Được anh yêu mới gọi là yêu

Chương 3-2

Dịp lễ tình nhân đầu tiên của chúng tôi sau khi kết hôn, Mr. Tô được mời tới đám cưới của một người bạn thời đại học. Rất nhiều các bạn học cũ từ Bắc chí Nam cũng có mặt. Buổi tiệc kéo dài từ trưa tới tận tối vẫn còn chưa tàn. Sau khi dọn hết các món ăn buổi trưa đi, họ lại bê một bàn thức ăn mới lên. Mọi người tiếp tục ăn uống và trò chuyện.

Tuy tôi có thể thông cảm, nhưng trong bụng lại khó chịu đôi chút. Mr. Tô gọi điện thông báo với tôi rằng buổi tiệc vẫn chưa kết thúc. Tôi có phần bực dọc, trả lời: "Vậy anh uống ít rượu thôi."

Tối đó chưa tới chín giờ, Mr. Tô được các bạn học dìu về nhà, khắp người toàn mùi rượu. Anh say đến bất tỉnh nhân sự, các bạn của anh giải thích rằng họ không ngờ tửu lượng của anh lại kém như vậy.

Tiễn họ đi rồi, tôi vừa quay người đã được Mr. Tô ôm chặt vào lòng. Mùi rượu trên người anh vẫn nồng nặc, nhưng ánh mắt anh thì sáng rực, tỉnh táo.

Tôi hỏi: "Anh chưa say sao?"

Anh đáp: "Còn chưa cùng em đón lễ tình nhân, sao anh dám say?"

Từ khi mấy lần mắc bệnh, cứ cách một khoảng thời gian tôi lại tới Ung Hoà Cung* bái phật. Mr. Tô vốn dĩ không tin thần phật, nhưng vì muốn ở bên tôi nên anh vẫn đi cùng.

Nhìn tôi hết thắp hương lại khấn vái, lúc ra anh hỏi: "Em cầu gì vậy?"

Tôi đáp: "Cầu phát tài, cầu may mắn, cầu con cái."

Anh nhìn tôi, hờ hững đáp: "Vậy thì không cần cầu đâu, mấy thứ đó anh đều có." (Sinh con? Anh cũng có? Tôi ôm mặt...)

***********************************************

Mùa hè đến, tôi gọt dưa hấu, giơ dao lên hạ xuống, bất cẩn làm mất một mảng thịt ở ngón tay trỏ của mình.

Mr. Tô đưa tôi đi cấp cứu khâu vết thương. Bởi vì vết thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa nếu tiêm thuốc tê sẽ rất đau nên bác sĩ thương lượng với tôi: "Dù sao cũng chỉ có hai mũi thôi, hay là chúng ta cứ khâu không thuốc tê nhé?"

Hôm đó đầu óc tôi như bị lừa đá, ngơ ngẩn đồng ý không chút do dự.

Khoảng khắc đầu kim thép đâm vào da thịt, tôi liều mạng bấu chặt tay Mr. Tô. Anh mở rộng cánh áo khoác, kéo mặt tôi ấn vào lòng, một tay kia dùng sức ôm chặt lấy bả vai tôi.

Khâu xong hai mũi, tôi nhẫn nhịn không dám hét to, đau khổ ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nhưng lại nhìn thấy anh hai mắt ửng đỏ.

Tôi đang đau tưởng chết, lúc này lại phì cười thành tiếng: "Này, anh là bác sĩ đấy, ngày nào cũng nhìn các bệnh nhân khác chảy máu đầm đìa, trái tim đáng nhẽ cứng rắn lắm chứ?"

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, anh đáp: "Họ đều không phải là em."

Trong Wechat của Mr. Tô hầu hết toàn là nick của các bệnh nhân anh từng phẫu thuật.

Có một hôm anh đi kiểm tra phòng bệnh, di động trên bàn cứ kêu suốt. Tôi cầm lên xem thì thấy có đến năm, sáu tin nhắn Wechat chưa được đọc, ngay trên màn hình hiển thị một dòng tin nhắn nhắc nhở anh phải ăn uống điều độ, chú ý nghỉ ngơi.

Người gửi tin nhắn có hình đại diện là một cô gái trẻ.

Trong long tôi hơi nóng lên rồi, nhưng vẫn đặt điện thoại về chỗ cũ.

Sau khi trở về anh kiểm tra Wechat, còn chẳng buồn xem nội dung đã đặt qua một bên.

Tôi hỏi anh với giọng điệu "chua nồng": "Sao anh lại không đọc thế? Lỡ như người ta có chuyện gì muốn tìm anh rồi sao?"

Anh vừa ăn cơm vừa trả lời tôi: "Là con gái của bệnh nhân."

"Vì sao cô ấy lại hỏi han anh ấm áp thế?"

Anh ngẩng đầu lên: "Em xem rồi à?"

Tôi nói tiếp: "Cô ấy thích anh đúng không? Anh không nói là mình có bạn gái rồi à?"

Anh đẩy di động tới trước mặt tôi, nửa tháng nay cô gái đó hầu như ngày nào cũng gửi tới mấy tin nhắn nhưng anh chưa hề trả lời lấy một tin.

"Giải thích có lúc sẽ càng khiến người ta suy nghĩ nhiều, hoặc cảm thấy mình vẫn còn có cơ hội. Chi bằng anh thẳng thừng tảng lờ, tới khi cô ấy cảm thấy nhạt nhẽo sẽ tự từ bỏ thôi."

Lúc đó tôi không hiểu, cảm thấy đáng lẽ Mr. Tô nên giải thích với đối phương rõ ràng rằng mình có bạn gái rồi.

Về sau ở trong ký túc xá có một em gái theo đuổi một anh nam sinh. Nam sinh kia tuy nói rằng mình đã có bạn gái nhưng vẫn trả lời từng dòng tin nhắn của em ấy. Ngoài miệng bảo từ chối nhưng lời nói lại uốn lượn uyển chuyển, hại em ấy đến nay vẫn không thể từ bỏ.

Bấy giờ tôi mới ý thức được cách giải quyết của Mr. Tô đúng đắn đến nhường nào.

Về sau, có lần chúng tôi đi dạo phố hoa, vô tình gặp cô gái từng theo đuổi anh. Cô ấy tươi cười rạng rỡ chào hỏi Mr. Tô giống như một người bạn lâu ngày không gặp, không hề có chút gượng gạo nào. Đến lúc tạm biệt, cô ấy nói với tôi: "Bác sĩ Tô quả là người đàn ông không cho cô gái khác chút khe hẹp nào để len vào."

Tôi quay đầu nhìn Mr. Tô, lòng hiểu rằng, mọi khe hẹp trong lòng anh đều đã dành cho tôi cả rồi.

Một buổi tối, tôi tới bệnh viện đưa đồ cho Mr. Tô phải trực ca đêm, bên ngoài trời đổ mưa, tôi nói với anh rằng tôi đang đợi anh trước phòng cấp cứu.

Đúng lúc đó xe cấp cứu đẩy một người máu thịt nhầy nhụa tới.

Tôi sợ hết hồn đến nỗi đứng đực ra tại chỗ, một giây sau tôi định bật khóc, quay đầu bỏ chạy thì cả người được kéo vào một vòng ôm vững chãi.

Mr. Tô đứng từ xa đã nhìn thấy chiếc xe cấp cứu xuất hiện, đoán chừng nó sẽ làm tôi giật mình nên anh lao đến như bay.

Anh lấy quần áo trên người bao lấy đầu tôi, đưa tôi rời khỏi nơi ấy.

Hôm đó đúng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc khỏi một cơn ác mộng. Tôi lần tìm di động, muốn gửi cho anh một tin nhắn Wechat.

Không ngờ đúng lúc này di động rung lên, là tin nhắn Mr. Tô gửi đến: Nếu gặp ác mộng thì gọi điện anh nhé.

Giây phút đó, lần đầu tiên tôi tin rằng trên đời này đích thực có thần giao cách cảm.

Tôi là người gặp phải chuyện gì cũng rất kích động, thường xuyên treo những câu này bên miệng: Đáng yêu chết đi được! Ngon chết đi được! Cảm động chết đi được! Đẹp chết đi được!

Mỗi lần tôi gào thét ing ỏi như vậy, Mr. Tô đều nhìn tôi với khuôn mặt bình tĩnh và nói: "Không chết được đâu, anh chữa được hết."

Tôi hỏi: "Chẳng phải anh chỉ có thể chữa bệnh cho các bệnh nhân ngoại lồng ngực thôi sao?"

Anh nói: "Đó là đối với người khác, còn với em, anh có hàng vạn cách để khiến em không thể chết được."

haiz, thật đúng là một anh chàng không biết nói mấy lời lãng mạn.

************************

Từ nhỏ, tôi đã là một nữ sinh sức lực sung mãn, khi vật tay với nam sinh hầu như chưa bao giờ thua. Trước kia khi đi chơi với cô bạn thân, lúc nào tôi cũng là người giúp cô ấy vặn nắp chai.

Có lần tôi và người bạn thân cùng Mr. Tô đi ăn cơm với nhau. Cô bạn tiện tay đưa chai nước cho tôi vặn. Tôi còn chưa đỡ kịp, Mr. Tô thẳng thừng đón lấy, vừa vặn vừa nói: "Làm sao cô ấy vặn được chứ."

Tôi lập tức giả vờ biến thành một con thỏ trắng yếu ớt.

Cô bạn kia liếc xéo tôi một cái rồi nói: "Bình thường cậu giả vờ kiểu gì vậy? Vác bao gạo cả chục cân cũng chẳng hề hấn gì với cậu mà, đúng không?"

Tôi lắc đầu nói: "Bớt nói linh tinh đi, mình vốn là người yếu đuối mà."

Cô bạn làm mặt chịu không nổi rồi nói với Mr. Tô: "Anh mở mắt to ra mà nhìn, Vy Vy nhà anh là ảnh hậu..."

Cô ấy còn chưa nói xong, Mr. Tô đã đáp lại một câu: "Ừm, tôi trao giải mà."

Tôi vừa hay đi đường vừa nghịch điện thoại, mỗi lần tới bậc thềm trước cửa nhà thường bị vấp. Thường ngày, tôi chẳng sợ gì, kết quả đến một lần nọ tôi thực sự ngã sấp mặt xuống, vô cùng thê thảm.

Tôi ở nhà nghỉ ngơi hai hôm, khi ra ngoài trở lại, tôi nhìn thấy bên cạnh bậc thềm có thêm một cái dốc.

Tôi gọi điện nói với Mr. Tô: "Quản lý khu nhà thật là chu đáo, sợ em vấp ngã lần nữa."

Xung quanh Mr. Tô có vẻ khá ồn ào, anh nói được vài câu là ngắt máy.

Tôi đi chưa được vài bước thì gặp một bà cô sống ở tầng trên. Bà ấy nhìn tôi rồi nói với vẻ rất kinh ngạc: "Ấy, nhà con có em bé rồi à?"

Tôi đáp: "Đâu có đâu ạ."

Bà cô làm mặt khó hiểu: "Mr. Tô nhà con hôm qua tìm người làm một đường dốc bằng xi măng. Mọi người hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói trong nhà có một em bé đi đường không được nhanh nhẹn cho lắm."

Tôi bối rối tới độ không biết tiếp lời ra sao nữa.

Mr. Tô tới Thâm Quyến tham dự hội nghị, chuyến bay trở về gặp phải một cơn gió lớn với cường độ mạnh dưới mặt đất, máy bay tìm cách hạ cánh nhưng không thành công, đành phải tiến đến sân bay dự bị ở tỉnh Hà Nguyên.

Mr. Tô gọi điện về cho tôi và nói: "Vợ à, thời tiết không chiều lòng người cho lắm. Giờ anh đã hạ cánh xuống Hà Nguyên, có lẽ phải đợi thêm vài tiếng nữa mới có thể bay về."

Lúc đó nghe xong tôi vô cùng căng thẳng. Tôi lập tức lên mạng đọc tin tức về chuyến bay, biết được mười mấy chuyến bay không thể hạ cánh được vì gió quá mạnh."

Sáu tiếng đồng hồ sau, gió mạnh qua đi, máy bay bình an hạ cánh. Tôi đứng ngoài sân bay đợi anh. Anh vừa đi ra, tôi đã nhào vào lòng anh, ra sức dụi dụi mắt.

Anh nói: "Không sao đâu em, không sao rồi."

Bên cạnh có một đôi tình nhân khác vừa gặp mặt nhau, hai người đang khóc nức nở.

Tôi cũng tèm lem mặt mũi nói: "Anh cũng sợ lắm phải không? Có phải trong đầu anh toàn nghĩ đến chuyện bất trắc không?"

Anh xoa đầu tôi và nói: "Không đâu, chỉ là lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy may mắn vì em không ở bên cạnh anh."

Tôi bị cảm nặng, cứ hắt xì hơi và chảy nước mũi ròng ròng. Ngày hôm sau Mr. Tô lại có một buổi hội nghị giao lưu khá quan trọng, tôi chuyển gối và chăn của anh sang một phòng ngủ khác, tránh để anh bị lây.

Anh nấu cho tôi một bát canh gừng, ép một cốc nước lê, rồi trông đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm mũi tắt tịt, tôi bật đèn ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh giường để một cốc nước và một hộp khăn giấy.

Tôi quay người, phát hiện anh đang nằm ngủ ngay cạnh mình.

Vào giây phút đó, tôi chợt thấy ở bên anh cả đời này vẫn chưa đủ.

Có lần đang trên đường đi làm về thì tôi mắc tiểu, tôi lao như bay trên đường, vừa mở cửa liền xông thẳng vào nhà vệ sinh. Không ngờ Mr. Tô nhanh chân chặn ngay cửa nhà vệ sinh, chống tay lên cạnh cửa, cười tít mắt nhìn tôi: "Hôn anh một cái đi rồi anh cho em qua."

Tôi mắc đến độ mặt mũi méo xệch, vội vàng thơm anh một cái.

Anh nói: "Chưa đủ chân thành..."

Tôi nghiêm túc hôn anh thêm lần nữa.

Bấy giờ anh mới từ tốn nói: "Vợ yêu à, toilet nhà chúng ta bị tắc, thợ đang sửa chữa bên trong."

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết thế nào là tuyệt vọng.

Năm đầu tiên về sống chung, tôi kiểm tra ra trong vách ngăn trước ngực tôi có một khối u khá nguy hiểm, ngay hôm đó Mr. Tô đã sắp xếp cho tôi nhập viện.

Một đêm trước ngày phẫu thuật, tôi biết được mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật lần này còn cao hơn ca phẫu thuật hồi đại học rất nhiều. Cho dù vô cùng tin tưởng các bác sĩ nhưng tôi vẫn len lén soạn một bức di thư trong di động, dặn dò Mr. Tô hãy cố gắng chăm sóc bố mẹ tôi nhiều hơn, chăm sóc cả cho chị gái sức khoẻ không được tốt của tôi, còn hy vọng anh mỗi dịp lễ tết có thể về thăm hộ, hằng năm nhớ dẫn họ đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ...

Ca phẫu thuật lần đó diễn ra rất thành công. Sau khi tỉnh lại, tôi mở điện thoại, định xoá bức di thư đó đi. Ai ngờ tôi phát hiện, phía cuối có thêm một dòng chữ: Chúng ta mãi luôn bên nhau, được không?

Tôi cắn chặt một góc chăn, lặng lẽ nằm khóc rất lâu.

*************************************

Sau phẫu thuật đó, tôi nói với anh ấy: "Kiếp sau anh có tìm vợ thì trước đó nhớ phải đưa đi khám sức khoẻ tổng quát, nếu không vớ phải một cô vợ bệnh tật thì vừa tốn tiền vừa tốn sức."

Anh nhét cặp nhiệt độ vào trong áo tôi, rồi xoa đầu tôi: "Kiếp sau nhớ vẫn phải làm vợ anh, anh có tiền, cũng có sức."

Một người trải qua đêm đầu tiên sau ca phẫu thuật đầy khó chịu như tôi, giây phút lập tức nước mắt rơi lã chã.

Lần đầu tiên thực hiện ca phẫu tràn khí màng phổi trong cuộc đời, đến tận ngày trước khi mổ tôi mới nói cho bố mẹ biết. Một mình tôi ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, nghe hết những cam kết trước khi mổ đáng sợ đó. Có vô số khả năng sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, còn bệnh viện thì bắt buộc phải thông báo rõ ràng và đầy đủ tất cả những khả năng ấy đến bệnh nhân.

Về sau nếu không nhờ sự xuất hiện của Mr. Tô, tôi nghĩ tôi thật sự sẽ bị vị bác sĩ thực tập kia doạ cho hết hồn.

Sau này, khi tôi và Mr. Tô đã đến với nhau, anh hỏi tôi: "Vì sao lúc đó em không để bố mẹ cùng tới bệnh viện?"

Tôi đáp: "Có lẽ từ nhỏ đến lớn, em đã quen với việc một mình đối mặt với mọi chuyện rồi chăng?"

Anh nhìn tôi, bình tĩnh nói: "Sự kiên cường của em chưa chắc đã khiến bố mẹ dễ chịu hơn."

Lúc tôi thực hiện ca phẫu thuật thứ hai, bố mẹ ở bên cạnh tôi từ rất sớm, ngày nào cũng đứng cười tít mắt trước giường bệnh của tôi. Ban ngày khi Mr. Tô đi khám bệnh, họ sẽ mua cơm cho tôi và gọt hoa quả.

Tôi có phần không quen với sự chăm sóc này, bèn nói với bố mẹ: "Thời tiết nóng nực thế này, bố mẹ đừng đến bệnh viện nhiều, dễ bị cảm nắng lắm."

Mẹ tôi nói: "Lúc nhỏ vì chị gái con nên bố mẹ không chăm sóc chu đáo được cho con, bây giờ muốn ở bên con nhiều hơn."

Bố tôi nói: "Dù sao bố mẹ cũng rảnh rỗi, không có việc gì làm mà."

Buối tối, đợi họ về rồi, người thân của bệnh nhân giường bệnh mới nói với tôi: "Bố mẹ cháu sáng nào cũng đứng khóc bên ngoài cửa phòng rất lâu rồi mới đi vào, nói rốt cuộc mình đã làm chuyện gì tội nghiệt mà khiến hai đứa con chịu đủ giày vò như vậy."

Tôi nghe xong, không kìm được hai hàng nước mắt, Mr. Tô nhẹ nhàng ôm lấy tôi và nói: "Bây giờ đã hối hận vì năm xưa quá kiên cường chưa?"

Tôi lắc đầu: "Sao em có thể nhẫn tâm để bố mẹ phải hai lần nghe cái cam kết trước mổ đáng sợ ấy được. Của chị gái mười năm trước, của em mười năm sau, e rằng đả kích họ mất."

Tôi hỏi tiếp: "Còn anh, vẫn gắng gượng được chứ?"

Mr. Tô kéo tay tôi tới bên môi rồi nói: "Có em bên cạnh, chuyện gì anh cũng chống đỡ được hết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status