Đừng kỳ thị giống loài

Chương 91


Lần đầu tiên xuất hiện ở trong sự kiện thế này, Phù Ly vừa xuống xe đã nghe thấy xung quanh không ngừng vang lên tiếng tách tách, nếu như cậu không phải là yêu quái có thiên phú dị bẩm, có lẽ cậu đã bị ánh sáng đèn flash chiếu không mở nổi mắt.

Trang Khanh quay đầu liếc mắt nhìn Phù Ly một cái, nghiêng người giúp Phù Ly che đi một nửa ánh sáng, đợi khi cậu thích ứng được với không khí hiện trường mới sóng vai đi cùng cậu trên thảm đỏ. Thảm đỏ này rất dài rất rộng, phía ngoài hai bên dải chắn, chật ních những phòng viên truyền thông trong ngoài nước, xa một chút nữa là những fan mua vé vào xem, bọn họ giơ cao tấm bảng đèn, tạo khí thế cho thần tượng của mình, thái độ còn thành kính hơn so với những con người tín thần phật mấy trăm năm trước.

Cho dù Phù Ly và Trang Khanh không phải là nhân vật trong giới giải trí, nhưng sự xuất hiện của bọn họ vẫn dẫn tới tiếng gào thét kinh diễm của các cô gái, nguyên nhân không phải gì khác, bởi vì tỉ lệ dáng người hai người quá đẹp, giống như tỉ lệ vàng, tướng mạo mỗi người một vẻ, nhất là khuôn mặt của Trang Khanh, đối với phái nữ mà nói, thực sự là đoạt mạng.

“Hai vị khách quý đang đi về phía chúng ta, là anh Trang Khanh chủ tịch Công ty TNHH Khoa học công nghệ sinh vật Trường Long, cùng với trợ lý đặc biệt của mình là anh Phù Ly.” MC cảm xúc dâng trào, giới thiệu khoản quyên góp xe và tiền lần này, tiếng chụp ảnh ở hiện trường càng nhiều thêm.

Quý ông thành công có tiền, đẹp trai, lại còn trẻ, thực sự là vật báu khó tìm, đối với những phóng viên tương đối mẫn cảm với tin tức, dựa vào vài tấm ảnh chụp đẹp, đã có thể viết được mấy chục bản thảo đủ kiểu, cơ hội hiếm có thể này, ai bằng lòng buông tha chứ?

Trọng điểm chính là, vị chủ tịch trẻ tuổi đẹp trai này còn không đi con đường bình thường, không chỉ không mang theo phụ nữ làm bạn, còn mang theo trợ lý đặc biệt của mình cùng đi thảm đỏ, những bài văn có thể viết về phương diện này quả thực quá nhiều quá nhiều.

Phù Ly nghe tiếng hét chói tai xung quanh, duy trì nụ cười nhỏ giọng nói với Trang Khanh: “Những con người này thật lịch sự, sợ chúng ta lúng túng, còn đặc biệt làm nóng hiện trường.”

Nhìn khóe môi mượt mà của cậu, Trang Khanh cảm thấy, bản thân mình không nên làm cho suy nghĩ của con thỏ tương đồng với con người. Nghĩ thông điểm này, anh khẽ gật đầu: “Ừ, những con người này thật hữu nghị.”

Nụ cười trên mặt Phù Ly càng thêm sáng lạn vài phần.

“Chủ tịch, mời anh và trợ lý dừng lại chụp một tấm ảnh chung.” Có phóng viên gan lớn hét lên.

Trang Khanh dừng lại một chút, vô cùng tự nhiên kéo đầu vai Phù Ly qua, dừng bước lại để cho phóng viên bên này chụp điên cuồng.

Nhóm phóng viên cũng không ngờ rằng chủ tịch công ty Trường Long ngồi trên cao kia lại phối hợp như vậy, khi chụp ảnh tay cũng run lên, phải dựa vào sự tu dưỡng nghề nghiệp mạnh mẽ ngày thường mới chụp được vài bức ảnh thú vị.

Ví dụ như hình ảnh chủ tịch Trang và trợ lý Phù đối diện, ví dụ như động tác chủ tịch Trang vươn tay che ánh sáng mạnh cho trợ lý Phù, thực sự có rất nhiều văn để viết.

Phóng viên ở hiện trường rất kích động, còn những cư dân mạng xem trực tiếp đã sớm bay tận trời.

Cư dân mạng 1: Đậu maaaaaaaaaá, đây chính là chủ tịch của Trường Long! Nhìn có tới ba mươi tuổi không? Chị năm nay ba mươi, ăn đất uống gió chỉ vì mua một bộ sản phẩm bảo vệ da của Trường Long, kết quả ông chủ nhà người ta còn trẻ tuổi hơn cả mình, hàng với hàng không giống nhau, người với người cũng bất đồng.

Cư dân mạng 2: Đây hoàn toàn chính là thiết lập bá đạo tổng tài hoàn mỹ trong ngôn tình, đẹp trai, nhiều tiền, trẻ tuổi, đối diện với khuôn mặt này, mỗi ngày có thể ăn nhiều hơn ba bát cơm, trên thế giới sao có thể có người nhà giàu mà đẹp trai tới vậy, không khoa học chút nào.

Cư dân mạng 3: Lầu trên đưng kích động quá, tại hạ có hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn ra được giữa vị cao phú soái kia và trợ lý nhất định có cơ tình không thể nói. Cho nên anh ta không phải bá đạo tổng tài ngôn tình, mà là bá đạo tổng tài đam mỹ.

Cư dân mạng 4: Trợ lý cũng rất đẹp trai, vòng eo ấy, đôi chân ấy, khuôn mặt ấy, muốn ngủ mê.

Cư dân mạng 5: Không biết vì sao, rõ ràng là hai người đi trên thảm đỏ, tôi lại nhìn ra được cảm giác náo nhiệt khi vào động phòng, tôi có tội, tôi đi liếm màn hình suy nghĩ.

Thảm đỏ dài hơn chục mét, Trang Khanh và Phù Ly đi không chậm, nhưng toàn bộ lực chú ý của phóng viên đều đặt trên người hai người, hận không thể để hai người họ đi chậm thêm nữa, chậm thêm nữa, để bọn họ chụp thêm một chút ảnh chi tiết,

Quần áo, phụ kiện, đồng hồ, giày tất đều chụp một lần, sau đó gửi cho công ty của mình, để cho bọn họ tra rõ nhãn hàng, nếu như chủ tịch và trợ lý đều dùng chung một nhãn hàng, vậy càng có nhiều đề tài hơn.

Xà Vị Long bị tắc đường một lát, khó khăn lắm mới tới được bên ngoài, nghe thấy tiếng hét chói tai liên tiếp bên trong, người đại diện của Xà Vị Long sắc mặt không được tốt lắm, lẽ nào có vị tai to mặt lớn nào đằng trước? Tâm lý anh có chút hối hận, nếu biết sớm vậy đã tới sớm, bọn họ không dám giành ống kính, nhưng cũng không muốn đi đằng sau người tai to mặt lớn nào đó, mọi sự chú ý của truyền thông đều bị giành hết rồi, đi đằng sau đương nhiên sẽ ảm đạm hơn một chút.

Nhìn thấy tư thế của nhân viện phụ trách khống chế hiện trường, ra hiệu cho xe của bọn họ đi vào, người đại diện nhỏ giọng nhắc nhở: “Vị Long, lát nữa nhất định đừng căng thẳng, nhớ nhất định phải tao nhã, khí chất của cậu rất tốt, trang phục cũng là nhãn hàng nổi tiếng tài trợ, đừng luống cuống.”

Xà Vị Long trịnh trọng gật đầu.

Nhưng khi cậu ta xuống xe, nhìn thấy hai người ở đoạn đầu thảm đỏ, thiếu chút nữa đã mềm nhũn cả hai chân, quỳ xuống.

Tam Thanh lão tổ của tôi ơi, tại sao boss lớn yêu giới lại ở đây? Ban nãy hiện trường chấn động, chính là do hai người họ tạo thành sao? Nghĩ tới tướng mạo hình người của Phù Ly và Trang Khanh, Vị Long hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân thoạt nhìn không quá sợ hãi. May mắn là hai người kia không làm trong giới giải trí, nếu không biết cậu ta phải khó khăn thế nào.

Tên thật của tu chân giả không thể tùy tiện kí ra bên ngoài, bởi vì nó mang theo một hiệu quả khế ước nào đó, cho nên rất nhiều trường hợp tu chân giả ký tên, đều cố ý viết thừa một nét hoặc thiếu một nét.

Chữ giản thể của Phù Ly không đẹp lắm, nhưng lại luyện viết tên của mình rất đẹp, cậu nhận lấy bút lưu loát viết tên của mình xuống, Trang Khanh nhìn tên của cậu, dùng bút màu vàng kí tên mình lên phía bên trái tên cậu.

Hai cái tên chặt chẽ đứng cùng với nhau, dường như trời sinh đã nên đặt cùng nhau như thế.

Quay phim giờ phút này như được đả thông bát mạch Nhâm Đốc, quay đặc tả chữ ký của hai người. Lần nữa dẫn tới tiếng hét chói tai của cư dân mạng đang xem trực tiếp, loại mờ ám xuất hiện mọi nơi này quả thực rất lãng mạn.

Lấy bút trong tay Phù Ly đi, Trang Khanh đặt bút vào trong khay, xoay người khoát tay lên vai Phù Ly, cùng cậu đi xuống bậc thang.

Cảm nhận được trên vai có thêm một bàn tay ấm áp, Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh cười một cái. Trang Tiểu Long vẫn luôn miệng cứng mềm lòng như vậy, ban nãy ngồi trên xe còn nói, bảo cậu không cần phải vụng về làm mất mặt Trường Long, bây giờ lại lo lắng cậu không thích ứng được với hoàn cảnh xa lạ, cho nên bảo vệ cậu khắp nơi.

Trên đời này lại có con rồng không được tự nhiên như thế, nhưng ngược lại rất đáng yêu.

Cư dân mạng 1: Aaaaaaaaaaaa! Tâm hồn thiếu nữa của tôi sắp sống lại rồi, chủ tịch Trang thực sự cưng chiều trợ lý nhỏ đủ điều, lấy bút cho cậu, xuống bậc thang còn kéo cậu, thực sự là dễ thương chết rồi.

Cư dân mạng 2: Trợ lý nhỏ cười thật ngọt ngào, cậu ấy quay đầu cười với chủ tịch trang nụ cười ấy, quả thực làm cho người ta không thể hô hấp. Nếu như tôi là chủ tịch Trang, khẳng định sẽ muốn cưng chiều cậu ấy như vậy, chỉ cần tôi có núi vàng biển bạc, đều cho cậu ấy cả.

Cư dân mạng 3: Xong rồi, xong rồi, tôi là một con chó độc thân, nhìn thấy người khác qua lại với nhau, lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, có lẽ đầu óc tôi không được tốt.

Cư dân mạng 4: Cho nên lần này chủ tịch Trường Long tự mình tới tham gia tiệc tối là vì phát cẩu lương cho mọi người sao?

Cư dân mạng 5: Phương thức show ân ái của người có tiền chính là bá đạo như vậy. Ánh mắt mà chủ tịch nhìn trợ lý nhỏ, quả thực dịu dàng giống như nước mùa xuân, tràn đầy tình yêu.

Vào bên trong, chỗ ngồi của Trang Khanh và Phù Ly ban đầu không ở gần nhau, nhưng có lẽ là do không khí khi hai người đi trên thảm đỏ làm cho bên tổ chức thay đổi suy nghĩ, lập tức quyết định sắp xếp cho hai người ngồi chung với nhau.

Đây chính là lần đầu tiên chủ tịch công ty Trường Long đích thân tham gia tiệc, nói không chừng vị trợ lý này còn là người yêu của anh ta, bọn họ không cầu phải thập toàn thập mỹ, ít nhất cũng không thể để cho vị nhân vật lớn này cảm thấy bị tiếp đón không chu đáo.

Trang Khanh và Phù Ly tới tương đối muộn, cho nên sau khi hai người ngồi xuống, bàn này cũng ngồi đủ hết chỗ rồi. Một bàn tám người, đều là nhân vật nổi tiếng của xã hội, bọn họ liên tục chào hỏi với Trang Khanh.

Tuy rằng Phù Ly không biết những người này, nhưng có lẽ Trang Khanh đã từng qua lại với bọn họ, cho nên tuy không khí trên bàn không đủ thân thiện, nhưng cũng không tính là quá xấu hổ. Những người khác đang ngồi, không ngờ rằng Trang Khanh lại tự mình tới tham gia hoạt động này, hơn nữa còn mang tới một trợ lí xinh đẹp, thấy thái độ tôn trọng của Trang Khanh với Phù Ly, trong lòng bọn họ cũng có tính toán.

Chẳng trách vị Trang tổng này trước giờ chưa bao giờ để truyền ra quan hệ tình yêu với nam nữ, thì ra người ta đã sớm có chủ. Tất cả mọi người đều là nhân vật có tiếng tăm, sẽ không lấy chuyện riêng tư làm chủ đề buôn chuyện ở trong loại tình huống này.

Sau khi tiệc từ thiện mở màn, còn có nghệ sĩ biểu diễn làm nóng sân khấu, sau đó là màn đấu giá. Mới ban đầu những món đồ mang ra bán đấu giá là túi hàng hiệu, trang sức hàng hiệu, đây đều là chiến trường chủ yếu của nữ nghệ sĩ.

Tiền bán đấu giá thu được khi bán những sản phẩm này đều dùng để từ thiện, cho nên nghệ sĩ nào tốn nhiều tiền để đấu giá đồ nhất, cũng là hành động tuyên truyền từ thiện có giá trị.

Mỗi lần bán đấu giá, sẽ có nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn tiết mục, Phù Ly một tay chống cằm uống đồ uống, cố gắng để biểu tình nhàm chán của bản thân không lộ rõ ràng. Trang Khanh nhìn thấy cậu uống liên tục mấy cốc nước, cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu: “Chán lắm hả?”

Phù Ly khẽ gật đầu, dùng thuật truyền âm nói: “Có hơi.”

“Sau khi màn đấu giá kết thúc, tôi sẽ mang cậu đi ăn khuya.” Lông mày Trang Khanh hơi động, nói bên tai Phù Ly, “Coi như quà cảm ơn hôm nay cậu đã cùng tôi tham gia hoạt động nhàm chán thế này.”

“Được.” Phù Ly gật đầu, thừa dịp Trang Khanh không chú ý, lén sờ cái tai hơi ngứa ngáy của mình.

Khi Trang Khanh ngồi thẳng người lại, nhìn thấy ống kính ngắm vào mình cách đó không xa, thu cánh tay khoát lên lưng ghế dựa của Phù Ly lại, quay đầu nhìn lên sân khấu.

Cư dân mạng: Hi hi hi, dáng vẻ Trang tổng ra vẻ che giấu, quả thực là giấu đầu lòi đuôi, thật đáng yêu.

Đám người ở ban quản lý lo lắng lão đại phát tác bệnh keo kiệt, khi bán đấu giá không bằng lòng giơ bảng lên, nhìn một màn này được phát trực tiếp, trong lòng có chút phức tạp. Lý trí nói với bọn họ, giữa lão đại và anh Phù không có gì đó không trong sáng, nhưng tình cảm lại nói với bọn họ, giữa hai con yêu quái này tuyệt đối không trong sáng.

Cho nên buổi đấu giá đêm nay, rốt cuộc lão đại có giơ bảng hay không?

Bán đấu giá tiến hành một vòng lại một vòng, mấy vị phú thương ngồi chung bàn với Trang Khanh đều có ý tứ đấu giá mấy thứ đồ giống nhau, chỉ có duy nhất Trang Khanh từ đầu tới cuối chưa từng giơ bảng lên.

“Đây là sản phẩm bán đấu giá thứ hai từ dưới lên, đây là tác phẩm điêu khắc của đại sư Lưu tiên sinh, Long Thố Song Tượng.” Người chủ trì bán đấu giả lật tấm lụa đỏ lên, bên trong lồng thủy tinh là một bức tượng gỗ vô cùng sống động, con rồng và con thỏ ngồi chung với nhau, rõ ràng là hai loài khác nhau rất nhiều, nhưng lại hài hòa ấm áp kỳ lạ.

“Bức tượng này Lưu tiên sinh phải mất một năm mới có thể hoàn thành, khi hoàn thành đúng lúc vào dịp tết âm lịch kết thúc năm thỏ đón năm rồng tới, cho nên tên của bức tượng này là Chúc Phúc, có ngụ ý vô cùng may mắn.” Người chủ trì bán đấu giá nhìn dưới sân khấu, cười nói, “Giá khởi điểm của tác phẩm này là năm vạn, bây giờ bắt đầu đấu giá.”

“Hai mươi vạn.” Một người giơ tấm bảng lên, Phù Ly quay đầu qua nhìn, không ngờ rằng lại là con người bị Thận cho ký ức giả dối vào trong đầu, tên là gì ấy nhỉ, Phó Tư?

Trang Khanh cũng chú ý tới sự tồn tại của Phó Tư, anh từ nãy tới giờ chưa từng giơ bảng, lần đầu tiên giơ bảng lên: “Ba mươi vạn.”

Phó Tư không ngờ rằng có người lại tranh đấu giá tượng điêu khắc gỗ này, anh ta nghiêng đầu nhìn thấy Trang Khanh và Phù Ly, lộ ra nụ cười hữu nghị, Phù Ly sững sờ, cũng gật đầu với Phó Tư.

Phó Tư cười lên, giơ bảng lên lần nữa: “Năm mươi vạn.”

“Cậu nhìn chằm chằm người khác làm gì?” Trang Khanh cắn răng khẽ hỏi bên tai Phù Ly.

Phù Ly quay đầu lại, má chạm phải khóe miệng Trang Khanh, cậu xoa xoa mặt: “Đây là chuyện ngoài ý muốn.”

Ánh mắt Trang Khanh khẽ biến, lập tức lạnh giọng: “Tôi đương nhiên biết đây là ngoài ý muốn.”

“Năm mươi vạn lần thứ ba……………”

“Một trăm vạn.” Trang Khanh mặt không biểu tình tiếp tục giơ bảng lên, không phải chỉ là chút tiền của con người sao, anh có.

Phó Tư kinh ngạc nhìn Trang Khanh, anh đấu giá món đồ này, là vì cảm thấy được con thỏ rất ngây thơ đáng yêu, cho nên có vài phần hứng thú. Nhưng quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, Trang tổng rõ ràng rất thích tác phẩm này, anh cũng không góp vui nữa.

Cuối cùng Trang Khanh dùng một trăm vạn mua món đồ này, Phù Ly nhỏ giọng nói với Trang Khanh: “Anh thích điêu khắc gỗ?”

Trang Khanh nghiêm mặt gật đầu.

Phù Ly bừng tỉnh gật đầu, sau đó vỗ vai anh: “Tôi cũng biết điêu khắc, quay về tôi khắc mấy cái cho anh chơi.”

Yêu tu khuyết thiếu tuổi thơ thật sự là đáng thương, sợ rằng cũng không không có món đồ chơi nào thú vụ cả. Làm anh em tốt, cậu phải điêu khắc thêm nhiều món đồ chơi thú vị, giúp Trang Khanh bù đắp tuổi thơ.

Buổi đấu giá kết thúc, Trang Khanh mang Phù Ly tới sau sân khấu, quẹt thẻ lấy đồ đấu giá.

Nhìn sát lại gần, Phù Ly mới phát hiện con thỏ và rồng không ngồi song song mà là ngồi đối diện, chân trước của con thỏ chạm vào vuốt rồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Phù Ly ôm bức tượng trong tay, sờ sờ khuôn mặt béo mũm mĩm của con rồng, đột nhiên nhớ tới nguyên hình của mình và Trang Khanh, cậu cười nói: “Anh nói xem cái này có giống chúng ta hay không?”

“Thì ra anh Trang và anh Phù tuổi rồng và thỏ.” Nhân viên phụ trách công tác quy trình cười nói, “Vậy tác phẩm này thật có duyên với hai người.”

“Đúng, đúng là có duyên.” Phù Ly nghĩ thầm, cậu đâu biết mình tuổi gì.

Trang Khanh cong cong khóe môi, nhưng sau khi nhìn thấy một người khác đi vào, khóe môi cong cong lại thẳng trở lại.

“Trang tổng.” Phó Tư đi vào, bắt tay với Trang Khanh và Phù Ly, kiêng dè Trang Khanh và Phù Ly có thể tồn tại quan hệ người yêu, anh cũng không đặc biệt nói chuyện với Phù Ly, chỉ nói câu chúc mừng.

“Chúc mừng anh Trang có được thứ mà mình thích.” Anh nhìn bức tượng điêu khắc trong lòng Phù Ly, nụ cười dịu dàng.

Phù Ly nghĩ, tuy rằng anh ta không phải là vật nuôi năm đó của mình, nhưng dáng vẻ ôn hòa dịu dàng này lại rất giống vật nuôi kia.

Trang Khanh nhìn Phù Ly, vươn tay đặt lên vai cậu: “Cảm ơn anh Phó đã chúng mừng.”

“Tôi đi lấy đồ đấu giá, không làm phiền hai người nữa.” Phó tư nhìn cánh tay Trang Khanh khoát lên vai Phù Ly, rất thức thời nói câu rời khỏi.

Khóe miệng Trang Khanh vừa mới thẳng ra lại hơi hơi cong lên: “Đi thong thả.”

Phó Tư cười cười rời đi, khi quẹt thẻ, anh cảm thấy thế giới này thật sự tồn tại kỳ tích. Vị Trang tổng này bình thường rất ít khi tham gia hoạt động đối ngoại công khai, không ngờ rằng vậy mà lại mang theo vị trợ lý xuất hiện ở buổi tự thiện trực tiếp này, dường như vì mang trợ lý ra ngoài mới đặc biệt tham gia hoạt động này.

Nhưng vị trợ lý này cho anh một cảm giác rất thoải mái, dường như đã từng gặp vô số lần rồi.

Đầu óc anh nháy lên một cái, lập tức cảm thấy hoang đường vì suy nghĩ ban nãy của mình, anh và vị trợ lý kia có thể gặp nhau được bao nhiêu lần?

“Anh Phó, đây là sản phẩm đấu giá của anh.” Nhân viên đưa hộp gấm cho Phó Tư, Phó Tư vừa nhận tới tay, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có một tiếng cạch, cả căn phòng rơi vào trong bóng tối.

“Có chuyện gì vậy?”

“Mất điện rồi?”

“Hệ thống khẩn cấp dự bị đâu?”

“Hiện trường phát trực tiếp có xảy ra vấn đề gì không?”

“Sân khâu không có vấn đề, hậu đài mất điện rồi.”

“Chuyện này là sao, hệ thống dự bị có tác dụng không?”

“Đường, đường dây không có vấn đề gì……”

Nghe thấy những lời này, Phó Tư loáng thoáng cảm thấy được chuyện này có gì đó không đúng, hiện trường loại hoạt động thế này, thiết bị điện không thể nói là không có sai sót, nhưng ít nhất cũng có rất nhiều chuẩn bị liên quan, sao có thể sân khấu không vấn đề, hậu đài lại chìm vào trong bóng tối, không tìm ra nguyên nhân được.

“Mọi người đừng đi lung tung, đừng ồn ào.” Người phụ trách mở điện thoại ra, tìm được nhóm khách quý tới hậu đài nhận sản phẩm đấu giá, sau đó sắp xếp mọi người vào một phòng nghỉ rất lớn. Từ hậu đài tới sân khấu chính còn một đoạn đường rất dài, bọn họ không dám mạo hiểm gì cả.

Chuyện mất điện này truyền ra ngoài thì thật mất mặt, nhưng những nhân vật lớn này xảy ra chuyện gì thì sẽ không chỉ là mất mặt nữa.

Phó Tư vừa mới ngồi xuống sô pha, đã nghe thấy hai bảo vệ dẫn hai người vào, dựa vào ánh đèn di động mỏng manh, anh nhìn rõ hai người đó là ai.

Phù Ly và Trang Khanh.

“Hai, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp rồi.” Phù Ly gần như lấy trong túi ra một thứ đồ giống như chiếc đèn pin hình tròn có khả năng phát sáng, nhưng lại nhanh chóng bị Trang Khanh ấn lại.

Chú ý tới ánh mẳt của Phó Tư, Trang Khanh nói: “Thứ đồ chơi phát sáng này không mấy an toàn, dùng lâu có nguy cơ bị nổ.”

Phó Tư không nhịn được suy nghĩ, vị trợ lý này của Trang tổng thật sự kỳ lạ, lại còn mang theo bên người đồ chơi phát sáng? Ban nãy không phải hai người này đi ra ngoài sao, tại sao lại quay trở lại?

Món đồ điêu khắc gỗ được Phù Ly ôm vào lòng đâu rồi, vì không có ánh đèn, sợ ôm ngã hỏng cho nên quăng đi sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Đồ chơi phát sáng: Tôi còn có một cái tên cao quý lạnh lùng, tên là dạ minh châu thiên nhiên thuần khiết, cảm ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status