Du long tùy nguyệt

Quyển 3 - Chương 118: Tài tang giá họa (Vu oan giá họa)



Lão hòa thượng đó lưu lại vài câu nói không rõ ràng rồi về trời, khiến cho bọn Công Tôn rất phiền muộn.

Triệu Phổ trầm mặc một lát, hỏi, “Đây là chuyện gì? Cái gì mà đại nạn không thể đỡ?”

Công Tôn nhíu mày lắc đầu.

“Ta nghĩ, không bằng chúng ta tìm Từ Thái Phượng một chút?” Triển Chiêu đề nghị.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

“Về trước đã, mang thi thể về phủ, vụ án này phỏng chừng còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Triệu Phổ nói, gọi các ảnh vệ áp giải những hắc y nhân này về phủ, đồng thời cũng đem thi thể của lão hòa thượng về.

.

Công Tôn sau khi trở về phủ nha thì nghiệm thi, nói lão hòa thượng này trúng một loại độc, là hàn độc từ phương Bắc, lần đầu tiên y gặp được.

Bọn Triệu Phổ vừa ngồi xuống định hảo hảo suy nghĩ một chút, chờ Bao đại nhân thẩm vấn những hắc y nhân kia rồi tính tiếp, nhưng lại thấy một nha dịch vội vã vọt vào, hô to, “Đại nhân! Nguy rồi đại nhân!”

Bàng thái sư ở một bên nhíu mày, “Ai nha, bình tĩnh chút đi, thấy cái gì mà đại kinh tiểu quái (kinh ngạc) như vậy chứ?”

“Trong khu rừng ở ngoại thành có người chết!” Nha dịch nọ hô, “Chết rất nhiều người!”

Công Tôn hỏi, “Là sao?”

“Đã chết rất nhiều người trong rừng, hình như là những người giang hồ này tự giết lẫn nhau, hoặc như là trúng độc, cả đời ta chưa từng thấy qua tràng diện này.” Nha dịch nọ là người bản địa Tùng Giang phủ, niên kỷ còn trẻ, hiển nhiện bị dọa đến nói năng lộn xộn.

Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã hỏi rõ địa điểm, xuất môn chạy tới ngoại thành.

Công Tôn và Triệu Phổ cũng đi theo.

Tiểu Tứ Tử muốn theo, nhưng Công Tôn vừa nghe có nhiều người chết thì dù nói gì cũng không cho bé đi, để các nàng Phi Ảnh dỗ bé đi chơi, còn mình thì len lén trốn đi.

.

Tới ngoại thành, chưa đi đến khu rừng đã thấy một nha dịch từ trong rừng chạy ra ngoài nôn mửa, bên trong có mùi máu tươi nồng nặc truyền ra.

Bọn Triệu Phổ tâm cũng trầm một chút. Hắn là người có kinh nghiệm sa trường, đối với vị đạo này quá mức quen thuộc, chỉ dựa vào phân biệt mùi máu tươi đậm nhạt là có thể biết bên trong đại khái chết không ít, phỏng chừng có vài chục người!

Quả nhiên, mọi người bước vào trong rừng, nhịn không được mà nhíu mày thật sâu —— Là cả một vùng thê thảm ghê tởm.

Bạch Ngọc Đường là một người sạch sẽ, nhìn thoáng qua rồi đi ra ngoài, Công Tôn mừng vì không mang Tiểu Tứ Tử đến, nếu không thể nào cũng bị dọa choáng.

Triển Chiêu đã quen nhìn những hiện trường như thế này, nhưng thoáng cái thấy nhiều người chết như vậy vẫn có chút không dễ chịu, lấy lại bình tĩnh, đi vào, cùng các ảnh vệ đi tìm xem có khả năng lưu lại người sống hay không. Nhưng rất nhanh, Triển Chiêu liền phát hiện, một người sống cũng không có.

“Sao lại nhiều máu như vậy?” Công Tôn nhíu mày, cảm thấy khác thường.

Triệu Phổ lắc đầu, nói, “Không đúng a.”

“Ân.” Triển Chiêu cũng quay đầu lại nói, “Đã chết một khoảng thời gian rồi, nhưng máu còn đang không ngừng cuồn cuộn chảy ra ngoài.

Công Tôn đi qua, ngồi xổm xuống kiểm tra, nhịn không được mà nhíu mày, “Nga… Trúng độc!”

“Không phải bị chém chết sao?” Triệu Phổ giật mình.

“Bọn họ quả thật bị người chém chết, nhưng trước đó đã trúng độc, hẳn là không có năng lực phản kháng.” Công Tôn nói, “Loại độc dược này còn có thể khiến cho máu không thể ngừng chảy, tuôn ra như suối.”

“Thì ra là thế.” Triệu Phổ gật đầu, nhíu mày, “Xem ra, có người rất thích tràng diện máu chảy thành sông thế này a.”

Công Tôn gật đầu, “Vô cùng tàn nhẫn.”

“Ai phát hiện thi thể đầu tiên?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài, dẫn theo một nha dịch tiến đến.

Nha dịch nọ chưa tới mười bảy mười tám tuổi, sợ đến run lẩy bẩy, thấp giọng nói, “Đại nhân… Ta phát hiện.”

“Đừng sợ.” Triệu Phổ nói với hắn, “Người chết không phải là thiếu một hơi thở sao, đại nam nhân sợ thành như vậy còn bộ dạng gì nữa?”

Nha dịch nọ ưỡn ưỡn ngực, tận lực trấn định một chút, nhìn Triệu Phổ, nói, “Dạ đại nhân, ta không sợ.”

“Nói từ đầu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Triệu Phổ phân phó.

“Dạ, đại nhân.” Nha dịch nọ suy nghĩ một chút, nói, “Cả nhà của ta, ngụ trong thôn phía sau, vừa nãy giao ban (thay ca), buổi tối và ngày mai ta đều nghỉ ngơi, đang định về nhà. Nhưng khi đi ngang qua khu rừng, chợt nghe bên trong có thanh âm cổ quái truyền ra.”

Nha dịch tựa hồ nghĩ tới tràng cảnh vừa rồi, sợ đến sắc mặt trắng bệch, nói, “Ai nha, ta len lén đi vào nhìn xem a, có quỷ, đang sát nhân a!



Tất cả mọi người sửng sốt, khó hiểu mà hỏi, “Quỷ?”

“A!” Nha dịch nghiêm túc gật đầu, nói, “Không phải ta hoa mắt, đó tuyệt đối là một nữ quỷ a!”

“Ả đang sát nhân?” Triệu Phổ nhíu mày.

“Đúng vậy, ả cầm trên tay hai thanh đao, mặt xanh nanh vàng, chỉ một cơn gió thổi qua như thế này… Sau đó huyết quang một mảnh a! Ta lúc đó sợ đến tè ra quần, ả còn liếc mắt nhìn ta nữa!”

“Ả liếc mắt nhìn ngươi?” Triển Chiêu thắc mắc, “Sau đó thì sao? Không làm tổn hại gì ngươi đã đi rồi?”

“Vậy thì không có, bất quá khuôn mặt rất trắng, giống như một lão nữ quỷ vậy.” Nha dịch vỗ vỗ ngực, “Nương a, tối nay ta không cần ngủ!”

“Ả có bộ dáng gì?” Công Tôn lại hỏi một lần.

“Một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặt rất trắng, giống như hoạt quỷ, tóc rối tung, mặc một thân bạch y.” Nha dịch trả lời.

Bọn Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Từ Thái Phượng a!

Phân phó các ảnh vệ mang theo nha dịch trở về, giao cho Bao đại nhân thẩm vấn kỹ lưỡng, Triệu Phổ sai người phái thêm nhiều nha dịch tới, cần khiêng thi thể trở lại.

“Nha dịch Tùng Giang phủ mấy ngày nay khổ thật.” Triển Chiêu lắc đầu, “Suốt ngày đều phải khiêng thi thể a.”

“Những thi thể này là ai?” Công Tôn hỏi Triển Chiêu, “Đều cầm đao kiếm a.”

Triển Chiêu nhìn Triệu Phổ, nói, “Đều là người của Tà môn và võ lâm Trung Nguyên.”

“Đều biết võ công?” Triệu Phổ giật mình.

Triển Chiêu gật đầu, chỉ vào mấy người trong đó cho Bạch Ngọc Đường nhìn, “Ngươi xem!”

Bạch Ngọc Đường nhíu chặt đôi mày, nói, “Vừa nãy thấy ở thuyền hoa tập… Cũng không phải hạng người bình thường, muốn giết sạch những người này, công phu người nọ tất nhiên không kém!”

“Nói cách khác, thấy thế nào đều là Từ Thái Phượng có hiềm nghi nhất à?” Công Tôn hỏi.

“Hình như làm quá rõ ràng phải không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ta cũng thấy vậy, nếu như thật sự có liên quan đến Từ Thái Phượng, nàng trước giờ vẫn đều điệu thấp, trốn ở phía sau, vì sao đột nhiên lại xuất hiện, lại còn để nha dịch kia thấy được hình dạng của mình, cách làm này không hợp lẽ thường!”

“Những võ lâm nhân sĩ này vốn đã như chim sợ cành cong, lần này sẽ lại nhất nhất chỉ mũi nhọn vào Từ Thái Phượng.” Triệu Phổ lạnh lùng nói, “Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ai độc ác như vậy? Giết nhiều người thế này chính là vì muốn giá họa cho Từ Thái Phượng?”

“Có thể giống như lời lão đầu kia nói, có quan hệ với đại nạn gì đó không?” Công Tôn ngồi chồm hổm trên mặt đất, “Về phần đến tột cùng có quan hệ với Từ Thái Phượng hay không, phải trở về hảo hảo tra một chút.”

Tất cả mọi người nhíu mày không nói.

Rất nhanh, các nha dịch mang theo đại đội nhân mã tới, vừa nhìn đến thi thể thì đều cau mày, càng khiến cho người phiền toái chính là, hai phái chính tà vùng Trung Nguyên này, không biết từ nơi nào nhận được tin tức, cũng đều tới nơi, vừa nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, thủ túc đồng môn của mình đều lâm nạn, bi thống không thôi, hô hào muốn bắt hung thủ.

Bọn Triệu Phổ bất động thanh sắc, phân phó nha dịch khiêng thi thể đi.

.

Sau khi khiêng thi thể về nha môn, trong nhất thời, Tùng Giang phủ lại bùng nổ, quả nhiên, không biết từ đâu truyền ra cái tên Từ Thái Phượng, hơn nữa rất nhanh đã gây xôn xao dư luận, giang hồ quần hùng là nhân tâm kinh hoàng, bọn Triệu Phổ thì lại là bất động thanh sắc.

Công Tôn tiến vào ngỗ tác phòng (phòng khám nghiệm) khám nghiệm tử thi, mọi người đợi bên ngoài.

Bao Chửng thẩm vấn xong những hắc y nhân kia, đều nói mình là người của Tà môn, cũng không phải muốn thương tổn đại hòa thượng, mà là thỉnh ông đến tố pháp xem phong thủy.

Bọn Triển Chiêu đều bực mình, thầm nghĩ nói dối không chớp mắt, lúc đó đã nói là muốn đẩy đại hòa thượng vào chỗ chết. Triệu Phổ giao người cho các ảnh vệ, Bao Chửng cũng ngầm đồng ý. Không bao lâu đã hỏi ra được, những người của Tà môn này, là phụng mệnh bắt hòa thượng về, nếu là bắt không được thì lập tức giết chết, đây là mệnh lệnh Tà Hữu Đạo giao cho bọn hắn.

Lại truy hỏi nơi ẩn thân và mục đích của Tà Hữu Đạo, bọn họ cũng không biết, chỉ bất quá là tiểu tốt mà thôi.

Đầu mối gián đoạn, ý đồ khó bề phân biệt, mọi người bận rộn tới khi lên đèn, vẫn không có đầu mối.

.

Lúc này, Công Tôn từ ngỗ tác phòng đi ra, trên tay đầy máu, sắc mặt khó nhìn, trước tiên lao đi ngâm nước nóng cho hồng hồng hâm hấp cả người, lại tắm mấy lần, còn xông hương cho thơm phức, đến khi mùi thi thối và mùi máu tươi trên người không còn mới đi ra, vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên ghế đá ăn quả đào, dốc sức hôn một cái, liền cảm thấy cái má non mềm, giống như quả đào chảy mật nước ngọt ngào trong miệng bé.

“Thế nào?”

Triệu Phổ ngồi xuống hỏi.

Công Tôn nguyên bản muốn cắn quả đào mà Tiểu Tứ Tử đã đưa lên mép một ngụm, vừa nghe câu hỏi của Triệu Phổ, tâm tình gì cũng đều không có, thở nhẹ lắc đầu, nói, “Ân… Thủ pháp hung ngoan, thái độ làm người cũng tâm ngoan thủ lạt, nhưng lại giống như có thâm cừu đại hận.

“Có thâm cừu đại hận với nhiều người như vậy a?” Triển Chiêu ngồi xuống, cảm thấy bất khả tư nghị, “Có vài thanh niên đã chết còn chưa

tới hai mươi tuổi, dù Từ Thái Phượng là quả phụ năm đó của Tào bang, cũng sẽ không hận một đám oa oa không hề liên quan chứ?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Về lý thì không hợp.”

“Người hẳn là không phải Từ Thái Phượng giết chết.” Công Tôn đột nhiên nói.

“Nga.” Triệu Phổ trước mắt sáng ngời, hỏi, “Có đầu mối?”

“Ta vừa xem thi thể, phát hiện trên thi thể có đao thương, đại thể là do từ trên chém xuống, mà không phải từ dưới chém lên, đặc biệt những vết thương trí mệnh chém ở cổ.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều là hành gia (người trong nghề) dùng đao, vừa nghe đã hiểu, “Vậy kẻ sát nhân cao hơn đa số mọi người!”

“Đúng!” Công Tôn gật đầu, “Bởi vì là song đao, cho nên không tồn tại quan hệ tay trái tay phải, mà người khi chém một vật nào đó cao hơn mình, thông thường đều phát lực từ dưới lên… Chém những vật thấp hơn mình, thì đại thể là từ trên xuống. Ta phát hiện, đao chém trên thân tất cả người chết bị đều cực nhanh, hơn nữa cơ bản toàn bộ từ trên chém xuống, cho nên suy đoán, người kia có thể là một nam nhân.”

Tất cả mọi người nghĩ có lý, Triệu Phổ bảo các ảnh vệ tìm kiếm dò hỏi nơi hạ lạc của Từ Thái Phượng, Bạch Ngọc Đường nói phải về Hãm Không đảo một chuyến, hỏi ý kiến của các vị huynh trưởng.

Triển Chiêu đi cùng hắn, hai người thuận tiện còn muốn ngầm dò hỏi một chút.

Lưu lại Công Tôn và Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy Công Tôn tẩy đến sạch sẽ thơm tho, liền ho khan một tiếng, “Thư ngốc, ngủ một giấc không?”

“Ân.” Công Tôn cũng hơi buồn ngủ, liền ôm Tiểu Tứ Tử vào phòng, nhét Tiểu Tứ Tử vào trong bồn tắm, tẩy đến sạch sẽ, thay lý y sạch bế đến bên giường.

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, mặc lý y mềm mại nằm trong chăn lăn qua lăn lại.

Công Tôn cũng tựa bên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, lại nghe ngoài cửa vang lên “cốc cốc cốc” ba tiếng, sau đó, cửa mở ra, Triệu Phổ ló đầu vào, trong tay còn ôm một cái gối đầu.

Tiểu Tứ Tử thấy được bèn ngồi dậy ngoắc hắn, “Cửu Cửu mau tới.”

Triệu Phổ vội vàng tiến đến, đóng cửa lại, cài then, chạy tới giường ngồi xuống, đẩy gối đầu của Công Tôn vào trong giường, để Tiểu Tứ Tử tiến đến.

Tiểu Tứ Tử và Thạch Đầu đều nhào tới, kề cận Triệu Phổ nằm xuống chuẩn bị ngủ giữa hai người.

Một lúc lâu sau Công Tôn mới hiểu được, nhìn chằm chằm Triệu Phổ hỏi, “Ngươi muốn gì…”

Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Ngủ a!”

“Tại sao lại ngủ ở chỗ ta?” Công Tôn vẻ mặt khó hiểu.

Triệu Phổ mỉm cười, “Hôm nay ngươi thấy nhiều người chết như vậy, ta lo ngươi bị sợ thôi mà.”

Công Tôn nhíu mày, “Làm gì có chuyện đó.”

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử cùng nằm xuống, mở to hai mắt nhìn Công Tôn, “Ta đây sợ.”

Công Tôn dở khóc dở cười, bất quá thấy Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay Triệu Phổ không chịu để hắn đi, bất đắc dĩ, đành phải nằm ngửa xuống, Triệu Phổ giơ tay hạ màn giường, tay áo nhẹ nhàng phẩy một cái… Đèn tắt.

Xung quanh lập tức trở nên tối như mực.

Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, rất nhanh đã ngủ say.

.

Một lúc lâu, Triệu Phổ mở miệng, “Thư ngốc, ngủ chưa?”

Công Tôn không mở mắt, chỉ trả lời, “Chưa.”

“Ngủ không được a?” Triệu Phổ mỉm cười.

Công Tôn gật đầu, nhìn hắn, “Ngươi cũng ngủ không được?”

Triệu Phổ gật đầu, “Không bằng chúng ta…”

Còn chưa dứt lời, bị Công Tôn nhéo mũi, “Cái gì a? Ngươi ít nói bậy!”

Triệu Phổ bật cười, “Thư ngốc, ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa được không, ta nói không bằng hai ta tâm sự một lúc!”

Công Tôn thở dài, nói, “Tâm sự cái gì?”

“Xong chuyện ở Tùng Giang phủ, theo ta đến biên quan đi.” Triệu Phổ đột nhiên nói.

Công Tôn sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn, hỏi, “Ngươi muốn đến biên quan?”

“Lý Nguyên Hạo và dã lư hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ, phỏng chừng lần này phải đánh một trận, tránh không được.”

Công Tôn có chút lo lắng hỏi, “Nhưng ngươi trấn thủ tại biên quan, bọn họ không dám tới xâm phạm thì sao?”

“Hết cách.” Triệu Phổ nói, “Đám ngoại tộc này đều có một mao bệnh, người ta tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*, bọn họ thì là tân quân thượng nhâm tam tràng trượng**, cũng sắp phải trở về… Lần này đánh một trận, chí ít có thể thái bình bốn năm mươi năm, chúng ta cũng đã lớn tuổi, đợi sau đó, chính là chuyện của đám thanh niên rồi.”

*(tân quan thượng nhâm tam bả hỏa: Chỉ biện pháp hoặc chính sách mà những vị quan vừa nhậm chức thời xưa sử dụng, tức là quan vừa nhậm chức chọn hai ba chuyện nào đó để làm, để xử lý với mục đích làm nổi bật, chứng tỏ mình)

**( tân quân thượng nhâm tam tràng trượng: Phổ ca ‘chế’ từ câu trên, ý là vua mới lên ngôi của ngoại tộc kia rất hăng hái muốn xâm lược nước khác)

“Nghĩ đến thật xa.” Công Tôn kéo gối đầu, có chút mệt mỏi hỏi, “Đều đã đánh bọn họ chạy, ngươi không sợ hoàng thượng động ngươi a?”

“Không sợ.” Triệu Phổ cười, “Chỉ là

không như ngày xưa mà thôi, hai ta lần này thành thân, thì càng không ai để ý ta, chờ giang sơn thái bình, chúng ta dẫn Tiểu Tứ Tử Tiểu Lương Tử, tìm một thần tiên đảo, tới nơi đó nghỉ ngơi một lúc, rảnh rỗi quá thì vân du giang hồ, thật tốt?”

Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Ân… Nhưng nếu ta tới biên quan… Còn Khai Phong phủ?”

“Ai, Khai Phong phủ có nhiều người tài.” Triệu Phổ vươn tay tới nhéo cằm Công Tôn, nói, “Hơn nữa, ngươi không phải người của Khai Phong phủ, ngươi là người của Triệu Phổ ta.”

Công Tôn suy nghĩ một chút, một lúc lâu mới dùng chăn che khuất đầu nói một câu, “Ngô… Vậy đến biên quan đi, dù sao ta cũng chưa tới lần nào.”

Triệu Phổ đại duyệt, đang định kéo chăn của Công Tôn tiến tới hôn một cái, đột nhiên, chợt nghe một tiếng “cạch” rất nhỏ.

Triệu Phổ xoay người ngồi bật dậy.

Công Tôn bị hắn làm cho giật mình, vội ôm Tiểu Tứ Tử đang ngủ như một tiểu trư tử, may là Tiểu Tứ Tử một khi đã ngủ thì ồn ào cũng không tỉnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.

Đồng thời, chỉ thấy Giả Ảnh và Tử Ảnh ngoài cửa chợt lóe tiến vào, “Vương gia, có người lẻn vào, đến viện tử phía Tây! Hôi Ảnh đi theo.”

“Trụ ở viện tử phía tây chính là Bàng thái sư!” Công Tôn nói.

Triệu Phổ gật đầu, đứng dậy, nói với bọn Tử Ảnh, “Đừng đả thảo kinh xà, nhìn xem là ai, tới làm gì!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status