Được anh yêu mới gọi là yêu

Chương 2-3

Có một buổi tối, Mr. Tô tới kiểm tra phòng bệnh của chú, nhìn thấy tôi đang thu dọn đồ đạc bèn đề nghị tiện đường đưa tôi về.

Lần này không có ai đứng xung quanh làm khán giả, tôi sung sướng tột cùng, nói: "Được thôi."

Anh không hỏi địa chỉ nhà tôi, tôi không hỏi anh định đi đâu, hai người chỉ giả vờ tiện đường một cách vô cùng ăn ý.

Hôm đó, tuyết rơi trắng trời, ngọn đèn đường trong khu nhà tôi trở nên tối hơn mọi ngày. Anh đỗ xe trước cửa khu nhà, nói muốn đưa tôi vào trong.

Tôi cố tình đi một vòng một lối xa hơn, hai người giẫm lên tuyết, đi suốt mười mấy phút đồng hồ mới tới dười toà nhà.

Anh nói: "Vào trong đi, khi nào đèn trong nhà sáng lên, tôi mới về."

Tôi nói: "Tự anh đi được ra ngoài không? Đường trong tiểu khu hơi lòng vòng."

Anh nhoẻn miệng cười, nói: "Tự tôi sẽ không đi lòng vòng."

Khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng đến tận mang tai, tôi quay ngoắt đầu đi vào trong toà nhà. Vừa lên được hai tầng thang máy, tôi quay lại chỗ cũ. Không biết dũng khí từ đâu ra, tôi nhào tới ôm chầm lấy anh.

Tôi nói: "Em rất thích anh." Giây phút đó tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh tới nỗi tưởng chừng có thể nổ tung.

Anh sững người, hai tay vòng qua ôm lấy người tôi rồi nói: "Có phải em bị lạnh đến ngốc rồi không?"

Tôi vùi mặt vào lòng anh, đầu óc hỗn loạn tới mức không biết nên nói gì mới phải, đành nói: "Em chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được ôm anh như thế này."

Anh cất lời, giọng rất khẽ khàng: "Còn anh thì nghĩ đến rồi, còn nghĩ đến từ rất lâu trước đó."

Về sau, Wechat bỗng nhiên trở nên rất thịnh hành, rất nhiều bạn học đều kết bạn qua lại với nhau.

Tôi thử nhập số di động của Mr. Tô vào Wechat, xin được kết bạn, không ngờ chỉ trong chốc lát đã được chấp nhận.

Ảnh đại diện của Mr. Tô là một sợi lông vũ màu xanh dương. Nhìn thấy ảnh đại diện của anh, tôi kích động tới nỗi không biết nói gì, nhập câu thoại vào trong khung chat rồi lại xoá đi, xoá đi lại nhập vào.

Cứ như vậy khoảng mười máy phút, tôi bỗng không biết nên chào hỏi anh thế nào.

Bỗng nhiên, trong khung chat nhảy ra một hàng chữ: Em gõ lâu lắm rồi đấy, nói chuyện với anh cần nghĩ lâu vậy sao?

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi trả lời như một con ngốc: Chào bác sĩ Tô*

Anh trả lời: Tốt đến mức nào?

*Trong tiếng Trung, câu "Chào bác sĩ Tô" còn có thể hiểu là "Bác sĩ Tô tốt"*

Tôi bỗng chốc ngẩn người, bấm bụng đáp: Cực kì tốt...

Anh: Tốt đến mức cuối tuần này có thể cùng nhau đi ăn không?

Nhịp tim của tôi như lỡ vài nhịp trong giây phút đó, khuôn mặt nóng bừng, chỉ đáp lại một chữ: ừm.

Đó là lần đầu tiên anh chính thức hẹn hò tôi, đến tân bây giờ nhìn thấy ảnh đại diện của anh, tôi vẫn nhớ cảm giác trái tim đập dồn dập khi đó.

Hôm ấy chúng tôi cùng đi ăn cơm, vốn ngồi đối diện nhau, nhưng bỗng dưng tôi lại không dám nhìn thẳng vào anh, cứ thế cắm mặt ăn, cũng không nói năng gì. Anh hỏi gì tôi cũng chỉ trả lời đơn giản vài từ.

Ăn được một nửa, anh dùng đũa kẹp chiếc đũa đang gắp thức ăn của tôi lại. Tôi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt anh trong suốt một buổi tối.

Anh nói: "Giường số 31, im ắng như vậy không giống tác phong của em."

Tôi: "Em vốn dĩ là người rất nhỏ nhẹ, ít nói..."

Anh: "Anh không quen với sự nhỏ nhẹ ít nói."

Trái tim của tôi bỗng chốc đập loạn cào cào. Tôi nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy một cô gái thanh lịch và một cô gái lắm lời, anh thích cô nào hơn?"

Anh nhìn tôi, nói rất chậm, rất chậm: "Anh thích em."

Bên dưới nhà hàng nơi chúng tôi dùng bữa có một rạp chiếu phim rất ổn, Mr. Tô hỏi tôi có muốn đi xem phim không. Tôi cảm thấy rạp chiếu phim tối mò mò, không có gì thú vị nên đề nghị hai người đi hát.

Kết quả, hôm đó tôi đã sai lầm, dẫn anh tới một quán karaoke hơi cũ kỹ, ánh đèn trong phòng không khác gì đèn ở sàn nhảy, năm màu rực rỡ, không ngừng nhấp nháy.

Để làm dịu bầu không khí ngượng ngập, tôi xung phong hát trước một bản tình ca nhẹ nhàng, ấm áp. Thấy anh có vẻ hài lòng với kỹ thuật thanh nhạc của mình, não tôi như bị úng nước, tiếp tục hát liên khúc Đến chết cũng phải yêu, Ly ca, 30 ngàn thước, Anh...

Sau này, qua nhiều năm, tôi hỏi anh: "Tối hôm đó, em hát nhiều bài cao tướng như vậy anh có cảm nhận gì không?"

Anh nói: "Anh nghĩ, cô gái này nếu không được mình 'thu phục', rất có thể sẽ phải sống cô độc trọn đời."

Chớp mắt đã tới kỳ nghỉ đông, tôi và đám bạn cùng phòng ký túc hẹn nhau cùng tới Đại Liên chơi.

Trước khi đi, tôi cảm thấy nên nói với Mr. Tô một tiếng, suy đi tính lại tôi bèn đăng một dòng trạng thái chung chung lên: Ngày mai chuẩn bị đến Đại Liên tung bay!

Bạn bè, người thân "like" vô số kể, duy chỉ có anh là không thấy phản ứng gì.

Sáng hôm sau, tôi vừa từ tiểu khu đi ra liền thấy bóng một chiếc xe quen thuộc đỗ ven đường. Tôi nghĩ chắc không thể nào đâu, nhưng chân vẫn bước về đó theo bản năng, nhịp tim đập như sấm rền.

Mr. Tô từ trong siêu thị phía sau tôi đi ra, mua rất nhiều đồ ăn thức uống đựng đầy túi lớn túi nhỏ, nói sẽ đưa tôi ra ga tàu.

Tôi hí hửng ngồi lên xe. Tới ga, tôi đang định xuống xe thì Mr. Tô bảo hai người bạn kia lên xe luôn.

Tôi nghi hoặc nhìn về phía anh, anh nói: "Đằng nào cũng đưa rồi, đưa thêm một đoạn nữa đi."

Cuối cùng xe đi suốt cả một ngày dài. Anh đưa thẳng chúng tôi tới Đại Liên. Bởi vì ngày hôm sau anh còn có ca mổ, nên ngay hôm đó anh phải lái xe về trong đêm.

Vừa xuống khỏi xe, đám bạn tôi đã la hét ing ỏi rồi nói: "Mẫu đàn ông này mà cậu còn không định lấy sao?"

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi bỗng có suy nghĩ muốn được lấy ai đó làm chồng.

Khi tôi từ Đại Liên trở về thì cũng đã gần tết, nhưng mối quan hệ giữa tôi và Mr. Tô vẫn chưa có tiến triển gì mới.

Ngày nào anh cũng bận rộn ở phòng khám và phòng bệnh, còn tôi nghỉ đông chỉ ở lì ở nhà, gần như ôm cái điện thoại 24/24 để đợi tin tức từ anh.

Nhưng anh thật sự quá bận. Ngoài việc xử lý các ca mổ, anh còn phải tham gia các buổi hội chuẩn gì đó ngoài bệnh viện. Có lúc tôi gửi tin nhắn Wechat, đúng lúc anh đang trong phòng mổ, phải mất bảy tám tiếng đồng hồ sau anh mới trả lời lại tôi.

Lúc đó tôi đọc quá nhiều câu chuyện gà bông, tin rằng nếu như có một người quan tâm tới bạn, cho dù sinh mạng của người ấy chỉ còn lại một giây, anh ấy cũng sẽ cố gắng hết sức để liên lạc với bạn.

Tôi cảm thấy có lẽ bản thân đã tự đa tình, hoặc cũng có thể một hành động nào đó của tôi đã làm cho anh thất vọng.

Trong lúc tôi đang loay hoay giữa những suy đoán và ngờ vực thì năm mới tới.

Buổi sáng ngày ba mươi, tôi và bố đang đi xuống dưới nhà thả dây pháo liền trông thấy một bóng dáng rất quen thuộc đang xách túi lớn túi nhỏ quà cáp đang đi tới.

Đầu tiên, tôi sung sướng quá đà như vừa trúng giải độc đắc , sau đó mới ý thức được đầu tóc mình lúc này bù xù như tổ quạ. Tôi đang định quay ngoắt bỏ chạy thì Mr. Tô giữ rịt lại.

Anh chào hỏi bố tôi rất lịch sự, bố tôi cũng nhiệt tình bắt tay anh và nói: "Trùng hợp quá, bác sĩ Tô, lại gặp cậu ở đây."

Anh nói: "Không trùng hợp đâu ạ, cháu tới tìm cô ấy..."

Tôi bấm bụng quạy người lại. Anh nhìn tôi rồi bổ sung một câu: "...Đáp lễ."

Tới tận bây giờ, mỗi khi nhắc lại chuyện đó, bố tôi vẫn cười Mr. Tô và nói: "Tới ra mắt thì cứ nói là ra mắt, còn đáp lễ gì chứ. Làm bố tôi tưởng thời buổi này dịch vụ bệnh viện tốt đến mức ấy..."

Mùng Hai Tết, Mr. Tô hẹn tôi đi ăn.

Tới nhà hàng, đẩy cửa ra nhìn thấy ba chiếc bàn đầy ắp người, có vài người còn mặc nguyên áo blouse trắng, bấy giờ tôi mới hiểu đây là buổi họp lớp đại học Y của anh.

Thấy Mr. Tô dẫn theo tôi vào, mọi người đều nín thở im phăng phắc nhìn chúng tôi, thế mà không một người nào lên tiếng hỏi tôi là ai.

Mr. Tô đẩy ghế ra cho tôi ngồi xuống trước rồi mới nói: "Có thể đặt câu hỏi rồi."

Lập tức âm thanh từ khắp nơi nhao nhao vang lên, hỏi về thân phận của tôi.

Mr. Tô chỉ cười, không nói gì. Tôi cảm thấy sắp không chống đỡ được nữa, bèn nói nhỏ: "Em là... bệnh nhân của anh ấy."

Tất cả mọi người cười ầm lên, Mr. Tô cũng bật cười. Anh giơ tay xoa đầu tôi, rồi nói với mọi người: "Bạn gái của tôi."

Đó là ngày thứ hai trăm chúng tôi quen nhau.

Về sau, tôi mới biết hôm đó Mr. Tô là người chiêu đãi tất cả mọi người, cách đó một hôm, anh ấy đã gửi tin nhắn tới nhóm bạn bè để thông báo: Tôi mời vì ngày đó là ngày rất quan trọng trong cuộc đời tôi.

Mùng Bốn Tết, Mr. Tô phải tới bệnh viện trực ca đêm, tôi lén lút mang theo món cá kho tộ và cá viên từ nhà tới thăm anh.

Hai chúng tôi cùng ngồi trong phòng làm việc ăn cơm. Ăn xong, tôi nói mình no quá, muốn xuống dưới tản bộ cho tiêu. Hai chúng tôi bèn đi vòng vòng trong đại sảnh của tầng một bệnh viện.

Ngoài cửa sổ có pháo hoa bay vút lên bầu trời. Tôi bỗng nắm chặt tay anh, bảo anh khẩn trương ước nguyện.

Anh nghe lời tôi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tôi hỏi anh: "Anh ước điều gì vậy?"

Anh nhìn tay bàn tay được tôi nắm chặt và nói: "Anh ước năm nào tháng nào cũng có em ở bên."

Khi chúng tôi vừa đến với nhau, tôi thường xuyên tới bệnh viện, nhưng tới nơi rồi lại ngại đi lên tầng, chỉ ở dưới đại sảnh đợi anh.

Có một buổi nọ, ca mổ của anh kết thúc rất muộn, phải hơn mười giờ anh mới bước ra. Tôi vừa đi tới trước mặt anh thì có một cô gái cũng đuổi theo và nói: "Bác sĩ Tô, em là người nhà của bệnh nhân giường số 9, có tiện xin anh số điện thoại không ạ?"

Cô gái nói được vài câu mặt đã đỏ lựng lên, ánh mắt nhìn Mr. Tô với vẻ rất mong chờ.

Trong lòng tôi vừa dấy lên đôi chút khó chịu thì Mr. Tô đã rất tự nhiên nắm lấy tay tôi rồi trả lời cô gái: "Xin lỗi cô không tiện cho lắm."

Lúc sau, ngoài miệng tôi cứ trách anh sao có thể vô tình đến thế, kì thực trong lòng tôi đã ngọt đến mức nổ tung.

Mr. Tô vẫn luôn muốn đổi bộ bàn ghế trong phòng làm việc, bảo tôi cùng anh đi dạo siêu thị đồ nội thất.

Anh ưng ý một bộ, cô nhân viên rất nhiệt tình giới thiệu đây là đồ gỗ của Ý, độ cao của bộ bàn ghế này có thể điều chỉnh tuỳ theo chiều cao từng người, hơn nữa còn có khả năng ghi nhớ thông tin của nhiều người sử dụng.

Cô ấy hỏi Mr. Tô: "Anh muốn mua cho chính anh dùng ạ? Cái này còn có thể điều chỉnh thành chiều cao của bạn gái anh nữa."

Tôi đứng bên cạnh giả vờ ngó đông ngó tây. Chúng tôi vẫn chưa chính thức hẹn hò chưa được lâu, tôi vẫn chưa quen với danh xưng này lắm.

Mr. Tô nắm lấy tay tôi và nói: "Bạn gái, em muốn thử không?"

Mặt tôi bỗng chốc nóng ran, tôi ngã đầu về phía vai anh, cười đến ngừng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status