Du long tùy nguyệt

Quyển 4 - Chương 124: Loạn phượng túc đồng lâm, bỉ dực song phi… (Vợ chồng nằm cùng giường, kề vai sát cánh…)



Hãm Không đảo trong đêm nay có thể nói là náo nhiệt, nhóm Lô đại tẩu và Bàng thái sư chuẩn bị suốt đêm, toàn bộ Hãm Không đảo cũng là giăng đèn kết hoa, mọi người bố trí tân phòng (phòng tân hôn), bận rộn cho tới hơn nửa đêm.

Tiểu Tứ Tử chạy tới chạy lui muốn hỗ trợ, Công Tôn mất hơn nửa ngày mới tóm được bé, nhét vào trong giường bắt bé ngủ, nhưng Tiểu Tứ Tử lại len lén chui ra, chạy đi xem náo nhiệt.

Công Tôn còn định bắt, Triệu Phổ ngăn cản, cười nói, “Ai, để nó chạy đi, chờ sáng mai sẽ mệt mỏi, đến lúc đó ngủ cả ngày, chúng ta buổi tối dễ làm việc.

Công Tôn trên mặt có chút xấu hổ, y tuy rằng buột miệng nói ra ngày thành thân, cũng giả vờ như không có gì, nhưng trong lòng rất phiền muộn, đêm nay, y chắc chắn sẽ xấu hổ, đến lúc đó sẽ rất mất hứng a. Đừng để không khống chế được bản thân, ném đĩa lật bàn, đánh Triệu Phổ chạy ra khỏi động phòng, như vậy có chút không phúc hậu.

Đêm đó, mọi người bận rộn suốt cả đêm, ngày thứ hai lại tiếp tục quần quật làm việc.

.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã định vào trong viện hỏi Triệu Phổ vài câu xem có gì cần giúp hay không, thì thấy một hình ảnh quỷ dị trong viện tử của bọn Triệu Phổ.

Đại môn, Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử một cao một thấp, bám lấy cửa nhìn vào trong phòng, cũng không biết đang làm gì nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau đi tới, vươn tay vỗ vai Triệu Phổ, Triệu Phổ đối hai người —— Suỵt!

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn nhìn.

Triển Chiêu hỏi, “Làm gì đó? Lén la lén lút?”

Triệu Phổ lắc đầu, chỉ chỉ mép cửa bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn.

Hai người tiến tới, chỉ thấy Công Tôn ngồi phía sau cái bàn, hai tay chống má, đang đờ ra nhìn chằm chằm một cái hương lô trên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Phụ thân đã ngây người như vậy hai canh giờ rồi.” Tiểu Tứ Tử nói, “Không cho ta và Cửu Cửu đi vào.”

“Thật không?” Triển Chiêu bật cười, “Đang suy nghĩ cái gì vậy? Các ngươi không hỏi sao?”

“Ân…” Triệu Phổ dường như có chút đăm chiêu mà lắc đầu, “Hỏi không được, căn cứ theo hiểu biết của ta về thư ngốc… Dáng vẻ này của y khẳng định là đang lo lắng!”

“Lo lắng?” Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Điều này làm sao thấy được?”

“Thư ngốc có một thói quen.” Triệu Phổ nói, “Khi nhãn cầu của y nhìn lên trên, là đang suy nghĩ nghiêm túc. Nếu nhãn cầu nhìn xuống dưới, đó chính là y đang lo lắng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy đôi mắt Công Tôn đang nhìn xuống dưới mà ngây người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Triệu Phổ quan sát tỉ mỉ thật a, khác biệt như vậy mà cũng có thể phát hiện, có thể thấy rất quan tâm Công Tôn.

“Phụ thân hai ngày nay luôn luôn ngây người.” Tiểu Tứ Tử lay vạt áo trước của Triệu Phổ.

Triệu Phổ bế bé lên, đi tới giữa viện ngồi xuống, nói, “Có lẽ là phụ thân ngươi lo lắng.”

“Vì sao lo lắng.” Tiểu Tứ Tử thắc mắc.

Triệu Phổ nhún nhún vai, “Ta cũng lo lắng mà… Lần đầu tiên ai cũng sẽ lo lắng.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nói, “Có phải Cửu Cửu lo lắng phụ thân sẽ không thân thân? Có thể dùng hương liệu thử xem nga!”

Triệu Phổ và Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đều mở to hai mắt nhìn bé.

“Tiểu Tứ Tử, ai dạy ngươi?” Triệu Phổ liên tục le lưỡi, tâm nói lời này nếu để Công Tôn nghe được, không thể không ăn đòn a!

“Tiểu Đỗ Tử nói.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Ta vừa nãy còn xin Lô di di một gói hương phấn.” Nói rồi từ trong tiểu hà bao lấy ra một gói hương phấn, đưa qua cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ vươn tay nhận lấy, hỏi, “Đây là loại hương phấn gì a?”

Tiểu Tứ Tử híp mắt cười, tiến đến bên tai Triệu Phổ thầm thì một hồi. Triệu Phổ khẽ nhíu mày, quan sát gói bột phấn đó vài lần, “Thật hay giả a? Thần kỳ như thế?”

“Cái đó thì không biết.” Tiểu Tứ Tử sung sướng cười, xoay mặt hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Miêu Miêu và Bạch Bạch có muốn hay không?”

Triển Chiêu còn tiến tới hiếu kỳ hỏi, “Dược gì vậy a?”

Bạch Ngọc Đường thì lại rất hiểu đại tẩu nhà mình, vội vàng kéo Triển Chiêu đi, cái tai đỏ ửng, Triển Chiêu còn hỏi, “Sao vậy? Đó là dược vật gì?”



Rất nhanh, hoàng hôn đã đến, hỉ phục của Công Tôn và Triệu Phổ được đưa tới, bởi vì là nam nhi thành thân, cho nên đều mặc khoản thức (kiểu dáng) dành cho tân lang.

Triệu Phổ chăm chú nhìn Công Tôn từng ly từng tí, tim thình thịch đập liên hồi. Thư ngốc này ngày thường vốn đã tư văn tuấn mỹ, lúc này mặc một thân hỉ phục đỏ tươi, Triệu Phổ tấm tắc hai tiếng, chính mình là đại thô kệch không biết làm thơ a, nếu không thật sự sẽ ngâm vài câu. Lại nhớ tới mình và Công Tôn từ khi gặp nhau đến hiểu nhau cho tới bây giờ tương liên tương hỗ trở thành quy túc, cũng cảm thấy thú vị, rõ ràng ghét nhất là thư sinh… Cuối cùng dĩ nhiên thua bởi tay một thư sinh, còn thua đến vui vẻ chịu đựng, thực sự là lương duyên cũng là nghiệt duyên a.

Hai người tại tiền viện chuẩn bị đi vào bái đường, Triệu Phổ đột nhiên nói, “Nga… Ta hơi khẩn trương, đi mao xí.” Nói xong, xoay người chạy.

Giả Ảnh và Tử Ảnh âm thầm cười, Triệu Phổ đánh trận trên chiến trường đối phó thiên quân vạn mã cũng không giống như hôm nay, mồ hôi lạnh đầy tay.

.

Triệu Phổ chạy về hậu viện chui vào hỉ phòng của hắn và Công Tôn, mở hương lô, đem gói hương phấn mà Tiểu Tứ Tử cho hắn đổ hết vào trong, nghe nói là một gói vừa đủ dùng, nhiều quá dễ đòi hỏi vô độ.

Triệu Phổ đổ dược phấn xong, đậy nắp hương lô ho khan một tiếng, rảo bước đi ra.

.

Tới tiền viện, Tưởng Bình chuẩn bị chủ trì hỉ sự, không ngờ Công Tôn đột nhiên nói, “Ách, ta cũng đi nhà xí một chuyến.” Nói xong cũng chạy.

Công Tôn về tới hậu viện, cũng không đi đến nhà xí, mà là vòng về tới viện tử của mình, tiến vào hỉ phòng.

Đến phòng, Công Tôn móc móc trong lòng, lấy ra một gói dược phấn.

Suy nghĩ một chút, Công Tôn nghĩ đêm nay bất cứ giá nào, không thể bởi vì e lệ mà lần thứ hai phá hủy chuyện tốt, đêm nay dứt khoát đốt loại dược này lấy thêm can đảm, ý loạn tình mê một hồi.

Nhưng vừa nghĩ đến bốn chữ ý loạn tình mê, Công Tôn lại bắt đầu xấu hổ.

Đổ dược phấn vào trong hương lô, Công Tôn đậy nắp, nghĩ không thể bỏ vào nhiều quá, ném giấy gói, xoay người ra ngoài, đóng cửa phòng, quay về tiền viện.

.

Thấy mọi người đều đông đủ, Tưởng Bình hỏi một tiếng, “Còn ai muốn đi mao xí không? Nếu không ta có thể bắt đầu rồi a!”

Mọi người đây đó nhìn nhìn, vừa định nói không có thì Tiểu Tứ Tử giơ tay, “Ta… Ta có!”

Công Tôn vươn tay kéo bé, “Tiểu Tứ Tử, ta cùng ngươi đi.”

“Đừng.” Tiểu Tứ Tử nói, “Phụ thân ở đây.” Nói xong, đem Thạch Đầu đưa cho Triển Chiêu, giơ tay kéo Tiêu Lương chạy đến hậu viện.

Mọi người đành ở lại chờ.

.

“Cẩn Nhi?” Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử chạy về hậu viện, hỏi, “Đi đâu vậy a? Không phải đến mao xí sao?”

“Không phải.” Tiểu Tứ Tử chạy vào hỉ phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp mà hai ngày trước đã giấu trong đó.

“Đây là cái gì?” Tiêu Lương hiếu kỳ.

Tiểu Tứ Tử từ bên trong lấy ra một bức trường quyển (cuộn tranh dài), nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, giúp ta treo ở bên giường, nơi có thể nhìn thấy.”

Tiêu Lương mở ra nhìn một cái, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, nói, “Cẩn… Cẩn Nhi, đây là cái gì a, thật hạ lưu.”

“Có à?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu, “Tiểu Đỗ Tử nói, nhìn cái này phụ thân và Cửu Cửu dễ hành phòng (xxoo), nếu không mễ có kinh nghiệm.”

“Nga… Cũng phải nga.” Tiêu Lương bò lên giường, treo bức tranh lên, góc đó rất tốt, nằm lên giường thì vừa vặn có thể nhìn.

Treo bức tranh xong rồi, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử lấy ra một bình dược cao, nhét dưới gối đầu của Triệu Phổ và Công Tôn, sau đó cười tủm tỉm kéo Tiêu Lương đi. Trước khi đi, Tiểu Tứ Tử còn đốt hương, bé không quá xác định Cửu Cửu có đổ hương phấn vào trong hương lô hay chưa, bèn lấy ra một gói đổ vào, nghĩ, nhiều chút chắc cũng chả sao!

Làm xong tất cả những điều này, Tiểu Tứ Tử mang theo Tiêu Lương chạy.

.

Tưởng Bình thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị ổn thỏa, liền bắt đầu hô to, thành lễ cho tân nhân (cô dâu chú rể).

Hãm Không đảo đều là người giang hồ, hơn nữa Triệu Phổ và Công Tôn lần này đại hôn cũng không phải quá phô trương, chỉ làm vô cùng đơn giản, lễ nghi đều thành là được. Hơn nữa, Triệu Phổ mới mặc kệ lễ nghi hay không lễ nghi, then chốt là phải viên phòng a.

Hai người luống cuống bái đường, sau khi uống rượu mừng đã bị mọi người cùng nhau đưa vào động phòng.

Nguyên bản mọi người ở Hãm Không đảo chuẩn bị nháo một trận, nhưng khách đều bị Tiểu Tứ Tử nằng nặc tống đi.

Đêm nay Tiểu Tứ Tử cũng mặc một thân đỏ, giống như một tiểu kim đồng, bất quá rất hung hăng, tư thế đó, ai cũng không được làm phiền phụ thân và Cửu Cửu của bé động phòng!

Chờ tất cả mọi người đi, Tiểu Tứ Tử chuẩn bị dán ngoài cửa nhìn, bị Tiêu Lương ôm đi, chạy tới chỗ Lô đại tẩu qua đêm.

Lô đại tẩu thấy Tiểu Tứ Tử lo lắng, liền nói, “Tiểu Tứ Tử, đừng lo lắng, cả đêm hôm nay phụ thân ngươi và Triệu Phổ chạy không được!”

“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử khẩn trương.

“Ân.” Lô đại tẩu tiến tới thấp giọng nói, “Hồi nãy a, ta lại đi vào trong đó bỏ thêm một gói dược phấn cho bọn họ.”

“Ngô?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, “Ta có bỏ thêm nga!”

“Không sao đâu!” Lô đại tẩu cười tủm tỉm gật đầu một cái,

“Loại dược này dược tính không độc, chỉ khiến tinh thần nâng cao, ham muốn về một vài phương diện, chờ hương đốt xong thì tốt rồi.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử an tâm, vậy thì được rồi, đợi tới sáng sớm mai, Cửu Cửu chính là một người cha của bé rồi!

.

Nhóm Tiểu Tứ Tử cảm thấy mỹ mãn mà ngủ, không nhắc tới, lại nói về Công Tôn và Triệu Phổ.

Hai người vào hỉ phòng.

“Khụ khụ.” Công Tôn cầm tay áo phẩy phẩy, nói, “Sao thơm vậy a?”

“Phải a…” Triệu Phổ giả vờ không biết, Công Tôn cũng làm như không chú ý, hai người tới bên bàn, thấy được rượu giao bôi.

Triệu Phổ cầm lấy chung rượu, nói với Công Tôn, “Ai, thư ngốc, uống giao bôi?” Công Tôn tiếp nhận chung rượu, đối diện với Triệu Phổ.

Triệu Phổ thấy Công Tôn cũng không biết là bởi vì uống chút rượu hay tại sao, nhưng gương mặt hồng hồng, hai mắt mê ly, khiến người khác xúc động không nói nên lời.

Triệu Phổ liền cảm giác tâm thần mình không hiểu sao lại nhộn nhạo lên một trận —— Không xong, tim đập nhanh quá! Hương liệu dược này rất mạnh a, không giống như điều Tiểu Tứ Tử nói, Tiểu Tứ Tử nói thứ này có tác dụng rất bình thường a.

Công Tôn cũng có chút khó hiểu —— Không thể nào a, chỉ đổ một gói, tại sao dược lực lại lớn như vậy? Chẳng lẽ bởi vì bản thân mình vốn đã ý loạn tình mê?

Triệu Phổ gấp gáp ừng ực cùng Công Tôn uống xong rượu giao bôi, hất tung chăn nắm cả Công Tôn vào trong màn che.

Nhưng mở màn giường vừa nhìn vào trong, hai người dở khóc dở cười, chỉ thấy trong giường treo một bức trường quyển, nội dung trên bức tranh này khiến người nhìn đỏ mặt tía tai, Triệu Phổ tỉ mỉ nghiên cứu một chút, vỗ tay, “Ai nha, chuyện này còn nhiều tri thức như vậy à?”

“Ngươi muốn chết, không đứng đắn, chắc chắn là Tiểu Tứ Tử làm.” Nói rồi Công Tôn muốn kéo xuống, tay vừa giơ lên, còn chưa kịp xé đã bị Triệu Phổ nắm cổ tay kéo lại, “Đừng xé, một hồi nói không chừng hữu dụng!”

“Có ích lợi gì?” Công Tôn hung hãn nhướng cao chân mày liếc xéo Triệu Phổ.

Triệu Phổ liền cảm thấy trong đầu từng đợt ong ong vang liên tục, cả đầu óc chỉ còn lại – đói đói đói… Hắn đói quá a!

Bên trong hương lô này tổng cộng có bốn bao dược phấn, dược tính dù cho có ôn hòa đến đâu, gom cùng một chỗ cũng đủ dày đặc tới nỗi khiến Triệu Phổ hóa thân thành sói.

“Thư ngốc!” Một tiếng thư ngốc của Triệu Phổ gọi đến Công Tôn trong lòng cũng trở nên trống rỗng, “Gì hả?”

Vừa dứt lời, Triệu Phổ đã phất tay thổi tắt ngọn nến bên ngoài, duy độc còn lại một ngọn đèn yếu ớt bên trong màn giường.

Hai người nhĩ tấn tư ma* một trận, Công Tôn liền cảm thấy có chút luống cuống, đẩy đẩy Triệu Phổ, “Ai, tắt đèn!”

*(Nhĩ tấn tư ma: “vành tai và tóc mai chạm nhau”, một câu trong Hồng Lâu Mộng, chỉ chuyện âu yếm)

“Đừng tắt!” Triệu Phổ cười lắc đầu, “Ta muốn nhìn ngươi.”

“Ta không muốn nhìn.”

“Ta đây bịt mắt ngươi lại!” Triệu Phổ định xé tay áo.

Công Tôn vội ngăn cản, “Đừng mà!”

Triệu Phổ cong khóe miệng cười, “Khi nào muốn thì nhớ nhắc nhở ta nha… Thư ngốc!”

Hai người đẩy nhau ngã ra giường, vốn là tình đầu ý hợp rồi, cũng không phải người nói nhiều, ngược lại cũng thẳng thắn.

Công Tôn vốn thoáng có chút ngượng ngùng, nhưng ngượng ngùng đã bị tác dụng của dược phấn làm cho tan thành mây khói, trêu chọc vài cái dĩ nhiên còn càn quấy hơn cả Triệu Phổ, mới bắt đầu đã đòi nằm trên.

Triệu Phổ đang chăm chú nghiên cứu bức họa kia, cũng mặc kệ y nháo, không đi tính toán, chỉ là dựa theo trình tự mà làm.

Không bao lâu, cao thấp đã được phân biệt, Công Tôn không ngăn được, chỉ có phần chống đỡ.

Ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng trắng tinh, chiếu vào quang hoa nhàn nhạt, bên ngoài màn giường rọi xuống đường viền thật đẹp, ban đầu còn có thể phân rõ thân hình của hai người, nhưng rất nhanh đã dây dưa qua lại, quấn quýt cùng một thể, không phân rõ được ai là ai.

Bên ngoài mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ có gió nhẹ từng trận xuyên qua cửa sổ khép hờ lùa vào, mang theo hương ý ngọt ngào, những ve vuốt nhẹ nhàng được che đậy bởi tấm màn phù dung ấm nóng.

Ngọn nến trong tấm màn chiếu sáng màu mật ong nhu hòa trên cẩm bị uyên ương đỏ tươi, mang theo một tầng hỉ khí ái muội. Lời ngon tiếng ngọt đã không thể nào chú ý, ngay cả hô hấp đều đã bắt đầu nhỏ vụn, chỉ để lại tình ý kéo dài.

Ván giường chạm trổ đầu giường là long phượng trình tường, trên là cường long phủ phượng chi thế áp đỉnh, dũng mãnh cương nghị, dưới là nhã phượng phàn long chi thái nghênh thượng, tình ý tẫn hiển.

(cường long phủ phượng chi thế áp đỉnh: Rồng bao phủ bên trên phượng, khí thế áp đảo, nhã phượng phàn long chi thái nghênh thượng: phượng quấn lấy rồng, thái độ đón nhận)

Ánh đèn êm dịu ấm áp lẻn vào khe hở, phác họa đuôi mày, điểm nhẹ ngạch tâm (phần giữa trán). Bảo trụ (cây cột) ở đầu giường là uyên ương liền cánh, loan điểu đồng tâm. Trụ giường khẽ lay động, khi thì là giao long cộng vũ, vân phiên vũ khúc, khi thì lại là liễu sắc nhuận mai, ngư thủy hợp hoan, nói chung chính là tình đầu ý hợp.

Triệu Phổ giây lát lý trí chốc lát lại điên cuồng, tính tình có vẻ g

iống như thường ngày, không thường suy xét lại còn ngoài dự tính kẻ khác, hôm nay càng như nổi điên, không hề biết mệt.

Công Tôn tình đến tận nơi sâu, cũng mặc cho Triệu Phổ càn quấy, cuối cùng thực sự không thể nào đáp lại, chỉ có thể nghe Triệu Phổ hồ ngôn loạn ngữ, kéo đông xé tây. Chỉ phải dịu dàng an ủi, rên rỉ xin khoan dung như điều người kia muốn, để hắn đừng như mãnh hổ mà đem người ăn tươi nuốt sống.

Trăng treo trên đỉnh, rất nhanh trống đã báo canh ba, noãn ý trong động phòng cũng không hề giảm.

.

Công Tôn thấy đã làm tới làm lui hơn nửa đêm, vừa mệt vừa khó hiểu, Triệu Phổ bị gì vậy, tại sao không dứt? Trong óc hơi chút thanh minh, nhưng rất nhanh lại bị hòa tan, chỉ là mơ hồ nghĩ, dược phấn này có thể đã bỏ quá liều…

Triệu Phổ đang cao hứng, chỉ cảm thấy hương phấn này hay lắm.

“Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

“Không được, không đủ.”

Triệu Phổ vẫn như lang như hổ, tinh thần nhường nhịn Công Tôn như ngày trước đã không còn, bây giờ dứt khoát làm càn một trận, liên tục cho đến khi sắc trời đại lượng, thử hết cả mười tư thế tuyệt vời trên quyển trục kia mới thỏa mãn.

Nhìn lại Công Tôn, đã có chút đáng thương.

Gió ban mai thổi vào xua tan bầu không khí mờ mịt, đầu óc Triệu Phổ cũng khôi phục thanh minh, biết mình hơi quá đà, nhưng trong lồng ngực có một cổ thỏa mãn nảy sinh rất tự nhiên, rốt cuộc đã thành thân rồi, thư ngốc này đã danh chính ngôn thuận thuộc về mình, còn thêm một oa oa khả ái Tiểu Tứ Tử.

Hắn xuống giường tự tay chuẩn bị nước nóng giúp Công Tôn cẩn thận tỉ mỉ tẩy trừ, ôn nhu tri kỷ khỏi phải nói.

Công Tôn cả đầu óc đều mơ hồ, một hồi thì nghĩ hôm qua hình như mình bị tổn thất, phải tìm một cơ hội đòi lại, một hồi thì lại muốn hảo hảo nghiên cứu lại loại dược phấn kia mới được, lượng quá nhiều, vốn chỉ là dùng để trợ hứng cho tình nhân luôn ẩn nhẫn, không ngờ lại mạnh như thế… Nếu không giảm bớt dược lượng, sau này không thể không tai nạn chết người.

.

Triệu Phổ cùng Công Tôn ngủ tiếp một chốc đã bị gà gáy báo sáng. Hắn cũng có chút mệt mỏi, dù sao cũng là lần đầu tiên toại nguyện, nhịn không được liền yêu cầu vô độ. Nắm đầu vai Công Tôn, thanh âm trầm thấp từ trong miệng Triệu Phổ tại bên tai Công Tôn thì thầm những lời ôn nhu nhất buồn nôn nhất, chọc cho Công Tôn cười ha ha, chỉ là tiếng nói còn hơi khàn.

Triệu Phổ nhanh chóng bịt miệng y, bảo y mau ngủ, đừng trêu ghẹo hắn nữa.

Công Tôn híp mắt liếc hắn, trong lòng Triệu Phổ nhoáng lên, lại phát điên, Công Tôn lúc này cũng không phối hợp nữa, tính tình hung hãn lại nổi dậy, nhưng ngược lại càng có vẻ hăng hái dồi dào.

Triệu Phổ tự mình nếm thử một loại phong tình khác, chỉ cảm thấy ăn thế nào cũng không đủ no.

.

Ngoài cửa viện, Tiểu Tứ Tử dậy rất sớm muốn đi giám sát kết quả chiến đấu, vừa tới cửa viện đã bị Giả Ảnh ôm đi, Tử Ảnh ở phía sau khâm phục mà lầm bầm —— Muốn chết, hai người này chán sống rồi! Đều cả đêm còn chưa có đủ a?!

Thẳng cho tới trưa, Công Tôn không còn khí lực mắng chửi người, buồn ngủ, Triệu Phổ mới chịu yên phận.

Sau khi đi lấy chút thức ăn đút cho Công Tôn, Triệu Phổ lại ngã đầu bồi y đi vào giấc ngủ, ngay cả trong mơ, cũng là sung sướng và thỏa mãn không gì sánh được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status