Được anh yêu mới gọi là yêu

Chương 4-2

Cuối tuần, tôi mua được một chiếc cán lăn bột nhập khẩu từ một cửa hàng giá rẻ. Tôi quyết định mang ra dùng thử, thế nên mới trộn một chậu bột, dự định sẽ nặn bánh chẻo. Tuy nhiên sau đó tôi bỗng nhận ra mình không biết làm. Tôi thêm vào chậu bột men, bơ, đường và sữa chua, quyết định sẽ chiên bánh, còn đắc ý nhắn tin Wechat cho Mr. Tô: Tối nay chúng ta ăn bánh chiên nhé!

Bột mỳ được phơi dưới nắng một buổi chièu. Chập tối, tôi mở nắp ra ngửi, bột đã lên men quá đà, có mùi chua chua. Thế là tôi học theo cách trên mạng, rắc lên một ít soda, rồi nhắn tin cho Mr. Tô: Loại bột mỳ này tuyệt thật, quả thực rất thích hợp làm bánh bao hấp...

Tôi bắt đầu hấp bánh bao. Nhưng tôi không biết vê tròn bột. Không sao cả, thế thì cắt thành hình vuông. Tôi không biết cần cho bao nhiêu nước vao nồi. Không sao cả, một chút là được.

Cứ như vậy bánh bao được cho vào nồi. Kết quả chưa đầy mười phút sau, tôi liền nghe thấy tiếng nồi cháy khô. Nhưng tôi lại không biết cho thêm nước kiểu gì, thế là thẳng thừng cược một ván, nghĩ bụng chắc dựa vào hơi nước trong nồi cũng có thể hấp chín được bánh bao.

Sau khi đứng bên cạnh nồi khoảng hai mươi phút, tôi thấp thỏm bất an mở nấp nồi ra. Ôi trời ơi, rõ ràng phải là một chiếc bánh bao trắng như tuyết. Sao lại vừa vàng vừa lại khó coi thế này?

Chẳng mấy chốc Mr. Tô đã về, bước vào nhà, anh chưa kịp cởi giày đã lao vội vào bếp, nếm thử bánh bao tôi làm và nói: "Ừm.......cũng khá ổn đấy. Mặc quần áo vào đi, chúng ta ra ngoài ăn."

Dưới sự nài nỉ làm nũng của tôi, cuối cùng anh cũng chấp nhận ăn một chiếc.

Tôi còn làm thêm món súp lơ xào, nhưng lại không cẩn thận bỏ quá nhiều ớt. Làm xong, tôi nói mình không đói, bữa này của anh hết đó. Nhân tiện tôi còn miêu tả cách thức nấu cơm của mình, kể rằng mình làm bánh bao vất vả biết nhường nào.

Anh ăn một miếng thức ăn và một miếng bánh bao, giữa chừng phải uống mấy cốc nước mới ăn xong bữa.

Tôi nói: "Hãy miêu tả bữa tối hôm nay bằng một câu."

Anh ngập ngừng một chút rồi nói: "Lần sau em muốn hấp bánh bao thì báo trước với anh một tiếng, anh tự xếp lịch ở lại trực đêm..."

Tôi là người rất khó ngủ. Một tối nọ, Mr. Tô vừa lật người một cái, tôi bỗng nhiên thấy giường chao đảo. Tôi ngồi bật dậy, lay cho anh tỉnh rồi nói: "Chạy mau đi anh, động đất rồi."

Anh nhìn đèn rồi nhìn rèm cửa: "Vậy phải làm sao?"

Tôi nói: "Mau trốn trong nhà vệ sinh, mau lên!"

Anh bèn cùng tôi vào nhà vệ sinh ngồi khoanh chân đúng mười phút. Sau đó tôi chầm chậm nhận ra chỉ tại thần kinh của tôi quá nhạy cảm, thế là phá cười lên không dứt.

Anh giúp tôi lấy gỉ mắt rồi hỏi tôi: "Em tỉnh chưa? Chúng ta có thể về ngủ tiếp được chưa?"

***********************

Lúc ngủ tôi thường xuyên năm mơ, còn mơ mình đi học muộn, sau đó dốc toàn bộ sức lực đạp xe hồng hộc

Có lần tôi còn mơ mình đến muộn trong kỳ thi đại học. Trong mơ, tôi điên cuồng giậm bàn đạp, đạp tới mức chân chuột rứt, lúc đó tôi mới choàng tỉnh giấc.

Tỉnh dậy, tôi bỗng thấy Mr. Tô đứng ngấp bên cạnh giường. Tôi nói: "Sao anh không đi ngủ? Nửa đêm nửa hôm lại doạ người thế này?"

Anh làm mặt ngây thơ: "Anh vốn dĩ đang ngủ ngon đấy chứ, nhưng bị hai chân của em đạp bay xuống giường. Anh nghĩ chắc trong mơ em lại đi học muộn rồi, nên anh đợi em tới nơi rồi ngủ tiếp..."

Nửa đêm, anh nói một câu hoàn toàn nghiêm túc, nhưng tôi lại cười sằng sặc như một con ngốc, cười không thể ngừng cười được.


Còn có một lần khác, tôi mơ thấy Mr. Tô bị người ta lôi kéo ra nước ngoài làm bác sĩ, anh nói với tôi rằng anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Tôi ngủ được nửa chừng thì giận quá mà bừng tỉnh. Thấy anh yên lặng ngủ bên cạnh mình, tôi càng nhìn càng tức. Đầu óc con người lúc nửa đêm không linh hoạt chút nào. Tôi cứ đắm chìm trong cơn mộng mị ấy không thể thoát ra, cảm thấy anh thật sự sẽ rời xa tôi. Thế là tôi cầm di động của anh lên, format lại các cài đặt ban đầu, làm sạch dữ liệu di động, nghĩ bụng như vậy sẽ không ai lôi kéo được anh hết.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chuông báo thức của Mr. Tô không kêu, anh suýt nữa thì ngủ quá giờ. Anh cầm di động lên xem thấy trên màn hình hiển thị: Hello, hãy cài đặt bước tiếp theo cho di động của bạn...

Anh gọi tôi dậy và hỏi: "Em xem di động của em có bị tình trạng như vậy không?"

Bấy giờ tôi mới nhớ ra chuyện lúc nửa đêm, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh và trả lời: "Không có, hay điện thoại của anh bị hack rồi?"

Mr. Tô cuống cuồng dậy đi làm. Tới văn phòng anh khôi phục lại dữ liệu, mọi tài liệu trong di động vẫn còn nguyên nhưng anh vẫn không hiểu tại sao điện thoại di động tự dưng cài đặt lại.

Đến tận khi anh đi làm về tôi mới ngoan ngoãn khai nhận.

Anh tỏ ra kỳ lạ: "Đó chỉ là giấc mơ thôi mà..."

Tôi nói: "Em biết, nhưng lúc đó em mơ ngủ, rất không tỉnh táo!"

Anh chép miệng: "Sau này trước khi ngủ chúng ta trói vào nhau đi, lỡ như nửa đêm em kích động làm việc gì dại dột thì..."

Tôi ngắt lời anh: "Để anh dễ ngăn cản em à?"

Anh lắc đầu: "Để anh dễ đi chung với em hơn."

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Mr. Tô đều rất thích chiếm chỗ trên giường. Anh toàn đẩy tôi ra tận mép giường, sau đó để sau lưng anh trống ra cả một khoảng trống mênh mông.

Chiếc giường nhà tôi vốn đã lớn, lần nào tôi cũng đẩy anh lại về vị trí của mình.

Anh nhất quyết không muốn, ra sức chiến đấu hai trăm hiệp với tôi mới thôi. Cuối cùng anh thắng, tôi vẫn cứ bị ép nằm bên mép giường.

Tôi tức tối hỏi: "Vì sao anh cứ làm vậy chứ? Bên đó anh định nhường chỗ cho cô nào à?"

Anh trả lời: "Em mặc kệ anh đi, anh tự có lý lẽ của riêng mình."

Mỗi lần anh nói như vậy, tôi đều ôm một bụng tức, cảm thấy anh cố tình ức hiếp tôi thì có. Cho đến một ngày nọ, nửa đêm tôi tỉnh giấc dậy đi vệ sinh, bật đèn lên tôi mới hiểu vì sao trước khi anh ngủ cứ dồn ép tôi.

Lúc này, anh đã bị dồn sang mép bên kia... Vị trí rộng thênh thang sau lưng anh hoàn toàn là của tôi.

Buổi sáng thức dậy nói lại chuyện này, tôi lay anh dậy và nói: "Anh đã sớm biết em có tật xấu, khi ngủ cứ lăn qua lăn lại, sao không nói với em?"

Anh mơ mơ màng màng trả lời: "Anh sợ anh noi rồi, em giận dỗi lại ôm gối ra ngủ riêng..."

Lúc ngủ, tôi hay thích gác chân lên chân. Mùa hè chỉ đắp chăn mỏng, khiến tôi mỗi lúc gác chân đều cảm thấy không đã. Hầu như cứ ngủ được nửa chừng, chân tôi lại gác thẳng lên bụng anh.

Anh ngủ cũng rất thính, mỗi lần thấy tôi gác chân lên người mình, anh lại tỉnh dậy rồi xoay đầu tôi lại.

Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi đều nghĩ đó là nằm mơ. Kết quả, một lần tôi tỉnh dậy đúng lúc anh đang xoay đầu tôi. Tôi giận đến mức ngồi bật dậy: "Anh nhất định phải làm cho em tỉnh giấc sao? Em chỉ gác chân lên người anh thôi mà, sao anh cứ phải xoay đầu em?"

Anh bị tôi quát đến đờ đẫn. Anh dụi dụi mắt ngồi dậy, nói: "Vợ à, lần nào nghiêng người em cũng gác chân lên người anh, mặt vùi hết vào trong chân, anh xoay đầu em là vì sợ em bị ngạt chết..."

Ồ vậy sao? Đằng nào tôi cũng đang mơ mơ màng màng, thế là quyết định gục đầu ngủ tiếp....

*************************

Một hôm, người bạn thân M tới tìm tôi nói có một công ty muốn mời cô ấy nhảy việc. Cô ấy không biết nên quyết định thế nào, muốn tôi và cô ấy cùng tới môi trường làm việc của công ty mới xem sao.

Trên Wechat tôi nói với Mr. Tô: Em và M ra ngoài một chuyến.

Anh trả lời tôi: Làm gì vậy?

Tôi: Là người đàn ông của em, anh đừng quan tâm nhiều đến thế. Em và M cần đi làm chuyện đại sự! Phiền anh cho phép em được tự do thoải mái!

Anh gửi cho tôi một biểu cảm xoa cằm trầm tư.

Đến năm giờ chiều, tôi gọi điện thoại cho anh và nói: "Chồng à, anh tới đón em nhé, em đi không nổi nữa rồi."

Anh nói: "Cánh của em đâu? Bay về đi..."

Tôi: "Em bay cả chiều, hết bay nổi rồi."

Anh: "Còn nhỏ mà bày đặt bàn chuyện đại sự. Lỡ bị người ta bán đi thì sao? Anh không đón em đâu, em tự bay về đi."

Tôi nói: "Thôi mà, anh không biết đâu, lâu lắm rồi em không ra ngoài gặp gỡ mọi người, không biết mình được nhiều người quan tâm đến vậy! Ông chủ công ty S tối nay còn đòi mời em ăn cơm! Vậy em đi nhé..."

Mr. Tô nhanh chóng ngắt lời tôi: "Gửi địa chỉ qua đây! Ở yên chỗ đó đợi anh! Em mà dám đi gặp ông chủ nào đó, anh sẽ bvatwj trụi lông của em!"

Tôi ôm di động đứng bên đường cười khúc khích đợi anh đến. Cảm giác khiến đức ông chồng ghen tuông thật là sangnr khoái.

Con gái của một đàn chị của tôi tên là Ngũ Nguyệt, vừa tròn ba tuổi, trông mập mạp mũm mĩm, cực lỳ dễ thương. Vì chồng của chị đang đi Ethiopia công tác nên cứ cách một khoảng thời gian chị ấy lại đưa con tới nhà tôi chơi.

Một ngày nọ, Ngũ Nguyệt nói với tôi: "Dì ơi, dì có thể bảo chú mặc áo blouse trắng về đây không? Con muốn xem mà..."

Tôi kể lại nguyện vọng của cô bé cho Mr. Tô, anh trả lời: "Trưa nay anh có khá nhiều việc." Thấy tôi không nói gì, anh bèn bổ sung một câu: "Được."

Anh về tới nhà, khi mở cửa ra, tôi liền nói với cô bé: "Nhìn kìa! Chú về rồi kìa!"

Con bé "oa" lên một tiếng rồi bật khóc.

Tôi: "..."

Mr. Tô: "..."

Mẹ nó: "..."

Và con bé: "Oa...oa...oa..."

*************************

Còn có một lần tôi và đàn chị đi ăn cơm, người phục vụ bê một đĩa mù tạc trộn dưa chuột lên, Mr. Tô và chị ấy cùng gắp. Tôi lên tiếng: "Bảo bảo! Món đó cay!"

Đàn chị cười tít mắt đặt đũa xuống, nói: "Được, bảo bảo biết rồi."

Mr. Tô ở bên cạnh âm thầm đặt đũa xuống.

Sau đó người phục vụ bưng lên hai phần sữa chua. Tôi và chị ấy đang định vùi đầu vào ăn thì Mr. Tô lên tiếng: "Bảo bảo, lạnh lắm đấy."

Chị ấy ngẩng đầu lên, cười tít mắt nói: "Không sao, không sao, bảo bảo không sợ lạnh mà!"

Đến lượt Mr. Tô sững người, rồi mỉm cười đáp lại.

Lát sau, tôi rất tự nhiên đẩy món sữa chua sang một bên rồi cười nói với Mr. Tô.

Lúc này đàn chị mới hiểu ra mọi chuyện, hờn dỗi bế đứa trẻ lên và nói: "Bữa tối không thể ăn được nữa rồi, bảo bảo này đi trước đây..."

Nửa năm sau, đàn chị quyết định cùng chồng tới Ai Cập định cư. Chị ấy nhờ tôi lên mạng đăng hộ thông tin thuê nhà. Tôi vừa gọi điện cho chị ấy vừa gõ chữ, kết quả lại viết nhầm số di động của chủ nhà thành số của Mr. Tô.

Buổi chiều Mr. Tô gọi điện tới, nói rằng cả chiều nay anh phải nhận mấy chục cuộc điện thoại lạ. Đối phương liên tục hỏi anh: "Anh tìm người thuê chung phải không? Đây là nhà riêng của anh à? Anh có hợp đồng không? Vậy tôi sẽ ở chung với anh sao? Thế mà anh nói cần nữ độc thân, anh là đồ lưu manh thối tha! Tôi sẽ tố cáo anh!"

Mr. Tô hỏi tôi với vẻ ngơ ngác: "Ở nhà em đã làm gì vậy?"

Tôi cười ngặt ngoẽo không đứng dậy nổi, kể lại cho anh toàn bộ những chuyện đã xảy ra. Anh nói: "Vy Vy, em mà cứ qua loa đại khái như vậy, anh thực sự sẽ sống chung với một cô nàng độc thân đấy..."

Tôi nói: "Vậy thì anh đi đi! Đi ngay đi! Em coi như củ cải trắng mà em nuôi đã bị người khác nhổ mất..."

Anh trầm mặc giây lát: "Nhưng anh vẫn quen được em nhổ..."

*************************

Tôi là người có chút chấp niệm đối với việc nấu nướng, cứ cách một khoảng thời gian lại rất muốn xuống bếp.

Một buổi chiều nọ, tôi đã hứa sẽ làm cho Mr. Tô món gà Tam Bôi, kết quả đến năm giờ mới nhớ ra trong nhà không còn gà, tôi bèn chạy ra siêu thị mua.

Tôi đang đứng trong siêu thị mua thức ăn thì di động vang lên nhắc nhở máy sắp hết pin. Tôi khẩn trương gọi điện cho Mr. Tô, nói rằng mình đang ở siêu thị, bảo anh lát nữa tới tìm mình. Kết quả, chúng tôi còn chưa kịp quyết định địa điểm gặp mặt, di động đã sập nguồn.

Tôi đi lòng vòng trong siêu thị một lúc, bèn xuống cửa thang máy tầng một đợi anh.

Đợi tới đợi luôn không nhìn thấy anh, tôi hơi tức giận, quyết định tự mình đi về nhà.

Kết quả, đây là những gì tôi nghe thấy từ loa thông báo cửa siêu thị: "Bạn nhỏ Ngải Lộc Vy, người nhà của bạn đang tìm kiếm. Nếu nghe được thông báo này mời bạn tới quầy phục vụ..."

Tôi: "..."

Đến quầy phục vụ, từ xa tôi đã nhìn thấy Mr. Tô đứng ở đó. Tôi vẫy tay gọi anh qua, nhìn thấy người đứng trong quầy nói với anh vài câu.

Khi anh đi tới, tôi hỏi anh họ đã noi những gì.

Anh nói: "Người trong quầy có lẽ cảm thấy em ngốc, bảo anh sau này đeo thêm tấm biển lên cổ em cho tiện."

Tôi: "Thật là ức hiếp người quá đáng! Vậy anh nói sao?"

Anh xoa đầu tôi và nói: "Anh nói em còn nhỏ, từ từ rồi sẽ trưởng thành."

Rèm cửa sổ trong nhà tôi không chắn anh sáng, tôi muốn đổi bộ rèm mới, cần phải đo kích cỡ. Lúc đó, Mr. Tô đang đọc một bản chụp CT cho người ta đi qua di động, nói với tôi: "Đợi anh một chút, anh làm cho."

Nhưng tính tôi rất sốt sắng. Thấy anh còn bận, tôi tự mình lấy thước hộp, đo hết bên này sang bên kia, miệng lẩm bẩm tính toán.

Mr. Tô xong việc đi qua xem, thấy tôi đang nhảy lên nhảy xuống, múa may cùng chiếc thước hộp, anh bèn nói: "Việc này nguy hiểm lắm em biết không? Sẽ cứa vào tay đấy!"

Tôi nói: "Anh đừng nói chuyện! Rộng 4,56, cao 2,78 mét."

Mr. Tô: "1234567! 56741267..."

Tôi: "Anh nói gì thế?"

Mr. Tô: "Kích cỡ là bao nhiêu?"

Tôi quên rồi: "..."

Anh bảo tôi cầm chắc một đầu thước, còn mình đi tới bên kia và nói: "Còn biết dùng cả thước hộp, có phải anh đã dạy cho em quá nhiều kỹ năng rồi không?"

Tôi bĩu môi: "Việc này có gì khó chứ!"

Anh nhìn tôi: "Em học nhiều thứ như vậy là muốn rời khỏi anh, sống độc lập hả?"

Tôi sững người, lập tức trốn vào lòng anh: "Em chẳng học được gì đâu! Việc ăn uống cũng hoàn toàn không thể tự thực hiện được!"

Bấy giờ Mr. Tô mới đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Rất tốt."

*************************
Một hôm, Mr. Tô trực đêm. Ăn cơm xong rồi rời nhà đi làm, bỗng nhiên anh quay trở lại, ấn chuông cửa nói: "Ngoài trời không lạnh lắm, em xuống đi, anh dắt em đi dạo..."

Thế là tôi bị "dắt" đi dạo trong thời tiết lạnh lẽo mùa đông suốt hai mươi phút...

Ngày hôm sau, vừa ăn cơm xong ngồi xuống ghế, anh đã thay xong quần áo và gọi tôi: "Đi nào, dắt em đi dạo..."

Anh kéo tôi đi hai vòng tiểu khu. Mỗi lần ngang qua siêu thị, tôi lại mua thứ gì đó để ăn. Đứng dưới ngọn đèn đường, tôi đã ăn hết một hộp bánh Milka, một xiên hồ lô nướng, một hộp sữa chua...

Anh: "Đứng trong gió lạnh ăn uống sẽ đau bụng đấy em. Em không thể đợi lát nữa rồi ăn hay sao? Anh cầm đỡ cho em trước."

Tôi: "Không được! Em hết sức rồi! Em cần bổ sung năng lượng! Đường huyết của em tụt xuống thấp rồi!"

Anh: "Vậy còn đi nốt được không?"

Tôi: "Giày của em không thoải mái, quần của em quá chật, em mặc quá dày... Em không ổn rồi!"

Anh: "Vậy em ổn chuyện gì?"

Tôi: "Chồng em rất ổn!"

Anh phì cười, ôm chặt tôi và nói: "Không đi dạo nữa, về nhà thôi."

Liên tục vài ngày sau đó, tối nào tôi cũng bị Mr. Tô kéo ra ngoài đi dạo một lúc.

Có lần, chúng tôi gặp một ông cụ ở tầng chín cũng dắt con husky nhà mình xuống dưới đi dạo.

Từ nhỏ tôi đã rất sợ chó, lúc đó tôi rất căng thẳng, cứ nắm chặt lấy tay Mr. Tô, vừa đi vừa trốn.

Ông cụ nói: "Không sao đâu, nó ngoan lắm, ngày nào tôi cũng dắt nó đi dạo."

Mr. Tô nói: "Vâng, đi dạo một chút cũng tốt. Nếu không ở nhà buồn chán quá, không chịu ăn uống tử tế."

Ông cụ nói: "Đúng thế đấy, cậu cũng đang nuôi hả? Không kéo ra ngoài đi dạo sao?"

Mr. Tô cười cực kỳ tự nhiên, trả lời: "Đang dắt đây ạ."

**************************

Mr. Tô có thói quen thay quần áo hằng ngày, cứ vài ba ngày lại giặt quần áo một lần. Có một hôm, đến lịch giặt quần áo, anh đứng bên cạnh máy giặt và gọi tôi: "Em còn gì cần giặt nữa không? Mang qua đây!"

Tôi: "Có!"

Sau đó tôi chạy như bay tới trước mặt anh, cởi tuột tất cả chỗ quần áo đang mặc trên người ra trước mặt anh rồi nhét vào lòng anh.

Anh đứng im nhìn tôi một lúc lâu rồi mới cất lời: "Vy Vy, em đang đùa với lửa đấy."

Tôi quấn kín khăn tăm rồi lấy một lon bia lạnh đưa cho anh.

Anh: "Thế này là trợ giúp à?"

Tôi: "Thế này là hạ hoả...."

Nói xong, tôi chạy bay biến.

**************************

Trước tết, tôi và Mr. Tô chuẩn bị mua rất nhiều đồ đạc. Mr. Tô hỏi tôi có muốn mua pháo hoa không. Tôi nói là không cần, thứ đó nguy hiểm lắm.

Kết quả, tối hôm đó, chúng tôi trông thấy một đứa trẻ cầm một cây pháo hoa rất dài, chơi đùa vui vẻ ở dưới nhà, những tiếng tí tách rộn ràng vang lên bên tai... Tôi đứng bên cạnh nhìn say mê, một lúc lâu không nhích chân đi được.

Qua buổi trưa hôm sau, Mr. Tô nói: "Anh mua quà năm mới cho em rồi, qua cốp xe mà xem."

Tôi mở ra nhìn, cả cốp xe toàn là pháo hoa.

Tôi bất ngờ hét inh ỏi.

Đêm Giao Thừa, trở về nhà mẹ ruột chúc tết, tôi còn đặc biệt trang điểm. Trang điểm xong xuôi, tôi chạy ra phòng khách hỏi Mr. Tô: "Anh xem, em có gì khác không?"

Mr. Tô nghiêm túc nhìn tôi một lúc: "Em bôi trát cái gì lên mặt vậy? Sống mũi kìa, đuôi mắt nữa, thứ sáng lấp lánh đó là gì vậy?"

Tôi sướng rơn: "Là highlight đấy! Có phải rất đẹp không?"

Mr. Tô kéo tôi ra trước cửa, chỉ vào câu đối rồi hỏi tôi: "Có phải em bôi hết lớp nhũ vàng trên này lên mặt không? Anh nói cho em biết, có độc đấy, hại da vô cùng! Em còn không mau rửa sạch sẽ cho anh!"

Tôi: "..."


Mùng một Tết năm nay, tôi kéo theo Mr. Tô ngồi lì trong rạp chiếu phim từ trưa, xem liền một mạch các bộ: Tây Du - Phần Lục Yêu, Đại Náo Thiên Trúc, Đạp Gió Rẽ Sóng.

Bên trong phòng chiếu phim rất nóng, tôi hỏi Mr. Tô: "Anh không nóng sao?"

Anh: "Lúc em dựa vào vai anh ngáy khò khò, rất nóng..."

Tôi: "Em còn ngáy cơ á..."

Anh: "Nước miếng của em cũng nóng..."

Tôi: "Bả vai nóng?"

Anh: "Chỗ nào cũng nóng hết."

Xem xong phim, chúng tôi về nhà mẹ chồng ăn cơm, bà hỏi chúng tôi mấy bộ phim đó có hay không.

Mr. Tô: "Đổi ba phòng chiếu, Vy Vy ngủ hai bộ rưỡi."

Mẹ chồng: "Thế con ngồi đó cả chiều mà không buồn ngủ sao?"

Mr. Tô: "Cũng buồn ngủ chứ ạ!"

Tôi: "Thế sao anh không ngủ đi chứ!"

Mr. Tô: "Sợ em tỉnh dậy lại không hiểu tình tiết phim."

Mùng hai tết, chúng tôi tiếp tục đi xem bộ phim Kungfu yoga. Tôi và Mr. Tô đặt ghế gần chính giữa, nhưng xem một hồi, tôi bỗng dưng cảm thấy không nhìn rõ phụ đề nữa. Tôi lấy kính 3D của anh nhìn thử, kết quả vẫn vậy.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Mr. Tô đi đo thị lực mắt.

Hai mắt của tôi đều cận 3,75.

Bác sĩ hỏi tôi: "Trước kia cô cận bao nhiêu?"

Tôi: "Cũng chỉ hơn ba độ thôi."

Mr. Tô liếc xéo tôi: "Mắt trái 3,25, mắt phải 2,75."

Tôi: "Yeahh, lần này bằng nhau rồi."

Mr. Tô: "Em có bị ngốc không?"

Tôi thay một chiếc kính cận mới rồi bước ra ngoài. Ôi chao, cả trời đất dường như đều nét căng!

Mr. Tô: "Đưa di động cho anh."

Tôi đưa cho anh: "Máy của anh đâu? Sao lại lấy di động của em?"

Mr. Tô: "Sai này anh sẽ kiểm soát thời gian nghịch điện thoại di động của em, mỗi ngày chỉ được chơi một tiếng. Em chọn cách chơi liền một tiếng hay trong vòng sáu tiếng, mỗi tiếng mười phút?"

Tôi: "Thị lực kém đi là hiện tượng tất yếu khi sức khỏe giảm sút mà!"

Anh: "Ừm, giúp mắt em kém chậm hơn là việc tất yếu của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status