Được anh yêu mới gọi là yêu

Chương 4-3

Ngoài thị lực giam sút, tôi còn mắc bênh viêm kết mạc. Trong khoảng thời gian nghỉ tết, Mr. Tô nghiêm khắc kiểm soát thời gian sử dụng điện thoại hằng ngày của tôi, mỗi tiếng chỉ cho tôi sử dụng mười phút. Tôi cảm giác mười phút đó mình giống như đứa trẻ của bộ lạc nguyên thủy được lao về phía thế giới hiện đại.

Về sau, tôi nghĩ đủ mọi cách để kéo dài thời gian: Rót cho Mr. Tô cốc nước, được tăng năm phút; xoa xà phòng tắm lên lưng cho anh, được thêm mười phút.

Cuối cùng, nhân lúc anh không chú ý, tôi lén lút cầm di động vào phòng ngủ, khóa cửa lại. Kết quả, tôi dùng chưa được hai phút, cửa đã bị mở ra, tôi còn bị anh phát vào mông.

Tôi khóc lóc.

Anh: "Chẳng phải anh muốn tốt cho em sao? Mù mắt thì biết làm thế nào?"

Tôi: "Em mà mù anh cứ vứt đại em ra đầu đường xó chợ là được!"

Anh: "Lỡ không có ai nhặt em về thì sao?"

Tôi: "Vậy thì để em tự sinh tự diệt."

Anh đánh mạnh một cái lên đầu tôi: "Đừng có mơ, em không còn cái quyền đó từ lâu rồi."

Buổi chiều mùng ba Tết, Mr. Tô đi trực, đưa tôi về nhà mẹ. Để đề phòng tôi dùng điện thoại quá đà, anh còn cố tình không sạc điện thoại di động của tôi. Kết quả, tôi phải ngồi xem tất cả các kênh truyền hình trên TV.

Buổi tối, anh tới đón tôi về nhà. Anh lái xe, tôi ghé qua hôn anh, muốn anh cho tôi thêm vài phút dùng điện thoại.

Anh: "Em đừng có quyến rũ anh vào lúc "bà dì" của em đang đến."

Tôi: "Em không có ý này đâu..."

Anh: "Tất cả các ý khác của em anh đều không hiểu."

Tôi sử dụng thuốc nhỏ mắt vài ngày, cuối cùng bệnh viêm kết mạc cũng khỏi, nhìn những thứ chói sáng không còn chảy nước mắt, nhìn chữ cũng không còn nhập nhòe nữa.

Mr. Tô cũng không lấy di động của tôi nữa. Tôi vui sướng ôm điện thoại nằm ườn trên sofa chơi suốt cả buổi tối.

Đến hơn mười giờ anh từ phòng làm việc đi ra. Tôi cảm thấy không ổn, lập tức giấu di động ra sau lưng mình, giả vờ như đang xem TV.

Anh đi thẳng tới trước mặt tôi và nói: "Dưới mông em có gì sáng kìa."

Tôi khẩn trương thò tay tắt màn hình điện thoại đi.

Anh cầm một cốc nước đi tới bên cạnh tôi, nói với vẻ mặt nuối tiếc: "Anh còn tưởng em sẽ biết tự giác."

Nói xong, anh định rút di động của tôi đi. Tôi nắm chặt lấy nó, quay đầu cười ngọt ngào với anh.

Kết quả, anh cũng cười và nói: "Cho em chơi thêm mười phút cuối cùng đấy nhé!"

Trong hầm để xe của tiểu khu có đến mấy chiếc xe cùng kiểu với Mr. Tô.

Chữ cái thứ hai và thứ ba của biển số xe lần lượt là: GQ, PP, MR. Mỗi ngày trong lúc chờ đợi Mr. Tô đậu xe, tôi lại đi vòng vòng xung quanh mấy chiếc xe đó và lần lượt đặt tên cho chúng: GQ-Câu Kỷ, PP-Cái Mông, MR-Mỹ Nhân.

Ban đầu Mr. Tô ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhưng dần dà tôi hay nói với anh kiểu: "Hôm nay Câu Kỷ bị bẩn.", "Hôm qua Cái Mông bị vỡ đèn." hay "Hôm trước chủ của Mỹ Nhân quên đóng cửa sổ.", thế là dần dà anh cũng quen.

Có hôm chúng tôi tới trung tâm thương mại, lúc dừng xe bỗng nhiên nhìn thấy Mỹ Nhân, tôi hưng phấn chạy qua hỏi: "Ôi trùng hợp quá! mau lại xem, Mỹ Nhân này, Mỹ Nhân!"

Kết quả một người đột ngột bước từ trên chiếc xe đó xuống, nhìn tôi bằng vẻ mặt khó hiểu. Tôi lập tức ngây người.

Tôi đang không biết làm sao để giải vây cho mình thì Mr. Tô từ phía sau đến, bấm bụng nói một câu: "Mỹ Nhân tới rồi..."

Tôi phì cười, còn Mr. Tô thì đỏ mặt, tía tai.

Trước kia Mr. Tô chưa từng tiếp xúc với các trang mạng Taobao, chỉ biết đó là tình yêu với các cô gái. Một hôm anh muốn mua một cuốn sổ nhỏ để ghi chép công việc, nhưng lại không có thời gian ra ngoài tìm kiếm, tôi bèn gợi ý anh lên Taobao xem hàng.

Ai ngờ anh xem xong, từ đó liền không kiềm chế được bản thân.

Anh nhờ tôi đăng ký tài khoản, còn tự mình kết nối với thẻ ngân hàng. Chỉ trong vòng một tuần, anh đã mua về mấy chục cuốn sổ ghi chép.

Tôi những tưởng lần này có thể tạm dừng rồi, không ngờ lượt thứ hai chẳng mấy chốc đã được khởi động. Anh bắt đầu mua bút, dường như đã tha về nhà tất cả các loại bút trên Taobao.

Anh còn vừa mua vừa hỏi tôi: "Em có cần gì không? Anh mua cho em. Cái này em thích không? Thế còn cái này? đẹp lắm mà! Em thật chẳng có thú vui cuộc sống gì cả. Mua đồ rất vui mà nhận đồ càng vui hơn..."

Tôi nhìn anh với khuôn mặt tuyệt vọng, như thể gặp lại bản thân mấy năm về trước. Tôi nói: "Anh cứ tiếp tục mua như vậy, trong nhà sẽ chẳng còn chỗ dung thân cho em nữa đâu."

Anh ngẩng đầu lên rồi dịu dàng vuốt má tôi: "Không đâu anh mua hết lô này sẽ không mua thêm nữa."

Một tuần sau đó, trong nhà lần lượt nhận rất nhiều hàng chuyển phát, bên trong bao gồm các loại đồ dùng văn phòng, các đồ điện loại nhỏ, hộp dụng cụ, thậm chí có cả đồ đệm bồn cầu.

Tôi chỉ vào đống đồ đó, yêu cầu anh cho tôi một lời giải thích.

Anh ấm ức nói: "Vợ à, hình như anh không kiểm soát được bản thân mất rồi..."

ID Taobao của tôi tên là Vy Vy Vy Vy. Có lần tôi tắm thì có điện thoại của người giao hàng gọi tới. Mr. Tô nhận máy giúp tôi.

Người giao hàng hỏi: "Alo, Vy Vy Vy Vy* phải không ạ?"

*Vy Vy đồng âm với tiếng "Alo" khi người ta không nghe rõ đối phương nói gì.

Mr. Tô trả lời: "Tôi nghe được anh nói đi."

Người giao hàng nói tiếp: "Tôi là người của công ty chuyển phát hàng. Anh có một gói hàng, xin hỏi anh có phải là Vy Vy Vy Vy không?"

Mr. Tô đứng lên khỏi sofa, đi ra ban công, chọn một nơi có tín hiệu sóng tốt và nói: "Tôi nghe rõ, anh nói đi."

Người giao hàng: "Tên của anh có phải là Vy Vy Vy Vy không ạ?"

Mr. Tô: "Alo alo alo alo? Tôi nghe được mà..."

Họ cứ nói qua nói lại như vậy một lúc lâu, cuối cùng Mr. Tô kéo số di động đó vào danh sách chặn.

Sau khi tôi tắm rửa xong, anh kể lại mọi chuyện cho tôi, tôi khẩn trương chạy xuống nhà. Ngoài trời tuyết đang rơi nặng hạt và anh nhân viên giao hàng thì sắp bị đông đá thành người tuyết rồi.

Mr. Tô ngượng ngập giúp người ta phủi tuyết trên bả vai và nói: "Xin lỗi cậu nhé, tín hiệu nhà tôi không tốt lắm..."

Tôi rất thích ăn bánh phô mai, nhưng Mr. Tô muốn tôi ăn uống lành mạnh, không thích tôi ăn mấy món quá ngọt.

Có một đêm khuya tôi thèm tưởng chết, bèn lén lút ăn một chiếc.

Ăn xong, tôi chùi mép, ngồi xuống bên cạnh Mr. Tô, anh nói: "Hửm, có mùi thơm của sữa?"

Tôi trả lời: "Đúng rồi, người ra thơm mà."

Sáng hôm sau, mở tủ lạnh ra, một mùi sữa ngào ngạt phả vào mặt anh. Anh quay đầu lườm tôi và nói: "Em bại lộ rồi!"

Còn có một lần, tôi cưỡng ép bắt Mr. Tô đắp mặt nạ. Anh sống chết không chịu. Tôi nói: "Chiếc mặt nạ này quý quá lắm, anh vứt đi em sẽ đau lòng!" Lúc này anh mới miễn cưỡng chấp nhận. Lát sau, anh bỗng dưng hỏi tôi: "Hửm? có mùi của vợ yêu?"

Bấy giờ tôi mới nhận ra mỗi lần đắp mặt nạ xong, mặt thơm thơm, tôi lại nói với anh đó là mùi cơ thể tôi.

Giống hệt lần trước, anh lại liếc xéo tôi và nói: "Em bại lộ rồi."

Tôi có một người bạn học lúc trước rất mập, sau này thì say mê tập gym. Cậu ta liên tục đăng ảnh tự sướng chỉ chụp cơ thể trần trụi với đúng một chiếc quần tam giác của mình lên vòng tròn bạn bè để khoe cơ bắp.

Có hôm, cậu ta đăng hình ảnh so sánh trước và sau gần một năm tập gym. Tôi mở ra xem, cảm thấy thật sự có hơi hở hang. Tôi chưa kịp tắt đi đã bị Mr. Tô nhìn thấy.

Anh giật lấy di động của tôi và hỏi: "Ai đây?"

Tôi nói: "Một cậu bạn học cùng cấp hai của em, tên là..."

Tôi còn chưa nói hết câu đã thấy anh ấy nhanh gọn cho nick cậu bạn đó vào backlist, rồi mới trả điện thoại di động lại cho tôi.

Anh: "Để cậu ta vào trong đó bình tĩnh lại. Khi nào không còn đăng mấy kiểu ảnh hở hang đó nữa thì em hãy thả cậu ta ra."

Tôi: "Ồ..."

Kiến thức của Mr. Tô với mấy việc chăm sóc da hoàn toàn bằng không. Anh càng không hiểu vế mấy chai lọ tôi bày la liệt trên bàn trang điểm.

Có lần anh cảm thấy tay thô ráp, bắt đầu tích điện, bèn đến bàn trang điểm của tôi tìm một vòng. Cuối cùng, anh chọn một lọ nước, đổ ra tay, cảm thấy rất có ích, thế là mỗi ngày sử dụng  một ít. Rất lâu sau, thứ đó chỉ còn lại chút xíu, anh mới tới hỏi tôi: "Cái này là gì vậy? Rất ẩm, còn có thể chống tĩnh điện."

Con tim của tôi dấy lên cơn đau kịch liệt. Lọ nước thần SK-II của tôi...

Có một bạn học tới Tây Ban Nha du lịch gửi về cho Mr. Tô một lọ dầu gội đầu và một chai sữa tắm, mùi rất thanh nhẹ. Mr. Tô nói rằng sử dụng cũng không tệ.

Hai tuần sau, anh nói với tôi: "Vy Vy à, gần đây da đầu của anh cứ ngứa ngáy, không biết có phải là dị ứng dầu gội đầu không?"

Tôi cảm thấy không ổn, bèn chạy vào phòng tắm kiểm tra. Chai dầu tắm đã được dùng quá nửa, còn mác của chai dầu gội đầu vẫn chưa được mở ra...

Tôi mua cho Mr. Tô một chai sữa tắm kiểu thanh mát. Mùa hè anh không sử dụng, bắt đầu vào đông anh mới mang ra dùng. Mỗi lần tắm xong chui vào chăn, anh lại nói: "Vy Vy, em mau ôm chặt anh đi, anh bị sữa tắm làm cho đông cứng rồi."

Tôi ôm lấy đầu anh, cảm thấy mình thật sự có hào quang rực rỡ và bản năng làm mẹ.

Phòng làm việc của Mr. Tô rất là khô. Mùa hè anh có triệu chứng viêm mũi nhẹ. Nếu sử dụng máy phun sương anh sẽ bị tắt mũi, nên anh thường sử dụng một chiếc khăn mặt ướt phủ lên mũi.

Có hôm anh gửi cho tôi một bức ảnh qua Wechat và hỏi: Đây là cái gì? Phun vào trong phòng cảm thấy rất thoải mái.

Tôi nhìn thoáng qua, đó là chai xịt khoáng hiệu Avene của tôi...

Tôi: Anh tìm thấy ở đâu vậy?

Anh: Anh tìm thấy trong phòng tắm. Hữu dụng lắm, em mua thêm vài chai đi.

Tôi nén nỗi đau trong lòng: Khi dùng hết thì mua! Một chai như vậy có thể dùng rất lâu đấy!

Anh: Nhưng chai này anh dùng hết rồi mà...

Mr. Tô nói trước khi ngủ tắt đèn, sử dụng điện thoại di động rất hại mắt, nên anh luôn bắt tôi bật đèn ngủ.

Có hôm, buổi tối anh xem di động, tôi bật đèn ngủ cho anh. Đèn ngủ ở phía bên tôi, nhưng tôi lại rất sợ sáng, bèn trùm chăn ngủ trước. Anh sợ tôi ngạt khí, bèn lăn qua người tôi, tắt đèn đi.

Anh vừa lăn trở về thì tôi lại thò đầu ra với tay bật đèn. Anh lại lăn trở lại tắt đèn đi. Nhân lúc anh lăn trở về, tôi lại bật đèn lên.

Sau đó, hai chúng tôi cùng phá cười lên sằng sặc một lúc lâu.

Anh nói: "Em nhìn em xem, làm anh tỉnh cả ngủ rồi! Đã thế phải làm chút chuyện người lớn!"

Câu nói này làm tôi hoảng sợ tới nỗi lập tức tắt đèn, ngủ ngon lành.

Tối nào tắm rửa xong, tôi cũng nằm bò lên trên lưng Mr. Tô, áp sát cả người vào anh. Tôi hỏi anh có nặng không, anh nói không nặng.

Có hôm anh tắm xong, tôi đang nằm sấp nghịch điện thoại. Anh cũng nằm bò lên lưng tôi và hỏi tôi anh có nặng không.

Tôi bị anh đè đến nỗi khó mà cất tiếng, cả người sắp lún sâu xuống nệm rồi, chợt nghe thấy anh lẩm bẩm một mình: "Nếu em không nói gì thì anh sẽ nằm thêm một lúc nữa."

Một buổi tối nọ, bác sĩ Mã lái xe, bánh xe bị kẹt vào nắp cống, Mr. Tô phải tới giúp anh ấy.

Gần mười một giờ đêm, anh gọi điện báo với tôi rằng đã kéo được anh lên, hai người họ chuẩn bị đi ăn chút gì đó, sẽ về nhà hơi muộn một chút. Anh nói anh quên mang chìa khóa nhà, bảo tôi cứ ngủ trước, ăn xong rồi anh sẽ về văn phòng ngủ.

Tôi nói: Vậy sao được? Anh đã vất vã cả ngày trời rồi! Sao có thể tạm bợ ngủ trong phòng làm việc chứ! Anh về nhà đi, em để cửa cho anh! Muộn mấy em cũng đợi!"

Anh nói: "Ảnh hậu à, nửa đêm rồi em còn thể hiện kỹ năng diễn xuất làm gì chứ. Anh ngủ ở đâu cũng được."

Tôi nói: "Nhưng đạo diễn à, người ta thật sự muốn anh về nhà ngủ mà."

Anh đáp: "Trông chừng đám paparazzi ngoài cửa, mười phút nữa anh có mặt."

Dịp cuối tuần là thời gian mua sắm của tôi và Mr. Tô. Hai chúng tôi thơ thẩn đi trong siêu thị, bỗng nhiên có một chiếc ốc vít rơi xuống bên cạnh tôi...

Tôi ngây ra giây lát, lúc sau hét ầm lên: "Á!"

Mr. Tô đã nhìn thấy chiếc ốc vít, cũng nhìn tôi và "á" lên tiếng nữa.

Tôi làm mặt đau khổ: "Em sắp sụp đổ rồi!"

Mr. Tô bày ra ánh mắt tuyệt vọng: "Em sắp tan thành mây khói rồi!"

Tôi: "Chồng à! mau ôm chặt em đi!"

Mr. Tô: "Đừng rời xa anh!"

Đúng lúc này, có một ông chú làm trong siêu thị xách hộp đồ nghề đi tới trước mặt chúng tôi, cúi xuống nhặt chiếc ốc vít lên. Ông chú nhìn hai chúng tôi, lắc lắc đầu, nét mặt mang một biểu cảm khó mà miêu tả được, sau đó lặng lẽ bỏ đi.

Tôi và Mr. Tô: "..."

Cuối tuần về nhà mẹ tôi ăn cơm, thấy mẹ đang chơi trò "Toàn dân hát karaoke", tôi cũng bèn tải phần mềm đó về, kết quả chơi mê mẩn suốt cả ngày. Ngay cả Mr. Tô gọi điện tôi cũng chẳng buồn nghe máy...

Theo các yêu cầu của chị em trong nhóm, tôi hát bài Hảo Hán Ca, rồi gửi cho Mr. Tô. Anh không nhìn, vừa đi kiểm tra phòng bệnh vừa bật liên kết tôi gửi lên, sau đó tất cả bệnh nhân trong phòng bệnh đồng loạt cười ồ lên.

Đồng nghiệp hỏi anh: "Anh chắc chắn người này là bà xã mình chứ?"

Anh nói: "Tôi đảm bảo."

Sau đó anh gửi tin nhắn kể chuyện này cho tôi.

Tôi nói: "Anh ngốc chết đi được, anh không cần phải thừa nhận mà."

Anh đáp: "Người mình đã lấy về rồi, đương nhiên có nuốt nước mắt cũng phải nhận!"

Tôi nói: "Vậy em cho anh nghe thêm một bài nữa nhé."

Tôi lại hát bài Bạch Tố Trinh Dưới Núi Thanh Thanh rồi gửi qua cho anh.

Trong lúc tôi và anh nói chuyện bằng tin nhắn điện thoại. Tôi nghe thấy có người gọi anh đi làm.

Anh trả lời: "Đợi chút, để tôi nghe xong liveshow của vợ tôi đã..."

Một buổi tối, Mr. Tô và tôi nói chuyện đến tận đêm khuya, bởi vì mấy ngày ngày trước đó tôi đều ngồi sáng tác, không trò chuyện tử tế với anh.

Anh nói rất nhiều chuyện: Nào là công việc; nào là chuyện sáng nay anh mua bánh mì kẹp cho vào lò vi sóng quên không lấy ra rồi bị bác sĩ Mã ăn mất; nào là buổi trưa người giao hàng giao một quả trứng gà, anh không nhìn đã đập nó, kết quả là trứng sống...

Chẳng biết trò chuyện tới lúc nào, tôi ngủ thiếp đi...

Sáng sớm hôm sau, tôi cưỡi lên chiếc chăn của mình mà ngủ, nhưng điều thần kì là tôi không có cảm giác eo và mông của mình bị lạnh. Tỉnh dậy, tôi mới phát hiện anh đã nhường cả chăn của mình cho tôi, còn anh thì đắp khăn tắm ngủ...

Tôi hỏi anh: "Anh không lạnh à?"

Anh nói: "Không lạnh đâu, sức khỏe anh tốt lắm... Hắt xì!"

Mẹ chồng của tôi hay tin từ hồi đại học tôi đã biết đan khăn len, bèn hào hứng quyết định dạy tôi đan áo len, nhưng dạy suốt mấy ngày, cuối cùng vì tư chất quá kém, tôi vẫn phải từ bỏ.

Có một hôm, Mr. Tô nhìn thấy một nửa chiếc áo len tôi đan dở trong tủ áo. Anh bèn lấy ra, nghiêm túc ngắm nghía một lúc rồi hỏi: "Dây len sao lại thế này?"

Tôi nói: "Dây len làm sao chứ? đắt lắm đấy!"

Anh nói: "Thế thì chứng tỏ que đan chất lượng không tốt."

Tôi nói: "Que đan không tốt chỗ nào chứ? cũng rất đắt đấy!"

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói: "Tại anh không nỡ nói khả năng đan lát của em không tốt mà."

Có lần đám bạn cùng phòng ký túc xá lúc đại học tụ tập với nhau, chị em bảo tôi dẫn Mr. Tô tới cùng.

Trên đường về nhà, tôi kể lại chuyện này cho Mr. Tô. Anh im lặng một lúc rồi nói: "Vợ à, anh không muốn đi."

Thật ra tôi có thể hiểu được anh. Bốn đứa con gái, chỉ có mình anh là đàn ông. Mới nghĩ tới khung cảnh đó thôi, tôi cũng sẽ cảm thấy anh vừa nhàm chán vừa ngượng ngập. Nhưng khi ấy tôi lại nghĩ giá mà anh không từ chối thẳng thừng như thế, tôi sẽ dễ chịu hơn phần nào.

Thế là tôi tức giận nói: "Em không muốn sống cùng anh nữa. Em muốn tìm một người chồng có thể cùng em tham gia buổi tụ tập!"

Xe đi tới trước cửa tiểu khu, tôi xuống xe trước quấn chặt quần áo đi về nhà giữa trời đông lạnh lẽo. Anh ở phía sau, chậm chậm lái xe đi theo tôi. Tới khi gần cửa garage, anh mới tăng tốc độ đuổi kịp tôi, mở cửa xe rồi nói: "Tiểu thư, nghe nói cô vừa đá chồng. Tôi cực kỳ thích tham gia các buổi họp lớp, chi bằng cô theo tôi đi?"

Tôi đứng sững lại, quay đầu nhìn anh rồi chợt phì cười.

Có một dạo, Mr. Tô rất nhiệt tình với việc đặt biệt danh cho tôi. Bởi vì ở trong nhà xếp thứ hai, nên anh vẫn luôn gọi tôi là nhị bảo. Có lần chúng tôi đi hồ Thiên Đảo, du thuyền đưa chúng tôi đến một hòn đảo không người, hẹn một tiếng đồng hồ sau tập hợp, còn nói quá giờ sẽ không đợi, người nào không tới kịp sẽ phải ở lại đây làm chủ đảo.

Kết quả, tôi nhớ nhầm biển hiệu bến tàu tập hợp, còn kiên quyết bắt anh đi theo mình, Mr. Tô cũng không nói gì, chỉ từ tốn đi theo phía sau tôi, ra vẻ "em ngốc thì anh ngốc cùng em". Cuối cùng, rời thuyền chưa được mấy phút, tôi mới phát hiện mình sai, hoảng hốt cuống quýt chạy về phía trước, còn suýt vấp ngã. Anh tới đỡ tôi dậy rồi nói: "Em sợ làm chủ đảo đến thế sao? Cùng lắm anh sẽ ở lại đây với em mà."

Vì chuyện này, tôi có thêm một biệt danh khác- Chủ đảo.

Về sau, có một khoảng thời gian, tôi ăn uống điên cuồng đến tăng cân. Anh nói mỗi lần tôi đứng dậy đi lại, thịt ở mông núng na núng nính, thế là tôi có thêm biệt danh: Mông bự.

Sau này, anh hỏi tôi: "Xin hỏi trong những danh xưng ấy, em thích cái nào nhất?"

Tôi trả lời: "Em chẳng thích cái nào cả! thế anh thì hài lòng cái nào nhất?"

Anh nhìn tôi và đáp: "Bà xã."

Có lần đàn chị dẫn theo con hẹn tôi đi mua sắm. Đúng lúc ấy Mr. Tô tàn làm và cũng tới luôn. Chúng tôi cùng nhau ăn tối.

Sau bữa cơm, tôi và chị ấy đẩy Ngũ Nguyệt còn Mr. Tô đi bên cạnh. Trong lúc hai chúng tôi cắm cúi thử giày thì Ngũ Nguyệt ở trong xe nôi biến đi đâu mất.

Tôi và chị ấy sốt ruột phát điên, đi khắp trung tâm thương mại để tìm. Kết quả, trong khu vui chơi trẻ con, chúng tôi nhìn thấy Mr. Tô đang đặt Ngũ nguyệt giữa bể bóng vui đùa.

Tôi nói: "Sao anh không nói tiếng nào? Dọa bọn em hết cả hồn."

Mr. Tô trả lời: "Anh đã nói ba lần rồi mà hai chị em không buồn để ý tới anh."

Tôi tiến tới bế lấy đứa bé và nói: "Ngũ Nguyệt, chúng ta đi thôi, tiếp tục mua sắm nào."

Nét mặt Ngũ Nguyệt tỏ ra ấm ức. Nó cầm chặt lấy quả bóng không chịu buông tay.

Đàn chị nói: "Hai vợ chồng đi dạo đi, chị ở lại đây chơi với nó."

Lúc này, Mr. Tô lên tiếng: "không cần đâu, để anh chơi với Ngũ Nguyệt, em và Lục Nguyệt đi chơi đi."

Tôi quay đầu lại nhìn Mr. Tô. Anh nói tiếp: "Nhìn gì mà nhìn. Lục Nguyệt, anh và chị gái của em-Ngũ Nguyệt ở đây chơi, em đi mua sắm đi."

Tôi và chị ấy dở khóc dở cười, rồi chị ấy nói: "Ở trong mắt chồng em, chắc em chỉ tròn 2 tuổi."

Tôi rất thích ăn cay, nhưng ăn xong dạ dày lại không thoải mái, vì vậy Mr. Tô luôn ngăn cản tôi.

Có hôm, tôi nhân lúc mua sắm đã lén lút ăn một nồi lẩu cay thơm phức trong trung tâm thương mại. Ăn xong, anh tới đón tôi. Bước lên xe, tôi bắt đầu cười hà hà với anh.

Anh nhìn chằm chằm vào miệng tôi một lúc lâu rồi nói: "Nấm kim chi, nấm hương, mộc nhỉ.. em không cho thêm mấy thanh lạp xưởng mà em thích à?"

Tôi lập tức quay đầu soi gương phát hiện răng dính đầy rau.

Tôi âm thầm không lên tiếng. Anh nâng cằm tôi lên và nói: "Chẹp chẹp, kẽ răng của em không khác gì thực đơn rau lẩu cay."

Sau hôm đó, biệt danh của tôi đã chuyển thành "Thực đơn rau".

Xưa nay tôi đều để tóc mái, nên cứ cách vài tuần là phải cắt. Tôi chê vừa tốn tiền vừa phiền phức nên định sẽ để dài hẳn.

Nhưng quá trình để mái dài quả thực rất dày vò. Phần tóc phía trước cứ lòa xòa xuống trước mặt. Tôi lục tung các loại tủ trong nhà và tìm được một chiếc bờm tóc kiểu công chúa để cài lên đầu.

Mr. Tô đi làm về nhìn thấy tôi đeo bờm đi đi lại lại bèn bật cười, hỏi tôi: "Hôm nay em vào vai nàng công chúa nào vậy?"

Tôi đáp: "Anh mặc kệ em đi."

Mấy hôm ấy dù ở trong nhà hay ở bên ngoài anh đều gọi tôi là "Công chúa". Ví dụ như: Alo, Công chúa, em qua đây chút... Công chúa, em đang ở đâu vậy? Công chúa, tối nay chúng ta sẽ ăn gì? Công chúa, sao em không rửa chân đã đi ngủ?

Bố tôi không có việc gì cũng thích nhấm nháp chút rượu. Cuối tuần, tôi và Mr. Tô trở vê nhà mẹ tôi ăn cơm. Bố tôi uống rượu đã ngà ngà, bèn kéo Mr. Tô lại nói: "Con ấy à, rất phù hợp tất cả yêu cầu của bố đối với con rể. Điều đáng tiếc duy nhất là bố không dạy được con gái tốt hơn."

Tôi hỏi với vẻ không hài lòng: "Bố dạy con không tốt chỗ nào chứ?"

Bố tôi nói: "Con xem, ví dụ như điểm này, người lớn đang nói chuyện, nó nhất quyết xen vào."

Tôi ngoan ngoãn im lặng, bố tôi nói tiếp: "Nuôi nó còn đáng lo hơn nuôi mười con khỉ..."

Tôi đứng bên cạnh bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng: Sao bố cứ thích moi móc các khuyết điểm của mình ra thế nhỉ?

Mr. Tô nhìn tôi rồi quay đầu nói với bố tôi: "không sao đâu bố ạ, con khỉ này về sau cứ để con nuôi."

Lúc nhỏ, trong đầu tôi có rất nhiều tưởng tượng phong phú vô biên, luôn cảm thấy mình là con gái của mặt trời.

Lên tiểu học, tồi kể suy nghĩ này cho ba cô bạn cùng lớp nghe, còn miêu tả rất hùng hồn. Mấy cô bạn nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ như muốn quỳ rạp dưới chân tôi, gọi tôi là  "Công chúa mặt trời".

Bởi vì câu chuyện này quá mất mặt nên tôi chưa bao giờ kể lại với bất kì ai khác.

Cho đến tận năm ngoái, trong một buổi họp lớp tiểu học, mọi người yêu cầu mỗi cựu học sinh dẫn theo người nhà. Tôi dẫn Mr. Tô đi cùng. Vừa vào cửa, tôi liền nhìn thấy ba cô bạn năm xưa.

Lòng tôi lạnh ngắt nhưng vẫn giả vờ chào hỏi họ như một người mất trí nhớ. Suốt cả quá trình mọi người đều rất hân hoan vui vẻ, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ đến cuối buổi họp lớp, khi môi người đã uống nhiều, ba cô bạn đó đã say ngà ngà, một người kể lại chuyện năm xưa đã quỳ rạp dưới chân tôi, thậm chí còn rất nhiều chi tiết mà chính tôi đã quên rồi. Ví dụ như tôi là con gái của mặt trời, hơn nữa tôi còn có ba người mẹ, lần lượt là sao Mộc, sao Kim, Na Tra...

Cả bàn ăn cười bò lăn bò toài. Tôi ngồi bên cạnh vờ phá cười vui vẻ nhưng trong lòng thực chất chịu vô số đả kích.

Trên đường về nhà, Mr. Tô bỗng dưng bật cười khanh khách. Tôi liếc anh và nói: "Tối nay em bị thương tích đầy mình, tốt nhất anh hãy việc một cái cớ thật hợp lí đi."

Mr. Tô lắc đầu nói: "Anh chỉ muốn biết bản thân Na Tra có biết mình là vợ của mặt trời không thôi?"

Sau hôm đó, trong các biệt danh của tôi lại có thêm một cái tên mới: Công chúa mặt trời

Cuối tuần tôi về quê tham gia đám cưới của một đứa em họ. Trong buổi lễ cứ phát đi phát lại bài hát Chúng ta kết hôn đi.

Sau khi bài hát được phát lại tới lần thứ ba, tôi phát hiện mình bỗng dưng biết hát rồi.

Mr. Tô giúp đỡ mọi người sắp xếp khách khứa. Tôi thì ngồi ở hàng đầu lắc lư hát theo nền nhạc. Tới đoạn cao trào, tôi gào tướng lên: "Oh my love, chúng ta kết hôn đi..."

Bên cạnh có một anh trai lực lưỡng đùa giỡn chêm vào một câu: "Ngày tháng do em quyết định!"

Tôi ngây người giây lát, bỗng dưng gáy bị một bàn tay giữ chặt. Không biết Mr. Tô đã tới đây từ lúc nào.

Anh nói với tôi: "Em đi theo anh."

Tôi nói: "Vì sao chứ?"

Anh nói: "Anh mà tới muộn thêm chút nữa có khi đã thành chồng cũ của em rồi..."

Tôi phá cười lên.

Anh hằm hằm nhìn tôi và nói: "Em là Phan Tiểu Liên khiến người ta tâm phiền ý loạn..."

Vài ngày sau, biệt danh của tôi trong Wechat của anh đã trở thành: Phan Tiểu Liên.

Cửa hàng hoa dưới tầng xả hàng phân bón, tôi chỉ mất năm đồng đã mua về được hai bịch phân bón to tướng. Cảm thấy như nhặt được của hời, tôi khẩn trương rắc vào mấy chậu hoa xanh mướt trong nhà.

Kết quả ngày hôm sau thức dậy, tôi liền thấy dưới sàn nhà một con sâu trắng nhỏ đang bò.

Tôi lập tức chụp lại rồi gửi qua Wechat cho Mr. Tô.

Đầu tiên Mr. Tô gửi cho tôi một icon biểu cảm gãi đầu gãi tai, sau đó nói: Vợ à, anh nói với em chuyện này, không phải chuyện gì quan trong đâu, chỉ là sáng nay anh đi làm muộn.

Tôi: Anh dậy sớm một tiếng rưỡi mà vẫn đi làm muộn á?

Anh: Vì anh bắt sâu...

Tôi: Không lẽ con sâu này?

Anh gửi tới một đoạn clip ngắn, bên trong là hình ảnh mấy chục con sâu đang bò lúc nhúc.

Suýt chút nữa tôi bật khóc vì sợ hãi. Tôi nói: Đây là ấu trùng sinh ra từ chậu hoa sao? Là ấu trùng sao?

Anh trả lời: Không phải ấu trùng, chỉ là một loại sâu cực kỳ giống rệp. Em đã nghe chuyện này chưa? Trước khi Tô Đát Kỷ về làm vợ Thương đại vương, ngang qua một khu rừng, vô số hồ ly trong rừng đã đứng thẳng dậy, hành lễ quỳ lạy... Bởi vì Tô Đát Kỷ là hồ ly chúa.

Tôi: Thế nên?

Anh lại gửi một biểu cảm khó hiểu: Không lẽ em là vua rệp?

Sau khi tôi bắt xong con sâu, nhìn lại đoạn hội thoại này liền gọi ngay cho anh. Một thực tập sinh của anh bắt máy. Đối phương nói: "Alo? bác sĩ Tô vào phòng phẫu thuật rồi ạ. Chị là "Vua rệp ham của rẻ" ạ? Cái tên này sao lạ quá vậy..."

Tôi lặng lẽ ngắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status