Đừng kỳ thị giống loài

Chương 95


Xà Vị Long đương nhiên nhớ rõ chuyện Phù Ly từng làm bảo vệ ở khách sạn Duyên Nguyệt, nhưng cậu không ngờ rằng, con mãng xà kia lại có gan lớn như vậy, còn dám động vào người của ban quản lý. Không đúng, nên nói là mãng xà đen lại có thể thiếu đạo đức đến thế, vậy mà lại sai cậu đi làm chuyện tìm đường chết. Gặp cái dạng đồng loại thế này, cũng thật sự không biết là xui xẻo mấy kiếp. May mà Long Quân và Phù Ly đạo quân nhìn rõ mọi việc, không coi cậu thành đồng đảng.

“Chúng tôi đã hiểu chuyện này rồi.” Phù Ly nhìn mấy cô gái ở xung quanh lén lút nhìn về phía này, có lòng tốt nhắc nhở Xà Vị Long: “Hình như cậu bị người ta nhận ra rồi?”

“Hả?” Xà Vị Long còn chưa kịp vui sướng khi nhặt lại một cái mạng, đột nhiên nghe thấy câu này của Phù Ly, lại có chút không phản ứng kịp.

“Đó là Tiểu Xà!”

“Aaaaa thật sự là Tiểu Xà.”

Trong đám người phát ra tiếng kêu ngạc nhiên vui mừng, Xà Vị Long còn chưa kịp nói một câu tạm biệt đã bỏ chạy. Nhưng mà hôm nay vườn bách thú thực sự rất nhiều người, có mọc thêm hai chân cũng không thể thoát được chân của quần chúng, chưa chạy được bao xa, Xà Vị Long đã bị một đám người vây quanh.

Tuy rằng cảm xúc của các cô gái rất kích động, cầm di động chụp tới chụp lui, nhưng vẫn dùng thân thể mảnh khảnh của mình, chặn những người bao vây đằng sau không cho xông lên trước, tránh làm Xà Vị Long bị thương.

“Mọi người đừng chen nhau nữa, chú ý an toàn.” Xà Vị Long đỡ một cô bé bị chen ngã trái ngã phải, lớn tiếng nói, “Bốn phía xung quanh đều có trẻ con, mong rằng mọi người đừng vì tôi mà gây phiền nhiễu cho người khác.”

Nhóm fan nghe thấy câu này, dĩ nhiên cũng vô cùng phối hợp duy trì trật tự hiện trường, cũng không ồn ào nữa.

Phù Ly vốn cũng lo lắng sẽ xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau, nhưng thấy Xà Vị Long xử lý thành thạo như vậy, cậu cũng không đi góp vui nữa: “Con rắn này hình như thực sự rất thích làm minh tinh.”

Cho dù sợ hãi trước mặt bọn họ, nhưng ở trước mặt fan lại vô cùng hoàn mỹ, ngay cả khuôn mặt như cái dùi kia cũng phát sáng, những cô gái ở đó có lẽ cũng thực lòng yêu thích cậu ta, loại không khí ở hiện trường này tràn ngập hương vị tín ngưỡng.

Con người đã định trước là loài sinh vật đa tình, hôm nay bọn họ có thể thích nghệ sĩ này, ngày mai lại có thể thích ngôi sao khác. Nhưng vào thời khắc hiện tại, người được thích thật sự được thích thật lòng, người dâng tặng tình cảm cũng không hề giữ lại điều gì, đối với hai bên mà nói, đều là một đoạn hồi ức đẹp đẽ.

Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly đột nhiên cười lên, hỏi: “Cậu đang cười gì thế?”

“Đây là nụ cười vui vẻ yên tâm.” Phù Ly nghiêm túc nói, “Cũng coi như là nụ cười khi người cha già nhìn thấy đứa con trai hiểu chuyện.”

“Sao tôi lại không biết thỏ đực còn có thể sinh ra được rắn nhỉ?” Trang Khanh đứng dậy, “Ngồi lâu quá rồi, chúng ta đi trạm tiếp theo thôi, có vườn gấu trúc.”

“Được đó, được đó.” Phù Ly gật đầu, cậu thích nhất những động vật lông mềm mại lại tròn vo, đáng tiếc trong ghi chép ở ban quản lý chỉ có một con gấu trúc yêu. Hai năm trước con gấu trúc yêu này vì ăn không uống không mà trà trộn vào khu vực của gấu trúc, ngày ngày bán moe trên kênh phát trực tiếp của gấu trúc để kiếm sống, cho tới khi khu vực ấy chuẩn bị mang nó đi phối giống, nó mới vội vàng báo cáo ban quản lý và Yêu Minh, để nó trở thành một thành viên trong kế hoạch nuôi thả hoang dã.

Nghe nói bây giờ nó đã biến nguyên hình nhỏ đi, giả làm đứa con của mình, không biết xấu hổ lại trà trộn vào trong khu bảo tồn gấu trúc. Cái loại gấu trúc yêu không có chí tiến thủ, xa hoa dâm dật này, ban quản lý và Yêu Minh cũng không còn cách nào khác, niệm tình nó cũng không gây ra chuyện gì lớn, hơn nữa còn mang tới niềm vui cho con người, họ chỉ đành mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.

Bên ngoài vườn gấu trúc xếp một hàng rất dài, những con người không nhìn thấy gấu trúc cũng giơ cao di động, chụp bức tượng gấu trúc ở ngoài cửa mấy tấm liền.

Trang Khanh mặt không cảm xúc lấy thẻ công tác ở bên trong túi áo ra, đeo lên cổ, dẫn Phù Ly đi vào trong vườn gấu trúc dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người. Bên trong rất đông trẻ con, có một số đứa trẻ nhân lúc người lớn không chú ý chạy loạn bên trong, người lớn phải đuổi theo phía sau.

Một đứa trẻ đâm vào chân Trang Khanh, Trang Khanh còn chưa làm gì, đứa trẻ lăn hai vòng về sau giống như khoai tây, nằm dưới đất khóc ầm lên.

Trang Khanh: “…….”

Anh sầu tới mức cái tai gấu trúc trên đầu cũng bắt đầu lay động.

Bố của đứa trẻ vội vàng chạy bế đứa trẻ lên, anh ta nhìn Trang Khanh và Phù Ly, phát hiện ra hai người ăn mặc không tầm thường, oán giân hai câu cũng không dám thực sự cãi nhau với bọn họ, ôm đứa trẻ đi mất. Đứa trẻ ghé vào trên vai anh ta còn không ngừng gào khóc.

Phù Ly vuốt vuốt bả vai, cảm thấy trong đây có hơi lạnh.

Trang Khanh đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu: “Sau này không cần có con thật tốt.”

“Hả?” Phù Ly có chút bất ngờ, “Năng lực sinh sản của loài rồng các anh rất được, sau này anh có thể sẽ có rất nhiều con.”

Trang Khanh dừng bước một chút: “Không đâu.”

“Tại sao?”

“Tôi nói sau này tôi sẽ không có con.” Trang Khanh nhìn chằm chằm con gấu trúc đang nằm dưới đất nhàn nhã gặm măng non, “Cho nên sẽ không phiền não như vậy.”

Phù Ly nhìn gấu trúc, lại nhìn Trang Khanh, có chút đăm chiêu. Nghe nói tuy rằng gấu trúc rất lợi hại nhưng năng lực sinh sinh sản lại vô cùng yếu ớt, bây giờ có rất nhiều gấu trúc sinh nở đều phải dựa vào con người để hoàn thành. Chẳng lẽ năng lực sinh sản của Trang Khanh lại có chỗ tương tự như gấu trúc?

Chỉ cần là giống đực, đâu ai muốn thừa nhận rằng phương diện này không mạnh chứ? Trang Tiểu Long nguyện ý nói những lời này trước mặt cậu, chứng minh rằng coi cậu như anh em tốt. Nghĩ thông điểm này, Phù Ly vươn tay vỗ vỗ vai Trang Khanh, “Bây giờ tốc độ phát triển của khoa học rất nhanh, chuyện mà bây giờ không thể làm, có lẽ qua mấy trăm năm, mấy nghìn năm nữa sẽ không phải là vấn đề.”

Trang Khanh sầm mặt, chịu đựng bộ mặt an ủi của cậu và bàn tay đập tới đập lui lên vai mình.

Ra khỏi vườn gấu trúc, Phù Ly và Trang Khanh lại phát hiện ra có một con hổ yêu, con hổ yêu này ăn tới mức mập ú, lười biếng phục ở dưới đất, không để ý tới tiếng kêu ngạc nhiên của trẻ con ở bên ngoài.

Khi Trang Khanh và Phù Ly đi qua, cuối cùng nó cũng có phản ứng, đứng dậy gào một tiếng về phía Trang Khanh và Phù Ly.

“Hai người anh em ở bên ngoài kia ơi, vườn bách thú đãi ngộ rất tốt, hai người có muốn vào đây sống qua ngày tháng không?” Hổ yêu nói, “Con người thực sự rất đáng sợ, lại phát minh ra loại súng có thể làm cho người ta ngất đi, hai người phải cẩn thận đấy.”

Nó ngửi được hơi thở đặc biệt trên người Trang Khanh, tuy rằng nhất thời không nhìn rõ được nguyên hình của đối phương là gì, nhưng nó vẫn còn nhớ rõ là Phù Ly mang nó đi Yêu Minh đăng ký.

Tiếng gầm gừ của hổ dọa lũ trẻ con gào lên, có đứa trẻ gan nhỏ, còn khóc ngay tại trận. Bố mẹ vừa dỗ dành đứa trẻ, vừa không quên lấy di động ra chụp dáng vẻ hổ rít gào, còn cả dáng vẻ xấu xí khóc lóc của đứa con nhà mình.

Trong thế giới xung quanh tràn nghập camera này, bố mẹ đối xử với con cái lại phát điên như thế.

Phù Ly nhìn thấy hổ yêu, không nhịn được cười. Cậu còn nhớ rõ con hổ này, lúc ấy cậu còn mang con hổ tới Yêu Minh để đăng ký, tại sao nháy mắt đã chạy tới vườn bách thú rồi? Trong lòng có chút tò mò, cậu dùng thuật truyền âm hỏi thêm mấy câu.

“Đừng nhắc nữa, muốn sống ở xã hội con người quả thực rất khó.” Đầu hổ yêu gục xuống, “Làm gì cũng phải có bằng cấp, cuối cùng tôi bị đói ngất đi ở ven đường, được đơn vị cứu trợ đưa tới nơi đây.” Nếu như là ngày xưa, nuốt một con người là có thể no bụng rồi, nhưng cậu đã được tham gia lớp huấn luyện hiểu biết về nhân giới ở Yêu Minh, biết được những yêu tu ăn người linh tinh sẽ bị ban quản lý đánh chết, cho nên chỉ có thể nhịn.

Cậu ta cúi đầu liếm lông ở vuốt trước, “Nhưng mà ở đây cũng rất tốt, không cần lo lắng vấn đề ăn uống, con người còn tận tâm tận lực làm người hầu của tôi, mỗi ngày đểu phải lượn vòng xung quanh tôi.”

Nhất thời Phù Ly không biết nên nói gì mới được, bây giờ ý thức bảo vệ động vật hoang dã của con người càng ngày càng cao, vốn là chuyện tốt. Không ngờ rằng yêu tộc lại từng người từng người không biết vươn lên, ỷ vào ý thức bảo vệ động vật của con người, ngày ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, sa đọa cực điểm.

Ai đáng thương thay, tương lai của yêu giới ở nơi nào?

Phù Ly nghiêng đầu nhìn Trang Khanh, còn may, còn may, ít nhất còn có thủ lĩnh có thể dựa vào.

Phù Ly vươn tay vỗ lưng Trang Khanh, lắc đầu cảm khái: “Anh cũng không dễ dàng.”

Trang Khanh: “………..”

Đi dạo xong cả vườn bách thú, trong tay Phù Ly ôm một đống lớn đồ chơi hình gấu trúc, đi tới cửa ra của vườn bách thú cậu mới nhớ ra một chuyện, hôm nay cậu tới đây tuần tra với Trang Khanh mà?

Có chút chột dạ nhìn khuôn mặt biểu tình không chút thay đổi của Trang Khanh, Phù Ly ho khan một tiếng: “Tối nay tôi sẽ trình tăng ca.”

Tranh Khanh nhíu mày nhìn cậu.

“Mãng xà đen không thành thật, tối nay tôi ẩn thân tới đó xử lý hắn ta một chút.” Phù Ly nói, “Anh sợ rắn thì không cần tới đâu.”

Trang Khanh đưa tay nhéo cái tái gấu trúc: “Được.”

Phù Ly nhìn Trang Khanh, đột nhiên cười, tuy rằng Trang Khanh không biết rõ tại sao cậu lại cười, sững sờ một lát, vẫn cười lại một nụ cười có chút cứng ngắc.

Cái tai gấu trúc trên đầu hai người vẫy vẫy, giống như là trái tim đang đập, không ngừng vẫy tới vẫy lui.

Đêm mùa thu đông có chút lạnh, rắn trong vướn rắn đều lười biếng nằm trên tảng đá ấm áp dễ chịu, ngủ rất thoải mái. Đối với rắn, mùa thu đông đều là thời cơ tốt để bọn chúng ngủ.

Bản thân là yêu tinh đã tu luyện nhiều năm, mãng xà đen đã sớm thoát khỏi quy luật ngủ đông tự nhiên, gần như mỗi tối hắn đều đấu tranh với cấm chế trên người mình, nhưng mà không biết tên bảo vệ chết tiệt kia đã động tay chân làm cái gì, không chỉ tu vi toàn thân hắn bị phế bỏ, ngay cả năng lực hóa thành hình người cũng biến mất.

Nếu như có thể khôi phục tu vi, nhất định hắn phải nuốt luôn yêu tu đáng giận kia, không thể để lại một cọng tóc nào. Hàng đêm hắn đều mắng Phù Ly, mỗi ngày đều ngóng trông lời nguyền rủa của mình có thể thực hiện, mới có thể giải tỏa oán khí trong lòng hắn.

“Đừng mắng lời thô tục, hãy văn minh như tôi, cậu, anh ta.” Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt mãng xà đen, người đó mặc chiếc áo ngủ 88 tệ được free ship còn kèm cả tất trên taobao, dép lê con thỏ bông còn không tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, lắc lư vô cùng nhàn nhã.

“Là mày.” Người một giây trước hắn vừa mắng xuất hiện trước mắt hắn, làm cho mãng xà đen vô cùng cảnh giác lùi về phía sau, “Mày muốn làm gì?”

“Không gì cả, tôi chỉ muốn tới thăm anh thôi.” Phù Ly nhìn thấy cơ thể mãng xà xuất hiện trạng thái công kích, cậu bay về sau, “Anh đừng lại gần tôi, tôi dị ứng với loài rắn các anh.”

Hắc mãng xà: “Vậy mày còn không mau cút đi.”

“Nhưng nghe nói anh ở vườn bách thú này không nghe lời mấy, cho nên tôi không nhịn được muốn tới đây xem anh.” Phù Ly nhíu mày, “Vì tu luyện mà anh ăn cả đồng nam, đồng nữ và nội đan của yêu tu. Tôi niệm tình anh đã tu luyện nhiều năm như thế cũng rất khó khăn nên mới tha cho anh một mạng, chỉ lấy đi tu vi của anh. Anh còn không biết hối cải, ngược lại còn oán hận trong lòng, vậy nên xử lý thế nào?”

“Cho dù tao ăn nội đan của yêu quái, ăn đồng nam đồng nữ thì làm sao, mày dựa vào đâu mà quản tao?” Nhớ tới sự nhục nhã mà mình phải nhận những ngày tháng qua, trong lòng mãng xà đen không ngừng oán hận, “Chẳng qua mày cũng chỉ là một con yêu quái, quản cũng nhiều quá đấy.”

“Tôi thích xen vào việc của người khác đấy.” Phù Ly có lý chẳng sợ, “Anh không đánh lại tôi, đương nhiên chỉ có thể nghe tôi dạy dỗ. Theo như quy củ của hiện tại, anh làm trái với điều lệ của của ban quản lý tu chân giới, tôi phạt anh không có gì sai cả. Theo như quy củ trước đây, anh không đánh lại tôi, thì phải mặc cho tôi xử lý, cũng chính là truyền thống của yêu giới, có vấn đề ở đâu?”

“Tao không phục!” Hận ý của mãng xà dày đặc, “Tao tu luyện nhiều năm như thế, nhiều năm như thế!”

Phù Ly nghiêng nghiêng đầu, ánh trăng sáng chiếu lên khuôn mặt cậu, làm cho cậu nhìn giống như tiên nhân đi ra từ Thiên Cung.

“Nếu như không phục, thì anh đâm vào tảng đá chết đi.” Phù Ly vô cùng đứng đắn, ánh mắt tràn đầy vô tội, “Dù sao anh cũng không có cách nào làm gì được tôi.”

“Aaaaaaaaaaaa, tao giết mày!” Mãng xà đen vô cùng tức giận, mở lớn miệng xông lên, muốn quấn lấy eo Phù Ly.

“Tốc độ quá chậm.” Phù Ly túm lấy bảy tấc (1) của hắn, quăng xuống đất, vội lấy trong túi Càn Khôn ra một chai nước, rửa qua tay, trên thân rắn có rất nhiều ký sinh trùng.

Mãng xà đen nằm sõng soài dưới đất, trong lòng trào dâng vô hạn tuyệt vọng.

Sớm biết rằng có ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không đi vào khách sạn ấy, cũng sẽ không chọn tên thần kinh này để thảo phong. Lúc ấy tại sao hắn lại chọn trúng tên này, rõ ràng bên cạnh tên đó còn có những con người khác, còn có cả người phụ nữ tương đối ngây thơ?

Khi đó chắc là hắn bị ma ám, cảm thấy tên bệnh thần kinh này chính là con người có số mệnh vượng nhất, nhờ hắn thảo phong sẽ có được lực lượng càng lớn mạnh. Ai biết được tên này lại không phải là người, mà là một con yêu quái dựa vào cơ duyên hóa hình, còn là con yêu quái có bệnh thần kinh.

“Rốt cuộc là mày đang nghĩ gì?” Biết mình có đánh cũng không đánh lại được, mắng cũng mắng không thắng, mãng xà đen dứt khoát nằm bò ra đắt, khuôn mặt viết đầy chữ cuộc đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

“Không có gì, tôi chỉ muốn nhìn xem anh cải tạo tinh thần thế nào thôi.” Vẻ mặt Phù Ly trở nên nghiêm túc, “Trên đường tu luyện, có rất nhiều đường tắt làm anh cảm thấy hấp dẫn, nhưng nếu như đi sai đường, sớm muộn gì cũng sẽ vì con đường tắt này mà trả giả lớn. Nếu như anh nghĩ thông suốt, thì sửa chữa lại bản thân, thanh thủ sớm ngày bước lại trên con đường tu luyện, nếu như anh vẫn còn không nghĩ thông, cũng không biết ngày nào đó sẽ vì điều này mà mất mạng.”

“Tôi chỉ có thể nói đến thế thôi, anh tự giải quyết ổn thỏa.” Phù Ly nhìn con mãng xà một cái, bóng dáng dần biến mất trong không trung.

“Xì.” Mãng xà cười lạnh một tiếng, cuốn cái đuôi bị Phù Ly làm đau, đặt đầu lên trên thân. Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện mấy trăm năm trước.

Khi đó hắn đang ở trong thời gian mấu chốt để hóa hình, sấm sét trên trời cuồn cuộn, trong cơn hoảng loạn, hắn trốn vào trong một nhà dân. Người phát hiện ra hắn là một đứa trẻ, hắn cho rằng đứa trẽ sẽ hét lên gọi người lớn tới, không ngờ rằng đứa trẻ ấy không những không kêu lên ngược lại còn vứt cho hắn một miếng bánh.

Sau đó………..

Sau đó hắn thành công tránh thoát lôi kiếp, hóa thân làm người. Còn về đứa trẻ kia………hắn nhìn cái bụng của mình, không biết tại sao nhiều năm như thế, bản thân hắn vẫn nhớ chuyện nhỏ nhặt này.

Vài ngày sau, Phù Ly ngồi trong văn phòng xem tin tức xã hội, bên trong có một tin tức vô cùng thú vị. Một ngày trước, có một phụ huynh ôm con tới vườn bách thú chơi, không cần thận làm rơi đứa trẻ vào trong khu gấu đen sống, ngay khi con gấu đen chuẩn bị nuốt luôn đứa bé, một con mãng xà ở khu vườn rắn nhảy ra dọa gấu đen lùi bước, bảo vệ được mạng sống của đứa trẻ. Nhân viên làm việc ở vườn bách thú vô cùng cảm động, sau đó bắt con mãng xà mang về vườn rắn, lại sắp xếp cho nó một vườn đơn cao cấp.

Phía dưới tin tức có cư dân mạng phê bình người bố sơ ý; có cư dân mạng nói, đứa trẻ này nên bái con rắn kia làm cha; còn có cư dân mạng trêu chọc, nói rằng con rắn này khó khăn lắm mới chống chọi được tập tính ngủ đông tự nhiên, trải qua trăm cay nghìn đắng mới trốn được ra khỏi vườn, kết quả lại vì cứu một đứa nhỏ mà toi công, khẳng định là một con rắn lương thiện sắp thành tinh.

Phù Ly nhìn một số bình luận top đầu, mở video đính kèm tin tức đó ra.

Trong tiếng thét chói tai của mọi người, con mãng xà đen chắn ở trước mặt đứa trẻ, há cái miệng rộng ra giằng co với con gấu đen, giằng co lẫn nhau gần một phút, con gấu đen kia mới lùi bước. Nhân viên thừa dịp này, nhân cơ hội cứu đứa trẻ ra, thuận tiện bắt luôn con mãng xà.

Nhìn thấy con mãng xà đen kia trưng ra khuôn mặt cuộc đời này chẳng còn gì để lưu luyến, Phù Ly nằm bò ra bàn phì cười ra tiếng.

“Anh Phù, anh cười gì thế?” Sở Dư đặt tách trà lên bàn, vươn đầu ra nhìn màn hình, đây không phải là một con rắn sao?”

“Không có gì.” Phù Ly ngồi thẳng người, nâng tách trà lên nói một tiếng cảm ơn với Sở Dư.

Sở Dư ngồi lại vị trí của mình, lấy điện thoại ra mở phần mềm chat gửi tin nhắn cho bạn bè trong nhóm.

Thiên hạ đệ nhất ngư: Mọi người đã xem tin trên mạng chưa, hình chụp sau lưng lão đại và anh Phù đeo tai gấu trúc ấy?

Trâm cài chuyên dụng của nữ vương: Xem rồi, cậu muốn nói gì?

Viện khuynh quốc khuynh thành: Hai ngày trước lão đại và anh Phù đi hẹn hò ở vườn bách thú? Vườn bách thú có gì thú vị, nói thế nào cũng phải đi tới nơi cao cấp vung tiền chứ, lão đại cũng thật keo kiệt, hẹn hò mà cũng không muốn tiêu nhiều tiền.

Tuyệt thế hảo kiếm: Lão đại hẹn hò với ai cơ? Anh Phù? Sao hai bọn họ lại muốn hẹn hò.

Kha đẹp trai: Anh kiếm, lão đại và anh Phù cùng đi thảm đỏ, nắm tay, còn tiêu một trăm vạn mua một bức tượng điêu khắc gỗ, nếu như những thứ này đều không tính là yêu, thì tính là cái gì?

Tuyệt thế hảo kiếm: Cái gì, bọn họ là một đôi?

Viện khuynh quốc khuynh thành: Nếu không anh cho rằng là gì?

Tuyệt thế hảo kiếm: Nhưng mà bản thể của anh Phù quá nhỏ, nếu như ngủ liệu có………

Trâm cài chuyên dụng của nữ vương: Ai, không ngờ rằng anh lại là cây kiếm vấy bẩn như vậy [Mặt ghét bỏ]

Tuyệt thế hảo kiếm:……..

Phù Ly nhìn thấy mấy đồng nghiệp cúi đầu nghịch điện thoại, trên mặt còn mang nụ cười vi diệu, bất đắc dĩ lắc đầu, xã hội bây giờ thật là, không cần biết là người hay là yêu, đều là tộc di động, rời khỏi di động có lẽ sẽ điên.

Cậu cảm thấy bản thân mình không hợp với tộc di động này, dứt khoát đứng dậy đi tìm Trang Khanh. Trong số bao nhiêu yêu tu trẻ tuổi, cũng chỉ có Trang Khanh tương đối hợp với yêu quái già như cậu. Đi tới cửa, Phù Ly đang chuẩn bị gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền tới giọng của Trang Khanh.”

“Tôi hiểu được tâm tình muốn giải quyết nạn hạn hán của mọi người, nhưng mà nơi đó không có bất cứ yêu quái nào làm loạn, cũng không thể cho yêu tu đi làm mưa. Mọi người đừng lo, không tới mấy ngày nữa trời sẽ mưa, mọi người cố gắng chịu đựng một chút.”

“Tiền?”

“Vì dân phục vụ, sao có thể nhắc tới chuyện tiền nong.”

“Vậy tôi sắp xếp yêu tu trong bộ phận đi một chuyến, xem có thể giải quyết được vấn đề này hay không.”

“Ngài khách khí rồi, người với yêu là người một nhà, chung sống hài hòa trên trái đất này là tương lai tốt đẹp của tu chân giả chúng tôi và con người.” Mặt Trang Khanh không chút cảm xúc nói mấy câu với người ở đầu dây bên kia, thấy Phù Ly đứng ở bên ngoài, anh nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện với người kia.

“Vào đi.”

“Ban nãy anh………….”

Trang Khanh thở dài, xoay người nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ: “Xinh thêm một chút kinh phí cho bộ phận, cũng không dễ dàng.

Phù Ly gật đầu: “Anh vất vả rồi.”

Trong bộ phận nuôi nhiều yêu tu như thế, còn phải nuôi Công Phúc, Côn Bằng hai con yêu chỉ biết ăn không biết làm này, Trang Tiểu Long làm lão đại thực sự không dễ dàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Ban ngành liên quan nào đó: Ông đây chưa bao giờ gặp con rồng nào vô liêm xỉ như thế, thủ đoạn keo kiệt mà còn nói như rất vinh quang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status