Đừng mập mờ với thời gian

Chương 2: Tổng giám đốc Mộ



"Anh." Giọng nói trẻ con vang lên có chút sợ hãi.

Mộ Trạch lúc này đang đứng ngoài ban công, chân mày bỗng nhíu lại. Anh xoay người nhìn Tô Mạc Thần, ánh mắt lạnh như băng.

Tô Mạc Thần theo bản năng rụt cổ lại, cậu nhóc vốn đã quen với một Mộ Trạch như vậy. Đôi mắt to long lanh yên tĩnh nhìn anh trai, nhưng vẫn không giấu được sợ hãi.

-Đưa nó về nhà!

Giọng Mộ Trạch vang lên đầy lạnh lẽo.

-Vâng, tổng giám đốc.

Vưu Giai Giai vội vàng đi tới kéo tay Tô Mạc Thần, muốn đưa cậu nhóc đi.

Vưu Giai Giai là thư kí của Mộ Trạch, cả ngày đều phải túc trực suốt 24 giờ, gọi lúc nào là có mặt lúc đó. Kể từ khi thằng nhóc này trở nên thích đến đây, cô cảm thấy mình còn kiêm cả chức trông trẻ.

Tô Mạc Thần vùng ra khỏi tay cô, lon ton chạy tới sofa trong phòng tiếp khách, cầm lên cái túi hình vuông. Sau đó lại chạy tới gần cách Mộ Trạch một mét, giơ cao cái túi lên, ánh mắt trong veo như phát sáng:

-Anh, em mua quần áo cho anh này.

Nhưng ánh mắt Mộ Trạch lại không nhìn đến túi đồ.

Khuôn mặt non nớt của Tô Mạc Thần cực kì giống Mộ Thanh Phong.

Anh bỗng dưng xoay người, nhìn ngọn đèn đường bên ngoài, để lại cho Tô Mạc Thần một bóng lưng lạnh nhạt.

-Anh.

Tô Mạc Thần lại vui sướng kêu lên một tiếng:

-Áo này là chị đẹp mua đó!

Chị đẹp?

Trong đầu Mộ Trạch hiện lên bóng dáng yểu điệu của cô.

Tô Mạc Thần nói tiếp:

-Tiểu Thần chỉ giúp anh chọn bộ quần áo này thôi, sau đó chị đẹp giúp Tiểu Thần mua!

Tô Mạc Thần rất cao hứng, hôm nay cậu nói nhiều như vậy mà anh cũng không hề tức giận nha. Nếu là hồi trước, cậu đã sớm bị anh đuổi ra ngoài rồi.

-Tiểu Thần, nên về nhà thôi.

Thấy Mộ Trạch không có chút phản ứng nào, sợ anh tức giận, Vưu Giai Giai thúc giục Tô Mạc Thần.

Tô Mạc Thần đem túi quần áo đặt trở về ghế sofa, bàn tay nhỏ bé mập mạp vuốt vuốt lên chiếc túi đẹp đẽ:

-Anh, em để ở đây, anh nhớ phải mặc nhé! Tiểu Thần về đây, bái bai!

Tô Mạc Thần lúc này mới cầm tay Vưu Giai Giai nhanh nhẹn rời đi, vô cùng vui vẻ.

Mộ Trạch đốt một điếu thuốc, đưa lên miệng hít một hơi, từ từ thở ra khói trắng.

Bảy năm trôi qua, anh lại quay trở về nơi này. Nếu như không phải ở nơi đây vẫn còn một người khiến anh nhung nhớ, thì chính anh cũng không rõ tới khi nào mới tự mình quay về.

Hút hết điếu thuốc, anh rời khỏi ban công, lúc đi qua phòng tiếp khách, ánh mắt không tự chủ liếc qua chiếc túi hình vuông đẹp đẽ đặt trên sofa.

Bên tai vang lên giọng nói non nớt của Tô Mạc Thần: "Tiểu Thần chỉ giúp anh chọn bộ quần áo này thôi, sau đó chị đẹp giúp Tiểu Thần mua!"

Nói cách khác, thì đây là áo mà Lộ Cẩn mua cho anh.

Ngày hôm sau, Lộ Cẩn thành công đem đôi mắt của mình trở nên nặng trịch cộng thêm hai vành mắt đen cả vào, cô không thích trang điểm nhưng không thể không nhào qua lấy kem che khuyết điểm phủ một lớp lên mắt.

Cũng không còn kịp để nấu cháo nữa rồi, Lộ Cẩn chỉ có thể vội vã ăn bát mì, nhanh chóng giải quyết bữa sáng, lại vội vàng chạy ra bến xe buýt, theo bước chân người mà đi leo lên xe.

Vào giờ cao điểm, lúc mọi người đều đi làm, giao thông ùn tắc thế nào cũng thể tưởng tượng ra được, bất quá cô cũng đã luyện thành thói quen, mỗi ngày cứ như vậy ngồi xe buýt đi làm.

Ban đầu đã nghĩ tới việc mua xe, cuối cùng đành vứt bỏ cái suy nghĩ này, có một câu nói: "Xe thì mua được nhưng không nuôi nổi!" Bây giờ mỗi tháng cô đều phải đóng tiền nhà, kinh tế không dư thừa đến mức có thể mua được cả một chiếc xe. Ai bảo cô lại chọn cái khu hạng sang Hoa Nhã Uyển này chứ!

Lộ Cẩn chính là như vậy, cái khác thì có thể tiết kiệm nhưng có những thứ phải làm thỏa mãn bản thân.

Trên bàn làm việc để một bản thảo chưa hoàn thành, Lộ Cẩn cầm bút vẽ, trầm tư mấy phút sau đó bắt đầu vẽ.

Ngày nay, có nhiều người thích vẽ đồ họa trên máy tính nhưng cô vẫn thích cách vẽ thủ công hơn. Cầm bút lên khắc họa các nét, linh cảm sẽ nhanh đến với cô hơn.

Thời điểm mới quen Mộ Trạch, Lộ Cẩn luôn vẽ góc nghiêng của anh, tiếp đến mới vẽ chính diện, sau đó là toàn thân, cứ viết viết vẽ vẽ như vậy, bây giờ lại trở thành một người thiết kế thời trang.

Hồi mới học thiết kế, cô vẽ tốt nhất là cấu tạo cơ thể con người. Tác phẩm đầu tiên được nhận giải ở đại học là một bộ quần áo của đàn ông, không cần nghĩ sâu xa cũng biết linh cảm của Lộ Cẩn đến từ đâu.

Đó là lần cuối cùng cô buông thả tình cảm của mình đối với Mộ Trạch.

Lại không ngờ rằng nhiều năm sau hai người lại không hẹn mà gặp. Anh vẫn đẹp trai đến mức không thể xâm phạm, luôn duy trì vẻ lạnh lùng, nhưng mà cô đã bị cuộc sống mài mòn, không còn vẻ anh dũng khi yêu đơn phương năm nào nữa rồi.

Hơn nữa, anh cũng đã lập gia đình, bé con cũng đã biết chạy nhảy tung tăng.

Đột nhiên nghĩ tới ngày hôm qua ở cửa hàng gặp phải Tô Mạc Thần, chợt cảm thấy buồn cười.

Con trai Mộ Trạch lại gọi là cô là chị.

Lộ Cẩn nhanh chóng vứt những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, chuyên tâm vẽ vời.

Buổi chiều, tổng giám đốc Triệu mời mọi người trong bộ phận thiết kế ăn, mọi người tụ tập với nhau, hiếm khi nào được ung dung như vậy, trò chuyện rả rích cả ngày.

"À, nghe nói Diệp Vi cùng Thịnh Đạt đến thời hạn ký hợp đồng, không biết cô ấy định ký với công ty nào tiếp theo đây?" Tiểu Huyên vừa nhai pizza vừa tám chuyện.

Con gái thích nhất là tám chuyện, vừa dứt lời, một đám chị em phụ nữ lập tức sôi trào.

-Một số người trên Weibo nói là đãi ngộ của Thịnh Đạt đối với nghệ sĩ của mình không tốt lắm, cho nên nhiều ngôi sao lớn trên màn ảnh lúc đầu ký hợp đồng nhưng sau đó lại rối rít đi tìm công ty khác.

-Mọi người đừng quên Trương San San là con gái chủ tịch Thịnh Đạt nha, chắc chắn bọn họ sẽ nâng đỡ Trương San San nên dĩ nhiên bỏ rơi những nghệ sĩ khác rồi, Diệp Vi chính là một trong số những người đó, bây giờ cô ấy cũng là diễn viên ăn khách, đến khi hết hạn hợp đồng thì chắc chắn sẽ đi tìm công ty mới thôi.

"Đúng rồi, Lộ Cẩn à, cô không phải là bạn thân của Diệp Vi sao, cô chắc chắn biết rõ nhất!" – Đồng nghiệp Tiểu Chu bỗng nhiên nhớ ra điều này, mọi người liền vội vàng quay đầu nhìn về phía Lộ Cẩn.

Lộ Cẩn nhún vai: "Những chuyện này cho tới bây giờ tôi cũng không trực tiếp." Đến tận bây giờ cô vẫn không hỏi gì, ngược lại là Diệp Vi luôn luôn nói chuyện này với cô, chỉ là những chuyện như thế này cô không nên nói ra, nếu không, sẽ gây rất nhiều phiền toái cho Diệp Vi.

-Được rồi, các cô cho là Lộ Cẩn sẽ ngồi tám chuyện cùng mình à?

Đồng nghiệp nam A Bảo rốt cuộc cũng không nhịn được phải mở miệng nói, lại bị một đồng nghiệp nữ hơn tuổi lớn tiếng phản bác: "Nói như vậy giống như đàn ông các anh ngày nay không có tò mò mấy chuyện bát quái bao giờ ý, trên thực tế có phải đâu, ngồi nghe dăm ba cái tin tức về nam thần nữ thần lại chả nhiệt huyết sôi trào."

A Bảo bĩu môi một cái: "Tôi không phải người não tàn."

"..."

"..."

"Lộ Cẩn, có người tìm cô kìa!" Trong lúc cười đùa với nhau bỗng có tiếng người gọi cô, Lộ Cẩn theo phản xả quay đầu lại, Tần Hiểu Tuệ đi từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm một ly cà phê.

Ai sẽ đến tìm cô được chứ?

Lộ Cẩn trong đầu nghĩ ra mấy cái tên. Diệp Vi? Không thể nào! Cô ấy đi tới nơi này thì đã gây chú ý, thu hút ánh mắt của bao người rồi.

Trừ cái tên này ra Lộ Cẩn không nghĩ ra được ai khác.

Thấy mặt Lộ Cẩn mê man, Tần Hiểu Tuệ mới nhắc nhở: " Là một bé trai mà, vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai, gương mặt phúng phính, vô cùng đáng yêu!"

Một bé trai?

Ách... Lần này cô càng bối rối hơn.

-A Nhuế đang dắt bé đi vào đấy.

Lộ Cẩn hướng mắt ra cầu thang nhìn, quả nhiên thấy A Nhuế đang dắt một bé trai đi vào phòng thiết kế.

Bé trai kia không phải là đứa bé mà cô gặp ở cửa hàng bách hóa hôm qua – Tô Mạc Thần sao?!

Bé làm sao mà tới được đây?

Tô Mạc Thần bỏ tay ra khỏi tay A Nhuế đang nắm lấy mình, chạy nhanh đến trước mặt Lộ Cẩn, ngửa đầu nhỏ lên nhìn cô: "Chị!"

-Lộ Cẩn, em trai cô thật đáng yêu nha!

-Ánh mắt trong veo, vô cùng tốt!

-Trưởng thành nhất định sẽ trở thành một đại soái ca!

-Người bạn nhỏ, cháu có muốn ăn pizza không? Còn có trà sữa nữa đấy!

Tô Mạc Thành thành công làm tan chảy trái tim các bà cô trong phòng thiết kế.

Lộ Cẩn đưa cho Tô Mạc Thần một miếng pizza, nhẹ giọng hỏi: "Em tới đây một mình sao?"

Tô Mạc Thần cầm miếng pizza lên miệng cắn, vừa nhai vừa trả lời nên giọng nói không rõ ràng: "Đúng thế ạ."

"Nhỏ như vậy mà chạy loạn khắp nơi, em cũng không sợ bị bắt cóc à?!" Suy nghĩ trong lòng Lộ Cẩn chỉ có lo lắng khôn nguôi, bé cũng mới có ba, bốn tuổi! Thật đúng là gan hùm mà.

"Chính vì em đi lạc không tìm được đường về nhà nên mới chạy đi tìm chị nha!" Bé sẽ không nói sự thật cho Lộ Cẩn rằng bé trốn vú nuôi len lén chạy ra đây đâu.

Lời nói của Tô Mạc Thần chẳng có chút sợ hãi nào, Lộ Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười: "Làm thế nào mà tìm được chị ở đây?"

-Chú Lâm nói cho em biết chị làm việc ở đây.

Bé không để ý nói ra hai chữ "chú Lâm.", Lộ Cẩn cũng lười hỏi, dù sao cũng không hỏi rõ nguyên nhân, chỉ là làm sao chú Lâm lại biết cô?

Lộ Cẩn lau miệng cho bé: "Em muốn chị dẫn em về nhà sao?"

"Đúng ạ." Tô Mạc Thần gật đầu.

Lộ Cẩn nhìn gương mặt nhỏ của bé Tô Mạc Thần, đặc biệt là cặp mắt, giống người kia y như đúc. Khác biệt duy nhất là, ánh mắt Tô Mạc Thần là ánh mắt của con nít ngây thơ, khi hé miệng cười lên tựa như mặt trời nhỏ, còn ánh mắt Mộ Trạch là sự hời hợt cùng lãnh đạm.

Vẻ ngoài như nhau nhưng tính cách thì khác nhau một trời một vực.

-Nhưng chị vẫn chưa tan làm, nếu không em đợi chị một lúc nhé?

Triệu Húc đứng bên cạnh mở miệng: "Lộ Cẩn à, hay cô cứ về trước đi!"

Tần Hiểu Tuệ cũng phụ họa: "Đúng thế, giám đốc Tổng cũng đã lên tiếng, cô cứ đi về trước đi!"

"Tiểu Thần, nhà em ở đâu?" Đứng ở trước cửa công ty, Lộ Cẩn cúi xuống hỏi Tô Mạc Thần.

-Chị cứ dẫn em đến công ty Đông Lăng đi, đến nơi đó thì chị Vưu sẽ đưa em về nhà.

Đông Lăng – Công ty sản xuất phim điện ảnh và truyền hình hàng đầu hiện nay.

Mặc dù không biết chị Vưu trong lời của bé là ai nhưng Lộ Cẩn vẫn giơ tay gọi taxi, đưa bé đi tới địa chỉ công ty Đông Lăng không sai chút nào! Bé có thể nói ra cái tên Đông Lăng có thể chứng minh rằng Mộ Trạch thật sự là bố của bé, hoặc một giả thiết khác là chị Vưu của bé làm ở công ty này.

Nhưng có một điều, đi đến Đông Lăng thì dễ thôi, bước chân vào mới khó, lúc này, hai người bị thư ký ở quầy lễ tân ngăn lại hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"

Lộ Cẩn bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Mạc Thần, Tô Mạc Thần chớp chớp đôi mắt to tròn giả bộ ngây thơ. Bình thường bé toàn kêu chị Vưu chứ không hề biết tên đầy đủ của chị.

"Chị, em có cách rồi!" Hai mắt Tô Mạc Thần đột nhiên sáng lên.

Bé đọc một dãy số cho Lộ Cẩn, Lộ Cẩn vừa gọi điện đã có người nhấc máy.

"A lô" Là giọng của người đàn ông, vô cùng trầm thấp.

"Xin chào, xin hỏi anh là người nhà của bé Tô Mạc Thần phải không ạ?" Tô Mạc Thần không nói ra quan hệ giữa mình với chủ nhân của số điện thoại nên cô chỉ có thể hỏi như vậy.

Bên kia dừng một chút mới lên tiếng hỏi: "Cô là ai?"

"Xin chào, tôi là Lộ Cẩn, chuyện là như thế này, Tô Mạc Thần đi lạc nên có tới tìm tôi nhưng tôi không biết địa chỉ nhà bé, cũng không biết số điện thoại của bố mẹ bé..."

"Em bây giờ đang ở đâu?" Anh chen ngang lời cô, giọng điệu thâm trầm mà mạnh mẽ, đột nhiên Lộ Cẩn cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.

"Chúng tôi đang ở Đông Lăng nhưng chưa vào được vì bị cản lại."

Cô vừa dứt lời, đối phương đã ngắt điện thoại.

Lộ Cẩn bất đắc dĩ nhìn Tô Mạc Thần, chỉ chỉ vào điện thoại: "Anh ta có đáng tin không?"

Tô Mạc Thần gật đầu một cái, nói chắc nịch: "Tuyệt đối đáng tin!"

-Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Tô Mạc Thần kéo tay Lộ Cẩn: "Chờ thôi."

"..."

Cuối cùng Tô Mạc Thần cũng không để cho Lộ Cẩn thất vọng, mấy phút trôi qua, người phụ nữ mới vừa rồi còn cản bọn họ trước cửa lễ tân đã đi ra vô cùng cung kính đưa hai người đi vào thang máy riêng của tổng giám đốc, còn bày tỏ ăn năn, nói xin lỗi:

-Tiểu thư Lộ, thật sự xin lỗi cô, tôi không biết cô là người mà tổng giám đốc Lộ hẹn gặp, nếu không kể cả có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám cản cô lại."

Cô hướng mắt tới người thư ký, yếu ớt cười một tiếng: "Tôi cùng tổng giám đốc không có quan hệ, cảm ơn cô."

Lộ Cẩn đã đoán ra người nghe điện thoại là Mộ Trạch, vậy nên vừa rồi mới thấy giọng nói đó quen tai như vậy, Không ngờ anh lại là CEO của Đông Lăng, ngày hôm qua nhìn thấy cả người anh là trang phục đắt tiền, liền đoán rằng thân phận anh vô cùng cao quý, chỉ không ngờ anh lại là CEO mới nhậm chức của Công ty sản xuất phim điện ảnh và truyền hình - Đông Lăng vô cùng nổi tiếng này.

Anh vừa mới đảm nhiệm vị trí một thời gian thì bên ngoài đã có rất nhiều lời đồn đãi liên quan tới anh, đồn rằng anh từ nhân viên có vị trí thấp nhất trong một công ty vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài đã leo lên đến vị trí phó tổng giám đốc, có tin đồn là anh rất giỏi về đầu tư, chỉ với số tiền lợi nhuận thu về hằng năm đã đủ cho một người bình thường sống xa hoa cả đời.

Nếu như Lộ Cẩn quan tâm đến báo kinh tế lấy một lần, thì sẽ phát hiện ra mỗi báo đều sẽ có bài về anh, nếu như Lộ Cẩn để ý đến Weibo nhiều hơn, sẽ thấy tên anh luôn nằm trong top tìm kiếm mỗi ngày.

Thì ra năm đó anh phải bay sang Mỹ.

Anh khi ấy vô cùng ưu tú, bây giờ lại chỉ có thể ngắm chứ chẳng thể lại gần bên anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status