Du long tùy nguyệt

Quyển 2 - Chương 76: Cửu Cửu rất cáu kỉnh, Công Tôn, dâng thịt!



“Giết không tha!” Một lời vừa dứt, xung quanh nhân ảnh hoảng động… Tử Ảnh lưng mang đao dẫn đầu bốn ảnh vệ hạ xuống, “Vương gia.”

“Một tên cũng không để thoát!” Triệu Phổ nói.

Tử Ảnh gỡ ra nút dây thừng buộc trước ngực, vòng tay ra sau lưng rồi vung lên… Tân Đình Hậu bay ra, Triệu Phổ giơ tay đón được đao, “Động thủ!”

Đám sơn tặc này đều rút đao ra khỏi vỏ, vọt tới, các ảnh vệ từ ngoài nhảy vào trong, mà Triệu Phổ bọn họ thì từ trong xông ra ngoài, bao vây tiễu trừ.

Bọn sơn tặc tuy dã man liều mạng, nhưng dù sao cũng chỉ là dựa vào khí lực tay chân mà ra sức, Triệu Phổ bọn họ lại là võ lâm cao thủ lấy một địch trăm, làm sao để bọn chúng vào mắt.

Bốn người chiếm cứ bốn hướng đông tây nam bắc, các ảnh vệ vây bên ngoài, đám sơn tặc này có chạy đằng trời.

Công Tôn ngồi trên ngựa nhìn, nghe xung quanh vang lên tiếng chém giết, cau mày, sơn tặc chết chưa hết tội, không giết thì không đủ để an ủi các oan hồn uổng mạng kia, nhưng dù sao cũng rành rành là mạng người, thực sự khiến người ta lạnh cả tâm.

Triệu Phổ thủy chung đứng trước Hắc Kiêu, chờ sơn tặc tự dâng lên cửa thì chém chết, bởi vì hắn muốn giữ lại tinh lực che chở cho Công Tôn.

Tới hơn trăm tên sơn tặc căn bản không đủ để mấy người này luyện đao, không bao lâu đã bị giết hơn phân nửa, còn lại đều quỳ xuống đầu hàng, bị các ảnh vệ điểm huyệt đạo, trói gô lại.

Triệu Phổ thu đao, Âu Dương Thiếu Chinh bảo một ảnh vệ gọi bộ hạ tới, trước tiên áp tải người đến Khai Phong phủ, chờ xử lý, bất quá phỏng chừng kết cuộc cũng đều là chém đầu.

Chừa lại một tên sơn tặc trung niên mặc hắc y, trên tay quấn một dải lụa đỏ.

Triệu Phổ hỏi hắn, “Các ngươi từ đâu tới? Bao nhiêu người, đầu mục là ai?”

Nam nhân nọ giương mắt nhìn nhìn Triệu Phổ, lại nhìn nhìn mọi người xung quanh, hỏi, “Các ngươi… Là quân binh? Triều đình hạ lệnh bao vây tiễu trừ sao?”

Triệu Phổ cười, nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi trả lời là được.”

Sơn tặc nọ híp mắt quan sát bọn họ, tựa hồ muốn che giấu.

Rồi hắn lại do dự một chút, trên mặt tựa hồ có vẻ sợ hãi, nhưng cũng không mở miệng trả lời.

Âu Dương Thiếu Chinh cười, “Không muốn nói cũng không sao, ở đây không nói, trở về sẽ có cách để cho ngươi nói.”

Sơn tặc nọ biến sắc, hắn cũng có thể nhìn ra những người trước mặt này lai lịch không đơn giản, trong đó có mấy người thoạt nhìn đặc biệt giống người trong quân đội, như vậy không phải thực sự là bao vây tiễu trừ chứ?

Sau khi ra lệnh mang người về, Công Tôn cũng xuống ngựa, muốn đi kiểm tra tình trạng của các thi thể trên mặt đất.

“Thư ngốc.” Triệu Phổ kéo Công Tôn nói, “Ta bảo người đem vài thi thể mới mẻ vận chuyển về cho ngươi xem, thi thể trong đống này, đừng giẫm lên.”

Công Tôn cúi đầu nhìn một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, Âu Dương Thiếu Chinh ở một bên sờ sờ cằm, ý nghĩ không rõ mà cười cười.

“Vương gia, trở về thôi.” Tử Ảnh đeo đao trên lưng, nói, “Thời gian không còn sớm, một hồi sơn tặc sẽ càng đông.”

Triệu Phổ gật đầu, sai người mang vài cỗ thi thể về, bọn họ tạm thời vào thành trước, đến khách điếm dừng chân.

.

Nguyên bản lúc mới tới, mọi người còn nói nói cười cười rất hài lòng, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể đầy trên núi và lũ sơn phỉ kia, tâm tình cũng trở nên trầm trọng.

Giả Ảnh bọn họ đã tìm được một khách điếm, mọi người đến đó hội họp, vào thành, mới phát hiện trong thành rất tiêu điều.

Triển Chiêu nhíu mày, “Dĩnh Xương phủ là đại trấn điếm, cách Khai Phong không xa, tại sao lại không có ai?”

Tiểu nhị của khách điếm nghe được, vội thấp giọng nói, “Không phải không có ai, đều trốn trong nhà cả rồi.”

“Vì sao?” Âu Dương Thiếu Chinh khó hiểu, “Ban ngày không ra cửa, chẳng lẽ đợi buổi tối mới ra?”

“Ai, không dối gạt các vị, mấy ngày nay a, đại vương trên núi tổ chức sinh thần, trong nhà có tiểu tức phụ đại cô nương cũng không dám ra ngoài, rất sợ bị cướp đi, sau đó người có tiền đều rời đi tị nạn, không có tiền cũng không dám tới gần núi… Ai, dạo này không có cách nào sống yên.”

“Tri phủ của Dĩnh Xương phủ đâu?” Triệu Phổ hỏi, “Quan mà không quản sao?”

“Ha hả.” Chưởng quỹ cười khổ lắc đầu, nói, “Chuyện của yêu giáo này ai dám quản, không muốn sống hay sao?” Đang khi nói, chưởng quỹ nọ nhìn trang phục của mọi người một chút, liền hỏi, “Các vị đại gia, các ngươi không phải thương nhân đi buôn ngang qua đúng không? Đây là đến Khai Phong a? Hay là đi ra Nam thành?”

“Chúng ta đến phía nam.” Triệu Phổ nói, “Tạt qua đường nhỏ!”

“Ai nha… Đến phía nam nhưng đừng đi Dĩnh Xương phủ, đi đường vòng đi! Đường nhỏ này không ghé qua được, nhất định sẽ gặp nạn.” Tiểu nhị vừa nói, vừa đưa mọi người lên lầu, “Nhanh nhanh lên lầu nhanh nhanh lên lầu, một hồi ta đưa thức ăn lên phòng!”

Triệu Phổ cảm thấy không thoải mái, nói, “Tại sao lại cứ giống như tặc vậy hả, các ngươi là tặc hay sơn đại vương là tặc? Dọn ra ngay tại đại đường cho ta!”

“Ách…” Tiểu nhị sợ hãi, vội nói, “Không được a khách quan, một hồi lỡ như người của sơn tặc hay yêu giáo tới… sẽ gặp phiền phức.”

“Sợ cái gì?” Triệu Phổ khinh bỉ liếc hắn, Giả Ảnh trừng hắn, “Đừng dài dòng, bảo ngươi bày rượu thì cứ bày rượu!”

Chưởng quỹ nhìn nhìn trang phục của mọi người, phát hiện đều cầm đao, trong lòng cũng có chút sợ, tâm nói… Đám người này hình như cũng không phải người lương thiện, vẫn không nên trêu chọc thì tốt hơn!

Hết cách, đành phải bày tiệc rượu ra cho bọn họ.

.

Tiểu Tứ Tử sau khi nghe được động tĩnh dưới lầu, từ trong phòng trên lầu chạy ra, ôm Thạch Đầu xuống lầu, đến bậc thang cuối cùng thì đạp hụt khoảng không… trực tiếp ngã xuống. Công Tôn đang muốn lên lầu bế bé, thông thường khi Tiểu Tứ Tử ôm một vật gì đi xuống, khẳng định sẽ té ngã, quả nhiên, Tiêu Lương kêu một tiếng, “Cẩn Nhi!”

Công Tôn vội vươn tay đón.

Tiểu Tứ Tử vốn rất nặng, cộng thêm Thạch Đầu, hai vật nhỏ mập mạp cùng nhau rơi xuống, trực tiếp ngã vào lòng Công Tôn, Công Tôn cũng bật ngửa ra sau… Ngã vào lòng Triệu Phổ.

Công Tôn quay đầu lại, Triệu Phổ cúi đầu nhìn một lớn hai nhỏ trong lòng mình, cảm thấy bị đè nén có chút khó thở, mà Công Tôn còn không để ý tới hắn.

Thần sắc trên mặt Công Tôn cũng hòa hoãn không ít, hai người đối diện, có chút xấu hổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường chưa kịp ngồi, Triển Chiêu đã nhẹ nhàng túm hắn một cái, ý bảo hắn… Xoay mặt ra ngoài cửa.

Bạch Ngọc Đường không rõ ý của Triển Chiêu, có chút khó hiểu mà nhìn hắn.

“Ngồi đi.” Triển Chiêu cười hì hì kéo hắn ngồi xuống, nụ cười trên mặt có thể nói là thân thiết, nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy mà trong ngực kinh hoàng.

.

Công Tôn và Triệu Phổ nhìn nhau một hồi, Công Tôn rất điềm tĩnh nói, “Cảm tạ.”

Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ vươn tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, xuống lầu sao không chịu nhìn đường hả?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, ngắt cái tai tròn của Thạch Đầu, “Bị Thạch Đầu che… nhìn không thấy.”

Triệu Phổ vươn tay đem Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu đều ôm lấy, tới bên bàn ngồi xuống, thấy Công Tôn còn đứng đằng kia, bèn nói, “Thư ngốc, tới ngồi, ăn xong cơm rồi nói tiếp.”

Công Tôn đi tới ngồi xuống, vốn định ngồi bên tay phải của Triệu Phổ, nhưng Triển Chiêu túm túm y, để y ngồi bên trái. Cùng Bạch Ngọc Đường, đối diện cánh cửa.

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, đều có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu gọi món ăn với tiểu nhị, trên mặt tươi cười khả cúc.

Âu Dương Thiếu Chinh nắm tay chống cằm, nhìn nhìn Triển Chiêu, nhướng mi với hắn, mỉm cười, Triển Chiêu cũng cười… Hai người đối diện, thoạt nhìn quỷ dị không nói nên lời, Công Tôn và Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy mí mắt nháy liên hồi, có một loại cảm giác bị tính kế.

Rất nhanh, tiểu nhị đưa cơm nước lên, mọi người bắt đầu ăn.

“Tiểu nhị.” Công Tôn gọi lại một tiểu nhị đưa thức ăn, hỏi, “Ngươi vừa nhắc đến sơn đại vương và yêu giáo, không phải cùng một bọn sao?”

“Ách…” Tiểu nhị cân nhắc một chút, nói, “Kỳ thực, trước đây chỉ có sơn tặc, sơn tặc này rất lợi hại, bất quá sau đó quan phủ lập tức tìm người bao vây tiễu trừ… Vốn bọn sơn tặc này sắp chống đỡ không được, hoàn toàn dựa vào địa thế của thâm sơn mà trốn đông trốn tây. Nhưng ngay lúc này, sơn đại vương kia không biết từ đâu mời tới một tên trong yêu giáo. Ai nha, cái này gọi là tà hồ, các nha dịch của quan phủ bị tổn hại hơn phân nửa, hơn nữa yêu nhân còn biết làm phép! Vì vậy, sau đó người của quan phủ cũng không dám lên tiếng can thiệp.”

“Dĩnh Xương phủ cách Khai Phong phủ rất gần.” Triển Chiêu nói, “Vì sao không cầu cứu tới Khai Phong phủ?”

“Đám yêu nhân làm phép nguyền rủa, phàm là ai dám bước ra khỏi Dĩnh Xương phủ, thì không có mạng để trở về.” Tiểu nhị thở dài, “Ai, thật không có thiên lý.”

“Vậy sơn đại vương tên gọi là gì?” Triệu Phổ hỏi.

“Nga, hắn gọi Phàn Đồng, vốn là một tiêu sư trong Dĩnh Xương phủ, nghe nói sau đó bị người hãm hại vu cáo, vợ bỏ, lão phụ mẫu trong nhà cũng đã mất, hắn liền giết chết cả nhà phú hộ hãm hại hắn, sau đó lên núi lập trại làm đại vương.” Chưởng quỹ lắc đầu nói, “Thiện ác a, trước đây là một người tốt, một khi đã làm ác, tiếp đó sẽ không ngừng được, càng ngày càng tệ! Giờ thì hay rồi, hắn kéo một nhóm người không làm chuyện nghiêm chỉnh đi vào con đường sai trái. Ban đầu những người theo hắn đều là tiểu lưu manh bản địa trong Dĩnh Xương phủ, sau đó lại có bọn cường đạo bên ngoài đến nhập bọn, đi lại với nhau, Loan Thúy Thập Tam Phong trở thành hang ổ của bọn cướp.”

Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Ngươi vừa nói gì? Sơn đại vương kia mừng sinh thần?”

“Đúng vậy, nói là muốn tìm một áp trại phu nhân.” Tiểu nhị thở dài, “Đám sơn tặc này càng ngày càng tệ, trước đây chỉ cướp của phú hộ đại quan qua đường, nói là cướp của người giàu chia cho người nghèo, sau đó phú hộ quan lại qua đường ít dần, nên bắt đầu cướp của thương nhân, thương nhân ít dần, thì cướp người qua đường, cuối cùng ngay cả nông hộ bình thường trong thành cũng cướp.”

Mọi người đều nhíu mày.

“Bọn chúng cụ thể dừng chân ở đâu ngươi biết không?” Công Tôn hỏi, “Loan Thúy Thập Tam Phong địa thế hung ác hiểm trở, bọn chúng trốn sâu trong núi, hẳn là rất khó tìm phải không?”

“Đúng vậy.” Tiểu nhị lắc đầu, “Thật sự rất khó tìm, bọn sơn tặc này đều có người dẫn đường, có mấy người từ nhỏ lớn lên tại Loan Thúy Thập Tam Phong, nếu đổi thành người ngoài tuyệt đối không biết đường. Nơi đó nếu lỡ lạc đường hoặc tiến vào tử lâm, bao nhiêu cái mạng cũng không đủ, đây cũng là nguyên nhân quan phủ không xử lý được bọn chúng.”

“Ngươi biết đường không?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi, “Trong Dĩnh Xương phủ này, người nào có thể tiến vào Loan Thúy Thập Tam Phong?”

“Vậy thì không có.” Tiểu nhị nhanh chóng lắc đầu, nói, “Chúng ta cũng không phải người địa phương, mà những người biết đường cơ bản đều bị sơn tặc bắt đi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều khẽ nhíu mày.

Lúc này, rượu và thức ăn mang lên, tiểu nhị lui ra, mọi người cũng bắt đầu ăn.

Tiểu Tứ Tử không tự ăn, đút Thạch Đầu ăn một trái bắp, Công Tôn và Tiểu Lương Tử đút cho bé, Triệu Phổ đút Công Tôn, Tử Ảnh đút Tiểu Lương Tử, Giả Ảnh nhìn trái nhìn phải, hỏi Tử Ảnh, “Cần ta đút ngươi không?”

Tử Ảnh lườm hắn một cái.

Âu Dương Thiếu Chinh ở một bên, chống cắm vừa ăn vừa nói, “Không có cách, trừ phi có người dẫn đường, nếu không sẽ không thể vào núi, hơn nữa, nếu như đám sơn tặc đó phân tán ẩn vào trong núi, lại không biết chính xác nơi nào để bắt, chúng ta chạy quanh sẽ đả thảo kinh xà.”

“Tốt nhất là có thể đi vào bên trong.” Triển Chiêu cũng gật đầu, lúc này, một tiểu nhị vội vã chạy đến, nói với chưởng quỹ, “Tới tới!”

Chưởng quỹ kinh hãi, người trong điếm tất tả chạy qua, cất biển hiệu đóng cửa.

Triệu Phổ thắc mắc, “Chuyện gì vậy?’

“Bọn sơn tặc xuống núi!” Bọn tiểu nhị nói.

“Chờ chút!” Triệu Phổ vươn tay ngăn cản, “Chỉ sợ chúng không tới, cửa mở ra đừng quản, tiểu nhị, mang rượu tới!”

Bọn tiểu nhị bị Triệu Phổ làm cho hồ đồ, tâm nói các vị đại gia này muốn tìm chết hay sao?

Tử Ảnh nói với bọn họ, “Đều mau tránh ra, nếu sợ thì ra phía sau nấp đi, không tổn thương đến các ngươi!”

Lúc này, bên ngoài đã nghe được tiếng người xôn xao, xem ra đám sơn tặc này không ít, các tiểu nhị liếc mắt nhìn nhau, đều nhanh chân chạy.

.

Mọi người tiếp tục ăn, Tiểu Tứ Tử cũng không biết là ai sẽ tới, đang bị dáng vẻ khả ái của Thạch Đầu cầm cùi bắp ‘chóp chép’ gặm khiến cho vui vẻ.

Công Tôn chỉnh lại tóc tai cho bé, vừa nói, “Tiểu Tứ Tử, một hồi ăn xong, đi ngủ sớm, nha?”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, bé thấy thần sắc của nhóm Triệu Phổ, thì biết lần này có chuyện cần làm.

Chính lúc này, có mười mấy tráng hán tiến đến cửa, cầm đao kiếm trên tay, mặc y phục giống như bọn sơn tặc giết người vừa nãy, đều là xiêm y màu đen, đai lưng màu đỏ, trên tay tên dẫn đầu quấn một dải lụa đỏ.

Đám sơn tặc này đi tới, thấy điếm mở cửa, hơi chút giật mình, cười nói, “A… Cuối cùng cũng tìm thấy một chỗ còn buôn bán, đi các huynh đệ, đi ăn một chầu!”

Nói xong liền đi vào bên trong, bước chân vào mới phát hiện đám người Triệu Phổ đang ăn.

Đám sơn tặc hai mặt nhìn nhau, có một tên nói, “A… Nhìn như là dê béo a.”

“Hèm… Hừm hừm hừm.” Tên sơn tặc dẫn đầu, bởi vì Bạch Ngọc Đường và Công Tôn quay mặt ra phía cửa, hắn liếc mắt liền thấy. Đám sơn tặc cười đến gian trá.

Bạch Ngọc Đường và Công Tôn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, đều liếc Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu chớp chớp mắt với hai người, “Ấy, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nhẫn nại nhẫn nại!”

Bạch Ngọc Đường thở dài, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử tiếp tục đút ăn, Triệu Phổ thấy đám sơn tặc kia mà nổi nóng, dám nhìn Công Tôn như vậy hả, Triệu Phổ nhủ thầm trong bụng, dám nhìn nữa, một lát móc mắt các ngươi!

Đám sơn tặc cũng không trực tiếp đi tới, mà tìm một cái bàn cách mọi người không xa ngồi xuống, thét to với chưởng quỹ, “Chưởng quỹ đâu, rượu ngon món ngon đều dâng lên đây, nếu không đốt nhà ngươi!”

Triển Chiêu nhướng mi một cái, nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường, “Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm rồi, còn chưa thấy qua cái kiểu kiêu ngạo như vậy.”

Nói xong, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường liếc xéo mình, không nói nữa mà cười tủm tỉm hỏi, “Giận à?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ uống trà, con mèo này đen tới nỗi cả bộ lông đều sáng rực, không biết mình đã làm gì đắc tội hắn nữa, mang thù cho tới hôm nay, đợi có cơ hội liền trêu cợt, vốn bản thân mình tính cách ác liệt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được nguyên nhân là gì.

Triển Chiêu cong lên khóe miệng, cười ranh ma như chiếm được cái gì tiện nghi, Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một hồi, đột nhiên cũng nhoẻn miệng cười cười.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, Bạch Ngọc Đường tiến sát tới, một đôi mắt phượng khẽ nhếch hàng mi khẽ nâng, nhìn chằm chằm Triển Chiêu cười nói, “Miêu… Biện pháp này không sai, bất quá ngươi cũng rất thích hợp.” Vừa nói đồng thời lại vươn tay, ngón trỏ nâng cằm Triển Chiêu, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua khóe môi của hắn, lau đi một vệt canh dính bên khóe miệng Triển Chiêu…



Theo động tác của Bạch Ngọc Đường, mọi người thấy được khuôn mặt của Triển Chiêu từ trắng biến đỏ, cuối cùng đỏ bừng đỏ bừng…

Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mi một cái, vuốt cằm tâm nói, trước kia nghĩ tính cách của Bạch Ngọc Đường tựa hồ có chút thành thật, không quá giống như lời đồn trong giang hồ, không ngờ, là một người bị chọc nóng nảy sẽ động thủ bất chấp hậu quả a!

Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, cũng muốn vươn tay bắt chước một chút, Công Tôn trừng mắt liếc hắn, Triệu Phổ ngượng ngùng rụt tay về.

Tử Ảnh bị động tác của Bạch Ngọc Đường làm cho kinh hoàng, lỏng tay thả chân gà rơi cái cạch trên bàn.

Giả Ảnh gắp một cái đùi gà đặt vào chén hắn, nhướng mi với hắn một cái —— Đã sớm nói với ngươi rồi, đừng đắc tội với người này, người ta hoặc là không đến, nhưng một khi đã đến, vậy so với Vương gia cả ngày phô trương thanh thế còn có tiền đồ hơn!

Triển Chiêu cứng đơ tại chỗ, lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là nhấc tảng đá đập vào chân mình, Công Tôn ở một bên cười tủm tỉm với hắn —— Đáng đời!

Bọn sơn tặc này hầu như đều thấy được, đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ngứa ngáy.

Tiểu tử xấu xí ngồi xuống bên cạnh tên dẫn đầu nọ, tiến tới cười hì hì hỏi, “Ai, thế nào? Bắt về cho đại vương đi, nghe nói nam nhân còn ngon hơn.”

“Hắc hắc hắc…” Một đám sơn tặc đều nắc nẻ cười.

Triệu Phổ nghe xong thì cảm thấy cả người sôi trào, hắn gần đây luôn gặp trắc trở, thứ nhất, Công Tôn cứ lãnh đạm với hắn, hắn nóng ruột. Thứ hai, dạo này Công Tôn giận hắn. Thứ ba, hắn lại không có cơ hội gì để biểu hiện, thật lâu không đánh nhau cả ngày ru rú trong nhà bị khinh bỉ đến mức ê mặt. Cuối cùng chính là đám sơn tặc này dám để ý tới Công Tôn, tìm chết.

Triệu Phổ vừa nghĩ, đũa vừa vươn đến gắp lấy một miếng thịt, chợt một đôi đũa khác cũng vươn tới, chặn đôi đũa của Triệu Phổ.

Triệu Phổ ngẩng đầu, thấy Tiểu Tứ Tử cầm đôi đũa dẩu mỏ nhìn hắn.

Triệu Phổ khó hiểu, tâm nói… Không phải chứ, ngay cả vật nhỏ này cũng có ý kiến với ta?

Tiểu Tứ Tử híp mắt liếc nhìn Công Tôn bên cạnh, như vậy là nói —— Cửu Cửu vô dụng!

Triệu Phổ buông đũa thở dài, tâm tình ác liệt tới cực điểm.

Ngước mắt, thấy Âu Dương Thiếu Chinh đối diện chống cằm mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như đang cười nhạo —— Sao rồi, Triệu Phổ ngươi cũng có lúc không vừa ý à?

Triệu Phổ xụ mặt uống rượu giải sầu.

Công Tôn bên cạnh cảm thấy hắn có chút không ổn, ngước mắt nhìn nhìn.

Thấy Triệu Phổ rầu rĩ không vui uống rượu, Công Tôn cũng cảm thấy hơi khó hiểu, hiếm khi thấy sắc mặt hắn thối như thế này, gần đây tựa hồ cũng không thoải mái lắm, hay là bị bệnh?

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ đưa thức ăn cho đám sơn tặc, bọn chúng gọi đều là thịt cá, sau khi ăn một miếng, bọn sơn tặc cố ý gây sự, bèn đem bàn lật nhào, nói, “Thứ gì đây a? Khó ăn như vậy, thịt chưa chín!”

“Không… không a.” Tiểu nhị gắng gượng nói, “Đều là thịt ngon, cũng là đầu bếp giỏi nấu.”

“A… Ta xem, thịt trên bàn bọn họ đều rất ngon, ngươi đem bàn bên đó bưng hết qua đây cho chúng ta!” Có một tên sơn tặc ồn ào.

Đây rõ ràng là muốn gây sự, mọi người thấy chưởng quỹ kia và đám tiểu nhị đều tái cả mặt.

Công Tôn từ trong lòng móc ra một bình thuốc nhỏ, dốc ra lòng bàn tay, sau đó lặng lẽ rắc lên thức ăn, nói với tiểu nhị, “Tiểu nhị, bưng qua cho bọn họ đi.”

Tiểu nhị vội chạy tới, bưng rượu và thức ăn qua.

Đám sơn tặc nọ thấy người lên tiếng là Công Tôn, đều nở nụ cười, vẻ mặt hài lòng ngọt xớt nói với Công Tôn, “A… Còn biết nhìn sắc mặt kìa!”

Đôi mắt Triệu Phổ hơi híp lại, nhưng cảm thấy trên tay nóng lên… Xoay mặt, thì thấy Công Tôn nắm tay hắn vỗ vỗ nhẹ, ý bảo hắn —— Nhịn một chút.

Triệu Phổ cảm giác được xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay Công Tôn truyền đến, tâm tình đột nhiên khôi phục một ít, cảm giác hấp tấp táo bạo lúc nãy cũng tan thành mây khói.

Trong mắt Âu Dương Thiếu Chinh xẹt qua một tia kinh dị… Hắn và Triệu Phổ chinh chiến cùng nhau đã nhiều năm như vậy, tính tình Triệu Phổ cực kỳ táo bạo, thường ngày không dễ tức giận, nhưng một khi đã nổi giận, không gây một trận long trời lở đất thì không thôi, để hắn tự mình nén xuống cơn tức là hầu như không thể… Không ngờ, hôm nay dĩ nhiên thấy Triệu Phổ bởi vì một động tác nhỏ của Công Tôn mà thu liễm lệ khí, đây thật đúng là ngoài dự đoán!

Âu Dương Thiếu Chinh vô thức nhìn nhìn Giả Ảnh và Tử Ảnh bên cạnh, nhưng hai người này dường như đã quá quen thuộc.

“Phốc… Khụ khụ khụ.”

Chính lúc này, đám sơn tặc ăn bàn thức ăn mà Công Tôn bảo tiểu nhị mang qua, đột nhiên kho khan, nhìn lại bọn chúng, mặt đã sưng phù như đầu heo, nằm trên bàn ôm mặt lăn lộn.

Triệu Phổ nhướng mi —— Hả giận!

“Con bà nó, dám ám toán lão tử!” Bọn sơn tặc đều rút đao, muốn xông lên liều mạng.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

“Ừm…” Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Ngoại trừ nhập hang hổ, kỳ thực còn có thể dẫn xà xuất động.”

Âu Dương Thiếu Chinh gật đầu, “Ý kiến hay.”

“Các ngươi ăn.” Giả Ảnh đứng lên nói, “Chúng ta đi…”

“Chờ một chút.” Triệu Phổ đột nhiên khoát khoát tay, nói, “Các ngươi ăn, ta đang cần tìm người trút bớt khí nén trong ngực, buồn chán đến hoảng cả người.”

Nó xong, Triệu Phổ ngay cả đao cũng không cầm theo, thả người nhảy vào trong đám sơn tặc, túm lấy bọn sơn tặc xúi quẩy đó đánh một trận, cuối cùng, một cước đá ra cửa điếm, lệnh cho các ảnh vệ, “Trói lại cho ta, treo lên cột cao kỳ chúng (bày ra cho mọi người xem).” Lại túm qua một tên tiểu lâu la trong đó, nói, “Lăn về núi nói cho sơn đại vương của các ngươi, chúng ta ở ngay trong khách điếm, bảo hắn có gan thì tìm lão tử, lão tử đánh cho mẹ hắn cũng nhìn không ra hắn!”

Nói xong, một cước đạp sơn tặc nọ, “Cút!”

Sơn tặc nọ ù té bỏ chạy.

Triệu Phổ hoạt động gân cốt xong thì thở dài một hơi, cảm thấy toàn thân thoải mái, thật hả hê, một hồi nữa cả băng sơn tặc đều tới thì càng tốt, nhưng trong ngực vẫn còn có chút muộn phiền.

“Cửu Cửu hảo suất nga.” Tiểu Tứ Tử ở một bên vỗ tay, sau khi Triệu Phổ nghe được, tâm tình lại thư sướng thêm một chút.

Bạch Ngọc Đường nhìn tấm lưng của Triệu Phổ, nói với Triển Chiêu, “Triệu Phổ hình như có chuyện phiền lòng.” Nói xong, không nghe Triển Chiêu đáp lại, Bạch Ngọc Đường liền xoay mặt nhìn hắn, chỉ thấy Triển Chiêu híp mắt nhìn mình, không lên tiếng.

Bạch Ngọc Đường có chút dở khóc dở cười, thiếu chút nữa quên mất, con mèo này mang thù, lúc này phỏng chừng thù càng sâu.

Công Tôn đang ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cũng ngẩn ra nhìn Triệu Phổ… Hình như có gì đó không ổn.



Đêm đó, các ảnh vệ luân phiên canh gác, Triệu Phổ ở trong phòng ngây người, bên cạnh, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đang chơi cờ năm quân, Thạch Đầu ngửa bụng lên trời, tựa trên đùi hắn liếm mao.

Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi đâu rồi?”

“Phụ thân nói đi nấu thuốc.” Tiểu Tứ Tử trả lời.

“Nấu thuốc?” Triệu Phổ nhíu mày, “Bị bệnh sao?”

“Không biết.” Tiểu Tứ Tử hạ một quân cờ, Tiêu Lương hạ một quân… Nối liền thành năm viên cờ.

“Nha…” Tiểu Tứ Tử vươn tay đem quân cờ mình vừa hạ thu lại, nói, “Không… Không tính.”

Tiêu Lương cười cười, cũng đem viên cờ của mình nhặt lên, nhường Tiểu Tứ Tử tiếp tục.

Triệu Phổ lại bắt đầu cáu kỉnh, cảm thấy bản thân khó chịu vô cùng.

Lúc này, cửa bị đẩy ra.

Công Tôn bưng một cái thực hạp đi đến.

Triệu Phổ ngồi bên giường nhìn y.

Công Tôn đi tới bên bàn, mở thực hạp, lấy ra một cái nồi đất, nói, “Tới ăn.”

Triệu Phổ ngẩn người, hỏi, “Ta?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, nhìn nơi khác, nói thầm một câu, “Giò heo hoa điêu phục linh.”

(Hoa Điêu = rượu Hoa Điêu, phục linh = một vị thuốc đông ý – là một loài thực vật họ nấm.)

Triệu Phổ chỉ hít thở thôi thì đã cảm thấy thơm rồi, có chút khó hiểu, mở to hai mắt nhìn Công Tôn.

“Ngươi không phải phiền muộn sao.” Công Tôn nói, “Ban nãy cũng không ăn cái gì, trong giò heo ta có bỏ thêm chút thuốc thanh nhiệt nhuận phế, ngươi đại khái do khí hậu không quen, nên mới phiền táo không muốn ăn…”

Công Tôn còn chưa dứt lời, Triệu Phỗ bỗng nhiên đứng bật dậy…

Thạch Đầu đang tựa trên người hắn, không lưu ý, lăn thẳng xuống đất, nhảy dựng lên chi chi kháng nghị.

Công Tôn cũng bị Triệu Phổ làm cho hoảng sợ, hỏi, “Sao vậy?”

Triệu Phổ đi tới bên bàn, sau đó ngồi xuống, mở nồi canh giò heo ra ăn.

Công Tôn thở dài, tâm nói… Khí hậu không quen quả thật rất nghiêm trọng a, cả người đều quái lạ.

Vừa nghĩ, vừa ngồi xuống châm trà, lại nghe Triệu Phổ đột nhiên nói, “Thư ngốc.”

“Hả?” Công Tôn nhìn hắn.

Triệu Phổ ngậm một cái giò heo, ngước mắt nhìn y, “Ta rất khó chịu, bất quá không phải vì khí hậu không quen.”

“Vậy thì tại sao?” Công Tôn vươn tay sờ lên mạch của hắn, tâm nói, không phải mắc bệnh gì khác chứ?

Triệu Phổ cười cười, nói, “Là tại ngươi không để ý tới ta, cho nên ta không chịu nổi.”

Công Tôn sửng sốt.

Triệu Phổ cười, “Ngươi để ý tới ta, vậy là ta khỏe rồi.”

Trên mặt Công Tôn có chút xấu hổ, còn chưa kịp nói, cửa sổ lại bị đẩy ra, Tử Ảnh thò đầu vào nói, “Vương gia, trên núi có vài trăm người đang xuống.”

“Hoắc!” Triệu Phổ bưng canh uống ừng ực, vừa gặm giò, nói, “Ngô… Bảo bọn Thiếu Chinh chuẩn bị đi!”

“Dạ!” Tử Ảnh nhảy xuống dưới, Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Ăn từ từ.”

“Không thể lãng phí.” Triệu Phổ ngấu nghiến như hổ đói ăn sạch món giò heo, ngay cả nước canh cũng không chừa một giọt, phun xương ra, đứng lên thống khoái mà thở hổn hển một hơi, nói, “Thống khoái, một hồi hảo hảo xử lý đám sơn tặc kia!” Xong rồi nói với Công Tôn, “Các ngươi ở yên trong phòng đừng đi ra!”

“Ừm.” Công Tôn gật đầu, theo Triệu Phổ tới bên cửa sổ, Triệu Phổ nhảy lên cửa sổ, xa xa đã thấy ánh đuốc lập lòe trên núi, một đoàn người thật dài từ trên núi đi xuống.

“Ngươi… cẩn thận một chút.” Công Tôn nói, “Bọn người của yêu giáo này, đại khái có dùng thuốc…” Còn chưa nói xong, chỉ thấy Triệu Phổ nhìn mình.

Công Tôn trừng lại.

Triệu Phổ nhếch môi cười, “Không biết ai nói thuốc đắng giã tật, nhưng mà ngọt cũng tốt lắm nha!” Nói rồi tiến tới chụt một cái bên má Công Tôn, “Đóng cửa sổ!” Nhảy xuống lầu.

Công Tôn chun chun mũi lấy mu bàn tay cọ cọ mặt, hung hăng đóng cửa sổ… Quay đầu lại, thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương còn có Thạch Đầu đều mở to hai mắt nhìn y, vẻ mặt cười cười, “Nga~”

“Nga cái gì?” Công Tôn trừng mắt liếc hai đứa.

Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử nhanh chóng cúi đầu, nhịn cười tiếp tục chơi cờ.

Công Tôn thở dài, suy nghĩ một chút, vẫn tiến đến bên cửa sổ hé ra một khe nhỏ nhìn xuống dưới, phát hiện những kẻ này không giống sơn tặc lần trước, lần trước đều mặc hắc y…. Lần này thì đều là bạch y a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status