Dữ quỷ vi thê

Quyển 3 - Chương 291: Mắt trận

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngụy Thời cùng Ngụy Hân suốt đêm chạy về thôn Ngụy.

Đôi Ngụy Ninh cùng Ngụy Tích về sớm hơn so với bọn anh, mà Trần Dương cùng Ngụy Lâm Thanh thì lại về trễ hơn, Ngụy Ninh cùng Ngụy Tích đi tới địa điểm chỉ rõ trong bản đồ là phân trận của “Ngũ hành thất sát trận”, mà Trần Dương cùng Ngụy Lâm Thanh thì đi nơi bị hoài nghi còn lại.

Ngụy Thời nói rõ những gì mình thấy những gì mình làm với cụ Ngụy, đại gia lão Mã gia, Chung lão thái, Phong lão nhân, bốn lão nhân cảm thấy, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, nơi này hẳn là chính là phân trận cuối cùng của “Ngũ hành thất sát trận”.

Sau khi bọn Ngụy Thời về khoảng hai tiếng, thì trời đã gần sáng, Trần Dương cùng Ngụy Lâm Thanh cũng trở về, còn cách khá xa, Trần Dương đã bắt đầu chào hỏi Ngụy Thời cùng Ngụy Ninh, anh vẫn cứ sang sảng cởi mở như trước đây, đợi đến trước mặt, cũng không cần người hỏi, Trần Dương đã bùm bùm nói hết chuyện gặp phải dọc đường đi với người trong phòng, thỉnh thoảng trong lúc đó, lại bổ sung một số nơi mà Ngụy Lâm Thanh đã quên.

Nơi bọn họ đi cũng là một hung địa, quả thật cũng gặp một ít nguy hiểm, nhưng mà, sau khi kiểm tra và xác nhận, chỗ kia sở dĩ trở thành hung địa hơn là bởi vì liên quan đến phong thuỷ, nơi đó là một vùng đất tuyệt âm, chôn người ở nơi đó, tám chín phần sẽ biến thành cương thi, bọn họ ở nơi đó bị một đám cương thi đuổi theo hơn phân nửa đường mới giải quyết hết cả đám chúng nó, Trần Dương tùy tiện nói, bản thân anh cũng chẳng làm gì, đều là Ngụy Lâm Thanh ra tay hết.

Phân trận của “Ngũ hành thất sát cục” đã xác định xong, đại gia lão Mã gia, Chung lão thái cùng Phong lão nhân liền mang theo người của mình rời khỏi thôn Ngụy, chạy tới phần mộ “Tổ bà” Đổng gia ở  núi Bình Long, ở nơi đó, chờ bọn họ cũng là một hồi ác đấu nguy hiểm.

Mà chuyện bọn Ngụy Thời phải làm, chính là phá giải “Ngũ hành thất sát cục” này.

Bởi vì “Ngũ hành thất sát cục” phân bố bảy nơi khác nhau, hơn nữa mỗi phân trận đều là sát trận lợi hại ngang nhau, không có đạo hạnh tinh thâm, không có thủ đoạn cao minh, không có cơ trí ứng biến, không có kinh nghiệm trải qua nguy hiểm, thì không gánh vác nổi trách nhiệm phá trận.

Cho nên, muốn tìm bảy người có thể phá trận, cũng không dễ dàng.

May mắn Ngụy Thời còn có sư phụ ở đây, từ sau đêm ba mươi hôm đó anh liền liên hệ Từ lão tam, mà còn thỉnh cầu ông nhất định phải mau chóng đến thôn Ngụy một chuyến, đồng thời, cũng chạy đến chùa Hàn Thiền tự thỉnh phương trượng Tuệ Tâm, đến huyện Chu Nhân  mời bà Mai đã từng tới thôn Ngụy giúp đỡ lúc nguyền rủa phát tác tạo thành ôn dịch ở đây không lâu, như vậy, cộng thêm Ngụy Hân, Ngụy Tích, Ngụy Lâm Thanh, Ngụy Thời không tính ở bên trong, bởi vì anh phải đứng ở giữa phối hợp tác chiến.

Vấn đề thiếu một người, được Từ lão tam giải quyết.

Ông đến cửa hàng nhang đèn tiền giấy ở phố Phúc Thọ, thành phố B, mời lão Tiếu xuống núi.

Như vậy đủ bảy người tụ họp, ngoại trừ Ngụy Thời, những người khác đều là nhân vật nổi danh lừng lẫy trong nghề, giao chuyện tới tay bọn họ, chắc không thể sai sót.

Bảy người cộng ba quỷ tụ lại trong một phòng, mười cái ghế mỗi bên để năm cái, mặc kệ là người hay là quỷ, đều ngồi ở trên ghế, bắt đầu đương nhiên là Từ lão tam, phương trượng Tuệ Tâm, bà Mai cùng với lão Tiếu lão, sau đó chính là Ngụy Thời, Ngụy Ninh cùng Trần Dương, chuyện này Ngụy Thời vốn nhất định phải đi, Ngụy Ninh cùng Trần Dương không phải là thuật sĩ, ở lại thôn Ngụy là tốt nhất, nhưng mà sau khi hai người bọn họ biết chân tướng mọi việc, lại nhất định muốn đi cùng, mà Ngụy Tích cùng Ngụy Lâm Thanh cũng hoàn toàn không có ý khuyên can, kết quả chính là trong phòng bày mười cái ghế dựa.

Phá giải “Ngũ hành thất sát cục” còn có một điểm quan trọng nhất là xác định mắt trận ở nơi nào.

Chỉ có tìm ra mắt trận, cùng sử dụng một ít biện pháp mà từng đời từng đời “Vu” Ngụy gia nghĩ ra, mới có thể hoàn toàn phá giải “Ngũ hành thất sát cục”, nếu không tìm ra mắt trận, vậy dù có phá giải hết bảy phân trận, “Ngũ hành thất sát cục” cũng sẽ hại chết vô số người.

Từ lão tam nhìn ba người phương trượng Tuệ Tâm, bà Mai, lão Tiếu, vuốt vuốt chòm râu dê của mình, ” Bốn người chúng ta từng người tự dùng biện pháp của bản thân tính ra mắt trận ở nơi nào, rồi sau đó viết đáp án xuống một tờ giấy, chờ đến khi tính xong, lại cùng nhau nhìn kết quả, các người cảm thấy thế nào?”

Phương trượng Tuệ Tâm thấp giọng niệm phật hiệu, “A di đà phật.”

Bà Mai ngồi ngay ngắn ghế, “Cứ theo lời ông nói đi.”

Lão Tiếu đầu giống như không có xương ngồi ở trên ghế, uể oải gật gật đầu.

Vì thế, Ngụy Thời liền thấy được bốn loại phương pháp tính toán hoàn toàn khác nhau.

Phương pháp ông Từ dùng chính là loại tính bằng mai rùa bình thường, mà phương trượng Tuệ Tâm thì niệm kinh văn, xoay xoay phật châu ở trên tay, phật châu tản ra ánh sáng nhu hòa, mà bà Mai thì nhắm mắt lại, thân thể mãnh liệt run lên, sau đó suy sụp ngã xuống ghế, lão Tiếu thì để Ngụy Phong đưa ba ly rượu đến chỗ ông, một cái bóng đen dung nhập hơn nửa thân thể vào trong thân thể lão Tiếu, lão Tiếu dùng ngón tay khô gầy nhúng vào rượu bên trong ly, vẽ xuống bàn, trong nháy mắt khi bóng đen sắp hoàn toàn dung nhập thân thể lão Tiếu, cả người lão Tiếu chấn động, tay vỗ mạnh xuống bàn, ba ly rượu trống rỗng nhảy lên, trở mình một cái, lại đập xuống.

Lão Tiếu đầu bất thình lình vỗ bàn, tiếng rầm vang lên, làm ồn đến Từ lão tam đang suy tính, Từ lão tam liếc nhìn lão Tiếu đầy vẻ xem thường, mà bà Mai đang nhắm hai mắt, xụi lơ trên ghế giống như cũng bị giật mình, cả người run rẩy mở mắt, trên trán đều là mồ hôi, bà có chút suy yếu mà hướng về phía lão Tiếu gật đầu mỉm cười, “Vẫn là phiền toái lão già ông, thiếu chút về không được rồi.”

Sắc mặt lão Tiếu cũng không khá lắm, nhợt nhợt nhạt nhạt, ” Mai gia các người đi ‘Hỏi âm’ so với ‘tính rượu’ của ta còn nguy hiểm hơn nhiều, tuổi bà cũng lớn rồi, về sau cũng đừng nên làm mấy việc này nữa, thả lỏng vài năm, chúng ta còn có thể sống vui được vài năm.”

Nghe qua, bốn người bọn họ hình như là quen biết đã lâu.

Bà Mai hé miệng mỉm cười, người hơn sáu mươi tuổi, trên người có một loại phong độ thong dong, khiến người xem nhẹ tuổi của bà, “Đúng vậy, đúng vậy, lần này tôi tới đây cũng là do không có biện pháp nào, ai bảo trước đây tôi thiếu nhân tình của người ta, đây là một lần cuối cùng, qua lần này, tôi liền muốn nghỉ ngơi cho tốt, nhiều năm như vậy, cũng thật sự là mệt.”

Lão Tiếu luyên thuyên nói vài câu với bà Mai.

Ở nơi không ai thấy, Từ lão tam lại liếc mắt xem thường, râu dê nhếch lên nhếch xuống, cầm bút viết xuống giấy vài chữ, sau đó hướng về phía hai người còn đang nói chuyện kia, “Các người có thể chuyên tâm làm việc một chút hay không, nhanh nhanh viết kết quả tính ra xuống, không là một hồi nữa lại quên mất.”

Tiếu lão đầu liếc Từ lão tam một cái, “Chỉ có ông tính tình gấp gáp thôi.”

Nói là nói như vậy, nhưng ông vẫn cầm giấy bút lên, trước đưa cho bà Mai ngồi ở bên cạnh, sau đó lại cầm giấy bút khác, viết vài chữ trên giấy, mà phương trượng Tuệ Tâm ngồi bên cạnh Từ lão tam, đã sớm viết xong ngồi chờ ở đó.

Từ lão tam rất hăng hái đi thu bốn tờ giấy, mở từng cái từng cái ra xem, sau khi nhìn xong cũng vỗ mạnh bàn, bắt đầu cười ha ha, “Ha ha ha ha, xem ra ý kiến của chúng ta đều giống nhau nha, ha ha ha, ai da, phương trượng Tuệ Tâm vẫn lợi hại như vậy, bà Mai, bà đi  ‘Hỏi âm’ cần phải cẩn thận một chút, còn có Tiếu lão đầu, sống ở nơi rách nát đó vài chục năm, vẫn còn giữ trình độ thế này, không tồi, không tồi.”

Ngụy Thời nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia của sư phụ mình, trứng đau.

Còn ba vị cao nhân khác, ngoại trừ phương trượng Tuệ Tâm buông mắt, không có biểu tình gì thì bà Mai lắc lắc đầu, lão Tiếu thì ngẩng đầu nhìn trời, hừ vài tiếng, nói thầm một câu, “Cười cái rắm.”

Ngụy Thời cầm một tờ giấy từ trong tay Từ lão tam qua, nhìn một chút.

Phía trên viết bốn chữ “nhà máy bỏ hoang”.

Mà trên ba tờ giấy còn lại, cũng mang nội dung giống nhau.

Trong lòng Ngụy Thời cảm thấy có chút kỳ quái, không phải trận pháp ở “nhà máy bỏ hoang” xảy ra vấn đề, đã bị “Tổ bà”  Đổng gia an bài người chuyển dời đến chỗ cao ốc Phú Dân hay sao? Sao bốn vị cao nhân này lại nhất trí tính ra mắt trận của “Ngũ hành thất sát trận” tại “nhà máy bỏ hoang”, chẳng lẽ qua mấy năm, tình huống nơi đó lại có biến hóa mới?

Việc này không nên chậm trễ, sau khi tính ra mắt trận, bảy người Ngụy Thời liền lập tức xuất phát một chuyến, bảy người, quỷ phân công nhau xác định tốt mục tiêu, Ngụy Thời là “Vu” Ngụy gia, nơi phải đi chính là mắt trận “Ngũ hành thất sát trận”, chỉ có anh dưới sự trợ giúp của Ngụy Hân mới có thể phá hư mắt trận, những người khác, bao gồm bốn người Từ lão tam đạo hạnh so với anh còn cao hơn cũng không được. Nói cho cùng, “Ngũ hành thất sát trận” là “Tổ bà” Đổng gia bố trí vì giết hết người Ngụy gia, nhân quả tương liên, trái lại, cũng chỉ có người Ngụy gia mới có thể phá giải nó.

“Nhà máy bỏ hoang” nằm bên ngoài thành phố B, nơi đó đã từng là nhà máy hóa chất, tám năm trước xảy ra chuyện lớn, quan chức bên ngoài nói là có chất độc bị rò rỉ dẫn đến thương vong rất lớn quanh khu vực nhà máy hóa chất, bởi vì chất độc rất khó phân giải, cho nên khu vực kia tại qua vài thập niên, vẫn là một mảnh hoang vu.

Vì để đảm bảo tới được mục tiêu nhanh nhất, cụ Ngụy sắp xếp bảy chiếc ô tô, mỗi phương hướng một chiếc. Ngụy Thời ngồi ở trong xe, nhìn cảnh sắc ào ào thụt lùi bên ngoài cửa sổ, tâm tình hết lên lại xuống, nửa khắc cũng không yên lòng.

Xe chạy hơn hai giờ liền tới “Nhà máy bỏ hoang”.

Khu vực này cực kỳ hoang vắng, hoàn toàn khác hẳn với phong cảnh phồn vinh gần đó, thật giống một phút trước bạn còn đi giữa khu rừng nguyên thủy, phút sau liền lạc vào sa mạc. Trước mắt là bãi đất hoang mọc đầy cỏ dại và bụi cây thấp bé, còn có một ít kiến trúc bị tàn phá không ra hình gì, nằm rải rác trên bãi đất, thỉnh thoảng có mấy con vật nhỏ xẹt qua xẹt lại trong bụi cỏ.

Ngụy Thời sóng vai đi cùng với Ngụy Hân, Ngụy Thời buồn bực đi đầu, chuyên tâm nghĩ đến chuyện cần phải ứng phó kế tiếp, cánh tay tự do đong đưa hai bên thân thể, đột nhiên, tay phải của anh bị một bàn tay lạnh băng khác nhẹ nhàng cầm lấy, rồi khẽ nắm chặt, sau đó, mười ngón giao nhau.

Bước chân Ngụy Thời không khỏi ngừng một chút.

Anh vốn muốn rút tay ra, nhưng mà không biết như thế nào lại không làm thế, tùy ý để Ngụy Hân nắm lấy. Lạnh băng, cứng ngắc, tuyệt không ấm áp, càng không thể nói mềm mại, Ngụy Thời ở trong lòng thở dài, anh đây đã tạo ra nghiệt gì. Mặc dù là cảm thán như vậy, tay anh lại dùng thêm sức giữ chặt lấy Ngụy Hân, muốn truyền một chút độ ấm trên người mình qua cho cậu.

Ngụy Thời cầm một cái la bàn ở trong tay đùa nghịch.

Ngụy Hân thì canh giữ ở một bên.

Những lúc Ngụy Thời có việc bận, Ngụy Hân đều rất ngoan ngoãn hiểu ý chờ ở bên cạnh.

Cũng chính bởi vì nhu thuận biết điều như vậy, khiến Ngụy Thời càng ngày càng không thể nhẫn tâm được.

Ngụy Thời dựa theo chỉ thị của la bàn, đi về phía trước, thỉnh thoảng đổi phương hướng, anh muốn tìm trung tâm phát sinh thảm kịch năm đó, nơi ấy, có khả năng là nơi mắt trận tồn tại. Ngụy Thời chuyển động nhiều lần, khi tiến khi lùi, khi trái khi phải, qua lại một lúc lâu sau mới tìm được một mảnh đất trống.

Chỗ đó cực kỳ nổi bật.

Bởi vì nó trụi lủi, xung quanh những chỗ khác không phải mọc đầy cỏ dại thì sẽ có một vài vách tường sụp đổ, chỉ có này là một bãi đất trống, sạch sẽ, ngoại trừ mấy tảng đá, ngay cả một cọng cỏ dại cũng không có. Nếu nói nơi này không cổ quái, Ngụy Thời cũng sẽ không tin.

Kim chỉ âm của la bàn, nhanh chóng chuyển động, chứng minh âm khí nơi này đã vượt khỏi đường giới hạn rất lớn.

Ngụy Thời đi qua, nhìn mấy tảng đá kia, tổng cộng là có bảy tảng đá, một nửa thân tảng đá lộ trên mặt đất, một nửa thân còn lại chôn dưới đất, hình dạng tảng đá cổ quái, giống như không là trời sinh hay qua ngày dài tháng rộng mà thành, ngược lại có vẻ giống như có người cố sức điêu khắc thành hình, chẳng qua kỹ năng điêu khắc của người kia quá kém, tảng đá này có vẻ rất thô, nhưng bởi vì thô, nếu người bình thường thấy được, hơn phân nửa cũng sẽ cho rằng mấy  tảng đá này vốn dĩ nhìn như vậy.

Ngụy Thời vươn tay, chạm vào một trong những tảng đá đó.

Một luồng khí âm u lạnh lẽo, từ nơi ngón tay tiếp xúc với tảng đá kia, chui vào trong cơ thể, hướng các cơ quan bộ phận trong cơ thể tán đi, luồng khí tới rất nhanh rất mạnh, khiến lục phủ ngũ tạng của Ngụy Thời thiếu chút nữa đông lại, có ảo giác cả người biến thành khối băng âm hàn.

Ngụy Hân vẫn luôn cầm lấy tay anh, kéo Ngụy Thời lui về phía sau.

Ngón tay Ngụy Thời rời thoát khỏi tảng đá kia, cảm giác vừa rồi thật giống như điện giật, muốn rút cũng rút không ra, may là Ngụy Hân đi theo bên người, Ngụy Thời âm thầm cảm thấy may mắn, nguy hiểm nơi này quả nhiên không giống những nơi khác.

Ngụy Thời lấy những thứ đã chuẩn bị tốt từ trong ba lô ra, hiện tại thứ quan trọng nhất trên tay anh là tín vật Ẩn môn, cây gỗ tật lê mà Từ lão tam giao cho anh, còn có một ít đồ linh tinh này nọ, lúc Từ lão tam giao mấy thứ này cho Ngụy Thời, còn đau lòng vạn phần gào rằng anh đã dọn sạch nhà mình, sau này Ngụy Thời nhất định phải trả lại.

Ngụy Thời đối với cái này từ chối cho ý kiến.

Anh trả mới là lạ.

Ngụy Thời cười hì hì cầm đồ trên tay, nhìn từng cái từng cái, đều là thứ tốt.

Anh lấy ra một cái đồng hồ cát, nhìn thời gian một chút.

Âm khí nơi này rất nặng, mấy thứ có thể hiển thị thời gian như đồng hồ di động này nọ đều không dùng được, chỉ có thể mấy đồ nguyên thủy mà thôi. Anh và sáu người khác đã quyết định xong thời gian ra tay, từ giờ đến lúc ấy còn dư một chút thời gian, Ngụy Thời phải lợi dụng khoảng thời gian này để chuẩn bị mọi thứ cho tốt, thời điểm tới liền lập tức làm phép, nếu như có chuyện gì đó xảy ra làm chậm trễ, hoặc là bị gì đó phá ngang, vậy sẽ phiền phức lớn, cho nên ngoại trừ đồng hồ cát dùng để xác định thời gian trên tay này ra, còn có một xấp bùa, dùng để liên lạc, trên lá bùa cũng không có tin tức cặn kẽ gì, chỉ có một câu đơn giản như mọi sự đã chuẩn bị xong, hoặc là không có vấn đề.

Nhưng mà, đó cũng bởi vì bảy người hoặc quỷ này đều có đạo hạnh cao thâm tương đương nhau mới có thể làm được.

Người bình thường, lá bùa vĩnh viễn vẫn là lá bùa, cho dù lá bùa có xảy ra biến hóa, bọn họ cũng không biết nguyên nhân gây ra biến hóa này là gì.

Trước tiên Ngụy Thời đào năm cái hố bên ngoài bảy tảng đá kia, chôn năm lá bùa xuống, mỗi cái một hố, đồng thời, còn lấy ra bảy bảy bốn mươi chín đồng tiền cổ đã cúng tại chùa hơn năm mươi năm, quăng ra bảy phương, tiền cổ xoay vòng trên không trung, rơi xuống trên mặt đất sắp thành một Thất Tinh trận thật lớn, trận pháp này là mượn sức mạnh của thất tinh bắc đẩu trên trời, phá tà khư vọng.

Hai trận pháp quan trọng được bố trí xong, Ngụy Thời còn chưa thỏa mãn, lại lấy ra chín tấm thẻ gỗ đen kịt, bố thành cửu cung trận, chín tấm thẻ gỗ này khắc từ gỗ cây dương ngàn năm, gỗ cây dương trời sinh thuộc loại gỗ thuần dương, có thể khắc quỷ trừ tà, định hồn an phách, sau khi sắp thành cửu cung trận, uy lực càng tăng gấp bội.

Ngụy Thời vừa lòng mà nhìn ba tầng trận pháp, vỗ vỗ bùn đất dính trên tay.

Trên thực tế những trận pháp này không phải là thứ quan trọng nhất dùng để phá mắt trận của “Ngũ hành thất sát trận”, quan trọng nhất là anh và Ngụy Hân, nhưng mà, bản tính Ngụy Thời chính là cực kỳ cẩn thận, nếu có thể đảm bảo nhiều hơn một chút, thì tại sao lại không làm chứ? Cho nên anh không hề cảm thấy áp lực mà cướp một đống đồ tốt từ Từ lão tam, lão Tiếu còn có bà Mai, chính là vì bày ra này ba trận pháp quan trọng này.

Kế tiếp, chính là chờ.

Chờ đến giờ.

Ngụy Thời chán chết, đi tới đi lui tại chỗ, nơi này có thứ gì chắn, gió thổi lại đây ngay cả dừng một chút cũng không có.

Hiện tại là ba tháng ba âm lịch, rét tháng ba.

Gió vẫn rất lạnh.

Ngụy Thời chà xát tay, luyên thuyên trò chuyện câu có câu không với Ngụy Hân.

Trọng tâm câu chuyện xoay quanh việc nên làm gì sau khi hóa giải nguyền rủa của Ngụy gia, vấn đề này được triển khai nhiệt liệt thảo luận, Ngụy Thời nghĩ có thể đi ra bên ngoài thì đi, nhìn một chút, bỏ lỡ non sông nước biếc cảnh đẹp thì có chút tiếc, Ngụy Hân thì sao cũng được, ý kiến của cậu rất đơn giản, Ngụy Thời đi đâu cậu theo đó, Ngụy Thời cảm thấy gân xanh nơi  thái dương mình nhảy múa, nửa ngày nói không ra lời.

Ngay lúc hai người nói chuyện, cách đó không, phía sau căn nhà đổ nát, đột nhiên truyền đến thanh âm xột xột xoạt xoạt, Ngụy Thời lập tức quay đầu, cảnh giác nhìn về hướng đó, vài bóng dáng lảo đảo từ sau nhà bước ra, đều là phụ nữ, đi tuốt ở đằng trước là một bà lão, một đầu tóc bạc, rối bù, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn, còn có vài lỗ máu đỏ đen, bà dùng ánh mắt hung tợn nhìn Ngụy Thời, miệng phát ra tiếng cười ha hả cổ quái.

Ban đầu Ngụy Thời còn chưa nhận ra, chỉ cảm thấy bà lão này cho anh cảm giác có chút quen thuộc.

Sau khi suy nghĩ một chút mới mãnh liệt nhớ ra, đây không phải là mẹ của Trương Anh Phương sao? Trong thôn ở Động Thành có một bà lão, kỳ quái là, mệnh của bà với con gái bà đều cực kỳ bi thảm, chỉ có thể nói người đáng trách có lẽ có chỗ đáng thương.

Trương Anh Phương lấy quỷ dưỡng hồn, hại người hại mình, nhưng mà bản tính cô không ác, chỉ là bị người lợi dụng, mà lúc ấy, Ngụy Thời đã biết thuật chú ngự quỷ mà cô dùng kia, là một loại tà thuật hại người, nhưng Trương Anh Phương sinh sống tại thôn nhỏ chỉ có mỗi đàn bà con gái, cho dù các cô tạm thời không dùng được, các cô cũng biết có một loại chú ngự quỷ như thế, lúc gặp phải chuyện, các cô đều có thể nhớ tới cái ngự quỷ chú này.

Lúc bà Trương đột nhiên xuất hiện trước mắt, Ngụy Thời biết, sự tình có chút không ổn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status