Dữ quỷ vi thê

Quyển 3 - Chương 242: Quên

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hồng Hồng

Beta: Hải Đường Tĩnh Nguyệt



Lá sen tỏa ra mùi thơm như có như không, sau khi Ngụy Thời ngửi được mùi thơm đó, lúc đầu còn liều mạng giãy dụa nhưng sau đó dần chậm lại, Ngụy Hân bị nhốt một chỗ cùng với anh sít sao dán chặt vào nhau, giống như một cặp uyên ương giao nhau vậy.

Nhị gia lão vừa nói chuyện vừa ra tay.

Lão giơ cao tẩu thuốc, muốn gõ đầu Ngụy Thời vài cái, đúng lúc này, xa xa có một giọng nói khàn khàn truyền tới, “Không được động thủ.”

Người nói chuyện chính là Ngụy Thất gia, ông thở hổn hển, lòng ngực giống như ống bể đang kéo, lên xuống dữ dội, ho đến thiếu chút nữa đã sặc khí, hai bên trái phải của ông là đại gia lão và mấy người Mã gia cùng Ngụy gia, bọn họ đã tốn không ít công sức, cuối cùng cũng đuổi kịp Ngụy Thời.

Nhị gia lão ngậm lại tẩu thuốc trong miệng bắt đầu hút.

Ngụy Thời vừa rồi ngừng một chút, hiện tại anh ngây ngốc đứng ở đó, trong tay còn nắm Ngụy Hân, anh dừng lại, Ngụy Hân đang đi theo cũng ngừng lại đứng đấy, Ngụy Thời đã mất hồn phách, có thể dễ dàng xuyên qua rừng cây hay thân thể người, nhưng lại bị Ngụy Hân đụng phải, có lẽ ở một mức độ nào đó mà nói, hiện tại Ngụy Thời đã không còn khác biệt lắm với dạng nửa thi nửa quỷ như Ngụy Hân rồi.

Ngụy Thời cố gắng muốn nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà Nhị gia lão cứ một mực chặn anh lại.

Ngụy Thời rất giận dữ, Nhị gia lão cũng cảm nhận được cơn giận của anh, lão có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Thời, cầm tẩu thuốc lá thủ thế, giống như chỉ cần Ngụy Thời vừa động, lão sẽ lập tức ra tay.

Ngụy Thời cảm thấy lửa giận trong lòng mình đang từ từ bốc lên, cơn giận này dường như có ảnh hưởng tới Ngụy Hân, những đường vân như dây leo trên mặt Ngụy Hân càng lúc càng rõ ràng, giống như vật sống không ngừng biến ảo trên mặt cậu, làm cho gương mặt tinh xảo ấy càng thêm quỷ mị và đáng sợ.

Ngụy Hân trước kia tuy có phần đáng sợ nhưng lại không có loại quỷ mị nói không nên lời này, hấp dẫn sự chú ý của người khác, nhưng Ngụy Hân bây giờ không những đáng sợ mà còn làm cho những người đối mặt với cậu đều sợ đến dũng khí liếc mắt cũng không có.

Mắt của Ngụy Hân chỉ toàn một màu đen, không có tròng trắng.

Nét mặt già nua của Nhị trắng bệch, hít sâu một hơi, không nói gì chỉ trực tiếp đứng một bên nhường đường, đúng lúc này, Ngụy Thất gia cùng đại gia lão đã chạy tới, đại gia lão thấy nhị gia lão thả người đi, sắc mặt có chút nóng vội, “Lão nhị, còn không mau cản nó, ra khỏi núi sẽ rất khó bắt về.”

Sắc mặt Nhị gia có chút đau khổ, lão cũng muốn ngăn lại chứ, nhưng mà phải có đủ gan và năng lực, bọn họ không thấy được ánh mắt của âm quỷ, lão dám khẳng định, nếu vừa rồi lão không lập tức tránh ra thì chỉ sợ giờ đã không còn đường sống rồi. Năng lực của âm quỷ chỉ có người Mã gia đã luyện nó ra mới biết được.

Ngụy Thời xông về phía trước, lần này không còn ai cản anh nữa.

Ngụy Thất gia thấy tình thế không tốt, lập tức cố sức quăng ra thứ gì đó rất nhỏ, ném đến phía trước cách Ngụy Thời không xa, tại nơi ánh sáng mờ mờ chiếu xuống, vật kia nhìn qua giống như một hạt đậu tằm.

“Đậu tằm” rơi xuống, sau đó chui vào trong lòng đất, dường như lập tức nảy mầm, mà cái mầm này giống như hoa đang nở, càng nở càng lớn, gân lá rõ ràng, phủ kín toàn bộ mặt đất, bây giờ đã có thể nhìn thấy thứ này là một cái lá sen cực lớn. Sau khi mọc ra cái lá sen này, những cành cây bên cạnh lập tức bò tới, lại sinh ra mấy cái mầm, rồi lại nở ra biến thành lá sen.

Mới hơn mười mấy giây, Ngụy Thời nhìn thấy phía trước giống như đột nhiên sinh ra một hồ sen xanh mướt dài vô tận, chỉ có điều cái hồ sen này không phải ở trong nước mà là trên mặt đất.

Ngụy Thời tỉnh tỉnh mê mê, bất kể phía trước là nguy hiểm gì, một bước giẫm nát một cái lá sen, cái lá dài khoảng một thước lập tức cuốn lại, bao lấy chân anh và Ngụy Hân, những tấm lá sen ở bên cạnh cũng bắt đầu rục rịch tiến về phía Ngụy Thời, hơn mười tấm lá xôn xao mò tới bao lấy hai người, một tấm lại chồng một tấm, tầng tầng lớp lớp bao kín từ đầu tới chân bọn họ.

Nhìn từ xa chỉ thấy một màu xanh lá, có rất nhiều thứ bên trong cái kén lá sen ấy đang không ngừng phát ra những đợt run động nhỏ, giống như bên trong có vật gì đó không ngừng giãy dụa. Ngoài những lá sen bao lấy Ngụy Thời và Ngụy Hân ra, thì những cái lá khác cũng bắt đầu kết kén những vật khác.

Ngụy Thời bị nhốt bên trong lá sen.

Lá sen tỏa ra mùi thơm như có như không, sau khi Ngụy Thời ngửi được mùi thơm đó, lúc đầu còn liều mạng giãy dụa nhưng sau đó dần chậm lại, Ngụy Hân bị nhốt một chỗ cùng với anh sít sao dán chặt vào nhau, giống như một cặp uyên ương giao nhau vậy.

Ngụy Thời cảm thấy hoảng hốt, tay chân không còn chút sức lực, chỉ có thể làm một số động tác không tính là mạnh, ở bên trong cái kén không ngừng nhích tới nhích lui, Ngụy Hân thì hoàn toàn trái lại, ngoại trừ lúc hai người ngã xuống có đem một chân của mình đặt giữa hai chân Ngụy Thời, một đôi tay ôm lấy eo anh nói cách khác, Ngụy Thời đang bị thân thể tuy gầy yếu nhưng rắn chắc của ai đó đặt dưới thân

Ngụy Thời đã mất đi hồn phách, vẫn còn muốn tiếp tục, từ bên kia truyền đến một loại cảm xúc dễ chịu, nhưng mà, loại cảm xúc này lại khiến anh không thoải mái cho lắm.

Không quản đến tình huống của hai người bên trong lá sen như thế nào, Ngụy Thất gia cùng Đại gia lão đã xông tới, ánh mắt của Đại gia lão không chút dễ chịu, “Không nghĩ tới Ngụy gia các người còn có loại thủ đoạn này, rất giỏi, thật sự rất giỏi.” Cái loại khen ngợi bên ngoài một đằng bên trong một nẻo này ai cũng có thể nghe ra được.

Ngụy Thất gia ho khan hai tiếng, “Đồ áp hòm cũng lấy ra rồi, lại để cho Đại gia lão chê cười. Dựa theo thỏa thuận ban đầu của chúng ta, âm quỷ cứ tạm thời đưa về Mã gia, sau đó còn có chút chuyện cần người Mã gia mới có thể hoàn thành, về phần Ngụy Thời thì do ta mang đi, ông thấy thế nào?”

Đại gia lão giật giật lông mày, tuy lời của Ngụy Thất gia nghe rất được, giống như đang thương lượng với lão, nhưng đương nhiên lão không cho rằng Ngụy Thất gia thật sự đang thương lượng, nên có chút chần chờ nhìn cái kén, giống như muốn nói gì đó rồi lại nén trở về, Nhị gia lão cũng biến đổi sắc mặt, có điều sau khi nhìn thoáng qua Đại gia lão thì lại quay ra hút thuốc.

Qua một lúc lâu, Đại gia lão mới gật đầu đồng ý.

Người chiếm được thế thượng phong, đạt được mục đích là Ngụy thất gia, tuy nhiên người Mã gia đã mù mờ đoán ra, nhưng lại làm như không thấy gì, phối hợp đi đốt mớ lá sen, tính cả cành cây bên trong, tất cả lá sen đều bị đốt thành một đống tro bụi.

Ngụy Thời và Ngụy Hân đầu sát bên đầu, nằm bên trong giống như đang ngủ.

Ngụy Thất gia châm lửa đốt lá sen, lại không có đốt tới bọn họ.

Thậm chí ngay cả một chút nóng của đám cháy cũng không cảm nhận được.

Người Mã gia đi tới, muốn nâng Ngụy Hân lên, nhưng lại phát hiện hai người kia dính quá chặt, kéo cũng không ra, bốn người bên Ngụy Thất gia cũng đi qua bắt tay giúp sức, cuối cùng bảy tám người đầu đầy mồ hôi mới kéo ra được.

Người Mã gia dùng một cái cáng cứu thương đặt Ngụy Hân lên trên.

Đại gia lão ôm quyền với Ngụy Thất gia, “Chúng ta phải đi trước một bước rồi, hôm nay trời nhanh sáng, phải trở về trước mười một giờ.”

Ngụy Thất gia cũng đáp lễ, “Chúng ta cũng phải đi, hy vọng hết thảy đều thuận lợi.”

Đại gia lão mang theo mấy người Mã gia đi sâu vào rừng, để lại đám người Ngụy gia và Ngụy Thời còn hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, Ngụy Thất gia vẫn nhìn về hướng người Mã gia biến mất, đứng một lúc thật lâu, mới thở dài một hơi, quay đầu đánh giá Ngụy Thời đang nằm trên đất, ông nhíu mày, nói với mấy người đứng bên cạnh, “Lão Tứ, lão Ngũ, hai người đi điều tra nguyên nhân Mã gia bắt Ngụy Thời.” Sau đó là tiếng đáp của hai người Ngụy gia.

Ngụy Thất gia nửa cúi người, nhìn Ngụy Thời từ trên xuống dưới.

Đang lúc ông đưa ra bàn tay khô quắt như chân gà định đẩy đầu Ngụy Thời, thì cái túi nhỏ trên lưng anh bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ nhẹ bên trong có vật gì bị vỡ, lập tức, hai luồng khí đen vọt ra từ trong túi, một cái trực tiếp chui vào lỗ tai Ngụy Thời, còn một cái không ngừng xoay quanh trên đỉnh đầu.

Sắc mặt Ngụy Thất gia thoáng cái biến đổi, ông lấy mấy đồ vật linh tinh trong túi Ngụy Thời ra, còn có mấy mảnh sứ bị vỡ, trên đó còn dính một ít vết máu màu đen, sau khi ho khan hai tiếng, nhìn Ngụy Thời mắng, “Thằng ranh này không muốn sống nữa à, hồn của mình cũng dám lấy ra, nghĩ cũng thật chu toàn, sớm định trước thời gian bình vỡ, cũng không biết trên đời này làm gì có việc hoàn toàn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến hồn phách của mình mà còn dám động tay động chân, thật sự là, thật sự là không muốn sống nữa, khụ khụ, khụ khụ__”

Ngụy Thất gia không biết định nghĩa loại hành vi to gan lớn mật này của Ngụy Thời như thế nào cho đúng.

Hiện tại Thiên Hồn của Ngụy Thời đã trở về, còn phách nhanh nhạy trong bảy phách lại không thể trở về trong thời gian ngắn được.

Ngụy Thời giống như người say rượu, cả người tỉnh tỉnh mê mê, nói anh cái gì cũng không biết thì cũng không phải, anh thấy được Ngụy Thất gia, cũng thấy mấy người bên cạnh ổng, biết chắc Ngụy Hân đã không còn bên cạnh, những người Mã gia cũng không thấy nữa.

Trong lòng anh gấp quá, mà lại không biết là gấp chuyện gì.

Anh từ mặt đất đứng lên, lung la lung lay muốn tiến lên phía trước, nhưng dưới chân lại cong vẹo, không thể nào đi được, may là anh bây giờ đi đường cũng không phải đường người bình thường đi được, những gì mắt anh thấy được khác hẳn với người thường, trước mắt là một mảng sương mù màu xám đen hoặc là màu xám trắng bao phủ, núi cũng không còn là núi, giống như một khớp xương trắng hếu.

Ngụy Thất gia giữ Ngụy Thời lại, để cho anh hít một loại hương.

Ngụy Thời lập tức hôn mê bất tỉnh.

Chờ lúc anh tỉnh lại đã nằm trong một chiếc ô tô đang chạy trên đường, âm thanh xe cộ hét lên ầm ĩ, ô tô rung lắc theo quy luật, Ngụy Thời mờ mịt mở mắt, nhìn trong chiếc xe chật hẹp, không biết mình đang ở đâu, cũng không biết vì sao lại ở chỗ này, anh chuyển động cần cổ cứng ngắc, cổ cứng như vầy chắc thời gian nằm không ngắn, anh thấy được cái lưng còng xuống của Ngụy Thất ga không ngừng ho khan, còn có hai người Ngụy gia có chút quen mặt.

Ngụy Thời chống tay ngồi xuống, sờ đầu mình, có chút chần chừ nhìn Ngụy Thất gia.

“Thất gia, sao ông lại ở chỗ này?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status