Dụ tình: Lời mời của boss thần bí

Chương 100: Sự thật phơi bày


Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu nhìn Lạc Tranh hồi lâu, dường như bị thái độ kiên quyết của nàng làm cho kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng, rất ít người có thể chủ động gánh lấy sai lầm trong quá khứ, nhất là phụ nữ, chủ động nhận sai thì lại càng hiếm.

Một lúc sau, hắn đứng thẳng thẳng người lên, ánh mắt dời về phía Liệt ở trong phòng sưởi nắng, giọng nói trầm thấp lại chậm rãi vang lên, "Liệt cùng tôi là thành viên trong cùng gia tộc, đều là hậu duệ của dòng dõi vương thất Louis. Nhưng tên của nó chỉ có một chữ Liệt mà thôi, là em của tôi, tuy chỉ thuộc chi thứ nhưng tình cảm giữa hai anh em luôn rất tốt."

Thắc mắc của Lạc Tranh rốt cuộc cũng được xác nhận. Thì ra, hai người họ thật sự là anh em. Nghe chính miệng hắn thừa nhận điều này, nàng đã hiểu vì sao ánh mắt Louis Thương Nghiêu nhìn Liệt lại đầy yêu thương như vậy. Bởi vì tuổi tác chênh lệch cũng khá cho nên Louis Thương Nghiêu đối với Liệt mà nói ngoại trừ tình anh em, còn có một chút là sự yêu thương của trưởng bối. Dù sao trong mắt hắn, Liệt vẫn như một đứa trẻ. Có lẽ, Louis Thương Nghiêu thuộc dòng chính kế thừa vương vị của Louis 14. Đây cũng là lần đầu tiên hắn công khai thừa nhận thân phận vương thất trước mặt nàng như vậy.

"Người trong gia tộc Louis cũng không ít, nhưng Liệt bởi vì ít tuổi, nên được các vị trưởng bối rất yêu thương. Có lẽ những người được hưởng quá nhiều sự sủng ái sẽ rất dễ phạm phải những sai lầm." Louis Thương Nghiêu than nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ cô đơn.

Lạc Tranh hiểu rõ điều này, nhưng mà có lẽ Liệt chỉ là hơi nổi loạn phá phách một chút chứ so với đám con nhà giàu thác loạn kia vẫn còn kém xa. Điểm này, có thể dễ dàng nhận ra được từ trong ánh mắt hắn.

Louis Thương Nghiêu chậm rãi nói tiếp, đem chân tướng sự việc bốn năm trước hoàn toàn phơi bày.

Liệt, chính xác phải gọi là Louis Liệt, là đứa em mà Louis Thương Nghiêu yêu thương nhất. Bởi vì trong gia tộc Louis, tuổi của cậu ta còn rất nhỏ nên đa phần các trưởng bối đều khá dung túng, ngay cả Louis Thương Nghiêu vốn mang trong mình huyết thống trực hệ cao quý cũng vô cùng thương yêu cậu ta.

Nhưng có lẽ cũng do khoảng cách tuổi tác, cho nên cảm xúc giữa lớp trưởng bối và hậu bối cũng có sự khác biệt nhất định. Bởi là con cháu dòng dõi vương thất, cho nên các mối quan hệ của Liệt cũng đều là với đám con cháu của các gia đình danh giá. Bốn gã thiếu niên kia cũng thuộc những gia đình giàu có. Ở thời điểm đó, Liệt có mấy lần đi chơi chung với chúng khá vui vẻ.

Bất quá Liệt cũng chỉ dừng lại ở việc ra ngoài chơi với chúng vài lần mà thôi, điều đó không có nghĩa là thân phận địa vị của Liệt với bọn chúng là như nhau.

Tướng mạo của Liệt cực kỳ tuấn tú, đep tựa vị thần trong thần thoại Hy Lạp, cử chỉ cũng vô cùng tao nhã khiến cho những cô gái nhìn thấy cậu ta đều không thể không ngưỡng mộ.

Liệt cũng không bao giờ cự tuyệt những cô gái nhiệt tình, mà những cô gái ở bên ngoài kia thực sự đều rất nhiệt tình. Cho dù ở ngoài, Liệt vẫn dấu kín thân phận của mình, nhưng chỉ riêng tướng mạo cậu ta đã đủ khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt.

Năm mười bốn tuổi, Liệt đã cùng với mấy cô gái phát sinh quan hệ. Có thể nói, cậu ta thừa hưởng bản tính phong lưu của người trong dòng tộc Louis, mà với tướng mạo cậu ta, không muốn phong lưu xem ra cũng khó.

Nhưng mà, phong lưu không có nghĩa là hạ lưu, về điểm này Liệt luôn khống chế bản thân rất tốt. Cậu ta cùng với mấy cô gái phát sinh quan hệ nam nữ đều là hai bên tình nguyện, cậu ta sẽ không bao giờ ép buộc phụ nữ quan hệ với mình, đây chính là điểm bất đồng giữa Liệt và bốn tên thiếu niên kia.

Bốn năm trước, Liệt mười tám tuổi, bốn gã kia tên lớn nhất mười chín tuổi, còn lại đều mười bảy tuổi. Có một lần, bọn chúng tìm Liệt nói có chuyện rất thú vị và mời Liệt cùng tham gia.

Liệt cũng không biết là chuyện gì, đi theo bọn chúng đến một nơi. Đó không phải khu nhà giàu mà là một khu nhà của những người bình dân, nơi mà bình thường bọn họ không bao giờ đặt chân tới.

Đang lúc Liệt cảm thấy rất nhàm chán và muốn bỏ đi thì tên lớn nhất trong bọn kéo cậu ta lại, nở nụ cười xấu xa chỉ vào một cô gái cách đó không xa, còn hỏi Liệt cảm thấy thế nào.

Liệt chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, cô gái kia chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng trên gương mặt non nớt của cô đã hiện ra những đường nét của một mỹ nhân. Nhưng mà, vóc dáng của cô gái thực sự rất bắt mắt, dáng vẻ thiếu nữ bắt đầu trổ mã thực sự lung linh, lại thêm cô gái là người phương Đông, đối với mấy gã thiếu niên nhà giàu kia đã đủ lực hấp dẫn rồi.

Đối với mấy người đẹp tóc vàng, bọn họ đều đã chơi đùa không ít, tuy rằng ở trên giường, mấy cô tóc vàng này rất lớn mật và nóng bỏng, nhưng lại khiến bọn họ dần mất đi cảm giác chinh phục.

Liệt có chút không rõ bọn họ muốn làm gì, chạy cả quãng đường xa ngàn dặm tới đây chỉ để ngắm một cô gái hay sao? Gã lớn tuổi nhất trong số liền giải thích với Liệt rằng cô gái kia làm thêm trong ngôi trường quý tộc của bọn họ, tướng mạo xuất chúng cùng khí chất thần bí phương Đông của cô đủ khiến cho rất nhiều người chú ý. Bọn chúng cũng vậy, trước giờ đều muốn theo đuổi cảm giác kích thích, lần này cũng không ngoại lệ.

Bọn chúng đối với cô gái nảy sinh lòng tham, phải nói là khát vọng chiếm hữu của đàn ông đối với thân thể phụ nữ thì chính xác hơn. Mấy gã thiếu niên kia cười dâm đãng nói với Liệt sẽ đem cô gái bắt nhốt vào một gian nhà trống, tận tình hưởng thụ một đêm.

Liệt quả thực bị ý tưởng điên cuồng của bọn chúng làm cho bất ngờ, tuy cậu ta không phải là thuần khiết gì cho cam nhưng cũng hiểu rõ quan hệ nam nữ đều phải hai bên tình nguyện mới có kết quả tốt đẹp, loại chuyện cường bạo như vậy thực không khác gì cầm thú.

Liệt bày tỏ ý phản đối, đương nhiên không muốn tham dự mấy việc kiểu này.

Gã lớn tuổi nhất liền lên tiếng giễu cợt Liệt, ba gã còn lại cũng không thèm ngó ngàng gì đến cậu ta, dường như cảm thấy cậu ta cư xử như vậy không giống đàn ông. Hơn nữa, bọn chúng còn khoe khoang đã lần lượt cưỡng bức cô gái, tư vị của cô quả thực vô cùng mê người.

Thân thể phụ nữ phương Đông và phương Tây vốn không giống nhau. Thiếu nữ phương Đông luôn mang khí chất thầm lặng, lịch sự, tao nhã cùng mùi hương mê người. Bọn chúng thích cảm giác khi tiến vào cơ thể cô gái, thân thể nhỏ bé trong chớp mắt run lên, cùng với tiếng hét đầy kinh hãi khiến bọn chúng đều cảm thấy điên cuồng.

Liệt thật khó để chấp nhận mấy kẻ mà mình vẫn xem là bạn này. Từ trong ánh mắt bọn chúng, Liệt cảm nhận được sự thèm thuồng đối với thân thể cô gái kia. Liệt rất không đồng ý việc làm như vậy nên đương nhiên cũng không tham gia loại chuyện đó. Nhưng mà sở dĩ Liệt yên tâm rời đi như vậy bởi vì cậu ta tin rằng mấy tên kia đang nói láo.

Bọn chúng đều là người có thân phận, muốn người phụ nữ thế nào mà chẳng có, đối với chuyện đi cưỡng bức một cô gái, trong mắt Liệt thực sự là chuyện rất buồn cười. Cậu ta cảm thấy mấy gã kia chẳng qua là khua môi múa mép cho đã cơn ghiền mà thôi, sao có thể phá vỡ ranh giới đạo đức cuối cùng?

Nhưng cái mà Liệt không ngờ nhất chính là, chỉ mấy ngày sau, mấy gã kia liền đưa cho Liệt một cuộn băng ghi hình, còn thần bí nói cho cậu ta biết, sau khi xem xong nhất định sẽ yêu thích trò chơi này…

Liệt cũng cảm thấy rất nghi hoặc, lúc ngồi trong xe liền mở cuộn băng ra xem, ngay từ những đoạn đầu tiên đã thực sự bị sốc, mà bốn tên thiếu niên kia thì cười rất thoải mái, giống như vừa làm xong một chuyện rất đắc ý vậy.

Liệt tuyệt đối không ngờ tới bọn chúng thật sự cưỡng bức cô gái kia. Không, phải nói là liên tục cưỡng bức cô gái mới đúng. Cậu ta nhìn thấy cô gái hết lần này tới lần khác bị bọn chúng chà đạp, còn bị ghi hình toàn bộ.

Gã lớn nhất trong bọn cũng không hề thấy lo sợ, mà ba gã kia cũng vậy. Bọn chúng cho rằng dù có quay lại toàn cảnh cũng chẳng có gì đáng sợ. Cô gái kia chỉ là con của một gia đình bình thường, sao có thể dám kiện bọn chúng. Cho dù dám kiện, cũng chẳng có luật sư nào lớn gan dám nhận vụ này, cho nên, chúng lại tiếp tục cưỡng bức cô gái lúc này đã ngất xỉu.

Liệt thực sự không thể chấp nhận nổi chuyện này, nét mặt cũng thể hiện rõ sự chán ghét.

Bốn gã kia liền cười nhạo cậu ta, còn để lại cuộn băng ở chỗ cậu, nói là để cậu ta xem rồi học tập. Phụ nữ chủ động quá cũng không có gì thú vị, nên bọn chúng hy vọng Liệt có thể tham gia vào trò chơi này.

Liệt cũng không cự tuyệt. Sở dĩ cậu ta không cự tuyệt là bởi vì không muốn bọn chúng ngày ngày đến quấy rầy. Liệt xuất thân dòng dõi vương thất, đương nhiên trong người cũng mang khí chất cao quý, không muốn dính vào mấy chuyện lôi thôi. Xem cuộn băng kia, Liệt cũng không nghĩ tới chuyện vì cô gái kia mà duy trì chính nghĩa. Cậu ta nghĩ, cái gì đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, mà căn bản cậu ta cũng không chú ý đến những đau khổ mà cô gái kia phải chịu đựng.

Về phần cuộn băng, Liệt cũng không buồn để ý, tiện tay ném vào một ngăn để đồ trong xe mà thôi…

Nói đến đây, Louis Thương Nghiêu khẽ hít sâu một hơi, suốt cả quá trình, giọng nói của hắn đều trầm trầm, giống như rất bình tĩnh nhưng Lạc Tranh có thể nhận ra cảm xúc đang dồn nén trong đó. Nàng biết rõ, lúc hắn kể lại sự việc này tâm trạng cũng không được tốt cho lắm.

Nghe đến đây, rốt cuộc Lạc Tranh cũng hiểu được phần nào nguyên do mọi chuyện.

Thì ra, từ đầu tới cuối, Liệt chỉ là người ngoài cuộc. Cậu ta theo bốn gã thiếu niên kia đi xem mặt cô gái, rồi lại giữ cuộn băng kia mà thôi.

Nhưng mà…

"Tôi vẫn không hiểu, dựa theo tình hình lúc đó, Liệt thật sự vô tội, vậy sao cậu ấy lại thành ra thế này?" Lạc Tranh thực nghĩ không ra nguyên nhân. Cả quá trình khởi kiện có thể nói là không hề liên quan tới nàng, vậy lẽ nào việc tiếp nhận vụ án của cô gái kia lại liên quan đến nàng.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu dừng lại trên gương mặt Lạc Tranh, bàn tay vươn ra, bóp chặt lấy cằm nàng. "Đều là vì cô! Nếu như lúc đó không phải cô dùng thủ đoạn lấy đi cuộn băng đó, đem nó trở thành bằng chứng thì Liệt sẽ không biến thành bộ dạng như ngày hôm nay."

Giọng nói của hắn đột ngột chuyển lạnh băng, "Lạc Tranh à Lạc Tranh, cô quả thật đúng là không sợ trời không sợ đất, cái vụ kiện đó mà cô cũng dám nhận."

Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi cằm dâng lên một hồi đau đớn cực độ. Có thể thấy trong lòng Louis Thương Nghiêu đang hận tới cỡ nào.

Nàng khẽ chau mày, cố nén cảm giác đau nhức từ cằm truyền tới, khẽ nói, "Tôi là luật sư, bốn gã thiếu niên kia có tội là sự thật, tôi không thấy việc nhận vụ kiện đó có vấn đề gì?"

Nhớ lại lúc đó, nàng thực sự lo lắng cho Ôn Húc Khiên. Bởi vì lúc ấy, Ôn Húc Khiên cũng chỉ là một luật sư chưa mấy tên tuổi. Nếu có thể giành được thắng lợi trong một vụ án lớn, đối với danh tiếng của hắn cực kỳ có tác dụng. Nhưng mà, nàng lúc đó cũng đã tra xét qua tài liệu về gia thế của bốn gã thiếu niên kia, chúng đều là con cái gia đình danh giá, nếu muốn thắng được vụ kiện này, ngoài việc phải cực kỳ can đảm, còn phải có chứng cứ xác thực nhất.

Lúc ấy, thật sự may mắn có đoạn video kia, nếu không, bốn gã thiếu niên đó sẽ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Thế nên, cho tới bây giờ, nàng vẫn không hề hối hận vì đã giúp cô gái kia chiến thắng trong vụ kiện.

"Vậy sao?" Louis Thương Nghiêu nghe vậy cười lạnh, "Cô lúc ấy thật sự là đề cao chính nghĩa sao? Thật thế sao?"

Một câu hỏi đầy ý mỉa mai khiến Lạc Tranh cảm thấy vô cùng lúng túng. Nàng thừa nhận, lúc đó nàng có tư tâm, đều là vì Ôn Húc Khiên.

"Liệt vẫn luôn là người ngoài cuộc, chỉ vì cầm cuộn băng chết tiệt kia, rồi sau đó lại rơi vào tay cô. Cô không phải vẫn thông minh lắm sao? Sao không nghĩ tới việc sẽ khiến cho người vô tội bị tổn thương nặng nề như vậy?" Bàn tay Louis Thương Nghiêu lại tăng thêm lực, bất ngờ bóp chặt lấy gáy nàng, ánh mắt bắn ra tia lạnh băng sắc như dao.

Đáy mắt Lạc Tranh tràn ngập sự kinh hãi.

"Lúc cô đem bốn gã thiếu niên đó thành công kết tội trước toà cũng là lúc Liệt gặp phải tổn thương lớn nhất." Louis Thương Nghiêu hung dữ nhìn nàng, "Bọn chúng cho rằng cuộn băng kia là do Liệt đưa lên trình toà, đem bọn chúng bán đứng cho nên khi chúng được người nhà bảo lãnh ra ngoài, không hề nghĩ đến việc tránh đi mà chỉ tràn ngập ý nghĩ trả thù hướng về Liệt."

"Cái gì?" Lạc Tranh thực bị kinh hoàng.

Nàng thật sự nhớ rõ bốn gã thiếu niên kia đúng là được bảo lãnh ra ngoài. Luật pháp cũng có phần tình cảm, cho dù kẻ phạm tội cũng có nhân quyền. Chỉ là không ngờ khoảng thời gian bị quản chế đó chúng lại đem hận thù trút lên người Liệt.

Louis Thương Nghiêu đương nhiên nhìn ra nghi vấn trong mắt nàng, hạ tay xuống, tiếp tục nói.

Bốn năm trước, khi mấy gã thiếu niên kia biết được kết cục của mình đương nhiên rất tức giận, chúng cho rằng Liệt đã bán đứng chúng cho nên đem tất cả oán hận đổ lên người Liệt.

Đối với cuộn băng ghi hình kia, người nhà của mấy gã thiếu niên đó cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng cũng không nhẫn tâm bỏ rơi con mình cho nên bọn họ đều nghĩ cách để làm giảm nhẹ hình phạt. Nhưng mấy gã kia tuổi trẻ nóng nảy, đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, bọn chúng cho rằng cuộc đời đã bị huỷ trong tay Liệt cho nên cũng muốn huỷ hoại cuộc đời cậu ta để trả thù.

Vì vậy, bọn chúng lén lút thuê một lũ côn đồ, loại vì tiền có thể bất chấp tất cả. Bọn chúng nghĩ rất đơn giản, chính là muốn Liệt chết, hoặc tàn phế để cả đời này phải sống trong đau khổ.

Kết quả, lũ côn đồ nhận được tiền liền lập tức hành động. Vào một đêm, bọn chúng cản xe Liệt lại và trong khoảnh khắc đó vận mệnh bi thảm đã đến…

Suốt quá trình kể lại câu chuyện Louis Thương Nghiêu vẫn rất gắng nhẫn nhịn. Lạc Tranh nhận thấy lúc nói đến đây, các đốt ngón tay của hắn cơ hồ trắng bệch đi.

Nàng vô thức nhìn về phía Liệt ở trong phòng sưởi nắng, cậu ta nhìn an tĩnh như vậy, một chút cũng không ai ngờ là đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp. Nói như vậy, bốn năm trước mấy gã kia ôm hận trong lòng, dùng tiền thuê lưu manh tới lấy mạng Liệt.

Nhưng…

Lạc Tranh lại có chút không hiểu, theo những lời Louis Thương Nghiêu nói, đêm đó mấy tên côn đồ cùng vây xe của Liệt, cho dù Liệt dũng mãnh cỡ nào cũng không thể đấu lại được nhiều tên lưu manh như vậy, Dưới tình huống đó, dù trốn thoát cũng sẽ bị thương. Nhưng tại sao hiện giờ cậu ta lại ở bộ dạng này?

Ánh mắt lạnh băng của Louis Thương Nghiêu lại nhìn thẳng vào Lạc Tranh.

"Mấy tên côn đồ đó đã vây lấy xe của Liệt, hơn nữa còn đập cái xe đến nát bấy. Không chỉ như vậy, chúng còn đem người trong xe đã hôn mê mất tỉnh đâm thêm bảy, tám nhát dao. Mỗi một nhát đều vào những chỗ trí mạng, rồi sau đó, bọn chúng đem thi thể ném xuống biển." Nói đến đây, ánh mắt hắn hiện lên một tia đau đớn cực độ, "Đến tối hôm sau, cảnh sát mới vớt được thi thể lên…"

Lạc Tranh nghe xong mấy lời này bất giác trừng lớn hai mắt.

Cái…cái gì?

Nàng không có nghe lầm chứ? Những tên sát thủ kia đâm Liệt bảy, tám nhát dao, hơn nữa còn ném cậu ta xuống biển? Quan trọng hơn là Louis Thương Nghiêu lại nhắc tới hai từ "thi thể"?

"Chuyện này…" Lạc Tranh thực khó có thể tưởng tượng nổi. Đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu rồi lại quay đầu nhìn về phía Liệt trong phòng sưởi nắng, cậu ta vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích. Bàn tay chỉ về hướng cậu ta của nàng bất giác run rẩy.

"Rốt cục là thế nào? Làm sao có thể? Chuyện này…"

Câu chuyện vừa rồi thực khiến nàng hoàn toàn khiếp sợ.

Nhìn khung cảnh trước mặt, nàng đột nhiên nghĩ tới một ý nghĩ thật đáng sợ. Có lẽ nàng vừa rồi nhìn lầm chăng? Cậu thanh niên trong căn phòng kia căn bản không hề quay đầu lại, cũng không có ngước mắt lên, cũng không nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, chỉ là ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích…

Ngồi ở đó là người hay sao? Hay chỉ là thi thể mà thôi?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Lạc Tranh trở nên tái nhợt, cảm thấy như máu trong người đang chảy ngược, nàng có thể cảm giác được toàn thân như đang đông cứng lại, lạnh băng, thậm chí trái tim cũng bắt đầu đập một cách điên cuồng. Đây đều là biểu hiện của sự kinh hãi tột độ.

Lạc Tranh vô thức nhìn về phía cậu thanh niên trong căn phòng sưởi nắng kia, trời ạ…Càng nhìn càng giống! Cậu ta không hề nhúc nhích hệt như một cái thi thể vậy, ngay cả da thịt cũng trắng một cách không bình thường…

Lạc Tranh nuốt nước miếng một cách khó nhọc, trái tim vẫn đang điên cuồng đập loạn. Nàng vốn không tin có quỷ hay hồn ma tồn tại, cũng sẽ không tin người mình đang nhìn thấy kia là hồn ma của Liệt. Nàng ngược lại tin rằng đó là thi thể của Liệt, là dùng một loại chất đặc biệt nào đó để bảo quản. Xét theo sự yêu thương mà Louis Thương Nghiêu dành cho em mình, nói không chừng hắn thực sự có thể làm ra chuyện như vậy. Người đàn ông này, có gì mà hắn không làm được đây?

Bộ dạng kinh hãi của nàng hoàn toàn rơi vào trong mắt Louis Thương Nghiêu, chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, chỉ đi đến ngăn kéo ở chiếc bàn trong phòng làm việc, lấy ra một cuốn album ảnh, ném lên mặt bàn.

Lạc Tranh nghi hoặc tiến lên, trong đầu đột nhiên loé lên một ý niệm đầy táo bạo trong chớp mắt.

Cầm lấy cuốn album, ngón tay mảnh khảnh lật giở trang đầu tiên, bức ảnh đó đã khiến nàng đủ kinh hãi.

Trời ạ…đây là… giọng của nàng có chút run rẩy, không thể tin được khi nhìn thấy tấm ảnh này.

Nàng lại nhanh chóng lật mấy trang phía sau xem mấy lần, người trong hình quả thực khiến nàng thật sự bị sốc.

"Đó là Vũ, anh em sinh đôi với Liệt." Louis Thương Nghiêu cất giọng lạnh lùng hệt sứ giả địa ngục giải đáp thắc mắc của nàng.

"Hai đứa nó lớn lên giống nhau như đúc, ngay cả tính tình, sở thích cũng giống hệt nhau."

Ý nghĩ vừa mới thoáng hiện trong đầu Lạc Tranh rất cục cũng được xác nhận, nàng hít sâu một hơi, không thể tin nổi nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, chẳng hề quan tâm đến sự lạnh lùng trong lời nói của hắn, "Chẳng lẽ người bị tấn công là…"

"Là Vũ!" Đáy mắt Louis Thương Nghiêu ngập tràn sự đau xót, "Vũ thay Liệt hứng những nhát dao đó, còn bị bọn chúng ném xuống biển."

Lạc Tranh thật sự cảm thấy nghẹt thở, cổ họng như thể bị ai bóp chặt, càng lúc hô hấp càng khó khăn.

"Sao lại…có thể như vậy?" Thanh âm của nàng lúc này đã trở nên vô lực.

"Đêm đó có một buổi giao tế của giới kinh doanh, Liệt vì cảm thấy khó chịu nên không tham gia. Chỉ có Vũ đi, hơn nữa còn lái xe của Liệt đi. Ai ngờ, trên đường về gặp phải đám sát thủ kia, chúng tưởng nhầm Vũ là Liệt nên ra tay giết hại." Nói đến đây, hàm răng Louis Thương Nghiêu nghiến chặt lại, không khó nhận ra, hắn đối với những kẻ kia căm thù tới tận xương tuỷ.

Lạc Tranh khẽ run rẩy, thì ra…người em sinh đôi của Liệt đã trở thành người thế mạng.

"Có lẽ giữa anh em sinh đôi vốn thật sự tồn tại cái gọi là tâm linh tương thông. Lúc Vũ xảy ra chuyện, thân thể của Liệt cũng rất khó chịu, Lúc Vũ bị đâm, Liệt liên tục la hét đầy đau đớn, hơn nữa hô hấp cũng rất khó khăn, không ngờ đó là lúc Vũ ngộ hại…" Giọng nói của Louis Thương Nghiêu vang lên ngập tràn sự u ám.

Lạc Tranh dường như nghe được chuyện đáng sợ nhất trên đời. Nàng cho tới giờ không thể ngờ được lại xảy ra những chuyện như vậy. Lại cúi nhìn cuốn album ảnh, từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, từ khi lọt lòng tới năm mười tám tuổi, hai mỹ thiếu niên này dường như rất thích ở chung một chỗ, cùng chụp hình, các điệu bộ đều có, các khung cảnh đều có, cùng mặc đồ thể thao, lễ phục giống hệt nhau… Nhưng cho dù là mặc đồ gì, hai người họ đều duy trì một tư thế hệt như nhau, giống như người này là cái bóng của người kia vậy, từng cử chỉ điệu bộ không thể nhận ra chút khác biệt nào.

Nàng cũng đã gặp không ít cặp sinh đôi, nhưng giống nhau như đúc thế này có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy. Từ đầu tới cuối, Lạc Tranh thật không phân rõ bốn năm trước người nàng gặp là Liệt hay Vũ, nhưng theo lời Louis Thương Nghiêu, người đêm đó nàng nhìn thấy chính là Liệt giờ đang ngồi trong phòng sưởi nắng kia.

Trời ạ, hai người bọn họ thực sự quá giống nhau!

"Vũ sinh sau Liệt vài phút nên là em. Từ nhỏ tới lớn, Vũ luôn dính lấy Liệt, mà tình cảm giữa hai anh em cũng rất tốt. Hai đứa nó thích đua xe, tôi liền tặng cho chúng xe đua tốt nhất thế giới, mà ngay cả xe đua của chúng cũng trang trí giống hệt nhau. Kỹ thuật lái xe của hai đứa nó thật sự rất khá, thường xuyên tham gia cuộc đua công thức 1. Vũ so với Liệt sống khép kín hơn một chút, vì vậy để phối hợp với Vũ, trong các giải đấu lớn Liệt chưa từng muốn giành lấy thứ hạng, hai đứa nó chỉ là yêu thích cảm giác trên đường đua mà thôi." Louis Thương Nghiêu nhìn hai người thiếu niên trong ảnh, giọng nói trầm xuống.

Lạc Tranh lúc này mới chợt hiểu ra, nàng nhớ lại tình hình lúc Louis Thương Nghiêu đua xe hồi trước, thì ra hắn dùng loại cách thức này để tưởng niệm Vũ. Như vậy, chuỗi vòng hắn vuốt ve trên cổ tay nhất định là của Vũ.

Nghe đến đây, nàng cũng không khó để hiểu vì sao Liệt lại trở thành bộ dạng thế này. Em trai mình trở thành người thế mạng, hơn nữa còn là do mình, đối với Liệt mà nói đây là một sự đả kích trí mạng. Cảm giác tự trách này đè nặng trong lòng, ảnh hưởng đến tâm lý khiến Liệt biến thành bộ dạng như bây giờ.

Louis Thương Nghiêu một lần nữa đi về phía cửa sổ nhìn về phía phòng sưởi nắng.

"Vũ vẫn luôn thích một căn phòng tràn ngập cây xanh. Căn phòng đó vào lúc Vũ xảy ra chuyện vẫn chưa hoàn toàn xây xong. Khi Liệt biết Vũ vì mình mà bỏ mạng, nó bắt đầu im lặng, thậm chí không cho phép những công nhân xây dựng đến làm tiếp căn phòng này."

Lạc Tranh sững sờ, "Vậy căn phòng kia là…"

"Là Liệt đích thân xây!" Louis Thương Nghiêu trầm giọng nói, "Sau khi Vũ gặp chuyện, Liệt nhốt mình trong phòng, ngày đêm nghiên cứu thiết kế của phòng sưởi nắng. Rốt cục nó cũng làm được, đích thân xây dựng nên căn phòng đó. Một đứa trẻ còn chưa từng học qua kiến trúc lại có thể làm được chuyện đó khiến tôi thật sự khiếp sợ. Liệt là muốn dùng cách đó để tỏ lòng tưởng nhớ tới em trai mình."

Tim Lạc Tranh lúc này bất giác quặn lại vì đau đớn, một cảm giác đau nhức len vào từng tế bào, thấm vào trong mạch máu nhanh chóng lan khắp lục phủ ngũ tạng.

Nàng lẳng lặng nhìn về phía Liệt ở trong căn phòng sưởi nắng. Thì ra, năm đó lại phát sinh ra những chuyện như vậy. Nàng thực sự không ngờ tới hành động của mình lại vô tình dẫn tới một sự việc khủng khiếp đến thế.

Nếu như lúc đó Ôn Húc Khiên không tiếp nhận vụ kiện này, nếu như lúc đó nàng không giúp Ôn Húc Khiên tìm chứng cứ, nếu như sau khi nàng nhận thông tin từ Tề Lê rồi đi kiểm tra thêm chút ít…

Như vậy, Liệt sẽ không gặp nàng, cuộn băng video trong xe Liệt cũng không rơi vào tay nàng, Vũ cũng không biến thành người thế mạng, mà Liệt cũng không trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.

Quả thực, có quá nhiều cái nếu như…

Nếu như có thể, nàng nguyện lòng cho tới giờ không từng yêu Ôn Húc Khiên, cũng chưa từng gặp gỡ Louis Thương Nghiêu.

Nghe xong câu chuyện này, Lạc Tranh thật sự cảm thấy rất đau lòng bởi nàng vốn là người rất trọng tình trọng nghĩa. Nhưng nàng cũng thừa nhận, khi mới bước chân vào luật giới, nàng có dùng chút thủ đoạn kia, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Mà cũng nhờ vậy mới khiến nàng thuận lợi bước vào luật giới, không phải sao?

Một người trước khi đạt được thành công thì làm việc gì cũng đều là sai cả, nhưng cũng sẽ không bị coi thành hình mẫu. Nhưng một người nếu đã thành công, hết thảy việc họ làm sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý, trở thành hình mẫu của người khác. Cho nên, Lạc Tranh luôn nói với nhân viên của mình rằng…họ có thực sự muốn giúp đỡ người khác không? Nếu muốn vậy, trước hết phải tự bảo vệ bản thân mình trước đã. Chỉ có bảo vệ tốt bản thân mình mới có năng lực giúp đỡ người khác, như vậy mới có thể trở thành người hùng.

Nhưng mà, hôm nay nàng đã nhận thấy mình sai rồi sao?

Không, nàng không sai, nàng cho tới giờ đều không hề hối hận vì đã trợ giúp cô gái kia giành thắng lợi trong phiên toà. Bốn gã thiếu niên đó bị trừng phạt là hoàn toàn thích đáng. Mà lúc đó, nàng cũng đã thỉnh cầu quan toà phong toả tin tức mọi tin tức liên quan để giảm thiểu tổn thương ở mức thấp nhất đối với cô gái kia. Tuy vụ án đó nàng chỉ là trợ giúp cho Ôn Húc Khiên, nhưng bản thân nàng cũng nhận được không ít sự đe doạ bởi vì gia đình của bốn tên đó đều rất giàu có, đối với hành động của nàng đương nhiên sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.

Có thể chính vì vậy, lại càng khiến cho nàng quyết tâm phải chiến thắng trong phiên toà đó.

Nhưng mà, nàng cũng biết mình sai rồi. Sai ở chỗ, nàng căn bản không nghĩ tới sẽ có người vô tội bị dính vào vụ này. Lúc ấy, nàng vốn cho rằng, mấy gã thiếu niên kia đều là cá mè một lứa, tuy nói Liệt nhìn qua không giống như người bình thường, nhưng dù sao cũng là bạn với mấy tên đó, ít nhiều cậu ta cũng biết rõ nội tình.

Nàng chỉ là không ngờ tới bên trong lại có ẩn tình như vậy.

Nghĩ tới đây, ngón tay Lạc Tranh lại khẽ run lên. Về mặt pháp lý, nàng đúng, nhưng về mặt tình cảm, nàng đã sai rồi, là sai lầm nghiêm trọng.

Thẳm sâu trong lòng tràn ngập một cảm giác tự trách cùng một cảm giác tội lỗi, nàng phải làm thế nào mới có thể bù đắp được lỗi lầm này?

Rốt cục, nàng cũng hiểu được tại sao đôi khi ở trong mắt Louis Thương Nghiêu lại toát lên nét lạnh băng đầy hận thù. Đúng vậy, hắn cần phải hận. Từ đầu đến cuối, Liệt đều là người ngoài cuộc bị tổn hại, mà hắn cũng mất đi một đứa em trai yêu quý khác.

Làm sao bây giờ?

Phải làm sao cho tốt đây?

Một lúc lâu sau…

"Đây chính là nguyên nhân khiến anh hận tôi?" Lạc Tranh khó khăn lên tiếng.

Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm nàng, nhấn mạnh từng lời, "Cô, không có lý do nào để có thể tha thứ!"

Lạc Tranh gắt gao cắn môi, nét lạnh băng trong mắt hắn khiến lòng nàng thực sự đau đớn.

"Liệt cùng Vũ là hai đứa em trai mà tôi thương yêu nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể làm tổn thương chúng, bất luận kẻ nào cũng không được!" Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về phía phòng sưởi nắng, nhìn về phía Liệt, ánh mắt hắn ánh lên một sự kiên quyết cực điểm.

Lạc Tranh đột nhiên cảm thấy hít thở có chút khó nhọc, hô hấp cũng vì vậy mà thêm khó chịu. Một cảm giác khó tả thành lời tràn ngập trong lòng, nhìn theo bóng dáng lạnh lùng đầy cao ngạo của hắn, một dự cảm bất an lại tăng nhanh trong lòng nàng.

"Vậy bốn gã thiếu niên kia.."

"Có biết vì sao tôi mở sòng bạc ở Macau không?" Louis Thương Nghiêu không hề nhìn về phía nàng, chậm rãi lên tiếng.

Lạc Tranh không trả lời bởi nàng biết hắn sẽ nói tiếp.

Không phải chờ lâu, Louis Thương Nghiêu đương nhiên cũng muốn nói cho nàng biết hết thảy, giọng trầm trầm của hắn lại cất lên, "Cô từng tới sòng bạc của tôi, chẳng lẽ, không cảm thấy có chút gì quen mắt hay sao?"

Lạc Tranh sững sờ, trong đầu nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện, lúc này mới cảm thấy chấn động. Đúng vậy, sòng bạc nằm trong tay hắn hiện giờ chính là nơi mà bốn năm trước Tề Lê đưa nàng đến tìm Liệt.

Chẳng lẽ…

"Sòng bạc đó vốn là do gia đình của một trong bốn tên thiếu niên đó kinh doanh. Sau khi Vũ gặp chuyện không may, tôi đã phái người điều tra hết thảy nguyên do. Từ đó trở đi, tôi liền quyết định không buông tha cho bốn gia đình bọn chúng."

Lạc Tranh thực sự cảm thấy khó thở, xem tình hình này thì thấy, bốn năm nay, hắn đã hoàn thành việc trả thù bốn gia đình giàu có kia rồi. Nếu không, sao cách nói chuyện của hắn lại có thể nhẹ tênh như vậy.

Sòng bạc này năm đó thực sự rất nổi tiếng. Bốn năm trước, Lạc Tranh cũng có biết về gia cảnh của bọn chúng, trong đó gia đình một gã là kinh doanh sòng bạc. Nói như vậy, Louis Thương Nghiêu tham gia vào sòng bạc ở Macau chỉ là vì muốn báo thù cho Vũ.

"Nói như vậy, gia đình ba gã còn lại cũng không may mắn thoát được rồi." Nàng khẽ lên tiếng. Cho tới giờ, nàng chỉ có thể cố gắng tỉnh táo lại chút ít. Nếu đã như vậy, nếu hắn đã có sự chuẩn bị, nàng chỉ có thể quan sát sự thay đổi mà thuận theo nó thôi.

"Tập đoàn RM lúc trước cũng là sản nghiệp của một trong số chúng." Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, nụ cười đó giống như lưỡi dao găm sắc bén, khiến nàng cảm thấy hai mắt thật nhức nhối. "Công ty của gia đình bốn tên đó không chịu nổi một đòn, chỉ mới dạy dỗ chúng một chút, chúng đã bị doạ tới nỗi chắp tay xin nhường lại, chỉ cầu tôi có thể cho chúng một con đường sống. Cô nói xem, loại người đó làm sao có thể có chỗ đứng trên thương trường đây?" Đáy mắt Louis Thương Nghiêu toát lên ý mỉa mai, lại khẽ lắc đầu, "Ông trời cũng đã quá chiếu cố bọn chúng rồi, nhưng cũng không để cho bọn chúng được hưng thịnh lâu như vậy."

Đó là bởi vì bọn họ gặp phải anh!

Trong lòng Lạc Tranh không khỏi thầm nhủ câu này. Chắc chắn thủ đoạn của Louis Thương Nghiêu lúc đó vô cùng thâm độc, nếu không làm sao bốn công ty danh tiếng lẫy lừng kia lại bị doạ đến mức chắp tay nhường lại sản nghiệp? Nếu ngay cả tính mạng còn không giữ được, vậy giữ lấy lợi ích có nghĩa gì?

"Tôi nghĩ, anh không đơn giản chỉ là muốn chiếm lấy cơ nghiệp của họ như vậy?"

Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói, "Lợi ích? Tiền bạc? Những thứ này đối với tôi chỉ là một mớ những con số vô dụng mà thôi. Mạng của Vũ bọn chúng vĩnh viễn không bồi thường nổi!"

"Anh đã làm gì?" Lạc Tranh kinh hoàng cất tiếng hỏi.

"Vũ bất ngờ bỏ mạng, Liệt lại biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, tôi đương nhiên muốn bọn chúng phải đền mạng. Dùng tính mạng của gia đình bốn tên đó để tế linh hồn Vũ!" Giọng nói Louis Thương Nghiêu chuyển lạnh băng, ánh mắt cũng mang đầy hàn khí như thể bước ra từ thế giới băng giá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status