Dữ quỷ vi thê

Quyển 3 - Chương 202: Khế hồn



Ngụy Thời cầu cứu bất kể thần linh hay quỷ quái, chỉ cần có thể thoát đau đớn lúc này, anh nguyện ý trả giá mọi thứ. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu anh, “Mọi thứ sao?” Ngụy Thời giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng trả lời, “Mọi thứ!” Giọng nói kia không trả lời lại, cũng không xuất hiện nữa.

Ngụy Thời tin mình đụng phải một thi thể đang phân hủy nặng, mùi tanh hôi nồng nặc xông vào mũi, đồng thời một vài thanh âm va chạm kỳ dị vang lên không dứt bên tai, còn cả tiếng mụn mủ, mụn nước hôi thối nổ lốp đốp, rơi xuống mặt đất phát thanh âm lách tách, và cả tiếng những quỷ hồn hoặc thi thể phát ra giống như tiếng thở dài ” Hàaaaaa Hàaaaaa——”.

Ngụy Thời cảm thấy máu trong người lạnh dần, giống như đông lại, mạch máu tắt nghẽn.

Đậu tương bắt đầu tác dụng, Ngụy Thời buông La Chí Dũng ra, cậu ta liền quỳ rạp ra đất, nôn mửa không ngừng, cậu phun ra một đống nước đen hôi hám, hai tay cố sức cào lấy nền đất xi xăng cứng ngắc, móng tay tróc ra, máu tươi giàn giụa, đều nói “Tay đứt ruột xót”, La Chí Dũng dường như lại không cảm giác được chút gì.

Lúc này, Ngụy Thời cũng không đoái hoài tới cậu ta.

Anh nhẫn tâm, nâng chân lên đá La Chí Dũng một cái lăn đến sau lưng mình..

Quỷ hồn và thi thể khắp xung quanh tiến lại càng gần, Ngụy Thời duỗi tay ra, giống như chạm phải thứ gì đó lạnh ngắt, hoặc là mềm mềm, mấy thứ đó bị anh gạt qua một bên, hoặc dùng sức ép xuống người anh, Ngụy Thời cảm giác được cơ bắp run một chút, còn bọn quỷ hồn thì vang lên tiếng xương gãy, máu chảy ào ào.

Mấy thứ này chẳng lẽ tính chèn mình đến chết? Hoặc là làm mình buồn ói đến chết đi hả?

Đối mặt với tình huống trước mắt, Ngụy Thời không thể không ôm hoài nghi này.

Rất nhanh, Ngụy Thời liền phát hiện tình huống không phải đơn giản như anh suy nghĩ, cả đám quỷ hồn và thi thể chen đến gần sát ánh, một khối thi thể bị Ngụy Thời dùng sức đẩy ra thì ngay lập tức có một tên khác chui vào lấp chỗ, một quỷ hồn bị Ngụy Thời dùng bùa trấn áp thì có ngay con khác tiến vào thế chân.

Bọn chúng chen chúc, lần lượt xuất hiện từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, lấy Ngụy Thời làm trung tâm, tạo thành một quả cầu đầy quỷ hồn lẫn lộn với thi thể cực kỳ kinh khủng, Ngụy Thời rốt cuộc không thể kiềm chế nỗi sợ hãi, anh bắt đầu hoảng hốt, dường như không khí chung quanh càng ngày càng ít, chỉ có mùi hôi thối của thi thể tràn đầy khoang mũi, sau đó, mùi hôi này dường như không còn, thứ anh hít vào tựa hồ biến thành thịt nát máu nồng, hoặc —— quỷ hồn.

Thi thể cùng quỷ hồn đó bắt đầu xâm chiếm thân thể anh.

Tận cùng bên trong viên cầu có hơn mười mấy thi thể dập nát thành mảnh nhỏ, một thi thể có nửa người trên xuyên qua bụng của một cái thi thể khác sáp vào đùi Ngụy Thời, hoặc nên nói là nó dung hợp, hòa thành một với bắp đùi anh. Mà cả đám quỷ hồn thì một phần cứ từng con từng con, phía trước tiếp phía sau lôi  hồn phách Ngụy Thời, muốn kéo nó ra khỏi bản thể của mình, còn phần khác thì xông vào bên trong thân thể Ngụy Thời, có ý tu hú chiếm tổ.

Ngụy Thời cảm thấy mình thật giống như một chiếc xe quá tải, mỗi một tấc không gian bên trong đều bị chiếm hữu, nhưng  bên ngoài vẫn còn vô số thứ muốn chen vô. Rất thống khổ, quả thật giống như tất cả khổ hình của mười tám tầng địa ngục đều dùng trên người anh bây giờ.

Rõ ràng là sống không bằng chết, nhưng lại không thể nào chết được.

Ngay cả quyền ngất đi cũng không có.

Với những gì Ngụy Thời học qua, trải qua, anh hoàn toàn không thể giải thích được chuyện gì đang xảy ra, cũng không thể nghĩ ra biện pháp đối phó, ngay cả run rẩy dường như là điều xa xỉ, bởi vì quanh người anh đã bị ép kín đến mức không còn khe hở để  động đậy.

Hồn phách cực kỳ đau đớn, khiến Ngụy Thời thảm thiết hét lên không thành tiếng.

Ngụy Thời cầu cứu bất kể thần linh hay quỷ quái, chỉ cần có thể thoát đau đớn lúc này, anh nguyện ý trả giá mọi thứ. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu anh, “Mọi thứ sao?” Ngụy Thời giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng trả lời, “Mọi thứ!” Giọng nói kia không trả lời lại, cũng không xuất hiện nữa.

Ngay lúc hồn phách Ngụy Thời bị kéo hết một nửa ra khỏi thân thể mình, từ trong hồn phách anh đột ngột vươn ra hai bàn tay to lớn màu bụi đen, chuẩn xác bắt được hai quỷ hồn, bóp chặt đến khi bọn chúng kêu xèo xèo.

Rồi một cái thân ảnh cao lớn theo đó xuất hiện, hắn bỏ hai quỷ hồn kia vào miệng, nhai rồm rộp, ăn xong hai con quỷ này xong, hắn há to miệng, cúi người hóp bụng, dùng sức một hút một hơi dài, trong vòng một trượng, mấy trăm quỷ hồn tính luôn cả sương mù xám trắng dày đặc chung quanh bị một lực không thể chống lại được hút vào, tất cả đều rơi vào trong cái miệng rộng của hắn, sau đó là một tràng âm thanh nhai nuốt rồm rộp khiến lỗ tai người nghe muốn lên men.

Quỷ hồn xung quanh bị ác quỷ như mãnh thú này dọa sợ tới mức cả đám giải tán, chạy loạn xạ khắp nơi.

Nhưng mà, dường như có một lực vô hình nào đó trói bọn chúng lại, mặc cho bọn nó trốn chỗ nào, hai bàn tay đen to lớn kia vẫn xuất hiện đúng chỗ, có thể chuẩn xác tóm được chúng nó, trốn không khỏi vận mệnh bị ăn sạch.

Ác quỷ tách ra từ hồn phách Ngụy Thời này, chuyên tâm đối phó  —— hoặc nên nói là ăn —— những quỷ hồn có ý đồ xâm chiếm thân thể Ngụy Thời, mà những thi thể kia hắn tạm thời không để ý đến, sau khi hắn ăn sạch quỷ hồn xung quanh xong, ợ một cái đầy thỏa mãn, rồi mới quay đầu nhìn về phía những thi thể đó.

Ác quỷ vươn tay, bóp chặt một khối thi thể, tiếp đó dùng sức kéo nó ra, Ngụy Thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết nát cả tim gan, hơn phân nửa thi thể này đã dung hòa với đùi anh, bị kéo ra thô lỗ như thế đau đớn giống như trực tiếp chặt đi đùi anh vậy.

Ác quỷ không dừng lại, cũng không thương tiếc gì.

Giữa những  tiếng kêu gào thê thảm không ngừng của Ngụy Thời, mấy thi thể kia đã bị dọn dẹp sạch sẽ, hồn phách bị kéo ra của Ngụy Thời đã từ từ trở về chốn cũ, lâu thật lâu, sau khi mọi chuyện xong xuôi, Ngụy Thời xụi lơ vô lực ngã ra đất, không hề nhúc nhích, hóa ra là đã hôn mê bất tỉnh.

Cho nên anh không hề nhìn thấy, ác quỷ đen tuyền đứng ở bên cạnh anh, rồi bỗng dưng có một bóng người xuất hiện giữa màn sương trắng dày đặc, tốc độ không nhanh không chậm từ từ tiến tới.

Chợ quỷ bị phá ngang giữa chừng, người quỷ đã sớm tản đi, chỉ có sương mù dày đặt thấm đẫm hơi nước, ngay cả gió thổi qua sông cũng không thổi tan được, càng lúc nó càng dày, bao phủ cả con đường bên sông.

Bóng người kia tới càng gần.

Nhìn thoáng qua tưởng như kẻ đó đang tản bộ, chỉ là các bước đi không nhịp nhàng cho lắm, chờ đến khi hắn đứng ở trước mặt Ngụy Thời, lộ ra gương mặt tái nhợt rất đẹp, mới rõ ràng đó là Ngụy Hân vốn hẳn đang bị “Khốn sát lao” nhốt trong phòng thuê.

Sắc mặt Ngụy Hân trắng bệch, đứng giữa màn sương mù xám trắng nhìn có vẻ mờ mờ ảo ảo không chân thật lắm, tản ra cảm giác hư vô, cậu giống như một khối thi thể có khả năng cử động, ánh mắt mở ra, chỉ có tròng trắng, không chút sắc đen, đứng đối diện cậu có cảm giác giống như bị cậu kéo xuống âm phủ.

Ngụy Hân đứng đối diện với ác quỷ nọ.

Ác quỷ cao hơn Ngụy Hân nửa cái đầu, nhưng không nhìn rõ mặt, cảm giác rằng tuổi cũng lớn hơn Ngụy Hân không ít, đột nhiên, ác quỷ tiến về phía trước một bước, thân thể nó dường như nối liền với hồn phách Ngụy Thời, nó vừa chuyển, hồn phách Ngụy Thời cũng tùy theo đó mà xao động.

Ngụy Thời nằm trên đất hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn cảm giác được, thân thể anh run rẩy hẳn lên, hồn phách vừa mới trở về vị trí cũ lại bị kéo ra khỏi thân thể, hồn phách xám trắng lơ lửng giữa không trung, mà ác quỷ đen tuyền kia với hồn phách Ngụy Thời nhìn giống như hai đóa sen song sinh có cùng một gốc.

Ác quỷ há to mồm, phát ra một tiếng rít chói tai.

Xung quanh sương mù cuồn cuộn dày đặc giống như thủy triều, ác quỷ vươn bàn tay to đen của mình ra, lần mò xuống, nắm chặt chỗ kết nối giữa mình và hồn phách Ngụy Thời, sau đó, dùng sức kéo, một tiếng rít vang lên, nếu có người có thể nghe thấy, nhất định có thể cảm giác được nỗi đau đớn khôn cùng ẩn chứa trong đó —— ác quỷ đã tách rời khỏi hồn phách Ngụy Thời.

Trong nháy mắt tách rời, đầu ác quỷ chạm nhẹ về phía trước, không nhập vào thân thể Ngụy Hân mà vẫn còn giữ lại một chút tàn phiến của hồn phách mình đưa vào  hồn phách Ngụy Thời, rồi ngay lập tức nhập vào thân xác mình, thân thể Ngụy Thời động một cái, rồi sau đó yên ổn lại.

Ban đầu, thân thể Ngụy Hân vẫn đứng yên không nhúc nhích, sau đó giống như rối gỗ bị giật dây, chậm rãi nâng cánh tay, hoạt động hai chân, sau đó tay trái vươn ra, ngón tay cứng ngắc khẽ giật, dường như đại não còn chưa điều khiển được nó, nhưng mà thử lại thêm lần nữa thì ngón trỏ rốt cục có thể gấp khúc được.

Gấp khúc, duỗi thẳng, gấp khúc, duỗi thẳng, tựa như trò chơi không thấy chán, mãi cho đến khi ngón tay khôi phục lại sự linh hoạt cần thiết, Ngụy Hân mới dừng lại. Cậu xoay cái cổ cứng ngắc qua chỗ khác, cúi đầu, nhìn Ngụy Thời mặt đất.

Sau đó, giống như một cái máy bị rỉ, Ngụy Hân nửa quỳ, vươn tay, ôm ngang Ngụy Thời, đứng thẳng dậy, rồi đi về phía trước, cũng không quay đầu lại, về phần La Chí Dũng còn nằm trên đất, ngay cả liếc mắt cậu cũng không thèm.

Ngụy Hân bị ác quỷ kia chiếm thân, dường như chẳng hề cảm nhận được thứ trong tay mình, cậu ôm Ngụy Thời rất dễ dàng, đi nhanh qua con đường cái như một làn gió, tốc độ cực nhanh bước về cái viện nhỏ kia. Cửa gỗ của phòng thuê đang khép hờ lại, Ngụy Hân đẩy cửa ra, cửa vang lên một tiếng “chi” rất nhỏ, trong phòng tối đến mức đưa tay chẳng thấy ngón, cậu lại có vẻ như nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, tránh được đồ đạt để lung tung trong phòng, đi tới bên giường, đặt Ngụy Thời nằm xuống.

Tự mình đóng cửa.

Sau vài tiếng “tách” nho nhỏ, bóng đèn rốt cục cũng bật lên được, ánh đèn ảm đạm, mờ mờ yếu ớt, Ngụy Hân đứng ở bên giường nhìn Ngụy Thời, còn hôn mê bất tỉnh, cậu vươn tay, một luồng khí trắng như những sợi tơ nhện từng chút, từng chút một nhập vào trong thân thể Ngụy Thời.

Theo động tác của Ngụy Hân, hơi thở yếu ớt của Ngụy Thời, gương mặt trắng bệnh, môi thâm chì dịu xuống, ít nhất hô hấp đã dần dần ổn định, sắc mặt cũng không còn trắng như lúc nãy. Một lát sau, Ngụy Hân giơ tay lên, sợi tơ kia liền gãy, hai đầu tự rút vào trong cơ thể Ngụy Hân và Ngụy Thời.

Ngụy Thời cảm giác mình đang mơ một giấc mơ thật dài. Trong cơn mơ ấy, thân thể anh bị cướp đoạt, hồn phách bị chèn ép, cơ hồ sống không bằng chết, đến cuối cùng, anh phải cầu cứu ai đó, rồi người đó đáp lại anh, trải qua đau đớn cùng tận, thân thể và hồn phách được bao bọc bởi một cảm giác âm ẩm dịu lạnh, dường như được vỗ về an ủi rất nhiều.

Đau đớn đã qua, chính vì cái đau khó có người có thể chịu được ấy khiến có cảm giác được bảo bọc an ủi này càng quý giá hơn nhiều

Đỉnh đầu Ngụy Thời mát lạnh, dưới ngọn đèn chói mắt, anh chậm rãi mở mắt, lúc tỉnh táo lại anh dường như còn chưa rõ tình hình lắm, nghi hoặc nhìn chung quanh, tại sao anh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ vừa rồi mọi thứ chỉ là cơn ác mộng?

—— còn người đàn ông đứng ở trước mặt mình là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status