Du long tùy nguyệt

Quyển 3 - Chương 91: Chuyến đi Giang Nam thật vi diệu



Âm lịch mùng chín tháng chín, cửu cửu tiết trùng dương ngày đó, mọi người quyết định khởi hành đi tới vùng Giang Nam, trước khi xuất môn thì bị Bao Chửng ngăn lại, bảo bọn họ hãy chờ một canh giờ nữa hãy đi.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút khó hiểu, còn tưởng rằng Bao Chửng có chuyện gì cần phân phó.

Nhưng chưa bao lâu, thì thấy Bao Chửng mặc một bộ y phục thường ngày từ trong nha môn đi ra, cách đó không xa, còn có một cỗ kiệu đang được nâng tới, lão Thái Sư Bàng Cát cũng mặc một bộ y phục thường ngày, đem theo khuôn mặt xám xịt khó coi đi tới cửa Khai Phong phủ.

Mọi người hơi khó hiểu, Triệu Phổ hỏi, “Bao Tướng, Thái Sư? Các người làm gì vậy?”

Bao Chửng thở dài, chỉ chỉ Bàng Cát, “Đều là chủ ý của tên mập này.”

“Hắc tử, ngươi vu khống à?” Bàng Cát trừng mắt liếc Bao Chửng, “Muốn trách thì trách ngươi!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Phổ nhíu mày.

Bao Chửng thở dài, “Không dối gạt Vương Gia, lần này các ngươi không phải đi Giang Nam sao?”

“Đúng.” Mọi người gật đầu.

“Sau khi hoàng thượng nghe nói, cũng bảo ta với lão Bàng đã ở Khai Phong quá lâu, lúc rảnh rỗi có thể đi ra ngoài một chút.” Bao Chửng thở dài, “Vì vậy liền phân phó chúng ta theo các ngươi cùng nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đến Giang Nam tham quan, thuận tiện đại thiên xuất tuần (thay mặt thiên tử đi tuần tra) đi thể sát dân tình, nếu có oan án gì hoặc phát hiện tham quan, thì đều giải quyết.”

“Đại thiên xuất tuần sao hai người lại mặc thường phục?” Triệu Phổ khó hiểu, “Không dẫn theo đại đội nhân mã, vậy phát hiện ra oan án thì làm được cái gì?”

Bao Chửng vung tay, mắng, “Trách tên mập này vuốt mông ngựa này!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn hỏi, “Thái Sư ngài đã nói gì?”

Bàng Cát vẻ mặt đau khổ, trả lời, “Ta chẳng qua chỉ nói một câu, đại thiên xuất tuần hao tài tốn của rất nhiều, có thể giảm thì hãy giảm.”

Tất cả mọi người nhướng mi, tâm nói, lời này nói quá hay, không muốn đi thì không đi à, vậy nên vui rồi, vỗ mông ngựa vỗ nhầm đùi ngựa, biến thành thường phục xuất tuần.

Bàng Cát mặt như khóc tang, “Ai ngờ hoàng thượng trả lời ta một câu, ‘Ừm, Thái Sư nói có lý, như vậy đi, thái sư cùng Bao khanh hãy mặc thường phục lên đường, không dẫn theo đội ngũ, cứ giống như hai lão già du sơn ngoạn thủy, cũng có thể nghe được nhiều tiếng dân hơn, bạc thì bảo Hộ Bộ chi ra cho cả hai, mang nhiều chút’.”



Tất cả Mọi người đều im lặng, một lúc lâu, Triệu Phổ mới hỏi Bao Chửng và Bàng Cát, “Hai vị, gần đây đắc tội hoàng thượng sao?”

Bàng Cát và Bao Chửng liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng.

Mọi người trong lòng sáng tỏ, phỏng chừng đúng là như vậy, Triệu Trinh chắc là bị hai người làm phiền đến bực mình, cố ý làm khó dễ, để bọn họ đi một chuyến, hắn cũng được thanh tĩnh một khoảng thời gian.

“Đại nhân?” Triển Chiêu hỏi, “Ngài cùng đi với chúng ta à?”

Bao Chửng gật đầu.

“Không dẫn theo nhiều người hầu không sao chứ?” Công Tôn có chút lo lắng.

Bao Chửng nhún nhún vai, “Ta thì không sao cả, dù sao ta cũng quen đi đường xa rồi, chẳng qua có vài người sống an nhàn sung sướng thì hơi bị khó khăn à.”

Mọi người nhìn nhìn Bao Chửng, nghĩ cũng phải, tuy ông đã hơn bốn mươi tuổi nhưng thân thể lại kiện khang, buổi sáng mỗi ngày đều luyện thái cực quyền, lại không uống rượu không ăn thịt, đi đường xa một chút hẳn là không việc gì, then chốt là Bàng Thái Sư, nhìn lão một bưng bụng phệ to tròn một thân rủng mỡ… Dọc đường đi phỏng chừng có thể hảo hảo giảm béo.

Bàng Cát vẻ mặt đau khổ nói, “Các ngươi đừng nhìn ta như vậy chứ, ta tốt xấu gì cũng là võ tướng xuất thân, đi vài bước đường thì có hề gì.”

“Nga?!” Tiểu Tứ Tử há to miệng hỏi, “Tiểu Bàn Tử là võ tướng sao? Giống như Cửu Cửu sao? Vậy vì sao Tiểu Bàn Tử mập mập?”

Bàng Cát cười ha hả, xua tay, “Không có, làm sao so được với Cửu Vương Gia chứ, ta lúc ấy còn trẻ mà, hiện tại thay đổi nhiều.”

“Vậy Cửu Cửu già đi sẽ giống như Tiểu Bàn Tử sao?” Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm Triệu Phổ, tựa hồ có chút ghét bỏ.

Tất cả mọi người nhịn cười, Triệu Phổ lắc đầu, “Sẽ không, có chết cũng không.”

Sắc mặt Bàng Cát càng khó coi.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu giả vờ ho khan nhìn nơi khác, nói thật, ai chẳng biết Bàng Thái Sư năm đó có tiếng là tướng quân thùng cơm.

Bàng Cát cười gượng, Công Tôn nhìn Triệu Phổ hỏi, “Làm sao bây giờ?”

Triệu Phổ cũng không có cách, thấy Bao Chửng và Bàng Cát đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu không dẫn bọn họ đi, phỏng chừng hai người phải tự đi, Triệu Trinh có lẽ sẽ an bài hai ảnh vệ theo bọn họ, nhưng trên đường hai người khẳng định phải chịu khổ. Bàng Thái Sư tạm thời miễn bàn, nhưng Bao Chửng là rường cột của nước nhà, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì không xong, Triệu Phổ gật đầu, mọi người lại liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lắc đầu, tâm nói, ta cũng không có ý kiến.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Tiểu Bàn Tử và Tiểu Bao Tử cũng muốn đi cùng sao?”

Công Tôn gật đầu, “Ừa, cùng nhau đi có được không?”

Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Thật tốt quá! Nhiều người náo nhiệt nha!”

Bao Chửng và Bàng Cát đều thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là Tiểu Tứ Tử mà, thường ngày không uổng họ thương bé.

Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh nhẹ nhàng dùng khuỷu tay thụi thụi Triệu Phổ, nhìn nhìn Bao Chửng và Bàng Cát.

Triệu Phổ hơi sửng sốt, Bao Chửng và Bàng Cát nhìn thấy, hai người này đều là cáo già, rất khôn khéo, vừa thấy là biết, muốn đi theo cũng được, nhưng hình như Vương Gia có chuyện cần bọn họ hỗ trợ.

Nghĩ tới đây, Bao Chửng ho khan một tiếng, “Chờ chút, ta để quên quyển sách trong đó.” Nói xong, liền đi vào nha môn, Âu Dương Thiếu Chinh giả vờ tiến vào hỗ trợ, Bàng Cát ở phía sau thấy vậy cũng theo vào, “Lão Bao, trong nha môn của ngươi có món gì ngon ngon không? Ta tới gấp quá chưa có kịp ăn.”

Công Tôn cảm thấy mấy người này tựa hồ muốn thương lượng gì đó, có chút hiếu kỳ, nhưng lúc này Triệu Phổ đã nhanh chóng thu xếp, “Này, lấy thêm một chiếc xe ngựa nữa, chúng ta đi hai chiếc.”

Giả Ảnh và Tử Ảnh đều đi lấy thêm xe ngựa.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử bò lên xe, đem Thạch Đầu đặt lên cửa xe, Tiểu Tứ Tử ngoắc Công Tôn, “Phụ thân, lên xe nha.”

Công Tôn lên xe, Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử lén lút nháy mắt với mình, trong lòng vui vẻ… Ai bảo vật nhỏ này là đồ ngốc chứ? Lúc nên thông minh thì thông minh đến không ai sánh bằng a.

.

Bao Chửng và Bàng Cát vội vã vào trong phủ, sau đó Âu Dương Thiếu Chinh chạy vào, nói với hai người, “Hai vị đại nhân, Thiếu Chinh có lễ.”

Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau, Bàng Cát cười, “Âu Dương tướng quân, có gì thì cứ việc sai bảo.”

“Không dám.” Âu Dương Thiếu Chinh cười cười, “Vương Gia nghe nói hai vị đại nhân muốn cùng đi xa đương nhiên là vui vẻ, ai chẳng biết hai vị đại nhân thiện mưu đa trí, không biết có thể giúp Vương Gia ra ý tưởng hay không?”

Bao Chửng và Bàng Cát liếc mắt nhìn nhau, Bao Chửng có chút khó hiểu bèn hỏi, “Vương Gia có chuyện phiền lòng à?”

Bàng Cát cũng hắc hắc cười, “Nga, vụ này ta biết, không phải chuyện về Công Tôn tiên sinh sao?”

Bao Chửng sửng sốt, nhìn Bàng Cát, “Ngươi biết?”

Bàng Cát gật đầu, vỗ vỗ Âu Dương Thiếu Chinh, hỏi, “Có phải Vương Gia muốn cùng Công Tôn tiên sinh thành thân làm hỉ sự? Nhưng Công Tôn tiên sinh lại ra sức khước từ?”

“Thái Sư cao kiến.” Âu Dương Thiếu Chinh cười nói, “Có điều đương nhiên không phải Vương Gia chúng ta bức bách cái gì, mà là Công Tôn tiên sinh thật sự quá ngại ngùng, cho nên Vương Gia muốn tìm biện pháp.”

“Cái này dễ làm.” Bàng Cát vỗ vỗ ngực nói, “Cứ để lão phu lo cho.”

Bao Chửng bật cười, liếc sang hỏi Bàng Cát, “Thái Sư, ngươi có biện pháp thật không? Việc này nói khó không khó, nhưng nói dễ cũng không dễ a.”

“Lão Bao ngươi khinh thường ta phải không?” Bàng Thái Sư vuốt vuốt tay áo, đắc ý hất hàm, “Lần này ta sẽ lộ bản lĩnh thật sự cho các ngươi xem, để các ngươi khỏi chê Bàng Cát ta không có năng lực.”

“A… Ta đây mỏi mắt mong chờ à.” Bao Chửng chắp tay với Bàng Cát, lại nói với Âu Dương Thiếu Chinh, “Đây là chuyện tốt giúp đỡ người khác, ta cũng sẽ làm hết sức.”

“Đa tạ hai vị đại nhân.” Âu Dương Thiếu Chinh chắp tay với hai người, cười ha hả đi ra ngoài.

Vì vậy, mọi người lên đường.

.

Đằng trước là hai con ngựa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cưỡi Táo Đa Đa và Bạch Vân Phàm vừa đi vừa trò chuyện, hai con ngựa cảm tình rất tốt, cho nên dựa vào quá gần, có đôi khi chân của Triển Chiêu và chân Bạch Ngọc Đường sẽ kề sát vào nhau, đành phải lập tức dắt hai con ngựa đang dính vào nhau kia tách ra.

Tiểu Tứ Tử ghé vào trước cửa sổ, nói chuyện với Triệu Phổ.

Tiêu Lương ngồi trước xe ngựa, nói chuyện phiếm với Âu Dương Thiếu Chinh đang đánh xe, Âu Dương Thiếu Chinh kể cho nó nghe những câu chuyện về chiến tranh, Tiểu Lương Tử nghe đến sáng cả mắt.

Trong chiếc xe ngựa phía sau, Bàng Cát và Bao Chửng đang đấu võ mồm, ngồi trước xe là Phi Ảnh và Đại Ảnh, một đội nhân mã này, nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, oai oai hùng hùng đi đến Giang Nam.

Dọc theo đường đi coi như thuận lợi, ngày đó, bọn họ đi t

ới Từ Châu phủ.

“Qua Từ Châu phủ này sẽ tới Dương Châu phủ, đi tiếp là tới Tô Châu phủ, Tùng Giang phủ cũng gần đó, cuối cùng có thể đến Hàng Châu phủ.” Công Tôn quan sát địa hình đồ nói, “Cũng coi như tiếp cận Giang Nam.”

“Phụ thân chúng ta phải về nhà sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn.

“Ừ.” Triệu Phổ vươn tay nhấc bé lên đặt trên lưng ngựa, “Chúng ta đi thăm quê hương của Tiểu Tứ Tử.”

“Thôn Nhã Trúc thì nhiều trúc.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Còn có Trúc Diệp Thanh thượng hảo hạng.”

Triệu Phổ nhéo má bé, tiến tới thấp giọng nói, “Gọi một tiếng cha nghe coi.”

Tiểu Tứ Tử len lén liếc nhìn Công Tôn, thấy y đang ở trong xe ngựa nghe không được, liền che miệng ghé vào bên tai Triệu Phổ gọi, “Cha.”

Triệu Phổ nghe được toàn thân thư sướng a.

Đằng trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút khó hiểu, Triệu Phổ này cũng thật là, Tiểu Tứ Tử đã bị hắn lung lạc đến như vậy rồi, tại sao còn chưa thu phục được Công Tôn chứ?

Xe đi trên quan đạo trước cửa thành Từ Châu phủ, Âu Dương Thiếu Chinh đứng lên nhìn nhìn, nói, “Hoắc… Một đội ngũ thật dài như vậy vào thành à?”

“Hình như đang xếp hàng kiểm tra.” Triển Chiêu nói, “Không phải là muốn bắt đạo tặc gì chứ?”

“Ta đi xem.” Giả Ảnh thúc ngựa chạy đến.

Triệu Phổ kéo Hắc Kiêu lại, dẫn đầu đoàn người đi đến một lều trà ngồi xuống uống trà.

Không bao lâu, Giả Ảnh che miệng chạy về, Tử Ảnh nhìn hắn, hỏi, “Ngươi bị gì vậy? Cười đến sắp toét cả miệng rồi kìa.”

“Vương Gia, phía trước dán hoàng bảng bắt tặc!” Giả Ảnh nhịn cười, phi thân xuống ngựa nói, “Khó lường.”

“Cái gì khó lường?” Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn hắn.

“Là bắt hái hoa tặc.” Giả Ảnh ngồi xuống, nâng chung trà lên hớp một ngụm.

“Hái hoa?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Hái hoa cũng là tặc sao?”

Công Tôn che tai bé, hỏi, “Hái hoa tặc thì bình thường mà, có gì buồn cười chứ.”

“Là một nữ hái hoa tặc, hái ngược a!” Giả Ảnh hắc hắc cười, “Nghe nói là một mỹ nữ!”

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn hắn, “Thật à?”

“Đều là nam bị hái!” Giả Ảnh nói, “Nghe nói còn bị dằn vặt rất thảm.”

Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày, “Thật hay giả?”

“Dán hình cáo thị kìa, ta thấy trông rất đẹp.” Giả Ảnh uống ực một hớp nước trà, cười nói, “Kỳ thực cũng không tồi, đám người kia xếp hàng không phải đang xếp hàng kiểm tra, đều là xem hoàng bảng. Nghe nói binh sĩ canh cửa bảo mọi người xem kỹ ảnh truy nã, nếu có nữ tử giống như trên bức họa đó tiếp cận, phải cẩn thận đề phòng, nghe nói nàng kia công phu còn rất cao, đánh tàn phế không ít quan sai nha dịch muốn đuổi bắt mình.”

“Kỳ thực đây cũng không phải điều gì có hại.” Âu Dương Thiếu Chinh cười xấu xa, “Tự mình đưa lên cửa, lại là mỹ nữ.”

Nói xong, tất cả mọi người có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tử Ảnh gật đầu, “Đúng đó, đẹp cỡ nào?”

“Ai nha.” Bàng Cát uống trà, tấm tắc kêu lạ, “Dạo này, đúng là có nhiều chuyện lạ đời? Dĩ nhiên lại có nữ nhân chủ động hái hoa nam nhân!”

“Đúng rồi, nàng hái là nam tử trẻ tuổi, hay là tuổi nào cũng hái?” Triệu Phổ hỏi.

“Khụ khụ.” Giả Ảnh cười cười, ho khan một tiếng.

“Sao vậy?” Mọi người khó hiểu nhìn hắn.

Giả Ảnh đè thấp giọng, “Chuyện đó, hái hoa tặc đó, hình như thích người mập.”

Mọi người mở to hai mắt.

“Thích người mập?” Công Tôn có chút khó hiểu, “Mập cỡ nào?”

“Nghe nói hình như nàng thích nam nhân lớn tuổi một chút, hơn nữa, còn thích loại trung lão niên (trung lão = tầm 40-50) mập mạp, những người bị hái hoa, đại thể đều đã bốn năm mươi tuổi, con cái đều đã trưởng thành, cho nên bị hái hoa đều vô cùng mất mặt, không muốn sống.” Giả Ảnh vừa nói vừa vô thức liếc nhìn Bàng Cát.

Bàng Cát đang uống trà, cầm cái chung ngây ngẩn cả người, mọi người đều nhìn sang lão.

Bao Chửng vươn tay vỗ vỗ vai lão, “Này, ngài mập à… ngài phải cẩn thận chút, đừng để lớn tuổi rồi mà lại khó giữ khí tiết.”

“Nha phi.” Bàng Cát hung hăng liếc Bao Chửng, “Hắc tử ngươi ít rủa ta.”

Công Tôn vô thức nhìn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ thấy trong mắt y mang một tia mỉm cười, ngực ngứa —— Thật đáng yêu a.

“Vương Gia, chúng ta trực tiếp đi khỏi Từ Châu thành, hay ở đây qua đêm?” Tử Ảnh hỏi.

“Ở đây qua đêm đi, nghe nói Từ Châu thành rất thú vị.” Nói rồi Triệu Phổ nhìn sang Bàng Cát, quay đầu nói với Tử Ảnh Giả Ảnh, “Hm… Các ngươi chú ý bảo hộ Bàng Thái Sư an toàn.”

“Dạ.” Hai ảnh vệ gật đầu.

Bàng Cát xua tay, “Ai nha, Cửu Vương Gia ngài đừng nghe người ta nói mò, làm gì có chuyện như vậy, cho dù có, lão phu càng già càng dẻo dai, cũng không e ngại.”

Công Tôn cầm chén lên che miệng, nhịn cười.

“Trên giang hồ, có loại người cổ quái như vậy sao?” Bao Chửng xoay mặt hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu vuốt cằm nhíu mày suy nghĩ, “Nữ tặc hái hoa ngược thì có, bất quá đa phần đều thích nam tử tuổi trẻ mỹ mạo… Ha?” Nói rồi Triển

Chiêu tiến tới hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhướng nhướng mi, ý bảo —— Cũng gần như vậy.

“Nhưng rất ít nghe nói qua sở thích kỳ quái như thế.” Triển Chiêu lại liếc nhìn Bàng Cát, tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cảm thấy hơi bị khó tiếp thu.

“… Nữ tặc này có thể là do tuổi tác đã bắt đầu lớn hay không?” Lúc này, Tiểu Lương Tử một mực ở bên cạnh nhịn không được bèn hỏi, “Nên chỉ thích người lớn tuổi?”

Tất cả mọi người vô thức nhìn nó, đột nhiên có chút do dự —— Tiểu Lương Tử kỳ thực cũng là tiểu hài tử a, loại chuyện này, vẫn không nghe thì tốt hơn.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn, bị bịt tai, hai tay khoanh lại hờn dỗi —— Vì sao Tiểu Lương Tử được nghe, còn Tiểu Tứ Tử thì không được nghe?! Đáng ghét!

Uống trà xong, mọi người đứng dậy chuẩn bị vào thành, lúc tới cổng thành, mọi người cố ý nhìn bức họa trên hoàng bảng, đó thực sự là một cô nương trẻ đẹp.

“Tuổi còn trẻ thế này?” Triệu Phổ cau mày, ngẫm lại, tuổi trẻ như vậy mà lại thích loại hình như Bàng Cát này? Cô nương đó bị cái gì kích thích?

Mà đồng thời, mọi người thấy bên cạnh hoàng bảng, còn dán một hồng bảng nhỏ, bên trên viết hai chữ “Cầu y”.

Công Tôn vô thức tiến qua đọc, trên bảng đại thể viết là, công tử của phú hộ trong thành bị quái bệnh không muốn gặp người, tự nhốt mình trong nhà ba năm không đi ra, tìm danh y trong thiên hạ đến xem cũng không thể chữa lành. Cho nên nhà phú hộ này treo thưởng năm vạn lượng thỉnh danh y, ai có thể chữa lành thì nhận bạc ngay tại chỗ.

“Hoắc, năm vạn lượng nhiều như vậy?” Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, có biện pháp trị liệu không?”

“Cái này nghe qua, không giống như bị bệnh a.” Công Tôn suy nghĩ một chút, “Thiếu gia này có phải là bị cái gì kích thích, cho nên điên rồi không?”

Mọi người đi vào trong thành, mới vừa vào cổng thành, đột nhiên… Từ trong phòng canh gác có vài thanh niên chạy ra, bọn họ mặc y phục của công sai nha môn, cản đường hô, “Đứng lại!”

Tất cả mọi người sửng sốt, Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn mấy tên kia, tâm nói… Vừa mở miệng đã bảo đứng lại, biết những người phía sau là ai không? Tốt nhất là đừng có gây chuyện, nếu không sẽ náo nhiệt rồi đây.

“Khụ khụ.” Nha dịch dẫn đầu nhìn trên xe một chút, lên tiếng, “Gần đây Từ Châu phủ không yên ổn, phải kiểm tra.”

Tử Ảnh nhíu mày, Triệu Phổ phất phất tay với hắn, ý bảo —— Không sao.

“Các vị, trong chiếc xe đầu tiên có hài nhi, trong chiếc phía sau là lão nhân, lúc kiểm tra cẩn thận chút.” Âu Dương Thiếu Chinh lạnh lạnh nhắc nhở một câu.

“A…” Nha dịch nọ cười cười, “Ai cần xem lão nhân tiểu hài tử a? Các người có nữ nhân đồng hành không?”

Mọi người hơi sửng sốt, nhìn về phía sau, trên xe của Bàng Cát và Bao Chửng, Phi Ảnh và Đại Ảnh đang ngồi.

Kỳ thực mấy tên nha dịch đã sớm thấy, đó là biết mà còn hỏi.

“Có, đó là tiểu thư nhà chúng ta.” Tử Ảnh liếc mắt khinh bỉ bọn chúng, hỏi, “Muốn gì?”

“Hắc hắc hắc.” Đám nha dịch cười đến hèn mọn, “Chúng ta muốn kiểm tra, gần đây nữ hái hoa tặc nhiều lắm.”

“Kiểm tra thế nào?” Triển Chiêu liếc nhìn bọn chúng, hỏi.

“Không có gì, soát người thôi.” Một tên nha dịch cợt nhả nói.

“Thứ đồ vô liêm sỉ!” Lúc này, bức màn phía sau tung lên, Bao Chửng ló ra khuôn mặt đen, “Rõ như ban ngày cũng dám soát thân con gái nhà lành, các ngươi là người nha môn nào? Tri phủ gọi là gì? Bảo hắn tới đây, ta hỏi xem hắn có biết hai chữ vương pháp viết thế nào hay không!”

Công Tôn nhìn nhìn Triệu Phổ, nhướng mi một cái —— Thấy không, đây là khí thế của Khai Phong phủ doãn!

Triệu Phổ vội gật đầu.

Đám nha dịch cũng có chút trợn tròn mắt, bị khí thế của Bao Chửng làm cho kinh sợ, vô thức rụt lui về phía sau, hai mặt nhìn nhau, tâm nói, lão nhân này có địa vị gì? Sao lại uy nghiêm như thế? Hình như không phải người thường.

Đồng thời, Bàng Cát cũng ló đầu ra, lạnh lùng cười, “Ta bảo này, đám tiểu tử các ngươi có mấy lá gan? Đoàn ngựa xe này các ngươi cũng dám ngăn? Hai vị cô nương này cũng dám mạo phạm? Tri phủ của các ngươi là quan mấy phẩm? Đã không muốn đội ô sa trên đầu chẳng lẽ còn không muốn sống nữa?”

Đám nha dịch lại rụt lui, tâm nói… Nương a, lão đầu béo này quan uy thật lớn.

Cuối cùng, đám nha dich thối lui ra sau, hỏi, “Các ngươi… Tới từ đâu?”

Âu Dương Thiếu Chinh mỉm cười, nói, “Khai Phong.”

Tới từ Khai Phong cũng chính là tới từ kinh thành… Đám nha dịch nghĩ thay vì thêm một chuyện thì không bằng bớt đi một chuyện, cũng đừng thực sự đắc tội quyền quý, bèn nói, “Gần đây trong thành không yên ổn, các ngươi cẩn thận chút.” Nói xong, đều vọt đến một bên.

Tất cả mọi người vô thức quay đầu nhìn, Bàng Cát và Bao Chửng hạ màn xe xuống, như vậy dường như là nói —— Chuyện nhỏ!

“A.” Triệu Phổ bật cười, bảo mọi người tiếp tục lên đường, Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Gừng càng già càng cay kìa.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, mỉm cười, “Đúng vậy.”

Triển Chiêu lại cảm thấy giật mình một cái, tên Bạch Ngọc Đường này, khi hắn nhìn mình không hiểu sao trong lòng thấy hơi hoảng.

Triệu Phổ cưỡi ngựa đi bên cạnh Công Tôn, thấy y đang nhìn ra ngoài, tóc mái hơi rối, liền vô thức vươn tay, nhẹ nhàng giúp y chỉnh lý một chút, Công

Tôn ban đầu không lưu ý, ngước mắt, ánh mắt giao với tầm mắt của Triệu Phổ, thấy Triệu Phổ cười với y, Công Tôn mặt ửng đỏ lui vào xe, ngước mắt, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, cùng Tiêu Lương đang nhìn y cười khúc khích.

Công Tôn nheo mắt lại, “Không được cười!”

“Sươt…” Đi sau chót, Tử Ảnh đột nhiên rụt cổ lại, giật giật vai.

“Ngươi làm sao vậy?” Giả Ảnh khó hiểu hỏi.

“Không biết.” Tử Ảnh nhìn nhìn mọi người, cau mày hỏi Giả Ảnh, “Ngươi có cảm thấy không… Rất vi diệu?”

Giả Ảnh chớp chớp mắt, “Ngươi mới phát hiện hả? Vi diệu cả một đường rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status