Du long tùy nguyệt

Quyển 1 - Chương 30: Yêu tinh huyên náo!



Cái tên thiếu tâm nhãn giả mạo Triệu Phổ ở dưới lầu kia là ai? Nói chút ngoài lề, tên lỗ mãng này gọi là Lưu Nhị Hổ, là người của thôn Đại Truân huyện Sơn Âm thuộc Hà Gian phủ, trong ba huynh đệ, hắn đứng hàng thứ hai, cho nên gọi Nhị Hổ. Người này năm nay ba mươi tuổi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng lực cánh tay rất mạnh, vốn là một thợ săn, sau này vì sinh kế khó khăn, hắn trở thành thảo khấu trên quan đạo độc nhất của phủ Hà Gian thông với phủ Trấn Định nằm ngay phía nam của thôn Đại Truân bên cạnh núi Hắc Hổ. Hắn cùng một đám mãng hán, lập một sơn trại, gọi là Hắc Hổ trại, hắn có chức vụ quan trọng nhất, nói trắng ra là trại chủ. Người này mặc dù thô lỗ nhưng không hề ngốc, lần này hắn đến Khai Phong, lại giả trang thành Triệu Phổ, là có chút nguyên do.

.

Triệu Phổ cũng không hiểu gì cả, thấy tên lỗ mãng kia hùng hổ hung hãn, thấp lùn béo ục ịch, nhảy lên mã xa đòi cường thưởng dân nữ, thì nhịn không được mí mắt nháy như máy, tâm nói tiểu tử này là ai a?! Rõ như ban ngày dám làm bại hoại danh tiếng của hắn.

“Vương Gia.” Tử Ảnh đứng lên, nói, “Ta đi giáo huấn hắn!”

Triệu Phổ vừa định thêm một câu —— Ừ, đánh tơi tả hắn cho ta!

Lại nghe bên cạnh Tiểu Tứ tử ôm cổ Công Tôn, nho nhỏ tiếng hỏi, “Phụ thân lại sắp đánh nhau sao?”

Công Tôn vươn tay nhéo nhéo cái mặt Tiểu Tứ tử, mấy ngày nay ngay cả một bữa cơm cũng ăn không yên, nếu không phải đánh nhau thì là đả thương người, Tiểu Tứ tử lá gan từ trước đến nay đã nhỏ, phỏng chừng là bị tình cảnh này khiến cho sợ hãi, bây giờ lại nghe đến có đánh nhau liền chui vào lòng y.

Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ tử như vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một tinh thần trọng nghĩa, trừng mắt với Tử Ảnh, nói, “Giáo huấn cái gì? Nơi này là Khai Phong phủ, phải nói lý lẽ… Ách, bắt người tới đây, ta hỏi hắn một chút.”

Tử Ảnh sửng sốt một lát, liếc Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia, ngài có bỏ cái gì vào trong rượu không vậy?”

Còn chưa kịp dứt lời, bị Giả Ảnh đạp xuống phía dưới, “Đi nhanh về nhanh a!”

.

Tử Ảnh bị một cước đá xuống lầu, rơi cái rầm xuống xe hoa, những người xung quanh bị dọa nhảy dựng.

Tử Ảnh trong lòng nóng giận, tâm nói tên lỗ mãng này cũng quá thiếu tâm nhãn, lớn lên xấu như vậy thì giả mạo người khác không sao, còn dám giả mạo Vương Gia?!

.

Đám ảnh vệ này đều là bạn đồng cam cộng khổ với Triệu Phổ, đều cùng hắn trải qua nguy hiểm, thậm chí tính mệnh của bọn họ đều nhờ Triệu Phổ cứu về, tuy rằng bình thường thích pha trò trêu chọc, đó là bởi vì Triệu Phổ không quản thúc bọn họ, nhưng gặp phải chuyện nghiêm túc, đó chắc chắn là thị vệ trung thành liều chết vì Triệu Phổ.

Nhất là Tử Ảnh, khi mới mười tuổi thì hắn đã được Triệu Phổ mang về nuôi, suýt chút nữa đã chết đói, trong cảm nhận của hắn Triệu Phổ cũng giống như là thần tiên hay bồ tát, đương nhiên… Đó chỉ là trên chiến trường, bình thường, với tính tình và thói quen của Triệu Phổ đúng là khiến người ta có chút vỡ mộng.

.

Tử Ảnh rống Lưu Nhị Hổ kia một tiếng, nói, “Ai, tên béo kia, tại sao dám giả mạo Vương Gia, ngươi cũng không biết lấy nước tiểu làm gương soi hử?”

Trên lầu, Tiểu Tứ tử chớp chớp mắt hỏi Công Tôn, “Phụ thân cái gì gọi là lấy nước tiểu làm gương soi? Là khi đi tiểu thì soi gương sao?”

“Sách…” Công Tôn vội vàng che miệng bé, nói, “Tiểu hài tử không được nói những lời thô tục như vậy!”

Triệu Phổ nghe xong, lập tức xoay người trừng Tử Ảnh dưới lầu, nói, “Không được nói chuyện thô tục!”

Tử Ảnh nhíu nhíu khóe miệng, tâm nói… Không nói thô tục thì mắng cái gì a? Hắn cũng không phải thư sinh, làm sao có thể dùng văn chương mà mắng?!

Lưu Nhị Hổ nọ nhìn Tử Ảnh một chút, hỏi, “Tiểu bạch kiểm* nhà ngươi là ai? Chớ chọc lão tử, nếu không lão tử đánh cho ngươi quay về bụng mẹ!”

*(Tiểu bạch kiểm = thằng nhãi mặt trắng)

Tròng mắt Tử Ảnh trợn tròn, tâm nói, ai nha, đồ lỗ mãng, ngày hôm nay không đập cho ngươi răng rơi đầy đất thì gia gia không gọi là Tử Ảnh! Nghĩ vậy, vén tay áo chuẩn bị đánh người.

Lưu Nhị hổ thấy Tử Ảnh tựa hồ muốn động tay động chân, lập tức lùi lại, bày ra tư thế, thi triển bộ Hắc Hổ quyền của hắn, vừa hít đều thở ra, múa bài quyền trông rất uy vũ sống động, khi thì vung tay khi thì giơ chân, múa may loạn xạ, tất cả mọi người nhìn đến choáng váng. Tâm nói tên này, khoa tay múa chân làm cái gì?

Tử Ảnh nhìn trái rồi lại nhìn phải, rốt cuộc minh bạch, thì ra là một tên ngốc, giơ chân, đạp hắn ngã lăn.

“Ai nha.” Lưu Nhị Hổ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị ngã chổng vó, sau đó, lại cảm thấy y phục trước ngực bị người nắm lên, Tử Ảnh thả người nhảy lên lầu hai, vứt người như vứt rác xuống chân Triệu Phổ.

.

Lưu Nhị Hổ cảm thấy chóng mặt, trời đất chao đảo, giương mắt nhìn lên, thấy một hắc y nhân đang ngồi trước mắt, chỉ thấy hắn đứng lên, nói với bách tính còn đang ngốc lăng ở dưới lầu, “Tiếp tục đi, đừng để mất hứng.”

Đoàn người lúc này mới minh bạch, đều châu đầu ghé tai…

“Đó là Cửu Vương Gia sao?”

“Ai nha, hảo anh tuấn a!”

“Đúng vậy, anh hùng khí khái a!”

…..

Triệu Phổ nghe được có chút đắc ý, xoay mặt nhìn thoáng qua Công Tôn, Công Tôn vờ vuốt tóc, tâm nói… Thích khoe khoang, tiểu nhân đắc chí!

“Tiểu tử.” Giả Ảnh hỏi Lưu Nhị Hổ nọ, “Ngươi là ai a?”

Lưu Nhị Hổ phủi quần đứng lên, vỗ ngực một cái, nói, “Lão tử là…”

“Lão cái gì a?” Tử Ảnh liếc trắng mắt, quát, “Trước mắt ngươi chính là Cửu Vương Gia, còn dám giả mạo, không muốn sống nữa sao?”

“A?” Lưu Nhị Hổ sửng sốt, quan sát Triệu Phổ từ trên xuống dưới, thốt lên, “Tuổi còn nhỏ như vậy thân mình cũng gầy như vậy a?”

Triệu Phổ nhịn xuống xúc động muốn đánh người, đi tới ghế ngồi xuống.

Triển Chiêu một bên hỏi Lưu Nhị Hổ, “Rõ như ban ngày ngươi còn cường thưởng dân nữ, là bị điên hay là muốn chơi trội a?”

Lưu Nhị Hổ nhìn Triển Chiêu một chút, giương mắt nhìn Tử Ảnh, như đang hỏi —— Đây là ai a?

Tử Ảnh tiếp tục trợn mắt, nói, “Đây là Triển Chiêu Triển đại nhân của Khai Phong phủ, ngươi giở thói lưu manh ngay tại Khai Phong phủ, không sợ cẩu đầu đao của Bao đại nhân a?!”

Lưu Nhị Hổ há to miệng, một lát sau mới nói, “Ai nha… Cuối cùng hôm nay đã gặp được cứu tinh rồi!” Vừa nói, vừa chỉ vào Triệu Phổ, “Người ta tìm chính là ngươi a!”

Tử Ảnh cốc đầu hắn, “Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy hả?”

Lưu Nhị Hổ xoa đầu, nói, “Không phải a… Ta tìm chính là Cửu Vương Gia cùng Bao đại nhân a!”

Công Tôn thấy hắn mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng ánh mắt rất trung thực không giống người nham hiểm, liền hỏi hắn, “Ngươi tìm họ làm gì?”

“Ách…” Lưu Nhị Hổ nhìn chằm chằm Công Tôn một lúc, cười tủm tỉm nói, “U, mỹ nhân…” Còn chưa dứt lời, không đợi Triệu Phổ ra tay, đã bị Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đánh cho ngã lăn trên mặt đất.

Cuối cùng, trên đầu Lưu Nhị Hổ nổi lên mấy cục u, thành thành thật thật nói, “Ta nghe người ta nói, nếu bị ngoại tộc khi dễ, tìm tới Cửu Vương Gia, có oan án, tìm Bao đại nhân… Cho nên mới từ Hà Gian phủ rất xa đến đây. Nhưng ta không biết chữ, không thể viết đơn kiện cũng không tìm được nha môn càng không có bạc, thấy có xe hoa, đã nghĩ, dứt khoát cứ cường thưởng dân nữ, như vậy không phải sẽ được bắt tới Khai Phong phủ sao? Hơn nữa giả mạo Cửu Vương Gia, không phải cũng sẽ liên hệ được với ngươi sao?”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, Triệu Phổ bưng chén rượu cười, nói, “Ngươi cũng có chút nhanh trí a.”

Lưu Nhị Hổ hắc hắc cười, Triển Chiêu để hắn ngồi xuống, hỏi hắn, “Ngươi bị ai khi dễ? Có oan tình gì?”

“Ta không có bị khi dễ.” Lưu Nhị Hổ nói, “Ta đây là sơn trại đại vương.”

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn hắn, Lưu Nhị Hổ sờ sờ đầu, nói, “Sơn trại thành lập chưa bao lâu, còn chưa có làm ăn lớn gì đâu.”

Công Tôn có chút không rõ, liền hỏi, “Tại sao ngươi lại từ Hà Gian phủ chạy đến Khai Phong phủ? Có tình huống gì không thể kiện cáo ở Hà Gian phủ sao?”

“Ách, không được.” Lưu Nhị Hổ lắc đầu, nói, “Chuyện này không bình thường, đám huyện quan bất lực ở Hà Gian phủ không quản được, ta nghe người ta nói Bao đại nhân là Văn Khúc tinh hạ phàm, Cửu Vương Gia là Tu La chuyển thế, đại khái có thể thu thập yêu tinh đó.”

“Yêu tinh?” Tiểu Tứ tử vừa nghe liền ôm lấy Công Tôn, hỏi, “Phụ thân thực sự có yêu tinh sao?”

Giả Ảnh trừng mắt liếc Lưu Nhị Hổ, nói, “Ai, trước mắt tiểu hài tử thì chú ý ăn nói, không được nói chuyện thô tục!”

“Nga, hảo!” Lưu Nhị Hổ vội vàng gật đầu, ngồi xuống, nói với mọi người, “Ta đây gọi là Lưu Nhị Hổ, các ngươi gọi Nhị Hổ là được.”

Mọi người không khỏi cảm thán, cái tên này đặt rất là hay, người này không phải vừa nhị vừa hổ sao. (nhị trong ‘nhị hóa’, chỉ người tính tình bộc trực lại hơi ngốc, hổ thì chắc là tính tình hùng hổ nhỉ ^^ – Tiểu Lạc sửa thay lời giải thích ‘bừa’ lúc trước ^^)

.

“Nhà của chúng ta ở thôn Đại Truân huyện Sơn Âm phủ Hà Gian… Mặt sau thôn giáp với một dãy núi, đại đa số người trong thôn đều là săn thú lấy da để sinh sống, ngày ngày vẫn sống tốt.” Lưu Nhị Hổ nói, “Nhưng sau này, mẹ nó, trên núi có yêu tinh quấy phá!”

Mọi người nghe được đưa mắt nhìn nhau, rồi đều nhìn Lưu Nhị Hổ, Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hỏi, “Yêu tinh?”

“Cũng không chắc!” Lưu Nhị Hổ vừa rồi đã được nhận một ‘bài học’ sau khi khen Công Tôn, hai chữ mỹ nhân đã đến bên mép cũng không dám phun ra ngoài, chỉ là nhủ thầm trong bụng —— Những người ngồi ở cái bàn này là ai a, tại sao mỗi một người đều dễ nhìn như vậy chứ?! Kiềm chế suy nghĩ, Lưu Nhị Hổ tiếp tục nói, “Làng của chúng ta a, là ở bên trong khe núi, dãy núi kia gọi là Hắc Phong Thập Tam Lĩnh. Tổng cộng có mười ba ngọn núi, từng ngọn được đặt là Hắc Hổ sơn, Hắc Ngư sơn, Hắc Hùng sơn giống như vậy…”

“Tên thật thú vị.” Tiểu Tứ tử hỏi, “Vì sao phải có một chữ ‘Hắc’?”

Lưu Nhị Hổ đã sớm nhìn thấy Tiểu Tứ tử, tâm nói oa nhi này, lớn lên trông như một quả đào mật, nhìn cực ngọt, cho nên bất giác thanh âm cũng thả nhẹ một chút, nói, “Bởi vì vùng núi của chúng ta, đều là đất đen, ngay cả thân cây cũng gần như màu đen, buổi tối đến cả ngọn núi cùng nổi gió, gió to cuốn theo bụi đen mù mịt, thoạt nhìn cứ như gió đen bay đầy trời, lại có mười ba ngọn núi trùng điệp, cho nên gọi là Hắc Phong Thập Tam lĩnh.”

Tất cả mọi người gật đầu, Triệu Phổ hỏi, “Yêu tinh gì quấy phá a?”

“Ân… Cụ thể nó là cái quái gì ta cũng không biết, nghe nói là giao ngư tinh, cũng nghe nói là long vương.” Lưu Nhị Hổ trả lời.

“Phụ thân, giao ngư tinh là cái gì?” Tiểu Tứ tử hỏi Công Tôn.

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Mỗi nơi nói một kiểu, có chỗ nói là trư bà long, cũng có chỗ nói là cá mập ở biển… Bất quá, thứ này là ở trong nước cả?”

“Đúng!” Lưu Nhị Hổ nhanh chóng gật đầu, nói, “Hắc Phong Thập Tam Lĩnh phân thành hai phía, nam bắc là đường đi, phía đông bảy ngọn núi, phía tây sáu ngọn, chính giữa là một khe núi rất dài, cái khe này tên là Hắc Phong câu*, bất quá toàn bộ Hà Gian phủ đều đặt cho chỗ này một biệt danh, gọi Mỹ nhân câu.”

(câu = khe, mương, rãnh)

“Mỹ nhân câu?” Mọi người đều cảm thấy mới lạ, không kềm được hỏi, “Vì sao lại đặt tên như thế?”

“Hắc hắc.” Lưu Nhị Hổ nói có chút đắc ý, “Chỗ của chúng ta, ngoại trừ rất nhiều da chồn, thì còn có rất nhiều mỹ nữ!”

“Nga?” Tử Ảnh cảm thấy rất hứng thú hỏi, “Thật sao?”

“Đúng vậy.” Lưu Nhị Hổ gật đầu, “Có một Liễu đại tiên trong thôn nói, là bởi vì địa thế của Hắc Phong câu dẫn tiên khí, tiên khí tụ tập nhiều lắm, cho nên mỹ nhân được sinh ra cũng rất nhiều, bọn họ da trắng như tuyết rất đẹp, nhiều đại quan đều đến chỗ chúng ta chọn vợ.”

“Nói bậy.” Công Tôn bật cười, nói, “Sở dĩ gọi là nhất bạch che tam sửu (một phần trắng che bớt ba phần xấu =]]), những cô nương da trắng lại có chút thon thả cơ bản đều rất dễ nhìn, cái này không có quan hệ gì tới tiên khí, chủ yếu phải xem khí hậu ở nơi đó. Trong khe núi chỗ các ngươi có phải có rất nhiều nguồn suối và rau dại?”

“Ách, đúng vậy!” Lưu Nhị Hổ gật đầu.

“Chính là như vậy.” Công Tôn nói, nguồn suối có phải hơi ngọt không?

“Đúng đúng!” Lưu Nhị Hổ gật đầu, “Tiên sinh làm sao biết được?”

Công Tôn cười cười, nói, “Nơi đó không gọi là có tiên khí, mà gọi là địa linh nhân kiệt (đất lành chim đậu).”

“Nga…” Lưu Nhị Hổ mơ mơ màng màng gật đầu, Công Tôn cũng không mong đợi hắn minh bạch, hỏi, “Sau đó thì sao? Mỹ nhân câu có quan hệ gì với yêu tinh gì đó?”

“Là như thế này, đại khái từ ba năm trước a, có một buổi tối mưa to!” Lưu Nhị Hổ nói, “Một cô gái nhỏ tên Ngọc Châu của một nhà nọ ở thôn chúng ta đi ra ngoài giặt quần áo, trở về không kịp nên gặp mưa to phải ở lại trên núi.”

“Nha.” Tiểu Tứ tử nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Công Tôn vỗ vỗ bé, bảo Lưu Nhị Hổ nói tiếp.

“Toàn bộ nam nhân trong thôn chúng ta đều mặc áo tơi đi tìm nàng, tới trên núi, chợt nghe được một tiếng nổ, “Oanh”.” Lưu Nhị Hổ nói, “Ai nha, thực dọa người, toàn bộ ngọn núi đều rung chuyển!”

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút… Hai người cũng đều có chút nghi hoặc… Cả ngọn núi đều chấn động… Chẳng lẽ có địa chấn hay gì đó?

“Chúng ta theo âm thanh kia đi tới, thì phát hiện ven Hắc Thủy đàm (đầm Hắc Thủy) ở sâu bên trong Mỹ Nhân câu, trên mặt đất có một chiếc giày của Ngọc Châu.” Lưu Nhị Hổ nói.

“Chẳng lẽ là… cô nương nọ rơi vào trong thủy đàm (đầm nước)?” Công Tôn hỏi.

“Ai, rơi vào thì cũng không thể có chuyện được a!” Lưu Nhị Hổ nói, “Chỗ chúng ta đi mười bước là có thể thấy một cái thủy đàm, người trong thôn, dù là một hài tử ba tuổi nhỏ xíu, cũng có thể lặn vài lần trong nước, kỹ năng bơi lội cũng mỗi người đều rất tốt, đừng nói rơi vào trong thủy đàm, dù có rơi vào biển, cũng có thể bơi trở về!”

“Vậy thì có chuyện gì xảy ra?” Triển Chiêu hỏi.

“Lúc đó chúng ta cũng thấy lạ, đi đến chỗ đó tìm, ngay lúc đó a, đột nhiên nghe được tiếng nước “Bành” một cái, mặt nước nổ tung, có một thứ bay vọt lên a!” Lưu Nhị Hổ nói, sắc mặt cũng trở nên khẩn trương.

“Thứ gì vậy?” Triệu Phổ hỏi.

“Chúng ta là tận mắt chứng kiến a!” Lưu Nhị Hổ nói, “Là rồng đó! Một con rồng rất dài, trực tiếp bay vọt ra, sau đó lại nhảy vào trong nước, đuôi nó cũng lớn như một mã xa, toàn bộ thủy đàm đều nổi lên mấy cái xoáy nước!”

“Thật sao?” Công Tôn nhíu mày, hỏi, “Có chuyện này sao?”

“Sao lại không thể!” Lưu Nhị Hổ gật đầu, “Toàn bộ mọi người trong thôn chúng ta đều thấy được, vô cùng rõ ràng a!”

“Này có vẻ thú vị.” Bạch Ngọc Đường cũng bắt đầu hứng thú.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn, hỏi, “Thư ngốc, rồng có thật sao?”

Công Tôn nhíu mày, nói, “Ta cũng chưa thấy qua.” Đang khi nói, nhìn Triệu Phổ một chút, cười hỏi, “Vương Gia, cái này không phải nên hỏi ngươi sao, ngươi là giống rồng mà.”

Triệu Phổ thở dài, tâm nói… Thư ngốc, ngươi không tranh cãi với ta sẽ chết a?!

“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi Lưu Nhị Hổ, “Ngọc Châu kia là bị long vương ăn?”

“Đúng vậy.” Lưu Nhị Hổ thở dài, nói, “Sau đó không hiểu tại sao, một đám nữ oa của thôn chúng ta đột nhiên mất tích.”

“Mất tích?” Triệu Phổ nghi hoặc.

“Ân! Đều là vừa ra khỏi cửa đã không thấy tăm hơi, sau đó giày lại nằm ở ven thủy đàm.” Lưu Nhị Hổ nói, “Sau đó mọi người trong thôn đều sợ hãi, đem các cô nương giam ở nhà không cho đi ra ngoài, thế nhưng cứ như vậy, những cô nương đó, buổi tối vẫn còn hảo hảo mà nằm ngủ trên giường, sáng ngày hôm sau, người thì không thấy, giày thì xuất hiện ở ven thủy đàm!”

Công Tôn bọn họ nhíu mày, cảm thấy kỳ quặc.

“Sau đó?” Triển Chiêu truy vấn.

“Sau đó nha, chúng ta báo quan, Tri phủ đại nhân của Hà Gian phủ cũng không có cách… Ngay lúc này a, có một Liễu đại tiên tới, là một pháp sư Cao Ly.” Lưu Nhị Hổ nói.

Nghe được hai chữ Cao Ly,tất cả những người còn lại bất giác dựng hai cái lỗ tai lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status