Đưa nhầm sói lên giường

Chương 45: Không phải tôi không thương em [ hồi 3 ]

Giọng nói người đàn ông yếu dần, thứ còn sót lại để người thiếu nữ cảm nhận có lẽ là sức nặng của cơ thể anh. Chẳng có một điều gì lóe lên, hầu hết nó đều rơi vào thể tĩnh lặng. Chỉ có thể nhìn thấy nhưng hoàn toàn không có cơ hội như trước.

Ở đâu trong cô cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo chảy trên vai mình, không phải là máu. Không phải là sự chậm rãi của dòng máu đặc, tựa như nước pha vào thứ vị đỏ thẫm ấy lăn xuống. Càng nghĩ càng đau, nghiền nát cả tâm can.

Lâu rồi cô chưa khóc thành tiếng, lâu rồi cô không cảm thấy lồng ngực đau đến mức chỉ muốn đấm thẳng vào vết thương ấy. Bàn tay cô trong khi ấy đã với lấy điện thoại nhưng người đàn ông đã dùng chút sức lực cuối cùng ném nó đi. Cô không nhớ anh ấy đã làm thế, bởi khi tiếng động nó va chạm với mặt sàn anh đã nói yêu cô.. Một lời yêu biệt ly.

Người đàn ông đó không muốn sống bên cô nữa sao? Không giữ chặt lấy cô nữa sao? Cô cảm thấy anh ấy đi đâu đó rất xa, thậm trí còn chẳng thể đẩy anh ra để tìm cách cứu chữa. Gần như cô hiểu được phần nào của từ biệt ly nên vẫn cố gắng lật anh sang. Ít nhất cô phải gọi cấp cứu, ít nhất phải để anh ấy sống. Nhiều nhất là cô đang tin vào phép màu.

Ít nhất cũng chỉ xin anh tỉnh dậy, không cần phải yêu cô, không cần gì hết. Chỉ cần bước trên một quãng đường để phía sau cô vẫn nhìn thấy bóng lưng cao ngạo ấy.

Cô có thể.. Chỉ đơn giản là không có anh, cuộc sống của cô sẽ là những chuỗi ngày im ắng.. Tự dày vò, rồi nhớ thương.

" Đợi em... Đừng nhắm mắt như vậy.. Anh ấy sẽ không bỏ tôi lại phải không? " Dương Hiểu Tình không ngừng run lên, lẩm bẩm với chính mình. Điện thoại không sáng trở lại cứ như một báo hiệu xấu, nó khiến cô gần như muốn hét lên.

Nhưng cho đến cuối cùng, cô vẫn đỡ người đàn ông ra khỏi căn phòng, đưa anh xuống phòng khách. Cô chỉ muốn hi vọng của mình nở rộ lên, ít nhất là một chút.

Chiếc xe dừng lại hiên ngang trước sân nhà, người đàn ông trong xe vẫn chậm rãi bước ra với hai người lạ mặt.

" Mẫn Lạc, đưa cô ta lên phòng. Tôn Dương giúp tôi chuẩn bị dụng cụ, phải cứu được anh ấy. " Gương mặt Lục Khương Thâm hiện dần ra trong màn đêm, hắn không màng đến sự lo sợ của người thiếu nữ chỉ nhanh chóng cho người kéo cô ra khỏi người đàn ông rồi đem anh đi. Thậm trí mọi ánh mắt để lại cho cô đều ẩn thù đem lo lắng.

Cơ thể Dương Hiểu Tình như bị hút hết sinh khí, cô mệt mỏi khuỵu xuống nhìn theo bóng họ đem người đàn ông đi. Bàn tay cố dồn hết sức chống cả thân xác đứng dậy, cô vội vã chạy theo anh, cô muốn ở bên anh ấy. Nhưng rất nhanh cô vấp ngã, đầu gồi, khuỷu tay đập xuống mặt sàn trở nên tê cứng nhưng vẫn cố gắng đứng dậy.

" Anh ấy như vậy là do cô gây ra, cô không thấy mình nhiều chuyện sao? Thế giới hết việc cho cô làm hả? Chỉ vì cái tên cô vang lên, anh ấy đã gục gã. Cô tồi lắm! " Âm thanh vang lên như một con dao chạm đến đáy tim, mọi câu từ đều được nhấn mạnh. Trái tim kẻ mở miệng cũng dần hạ xuống, tình thương của họ đều nồng nàn nhưng ở hai chiều phía khác nhau. Một kẻ lặng thầm hi sinh hết mình, còn một người tối ngày thầm trách hận kẻ mình yêu!

Thế giới chẳng công bằng, cuối cùng, suy cho ra nếu nói về tình nghĩa chị ấy hơn cô nhiều. Bởi đợi chờ, cho đi, lặng thầm thương đủ để nói về trái tim khô cằn ấy.

Chính cô hại kẻ mình muốn cứu? Nực cười. Cô hình như đau lắm, mỗi một từ cứ lấn át vào thương tâm, muốn kêu gào lên rồi lại rụt lại. Cuối cùng vẫn sai!

Mẫn Lạc ngồi xuống, đôi mắt đỏ khoe khẽ để giọt nước mắt trào ra. Cõi lòng như bị ẩn khất của dư vị đau thương mà túm lấy cổ áp ướm máu của Dương Hiểu Tình. " Tôi đã để lại anh ấy cho cô, đã làm tất cả mọi thứ. Bây giờ cô có thể đi ra khỏi đây được chứ? Cô may mắn nhiều rồi, mạng anh ấy cũng đã ngã vì cô. Giờ làm ơn ra khỏi nơi đây, rời khỏi đất nước này đi. "

Nước mắt Dương Hiểu Tình đã ngưng, cô nhìn thẳng vào ánh mắt mang đầy tâm hận. Cuối cùng chỉ biết cười cho số phận. " Nếu chị thương anh ấy, tôi cũng thương. Nếu chị bảo vệ được anh ấy, tôi cũng làm được. Chỉ là vị trí hai ta khác nhau. Tôi cũng đau, tôi cũng đã khóc, tôi đã phải chịu những thứ chị chưa trải qua. Chị dựa vào đâu mà đuổi tôi đi, chỉ trách trong anh ấy tôi đóng vai trò quan trọng hơn chị. "

Mẫn Lạc buông lỏng cổ áo Dương Hiểu Tình ra, khóe mắt chị trở nên sợ hãi khiến lệ cứ trào ra. " Cô làm sao hiểu được? Làm sao chứ? "

Người thiếu nữ cúi mặt xuống, cố nuốt chất lỏng tanh nồng trong khoang miệng xuống cổ họng. " Vậy chị hiểu được tôi chờ đợi năm chỉ để nhận tổn thương không? Khi tôi đứng dưới mưa chờ anh ấy, thì chị lại được anh ấy ôm lấy cùng nhau bước vào trong. Chị biết cái cảm giác ở bên nhau trong đêm trở thành thứ để thỏa mãn. Rất đau, rất hận nhưng vẫn thương. Chị có biết tôi chạy theo anh ấy, bỏ viện theo người đàn ông đó vì mai anh ấy rời đi rồi bị bỏ lại trước cổng nhà hẻo lánh. Cứ cho là anh ấy bận, tôi chờ, tôi chờ. Nhưng cuối cùng tôi bị anh ấy cưỡng bức. Tôi hận anh ta, nhưng tôi vẫn thương. Tôi thèm khát cảm giác nói chuyện bình thường như hai người. Nhưng không thể, mỗi khi mở miệng sẽ có chuyện gây tổn thương. Tôi cũng đau mà.. "

Dương Hiểu Tình kìm nén nước mắt, đôi mắt trở nên lạnh lẽo rồi gỡ tay Mẫn Lạc ra. " Xin lỗi nhưng tôi cũng không phải kẻ hạnh phúc, tôi cần anh ấy. Khi nào anh ấy đuổi tôi sẽ đi.. "

Bước chân vững dần cứ từng chút mà Dương Hiểu Tình quay về căn phòng đầy những hồi ức đen. Cô không rời đi đâu khác, chỉ khóa trái của rồi ngồi xuống giường. Máu của người đàn ông vẫn chưa khô, nó thấm dần xuống chiếc ga trắng thuần. Có cái gì đó cứ hiện lên, mọi thứ khóa lại như một bức tranh bi thương trầm lắng.

Mọi chuyện chìm vào một nơi sâu thẳm trong trái tim cô, nó mang tính sát thương cao. Không dám nghĩ đến nhưng cũng chẳng thể quên. Cô không biết điều gì mới xảy ra, chỉ mệt mỏi lịm dần đi. Không gian tối sầm, ảo ảnh cứ như có ai gọi tên cô. Không rõ hình, không rõ bóng ngưng nghe được tiếng cõi lòng.

Nay cô đau khác với mọi lần, mọi thứ đều cô đọng lại rồi vỡ òa. Thân xác bị căn bệnh làm trở nên cô rúm vào, trời đất không rõ. Chỉ nhớ mất gần hết mọi thứ. Cô bỗng nhớ anh ấy, chỉ muốn ngủ thật dài để tìm gặp một ảo ảnh hóa thực tại.

[... ]

Mùa hạ, năm hai mươi ba tuổi vẫn mang một hình bóng khó gần, trở thành hiện tượng mạng nhưng thiếu tình thương.

Dương Hiểu Tình lâu ngày trở về tòa thành của người đàn ông đã lâu không kể tên. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, vết máu đã được lau sạch. Căn phòng ám mùi tanh nồng nay đã thoáng mát nhận được ánh sáng ấm áp của mùa hạ.

Bỏ chiếc túi sách xuống giường, Dương Hiểu Tình chọn lấy một bộ đồ dễ chịu rồi bắt đầu quay ra dọn dẹp. Trước đây cô thường mỗi tháng sẽ đến một lần để dọn dẹp, nhưng qua một năm thì công việc cũng trở nên bận rộn. Việc học cao học cũng không để lại cho coi nhiều thời gian nên đã một năm rồi coi mới quay lại.

Đã trôi qua gần 2 năm sau khi cô tỉnh lại tại bệnh viện, mọi thứ vẫn đều theo một trình tự mà tiếp diễn. Hồi đầu tỉnh giấc cô cũng chỉ ngu ngơ tin lời mọi người. Một câu anh ấy chết rồi, cô cũng chỉ biết cười. Có khi bị nói nên kiểm tra về tâm lí nhưng khi xuất hiện cô vẫn ổn định. Không khóc, cũng hay cười. Để lại nửa năm, cô dùng tất cả mối quan hệ để tìm người đàn ông nhưng chỉ nhận được tấm hình bia mộ khắc cái tên đáng kính.

Mọi thứ ở đây vẫn vậy, cô không thay đổi thứ tự bất cứ thứ gì. Ở lại dọn dẹp nơi rộng lớn như này một tuần cô cũng rời đi. Không dám ôn lại kỉ niệm khi xưa dù chỉ là một chút. Có khi cô cười chào tạm biệt nơi đây, có khi cũng im ắng ra đi. Cả một tuần thậm trí cô không nói cười, chỉ chăm chú vào một việc. Cô lau dọn xong một tầng lại quay về phòng đóng cửa rồi thẫn thờ nghĩ về ngôi mộ phía sau tòa thành. Nơi đây bên trong hoàn mĩ, nhưng bên ngoài đã bị cỏ dại bao trùm.

Lòng cô vẫn tin anh chưa chết! Kể cả khi bố mẹ lớn tiếng đưa cô đi tìm bác sĩ tâm lí. Thì lòng cô vẫn tin, khi tỉnh dậy cô đâu thấy gì ngoài ngôi mộ.

Bọn họ lừa cô, ngôi mộ đó cô đào lên rồi.. Chẳng có gì, họ đem anh ấy giấu đi đâu rồi..

Rõ ràng là anh ấy bỏ cô lại, anh ấy trốn tránh cô!!

Mãi đến một ngày chẳng có một điều gì giải thích cho cô, trong căn phòng kín. Cô còn tìm được nhiều bức tranh do anh ấy đặt tay vẽ lên, mỗi một hình bóng ẩn đi sau đóa hướng dương héo đều có một người đàn ông chăm sóc cả vườn hoa còn lại. Giống như mỗi lần sức sống tàn đều có một nơi cho cô gái nghỉ chân, nhưng dần dần mỗi đóa hoa bé đi. Còn người thiếu nữ lớn dần. Và người đàn ông không còn.

Càng nhớ về nó cô càng khóa kín nỗi lòng.

Cả đời cô không phải vì không yêu thêm được ai, chỉ là chẳng muốn quên. Cô vẫn muốn hỏi người đàn ông đó rất nhiều, nhưng gần hai năm nay bản thân cô nguội lạnh chỉ thích đọc sách, gói mình trong hồi ức đau thương.

Lòng cô vẫn thương... Chỉ là vẫn nhớ họ!

Lại một tuần trôi qua trong chờ đợi, Dương Hiểu Tình rời khỏi tòa thành lạnh lẽo tìm đến căn hộ của Mạc Tuấn. Anh ấy vẫn ở lại đây, lần nào qua bên này cô cũng ghé vào đó nói chuyện phiếm. Có lẽ dễ gần gũi hơn vì chỉ mình anh ấy không nhắc đến Trần Mặc Cảnh và anh ấy cũng tin rằng người đàn ông đó chưa chết.

[... ]

Bệnh tình hiện tại của Dương Hiểu Tình đã khắc phục, cô cũng ít dùng chất kích thích lại. Mỗi lần buồn buồn, nhớ về người kia cô vẫn luôn dự phòng lại bao thuốc trong phòng.

Sự tĩnh lặng dần của cô khiến Mạc Tuấn rụi bỏ điếu thuốc rồi quay đi rót lấy một cốc nước ấm. " Em lại nhớ hắn à? Uống chút nước đi, trông em như cái xác không hồn thế cũng được tung hô là người đẹp không góc chết. Có mà không tâm. " Anh lên tiếng phàn nàn rồi đặt cốc nước về phía cô, ánh mắt cũng khó khăn nhìn bầu trời nắng rực bên ngoài.

Dương Hiểu Tình cũng uống lấy ngụm nước, độ ấm của nước giúp cổ họng cô không còn khô như hồi đầu. Cũng chỉ bỏ lại những suy nghĩ hồi đầu, cô quay ra nhìn người đàn ông đối diện. " Anh trong giới có nghe được gì không? Em gần đây chỉ thấy lạ một điểm, vùng đất này 1 năm rất yên ổn. Thi thoảng mới hỗn độn, tổ chức yếu gần như bị diệt hết. Chỉ nghe qua phía bắc có một người ẩn danh đang bị đặt ra làm mục tiêu để gây chiến. "

Mạc Tuấn khẽ nheo mày rồi ngồi thẳng dậy suy nghĩ một hồi. " Anh chỉ là sát thủ, việc này không rõ. Em vốn dĩ ở trong giới không phải rất rõ sao? Em nghĩ kẻ đó là Trần Mặc Cảnh sao?.. Không có khả năng, năm đó tổ chức của Trần gia sơ tán hết. Có mình ba em nổi danh, giờ em cũng lấn vào. Anh thực sự không rõ.. "

Đôi tay Dương Hiểu Tình đan vào nhau, vẻ mặt cũng trở nên thất vọng. " Em tìm nhiều nơi rồi, ở trên thế giới có nhiều ngóc ngách quá. Em tìm không hết, cuối cùng vẫn vô âm tính.. "

" Em vẫn hướng về một người thôi sao? Thế giới bạt ngàn như vậy, bỏ hắn ta đi. " Mạc Tuấn buộc miệng lên tiếng, cho đến khi dừng lại anh mới nhận ra mình đã đi nhầm hướng. Cuối cùng chỉ biết thở dài.

Dương Hiểu Tình khẽ cười. " Cả đời này có lẽ em sẽ tìm được anh ấy, nếu không phải ở trần gian thì địa ngục cũng cùng nhau bị trừng phạt. "

Trong một bài hát do chính người đàn ông đó sáng tác, được cất trong ngăn tủ làm việc. Người nhận được dán trên máy ghi âm không hề để rõ tên.

" Gửi em, cô gái mùa hướng dương úa tàn.. "

" Không phải tôi không thương em, tại thế giới bất an, số phận không thuận. Tôi muốn em sống một cuộc sống tầm thường, nơi đây khô cằn không đủ dinh dưỡng để khiến em nở rộ.. "
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status