Được anh yêu mới gọi là yêu

Chương 2-5

Trong phòng ký túc xá của tôi có một người chị em vừa mới chia tay với bạn trai nhưng chẳng lâu sau đã đắm chìm vào một mối tình trên mạng. Ngày nào cô ấy cũng cùng bạn trai mới của mình trò chuyện bằng tin nhắn điện thoại, nhưng hai bên vẫn chưa hề gặp mặt nhau.

Mọi người đều khuyên cô ấy rằng yêu qua mạng phải hết sức cẩn trọng, sợ cô ấy gặp phải kẻ Sở Khanh. Nhưng cô ấy không nghe lọt tai, chỉ nói rằng giọng của đối phương khiến cô ấy "nghiện".

Tôi hỏi cô ấy: "Nghiện là cảm giác thế nào?"

Cô ấy đáp: "Mr. Tô chắc chắn cũng có một điểm nào đó khiến cậu nghiện mà, phải không?"

Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mỗi lần anh hôn tôi...

Tôi gửi tin nhắn Wechat, kể lại chuyện này cho Mr. Tô nghe. Tôi nói: Làm sao đây? Một người bạn cùng ký túc của em thích mấy thứ biến thái như vậy, liệu có cần đi khám bác sĩ tâm lý không?

Anh không trả lời tôi ngay, nhưng nửa tiếng sau anh nhắn lại cho tôi một tin: Em xuống nhà đi.

Tôi mặc váy ngủ, tức tốc chạy xuống. Dưới bầu trời đêm, mr. Tô kéo tôi vào xe và hôn nồng nhiệt.

Một lúc sau, tôi hỏi: "Vì sao anh không trả lời tin nhắn của em?"

Anh lẩm bẩm: "Em cũng nên đưa anh đi khám bác sĩ tâm lý rồi đấy..."

Mỗi lần tôi và Mr. Tô hôn nhau, tay của anh ấy lại nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi. Sau này khi hai người thân thiết hơn tôi nói: "Các đôi khác yêu nhau, khi hôn, hình như tay của người đàn ông không đặt ở đây đâu."

Mặt anh đầy vẻ nghi hoặc, anh ôm chặt eo tôi và nói: "Không thì đặt ở đâu?"

Tôi muốn nói trong phim thần tượng, người ta sẽ thường đỡ gáy hoặc nâng cằm, hoặc vuốt ve cơ thể trong một phạm vi nhất định... Vậy mà tôi không sao mặt dày nói ra được.

Sau đó, tôi bỗng cảm nhận được có một bàn tay từ phía sau eo luồn vào trong áo tôi, áp lên da thịt, vuốt thẳng một đường dài tới tận khuy áo lót. "Soạt" một tiếng, khuy áo tuột ra.

Cả người tôi cứng đờ. Anh nhìn sắc mặt hoảng hốt của tôi, lại phải cài lại cho tôi như lúc đầu. Rồi anh lấy ngon tay quệt qua mũi tôi và nói: "Con gái trưởng thành rồi, đúng là chuyện gì cũng nghĩ được."

Tôi đỏ mặt vùi đầu vào lòng anh, không dám nhìn anh thêm nữa.

Có lần chúng tôi hẹn hò, Mr. Tô ở dưới nhà đợi tôi, kết quả bị bố mẹ tôi đi chợ về bắt gặp. Anh biết tôi vẫn chưa muốn công khai bèn nói tới thăm một người bạn sống ở gần đây rồi định đi về.

Mẹ tôi rất nhiệt tình, mời anh vào nhà ăn cơm. Tôi trang điểm xong xuôi, định đi ra thì nhìn thấy anh đi theo sau bố mẹ tôi vào nhà.

Tôi bàng hoàng, còn anh thì mỉm cười lắc đầu, tỏ ý mọi chuyện vẫn chưa bại lộ.

Bữa cơm ấy tôi ăn trong tâm trạng thấp thỏm không yên. Bố tôi nói cảm ơn hết lần này đến lần khác, sau đó còn nói với Mr. Tô quê nhà chúng tôi có một vườn cây ăn quả, toàn là những thứ xanh mướt hoàn toàn tự nhiên, bảo Mr. Tô hôm nào dẫn bạn gái tới chơi.

Mr. Tô nói: "Được ạ."

Bố tôi uống chút rượu nên hơi cao hứng, nhất quyết bắt Mr. Tô liên lạc với bạn gái định ngày ngay bây giờ.

Mr. Tô cầm di động lên bấm máy, tôi đang ngồi bên cạnh cố nín cười xem trò vui thì chiếc điện thoại trên mặt bàn đổ chuông...

Cả bố mẹ tôi đều ngây người vài giây, sau đó bố tôi chuyển rượu vang sang rượu trắng, rồi vỗ vai Mr. Tô và nói: "Hôm nay không say không về đấy nhé."

Tôi kể cho Mr. Tô nghe về chuyện của mình hồi nhỏ. Chị ruột tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, làm phẫu thuật nối mạch máu tim từ năm bảy tuổi. Còn tôi từ bé da thịt dày dạn, rơi từ trên giường xuống đất không khóc không kêu, thế nên bố mẹ phần nào dành nhiều tình cảm cho chị gái hơn.

Tôi còn kể với anh rằng vì chị gái thường xuyên nằm viện, nên từ nhỏ tôi đã sống với bà nội. Lúc ấy gia đình bà không mấy khá giả, bữa cơm hầu như không có thịt. Tôi đã bạo miệng nói với mấy bạn xung quanh rằng: "Trong số mấy cậu ai có thịt cho mình ăn, lớn lên mình sẽ làm vợ người đó."

Mr. Tô nhíu mày, mặt mũi có vẻ không hài lòng chút nào. Anh hỏi tôi: "Khi đó em nói nghiêm túc chứ?"

Tôi chân thành đáp: "Đương nhiên rồi."

Anh bỗng cười, lấy bàn tay vỗ vỗ lên đầu tôi và nói: "Anh có thịt cho em ăn, bây giờ chỉ còn đợi em lớn lên nữa thôi."

Con người vô dụng như tôi, ngay giây phút ấy đã rơi nước mắt

Tôi rất thích hàng quà vặt ở phía sau trường. Sau khi biết được chuyện này, cả ngày Mr. Tô phổ cập cho tôi về những nguy hại của vi khuẩn E.Coli và Nitrit đối với sức khoẻ con người.

Thế nhưng tôi vẫn nghe tai này qua tai kia, ăn uống vui vẻ chẳng suy nghĩ gì.

Anh luôn nói: "Phải làm thế nào em mới chịu nghe lời anh đây?"

Tôi đáp: "Đồ ngon khó cưỡng lắm, có độc em cũng chấp nhận, cứ coi như em đang mang mạng sống ra đổi lấy sự sung sướng của cái miệng em đi."

Anh đổi chủ đề,  hỏi tôi: "Hôm nay em có đánh son không?"

Tôi trả lời: "Em có."

Anh bất ngờ cúi đầu hôn tôi. Tôi cuống cuồng đẩy anh ra, rồi lấy giấy ướt lau sạch lớp son trên miệng, quát anh: "Anh làm gì vậy? Son có nhiều độc lắm!"

Anh nhìn tôi trả lời: "Người đẹp khó cưỡng, có độc anh cũng chấp nhận, cứ coi như anh đang mang mạng sống ra để yêu thương em đi!"

Tôi trợn tròn mắt nhìn anh, kể từ ngày hôm đó tôi quyết tâm tập cai tất cả các đồ ăn vặt trên lề đường.

Hẹn hò với Mr. Tô không bao lâu, tôi phát hiện trên ngực trái của mình phát triển một khối u hay trượt qua trượt lại.

Tôi vốn định giấu Mr. Tô, tự tới bệnh viện kiểm tra, song lại bắt gặp anh ngay cửa phòng khám. Tôi còn chưa bịa lý do gì thoả đáng, anh đã xách tôi ra khỏi cả một "đại đội" dài ngoằng đang xếp hàng.

Nhìn thấy tôi đăng ký khám ở khoa Vú, nét mặt anh có phần căng thẳng, hỏi tôi bị làm sao.

Thật ra tôi cũng rất ngại kể anh nghe, bèn ấp a ấp úng nói: "Chỗ đó... mọc lên một khối u nhỏ."

Anh kéo tôi tới chỗ khoa Vú. Bác sĩ Mã khám cho tôi là bạn đại học của anh. Anh nói rõ bệnh tình của tôi cho bác sĩ Mã. Bác sĩ Mã ngó vào trong phòng khám, phát hiện có quá đông người, bèn xắn tay áo lên nói: "Đi nào, chúng ta đi tìm một chỗ không có người để tôi nắn thử."

Rõ ràng là sử dụng từ ngữ rất chuyên ngành, nhưng tôi lại cảm thấy xấu hổ, cười gập bụng xuống, không thể đứng dậy nổi. Bác sĩ Mã nhìn Mr. Tô với vẻ mặt vô tội và nói: "Anh chứng kiến nhé, em không hề chọc ghẹo chị dâu, tại chị dâu dễ cười quá thôi."

Sắc mặt Mr. Tô sa sầm như gặp phải ngày âm u vậy, anh đáp một câu: "Có dễ cười cũng là chị dâu của cậu."

Nếu ngực mọc khối u thì cũng phải dùng tay sờ nắn, bởi vì từ độ to nhỏ, vị trí và hình dạng của khối u, bác sĩ sẽ phán đoán được có cần phải làm phẫu thuật hay không.

Hôm đó, bác sĩ Mã đưa tôi tới phòng bên cạnh, Mr. Tô thì đứng kế bên, khoanh tay trước ngực quan sát.

Tôi vén áo, bác sĩ Mã vừa định dùng tay thì tiếng của Mr. Tô đã vang lên: "Găng tay đâu? Đạo đức nghề nghiệp của cậu đâu cả rồi?"

Bác sĩ Mã nghiêm túc trả lời: "Đeo găng tay sờ nắn không chính xác đâu."

Sắc mặt Mr. Tô lạnh hẳn đi: "Chắc chắn là chỉ có sờ nắn không chính xác chứ?"

Bác sĩ Mã bị anh hỏi đến dở khoc dở cười, buộc phải quay về tìm găng tay. Anh ấy vừa ra khỏi cửa. Mr. Tô đã quay đầu nói với tôi: "Lần sau còn tới đây nữa, anh sẽ mang cho em một đôi găng tay."

Lần này tới lượt tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Tôi hỏi bác sĩ Mã: "Ngày nào anh cũng phải làm việc ở khoa Vú, xem bệnh cho các bệnh nhân nữ, anh không sợ bạn gái tương lai để ý ư?"

Bác sĩ Mã hạ thấp giọng nói: "Tôi coi cô là người nhà nên mới nói cho cô đấy nhé. Khoa của anh Tô bình thường xem qua ảnh chụp CT, nhưng khi lên bàn mổ cũng sẽ nhìn thấy nửa người trên của bệnh nhân, cô không ngại sao?"

Tôi tự tưởng tượng ra khung cảnh đó trong đầu, rồi lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Mr. Tô giúp tôi lấy ven máu ở bắp chân trong lòng bỗng dưng thấy không vui.

Buổi tôi trở về nhà, tôi hỏi Mr. Tô: "Nếu có một bệnh nhân nữ xinh đẹp hơn em, dáng chuẩn hơn em, khi lấy ven máu hoặc làm phẫu thuật cho người ta, liệu anh có suy nghĩ gì khác không?"

Mr. Tô hỏi người lại tôi: "Vậy trước kia em cũng bị bệnh, cũng từng gặp các bác sĩ nam khác, liệu em có suy nghĩ gì khác không?"

Tôi nói: "Đương nhiên là không, lúc bị bệnh em lo cho mình còn chẳng kịp, làm gì có tâm tư nghĩ đến chuyện khác chứ."

Anh nhún vai: "Anh cứu người còn chẳng kịp, sao nghĩ được đến chuyện khác?"

Tôi: "Vậy đối với anh, em là sự cố ngoài ý muốn hay sao?"

Anh cười dịu dàng: "Là định mệnh."

Mr. Tô không hiểu nhiều về cung hoàng đạo, thi thoảng có bác sĩ thực tập đến hỏi anh thuộc cung gì, anh đều nói không biết. Đối phương hỏi tiếp thì anh tuyệt nhiên không trả lời nữa.

Sau khi quen tôi rồi, tôi thường xuyên đăng vòng tròn bạn bè những thông tin về cung hoàng đạo của mình trong tuần hoặc tháng đó.

Có lần, Mr. Tô hỏi tôi: "Em thuộc cung gì?"

Tôi đáp: "Bò Cạp."

Anh lại hỏi: "Bò Cạp hợp với cung gì?"

Tôi lại trả lời: "Bò Cạp có thể trở thành bạn tốt với Thiên Bình, Nhân Mã, có thể làm đồng nghiệp với Ma Kết, Song Tử, Cự Giải, có thể làm người yêu hoàn hảo với Song Ngư, Kim Ngưu." Sau đó tôi hỏi anh: "Ấy, thế anh thuộc cung gì?"

Anh đáp: "Cung Kim Ngưu."

Có một ngày Mr. Tô biết được trong khoa cũng có một thực tập sinh thuộc cung Bò Cạp. Anh bèn hỏi thực tập sinh ấy: "Cung này thích ăn món gì nhất?"

Thực tập sinh nét mặt ngơ ngác: "Sở thích này không liên quan đến cung hoàng đạo ạ."

Mr. Tô: "Vậy những người thuộc cung này ghét nhất điều gì?"

Thực tập sinh: "Lừa dối ạ, cho dù chỉ là đùa thôi. Nhất định phải thẳng thắn và chân thành mới có được niềm tin và tình yêu của cung Bò Cạp bọn em."

Mr. Tô im lặng một lúc lâu, rồi cầm di động lên nhắn tin Wechat cho tôi: Em không xấu, em không mập, chiếc váy hôm qua em mặc rất xinh, tướng ăn uống của em cũng rất dễ thương.

Tôi đọc mà chẳng hiểu gì, bèn trả lời anh: Vậy là sao?

Anh nhắn lại: Để có được sự tin tưởng và tình yêu của Cung Bò Cạp vĩ đại, anh đang chân thành và thẳng thắn.

Mr. Tô là một "cán bộ lão thành" mười phân vẹn mười. Không biết gì về cung hoàng đạo, mạng xã hội thì mù mờ, càng không có tài khoản của các ứng dụng đang thịnh hành trong giới trẻ.

Có một hôm, tôi ngồi bên cạnh anh nghịch điện thoại di động, anh hỏi tôi: "Em đang làm gì vậy?"

Tôi trả lời: "Em đang lướt Weibo."

Anh lại hỏi: "Nick của em là gì?"

Trong Weibo của tôi chia sẻ rất nhiều ảnh và tin tức của các idol. Không muốn bị anh nhìn thấy, tôi nói đại một cái tên, rằng nick của  mình là "Thỏ trắng nhỏ không ăn thịt".

Sau đó về nhà, tôi khẩn trương đăng ký một nick Weibo có cái tên y hệt, nhưng đáng tiếc đã có người sử dụng cái tên này mất rồi. Tôi tiện tay ấn vào, phát hiện dưới một bài đăng của nick Weibo này lại có một nhân vật tên "Tôi là Thịt" bình luận.

Tất cả mọi bình luận đều chỉ có một câu: Vy Vy, anh là thịt.

Anh là thịt, là thịt, là thịt... tôi đọc đi đọc lại những chữ đó, rồi ôm bụng cười ngặt ngoẽo, tưởng chừng đứt hơi.

Sau khi đã có chút kiến thức sơ đẳng về cung hoang đạo, Mr. Tô mới biết thì ra bên cạnh mình có đến mấy người là cung Bò Cạp, ví dụ như bác sĩ Mã.

Thế là cuộc đối thoại hằng ngày giữa anh và bác sĩ Mã trở thành thế này:

Bác sĩ Mã mặc một chiếc áo măng tô rất xấu, Mr. Tô: "Phong cách của Bò Cạp bị cậu kéo tụt xuống rồi."

Bác sĩ Mã bị trừ mấy trăm đồng tiền lương, Mr. Tô: "Lương cơ bản của Bò Cạp bị cậu kéo tụt xuống rồi."

Bác sĩ Mã vứt đầu lọc thuốc lá bừa bãi, Mr. Tô: "Phẩm chất của Bò Cạp bị cậu kéo tụt xuống rồi."

Bác sĩ Mã không nhịn nữa, quát lên với anh: "Cậu thì sao, cung gì hả?"

Mr. Tô nhún vai: "Cung Kim Ngưu."

Hồi còn học ở trường Y, bá sĩ Mã từng thích một cô gái, nghe nói còn là hoa khôi của trường.

Đến gần ngày tốt nghiệp, hai người họ mới chính thức hẹn hò. Nhưng đúng lúc ấy, bố cô gái phạm tội và bị tuyên phạt. Bác sĩ Mã lấy toàn bộ những gì mình có ra để nói với cô ấy: "Đi nào, chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Lúc đó cô gái oà khóc và nói: "Chúng ta chia tay đi, anh hãy đi đi."

Bác sĩ Mã hỏi: "Chia tay rồi ai nuôi em?"

Lúc đó nghe các bạn học cùng khoá của họ kể lại chuyện này, tôi cảm động không tả nổi. Về sau mới biết cuối cùng họ vẫn chia tay, cô gái vì muốn anh ấy chịu chia tay đã bất chấp làm tổn thương chính mình. Bác sĩ Mã đau đớn tưởng chừng không sống nổi, đành đồng ý.

Tôi nói với Mr. Tô: "Có lẽ cả đời này họ cũng không tìm được người nào yêu mình như vậy nữa."

Mr. Tô ôm chặt tôi vào lòng, thở dài, không nói một câu.

Họ còn kể với tôi, khi vừa mới chia tay, bác sĩ Mã trầm hẳn đi, ngày nào cũng uống rượu say mèm. Có lần xuất huyết dạ dày, được đưa đến bệnh viện, anh ấy nằm lì trên giường bệnh ba ngày.

Còn có một người nữa cùng anh ấy uống đến nôn ra máu phải nhập viện, chính là Mr. Tô

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status