Dữ quỷ vi thê

Chương 80: Thay hồn



Theo ý của Ngụy Ninh thì nhất định phải cứu, nhưng ở đây một người một quỷ thôi đã trái ý nhau rồi, lúc nói chuyện râu mép trên cằm Từ lão tam vểnh lên dường như ông đang lo lắng cái gì.

Ông liếc mắt nhìn Ngô Mỹ Phương rồi lại nhìn Đinh Mậu Lâm nằm trên mặt đất, ha ha cười: “Chỉ sợ người mi muốn cứu không phải là Ngô Mỹ Phương?”

Mặt “Ngô Mỹ Phương” không biến sắc, thoải mái thừa nhận: “Không tồi, tôi muốn cứu em trai tôi, Ngô Mỹ Phương là….” cô hất cằm về phía Ngụy Ninh “… bạn gái cũ của anh phải không? Ít nhiều cũng có tình nghĩa*, các người nể tình cô ta thì sẽ không hại em trai tôi.

Cái này nói cũng đúng, loại chuyện đuổi tận giết tuyệt Ngụy Ninh không làm được, lại nói, nếu chân tướng đã rõ ràng, bắt được cả nhân chứng vật chứng thì có thể gọi Phương Chí tới, giao cho cảnh sát xử lý, như vậy là vẹn toàn đôi bên. Nhưng nghe Đinh Mậu Thụ nói xong thì cách này không thể thực hiện được rồi, anh không thể trơ mắt nhìn Ngô Mỹ Phương chết.

Từ lão tam khinh thường mà hừ một tiếng: “Mi cho rằng chiếm lấy cơ thể Ngô Mỹ Phương thì chúng ta không có cách nào với mi? Mi ăn nhiều thịt lợn quá bị ngu rồi à?” Từ lão tam ông tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy có khi nào chịu nhượng bộ? Trực tiếp lấy kiếm gỗ đào chém một nhát là có thể lôi con quỷ trong cơ thể Ngô Mỹ Phương ra rồi.

Dáng vẻ “Ngô Mỹ Phương” không quá thoải mái, đè vào ấn đường của mình: “Tôi có cách để Ngô Mỹ Phương cùng chết với tôi.”

Ngụy Ninh nhìn không được, anh cướp lời Từ lão tam: “Rốt cuộc mi muốn làm gì?”

“Ngô Mỹ Phương” nhìn Ngụy Ninh, nhẹ nhàng cười: “Tôi muốn mấy người cứu em trai tôi, hơn nữa chuyện giết người này nói là một mình tôi  làm, dù sao tôi cũng đã chết.”

Hắn nghĩ tốt thật đấy, đến giờ phút này còn không quên cho Đinh Mậu Lâm một đường lui.

Từ lão tam trừng Ngụy Ninh một cái: “Chỗ này nào có chỗ cho cậu nói chuyện, lui sang một bên, lui sang một bên.” Ông tức giận phất tay, khóe miệng Ngụy Ninh giật giật không nói gì, còn thật sự nghe lời Từ lão tam đi sang bên cạnh. Không biết Từ lão tam lại có chủ ý quỷ quái gì, trong lòng Ngụy Ninh nói thầm.

Từ lão tam rất lão luyện cò kè mặc cả với “Ngô Mỹ Phương”: Ta có thể đáp ứng mi chuyện này, nhưng mi cũng phải giúp ta làm vài chuyện.”

“Ngô Mỹ Phương” cũng không ngạc nhiên, gật đầu: “Được, thành giao.”

Chuyện Từ lão tam muốn “Ngô Mỹ Phương” làm rất đơn giản chính là nói cho ông biết cách thao túng trận pháp này, “Ngô Mỹ Phương” có chút chần chờ nhưng nhìn thấy “Ngụy Tích” hắn lập tức đổi ý, vì vậy nói rõ ràng từng chuyện cho Từ lão tam nghe.

Từ lão tam vừa nghe vừa nhíu mày: “Đó là một “phó trận”, làm sao mi biết?”

Cái gọi là “phó trận” chính là dựa vào chủ trận tiểu trận, có thể là một phần chủ trận cũng có thể độc lập với chủ trận, bình thường chủ trận có một phần tác dụng, tại nhiều thời điểm sẽ có tác dụng lớn. Nhưng mà người trong giới biết cách thực hiện “phó trận” vô cùng ít, ông không tin trong đó có tên tiểu tử tuổi không lớn lắm này, nhất định có người dạy hắn.

Chính Từ lão tam ông tuy rằng tự xưng thông minh tuyệt đỉnh nhưng bày bố “phó trận” còn khó.

Đối với vấn đề của Từ lão tam “Ngô Mỹ Phương” cũng không giấu diếm: “Là có người dạy.”

Râu mép Từ lão tam run một cái, ông hỏi tiếp: “Là ai?”

“Ngô Mỹ Phương” kỳ quái liếc Từ lão tam một cái: “Ông muốn biết cái này làm gì?”

Từ lão tam không kiên nhẫn mà cắt ngang: “Muốn biết hay không là chuyện của ta, có làm gì không cũng là chuyện của ta, ta bảo mi nói thì mi nói, dài dòng cái gì.”

“Ngô Mỹ Phương” bị ông mắng đến tái mặt nhưng vẫn nén giận mà trả lời: “Người kia không liên quan đến chuyện này, khi tôi còn đi học gặp được một cao nhân, tôi theo hắn ta học phép thuận một thời gian, đáng tiếc sau khi tốt nghiệp thì chưa gặp lại hắn, đến liên lạc cũng không liên lạc được, đến trường tìm một lần, người trong trường cũng nói là đã lâu không thấy hắn.”

Từ lão tam nghe hắn nói biết trong chuyện này “Ngô Mỹ Phương” không nói dối.

“Người kia dáng vẻ thế nào, tả lại cho ta xem.” Từ lão tam còn nói.

“Hắn ta là bảo vệ trong trường học, buổi tối mới ra ngoài, tôi cũng không thấy rõ mặt hắn, chỉ biết hắn là đàn ông, ba mươi bốn mươi tuổi, vẻ ngoài không có gì đặc biệt, chỉ là mắt nhỏ hơn so với người bình thường, cứ như chưa mở ra hết.”. “Ngô Mỹ Phương” vừa hồi tưởng lại vừa nói

Mày Từ lão tam nhăn đến mức có thể kẹp chết một con muỗi.

Ông bảo Ngụy Ninh lùi ra xa một chút, bắt đầu bày bố “phó trận” kia, vẫn là dựa vào mấy thẻ gỗ do Đinh Mậu Thụ mang tới, cắm xuống đất, vừa làm xong liền có một cảm giác không thoải mái từ dưới lòng đất truyền đến, Từ lão tam ngược lại không chịu ngồi yên, ông lấy lá bùa đã bị thủng một tròng vào tấm thẻ gỗ. Sau đó ông niệm vài câu chú ngữ “Ngô Mỹ Phương” nói.

Làm theo cách mà “Ngô Mỹ Phương” từng làm nhưng kết quả lại một trời một vực.

Xung quanh lập tức đen kịt, trên mặt đất từ từ tràn ra một luồng khí đen, chúng bao phủ quanh Ngụy Ninh, ngập đến tận con khoai rồi mới bay lên trên cao, lúc này đã không thể nhìn thấy Đinh Mậu Lâm nằm trên mặt đất.

Trên nóc nhà có nước, tí tách rơi xuống.

Trong luồng khí đen xuất hiện một con rồi lại một con ma trơi, chúng quay cuồng bên trong, không ngừng di động, lơ lửng, muốn lao về phía người. Ngụy Ninh sợ đến mức suýt chút nữa thì hét lên, khi anh nhìn rõ mấy con ma trơi đó là gì hai chân lại càng nhũn ra, đứng cũng không vững.

Những con ma trơi đó thật ra là từng cỗ xác chết hư thối.

Chúng lấy tay bới trên mặt đất, thịt trên tay đã rữa ra lộ ra xương trắng hếu, sau đó chúng đào ra một cái hố, từ đó lại có thêm một con rồi một con chui ra, quần áo trên người rách rưới, cơ thể hư thối tanh tưởi.

Đám xác chết đó từ lúc chui ra liền lắc người hướng về nhóm người sống trong nhà xưởng.

Chúng đã chỉ còn lại chút thịt dính trên người và xương cốt, trong hốc mắt tối om tỏa ra ánh sáng ma trơi, bốn phía đều là xác chết, tanh tưởi đến mức có thể hun cho người ta xỉu luôn.

Sắc mặt Ngụy Ninh trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

Sau khi luồng khí đen kia xuất hiện dường như mọi người đều bị tách ra, không nhìn thấy Từ lão tam, không thấy “Ngô Mỹ Phương”, mà ngay cả “Ngụy Tích” cũng không thấy. Ngụy Ninh nhìn những xác chết đó vây xung quanh, vừa trốn vừa gọi người: “Ngụy Tích… Từ sư phụ… A Tích….”

Gọi đến rách cả yết hậu vẫn không có ai đáp lại, mà đám xác chết kia cứ thong thả tiến đến, đông đúc, cái nọ sát cái kia, không có khoảng cách cho người xuyên qua, không biết dưới nhà xưởng này chôn bao nhiêu xác chết nữa.

Đám xác chết đó tuy rằng thong thả nhưng cũng là hướng về phía Ngụy Ninh, vây xung quanh Ngụy Ninh, anh sợ tới mức tay chân nhũn ra. Anh đang tựa lưng vào tường, phía trước và trái phải đều là xác chết đáng sợ, lúc sợ đến mức thần kinh chết lặng đầu óc anh lại bắt đầu hoạt động cấp tốc, trong lòng anh hoảng loạng mà gào thét rốt cuộc phải làm gì bây giờ, phải làm gì bây giờ.

Chúng đã đến trước mặt Ngụy Ninh, vươn bày tay hư thối hoặc những khúc xương trắng hếu về phía người Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh cắn răng hạ quyết tâm, chết thì chết, anh liều mạng đá đập vào đám xác chết ấy, cũng cố gắng không sợ hãi dùng hết sức mà đập, đá, muốn tạo một lỗ hổng để mình có thể chạy.

Nhưng xung quanh đều là xác chết, còn cả những xác chết đang không ngừng từ dưới đất chui lên, nào có chỗ cho Ngụy Ninh trốn?

Ngay lúc Ngụy Ninh sắp tuyệt vọng phía trước có một luồng sáng đỏ lóe lên, trong đó còn kèm theo tiếng Từ lão tam mắng to: “Dám tính kế ta… chờ đó….”

Khí đen xung quanh ông lập tức bị phá tan, đám xác chết ấy cũng vội tránh né, lại bởi vì phía sau có đồng bọn nên bị ngăn trở nên con nọ trượt vào con kia, khá nhiều xác chết ngã trê mặt đất, xương cốt đè lên xương cốt, thịt thối rữa bị xé ra, có lẽ còn rơi vào trong khoang bụng trống rỗng của một xác chết khác.

Tình huống này không thể không nói là ghê tởm đến tột cùng.

Nhưng Ngụy Ninh cũng chẳng có sức mà ói, anh chống tay vào tường thở dốc, Từ lão tam chạy đến cạnh anh, lấy vài món từ cái bọc trên lưng, vừa mắng vừa xoa vào vết thương do xác chết cào cấu trên cơ thể Ngụy Ninh.

Cứ như vậy một lúc mấy vết thương trên người Ngụy Ninh cũng đã biến thành màu đen, có nước mủ chảy ra

Hỗn hợp kia gồm một ít gạo trắng cứ như vậy mà xoa lên vết thương, đau nhức khiến trước mắt Ngụy Ninh tối sầm, anh thở hổn hển: “Từ, Từ sư phụ, đây là gạo nếp? Shhhh….” Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, Từ lão tam vừa xoa vừa nói: “Đúng vậy, có thể trừ thi khí, trước cứ vậy đã, quay về còn phải cẩn thận trừ thi độc. Ngựa mất móng trước*, không ngờ là lại thua ở đây.”

Mồ hôi lạnh trên người Ngụy Ninh chảy ròng ròng, môi trắng bệch, nói không ra lời: “Ngụy Tích, Ngụy Tích sao lại không ở đây.”

Từ lão tam liếc Ngụy Ninh một cái: “Ta để cậu ta đuổi theo con quỷ kia…”

Ngụy Ninh sửng sốt một chút, anh nghe Từ lão tam nói vậy, lại nghĩ một chút, trước lúc đến đây cậu đã lập một giao dịch với Từ lão tam, có lẽ là giao dịch này.”

Xác ve sầu trong tay Từ lão tam không ngừng phát ra ánh sáng đỏ chặn đám xác chết xung quanh lại, chúng không lùi lại mà cứ như ruồi bọ đi loạn trong nhà xưởng, đi trước lùi sau, bên này va vào bên kia, gào thét tán loạn, mùi xác thối bay cao tận trời.

Ma trơi không ngừng bay trên mặt đất, ánh sáng quanh xung quanh, Từ lão tam mắng một tiếng lấy ra cờ chiêu hồn, tay trái tạo thành một thủ thế, miệng lẩm bẩm, cuối cùng hô lớn: “Thần hồn quy vị, nhanh….”

Lập tức từ trong cờ chiêu hồn từng quỷ hồn bay ra, tay phải Từ lão tam vung cờ chiêu hồn, tay trái không biết từ lúc nào đã cầm một cái chuông mà rung, theo tiếng “Linh…linh…linh” đám quỷ hồn ấy rít lên lao về phía đám xác chết kia, chui vào trong đám xác chết, sau đó, đám xác chết cũng rất sảng khoái mà tản ra, từ đâu về đấy, lại quay lại chốn cũ.

Lúc đám quỷ hồn kia bay tới bay lui bốn phía nổi lên gió âm.

Chờ nhà xưởng này khôi phục lại vẻ an tĩnh thì đám quỷ hồn lại dựa vào động tác của Từ lão tam mà quay về cờ chiêu hồn, Từ lão tam cẩn thận cất kỹ cờ chiêu hồn, ông bật đèn pin lên, Ngụy Ninh nheo mắt lại thấy Đinh Mậu Lâm vốn đang nằm trên mặt đất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại Đinh Mậu Thụ và Ngô Mỹ Phương.

Cơ thể Đinh Mậu Thụ chịu đám xác chết ấy đả thương, còn Ngô Mỹ Phương trừ việc hơi bẩn một chút thì không chịu tổn thương gì quá nặng. Ngụy Ninh bước tới đỡ cô dậy, hơi thở Ngô Mỹ Phương mỏng manh, mặt vàng như tờ giấy, Ngụy Ninh vỗ vỗ mặt cô nhưng không thấy chút phản ứng.

“Từ sư phụ, rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy?” Ngụy Ninh cau mày hỏi.

“Thằng nhóc Đinh Mậu Thụ kia dương đông kích tây, nói “phó trận” giả cho ta biết rồi thừa dịp hỗn loạn mà trốn mất.” Trong ba câu Từ lão tam đã nói rõ ràng mọi chuyện. “Thằng nhóc ấy tâm ngoan thủ lạt, em trai hắn không phải đối thủ của hắn, xem chừng là bị hắn lợi dụng, thằng nhóc này ngay từ đầu đã có ý với trận pháp này.”

Một trận pháp từ hai mươi mấy năm trước rốt cuộc có gì tốt mà hắn liều mạng như vậy?

Ngụy Ninh hỏi nghi vấn của mình, Từ lão tam chắp tay sau mông đi tới đi lui, đi hai bước lại dùng chân phủi đất, trên mặt đất chỗ nào cũng là hố và hố, vừa rồi đám xác chết này chui từ dưới mấy cái hố này lên, Ngụy Ninh kéo Ngô Mỹ Phương cách xa chúng.

“Thiên hạ bạo loạn đều vì chữ lợi, nếu ta đoán không sai thì Đinh Mậu Thụ có ba mục đích, một là vì có được hồn khí bên trong trận pháp, có hồn khí này thì pháp lực của hắn không đủ hoành hành thiên hạ nhưng xử vài tỉnh phía nam thì không phải vấn đề; hai là vì cởi bỏ nguyền rủa của trận pháp kia để anh em hắn có thể tiếp tục sống; còn cái cuối cùng, có thể là vì mảnh đất này.” Từ lão tam vừa nghĩ vừa nói

“Vì mảnh đất này?” Ngụy Ninh nghi hoặc hỏi lại.

“Phương Ngũ đã điều tra ra Đinh Mậu Thụ mở một tài khoản tiết kiệm, hắn mua từng mảnh đất ở khu nhà xưởng này, hơn nữa sau khi hủy bỏ được trận pháp này thì địa khí nơi đây cũng khôi phục, không đến mười năm giá đất của nơi này có thể gấp hàng chục lần bây giờ, kiếm mấy chục triệu là ít.” Từ lão tam chậm rãi nói: “Hắn ta tính toán thật giỏi, một mũi tên trúng ba con chim, đáng tiếc lưới trời lồng lộng.”

“Nhưng mà bây giờ hắn không phải đã chết sao, những thứ này còn được gì đâu.” Ngụy Ninh nghĩ rồi cảm thán một câu.

“Ai bảo hắn đã chết?” Râu mép Từ lão tam run lên.

Còn chưa chết? Ngụy Ninh nhìn xác chết Đinh Mậu Thụ, đây chẳng phải là chết rồi sao.

Từ lão tam nhìn vẻ mặt anh, sắc mặt càng âm u: “Tên Đinh Mậu Thụ kia bám vào người em trai mình mà chạy trốn, hắn ta dùng cách “thay hồn”, vừa rồi bám vào cơ thể Ngô Mỹ Phương chính là thủ thuật che mắt, thực tế hồn phách của hắn bám vào người em trai hắn, dòng máu huyết thống là cách tốt nhất để thay hồn.”

“ “Thay hồn” là cái gì?” Ngụy Ninh cảm thấy hai chữ này tràn ngập điềm xấu cùng mùi của máu.

Từ lão tam trả lời rõ ràng dứt khoát.

“Chính là thay thế linh hồn của cậu, chiếm lấy cơ thể cậu.”

*) Nguyên gốc là: hương hỏa chi tình, tra nghĩa là chỉ việc dâng hương để thề nguyện cho tình yêu, là việc người xưa làm để thông cáo cho thần linh biết.

Amen, dịch kiểu gì cũng khó hiểu mình sửa luôn thế kia.

*) mã thất vó tiền: ám chỉ có việc đột ngột xảy ra nên bị thua/chịu thiệt/ chịu nhục

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status