đang ngồi xổm trước vali hành lí của cô, dáng vẻ nín cười nhìn cô. Vẻ mặt Thời Diệu rất lạ, khiến cho Du Thanh Quỳ có chút mờ mịt.

“Du Thanh Quỳ, vậy mà em lại mang theo cái này. . .”

“A?”

Du Thanh Quỳ chớp mắt, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó. Cô hoảng sợ, vẻ mặt biến đổi nhanh chóng, vội vàng xông đến cướp hộp áo mưa từ trong tay Thời Diệu nhét vào tầng cuối cùng của vali hành lí, vô cùng nghiêm túc nói: “Anh nhìn nhầm rồi, thật đó.”

“Dạng này à. . .” Thời Diệu bừng tỉnh. . .

Anh đột nhiên đứng lên, hai tay ôm lấy thắt lưng Du Thanh Quỳ kéo cô qua, ôm cô lên, để cô ngồi trên tủ giầy. Tủ giầy kia có chút cao, Du Thanh Quỳ ngồi ở trên đó còn cao hơn Thời Diệu đang đứng một chút.

Thời Diệu để hai tay đè ở hai bên người Du Thanh Quỳ, tiến tới gần cô, hỏi: “Anh nhìn nhầm sao? Vậy anh kiểm tra một lần nữa nhé?”

“Không được.” Du Thanh Quỳ giữ chặt áo trên vai Thời Diệu, không chịu buông ra.

Mặt cô đỏ dần lên.

“Anh càng muốn kiểm tra.” Thời Diệu đi về phía sau.

Du Thanh Quỳ cúi đầu, rì rầm hai tiếng, vội vàng khom lưng xuống, cô ôm chặt lấy cổ Thời Diệu, vừa oan ức lại nóng nảy nói: “Không phải em mua đâu, là mẹ em chuẩn bị đấy. . .”

Âm thanh của cô ngày càng nhỏ, mặt cô cũng vùi chặt trên cổ Thời Diệu.

Thời Diệu cảm giác cổ anh có chút nóng.

“Thì ra là thế. . .” Thời Diệu cũng không đi nữa, anh đứng tại chỗ, để mặc Du Thanh Quỳ ôm anh thật chặt. “Vậy chúng ta có muốn dùng không?”

“Không cần.” Du Thanh Quỳ lớn tiếng nói.

Thời Diệu gật gật đầu: “Ừ, anh cũng cảm thấy không dùng sẽ thoải mái hơn.”

“Thời Diệu.”

Du Thanh Quỳ nóng nảy, cô há miệng, lập tức cắn một cái lên vai Thời Diệu.

“A, u ui, tiểu tổ tông của anh, sao em lại cắn người. Sai rồi, em cắn sai chỗ rồi.” Thời Diệu tách cái đầu nhỏ của Du Thanh Quỳ ra, anh hôn lên môi cô. Anh đưa lưỡi vào miệng cô, mặc cho cô cắn.

. . . . . . . .

Thời Diệu rất rõ ràng là làm việc trong phòng làm việc sẽ tiện hơn, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại chuyển máy tính đến chiếc ghế sofa chất đầy những món đồ chơi bằng nhung của Du Thanh Quỳ để làm việc.

Du Thanh Quỳ nằm lỳ trên giường, một tai cô đang nhét tai nghe, đôi chân trần lắc lư không ngừng.

Du Thanh Quỳ đang tự học tiếng Đức, cô vừa đọc sách vừa nghe cách đọc trong điện thoại. Lúc cô không nghe được rõ ràng thì sẽ hỏi Thời Diệu, Thời Diệu sẽ dạy cô cách phát âm.

“Chỉ ở lại một tháng, sao lại học nghiêm túc như vậy.” Thời Diệu vừa viết xong báo cáo lập tức duỗi lưng một cái.

“Người ta biết em cũng muốn biết.” Du Thanh Quỳ trả lời mà không thèm ngẩng lên.

“Vậy sao em không đi học vẽ tranh?” Thời Diệu đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ, anh nhìn về phía quyển sách dạy tiếng Đức của cô.

Du Thanh Quỳ chu miệng, không trả lời. . .

Cô có học nha! Nhưng không học được. . .

“Thiết kế thí nghiệm làm xong rồi, ngày mai anh lại phải chạy đến phòng thí nghiệm, chờ tí nữa em thu dọn đi, cùng đi với anh đến chỗ đó làm bài tập hè luôn.” Thời Diệu đạp dép, anh nằm xuống bên cạnh Du Thanh Quỳ. “Anh ngủ một lúc, tí trời tối thì gọi anh.”

Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức hình phim họat hình,nói: “Hiện tại còn sớm mà, anh muốn nói ngủ trưa à? Có thể như vậy sao?”

“Ngủ bù sớm.” Thời Diệu nhắm mắt lại.

Mặc dù đeo tai nghe nhưng Du Thanh Quỳ vẫn lo lắng âm thanh trong điện thoại làm ầm ĩ đến Thời Diệu. Chiếc điện thoại đang đọc tiếng Đức cũng bị cô tắt đi, lúc cô lật sách động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Du Thanh Quỳ đánh dấu vào những chỗ cô không phát âm được, sau đó lại lật thêm một trang, đơn nguyên thứ hai cũng đã xem hết. Cô nhắm mắt lại, nhớ lại nội dung của hai đơn nguyên trước, sau đó cô lại sửa sang lại những chỗ không hiểu cần chờ Thời Diệu dậy để hỏi, sau đó nhẹ nhàng đóng sách lại.

Cô quay đầu đi, tay nâng má, nhìn về phía Thời Diệu đang ngủ bên cạnh cô.

Lúc Thời Diệu ngủ nhìn anh ngoan hơn nhiều, cũng. . . Dễ bắt nạt hơn nhiều.

Du Thanh Quỳ rón rén xuống giường cô đến phòng vẽ tranh của Thời Diệu, lấy một chút màu nước, lại nhón chân nhẹ nhàng trờ vể.

Thời Diệu còn ngủ đó.

Vẽ gì đây?

Vốn Du Thanh Quỳ muốn vẽ trên mặt Thời Diệu một con voi nhỏ, nhưng mà. . .

Cô vẽ không được.

Cuối cùng, cô quyết định, cô chỉ có thể bôi vẽ lung tung màu nước lên mặt Thời Diệu. Một nét lại chồng thêm một nét. Vẽ xong mặt trái., Du Thanh Quỳ đi chân không xuống giường, cô đứng ở một bên khác chuẩn bị vẽ nửa bên phải của anh. Hình như cô đã có chút kinh nghiệm, lần này cô không vẽ loạn nữa, cô dùng màu đen vẽ một vòng tròn, bên trong tô màu vàng, lại vẽ lên biểu cảm nhắm mắt bĩu môi. Sau đó cô lại đổi màu lam vẽ những cánh hoa.

Một đóa hoa hướng dương đã ra đời.

Nhìn gương mặt của Thời Diệu bị cô vẽ thành như vậy, Du Thanh Quỳ cười ra tiếng.

Thời Diệu nhíu mày, mệt mỏi hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Trời tối rồi, cậu mau rời giường đi.” Du Thanh Quỳ nhân lúc Thời Diệu không mở to mắt, cô dấu màu nước ra sau lưng. Cô bò từ trên giường xuống, đi lui về phía sau, lặng lẽ giấu màu nước vào ngăn kéo.

Thời Diệu ngáp một cái, anh cảm thấy trên mặt có chút ngứa, anh muốn gãi một chút.

Du Thanh Quỳ vội vàng chạy chậm qua,cô giữ chặt cổ tay cậu, làm nũng nói: “Thời Diệu, em đói quá, anh nấu cơm cho em được không?”

“Được. Cậu muốn ăn cái gì?” Thời Diệu ngồi dậy đi dép lê vào.

Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm gương mặt Thời Diệu, cô cố gắng nghiêm mặt không cười nói: “Hôm nay em muốn ăn đơn giản một chút.”

Thời Diệu “ừ” một tiếng, xoa nhẹ lên đầu Du Thanh Quỳ, vừa ngáp vừa đi vào phòng bếp.

Du Thanh Quỳ đi theo phía sau, thò đầu ra nhìn.

Thời Diệu làm cơm chiều, anh cũng không phát hiện trên mặt mình có gì không đúng.

Thời Diệu và Du Thanh Quỳ ăn cơm xong, anh cũng không phát hiện trên mặt mình có gì không đúng.

Sau khi ăn cơm xong, lúc Thời Diệu dạy Du Thanh Quỳ tiếng Đức, anh cũng không phát hiện ra trên mặt mình có gì không đúng.

Mãi đến hơn mười giờ, nên đi ngủ.

“Ngày mai phải dậy sớm, em đi ngủ sớm một chút.” Thời Diệu nói.

“Em biết rồi, em phải đi tắm một cái rồi ngủ.” Du Thanh Quỳ gập sách lại.

“Ừ, anh cũng đi tắm một cái.” Thời Diệu cũng đi vào một phòng tắm khác.

Thời Diệu mới đi ra, Du Thanh Quỳ vốn đang ngồi trên ghế sofa, cô nhanh chóng đứng bật dậy, khóa của phòng lại, sau đó lại chui vào phòng tắm của cô, cũng khóa luôn của phòng tắm lại, sau đó mới cởi áo tắm rửa.

Nước nóng hầm hập trên người, Du Thanh Quỳ nghĩ đến Thời Diệu khi soi gương nhìn thấy gương mặt đó thì sẽ có biểu hiện như thế nào, nhất định rất đặc sắc đi? Cô cũng muốn đi nhìn xem, nhưng cô càng không dám. . .

Tưởng tượng một chút cũng rất tốt, Du Thanh Quỳ nhịn không được cười ha hả.

Cô cười cười, sau đó lại kinh ngạc nhìn tay nắm trên cửa phòng tắm chuyển động, chẳng lẽ cô nhìn lầm rồi sao?

Thời Diệu mở cửa ra, quơ quơ chìa khóa trong tay: “Du Thanh Quỳ, đây là nhà anh, anh có chìa khóa.”

Du Thanh Quỳ sững sờ mất ba giây, sau đó cô ôm ngực thét chói tai.

“A….. Đồ lưu manh.”


















Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status