Dược thần

Chương 136: Tứ vương tử điện hạ


Đối với kỹ thuật lưu trong Linh dược học, Kiệt Sâm không có bao nhiêu giấu điếm, ở kiếp trước hắn còn truyền bá rộng rãi kỹ thuật lưu ra cả đại lục hình thành nên một cuộc cải cách trong Linh dược học bởi vì Kiệt Sâm biết rõ muốn Linh dược học phát triển mạnh mẽ thì việc tiếp thu ý kiến của quần chúng là rất quan trọng, bế môn toả cảng vĩnh viễn không thể tạo thành tiến bộ được.

Hơn nữa những kỹ thuật và lý luận cũng như lý giải của Kiệt Sâm nếu không có hai người Tát Cáp và Bỉ Tư Pháp Mỗ do đích thân Kiệt Sâm tận tay chỉ điểm chỉ điểm lại thì cho dù là Lỗ Đạo Phu cũng khó mà lĩnh ngộ được.

Mà từ những tri thức của đám người Lỗ Đạo Phu cũng khiến cho người đời sau như Kiệt Sâm với kiến thức vượt quá ba ngàn năm phát triển cũng có được thêm nhiều lĩnh ngộ khác.

Thảo luận càng lúc càng vui vẻ, đám người Lỗ Đạo Phu nói càng thêm hưng phấn, cuối cùng Kiệt Sâm cũng hăng hái theo, còn uống không ít rượu Mộng Lộ, không thể không nói Bích Ba Hiên là tửu quán nổi danh nhất vương thành. Nó có chỗ đặc sắc riêng, chỉ ngay loại rượu Mộng Lộ, vị đạo đã khiến người thường vô cùng lưu luyến.

Trong lúc uống dở, Kiệt Sâm đứng dậy đi ra ngoài tiểu tiện, đến khi Kiệt Sâm đi tiểu về xong lại bị một tiếng hét cực lớn ở dưới lầu hấp dẫn chú ý.

Không thể nói Bích Ba Hiên cấu tạo vô cùng tinh xảo, lầu hai và lầu một bị chủ quán dùng một tầng cát thạch anh đặc thù. Từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy rõ ràng tình huống lầu một, còn lầu một nhìn lên lại không thể thấy gì.

Mà hiện giờ xuất hiện trước mặt Kiệt Sâm chính là một trung niên mặc áo bào Linh sư, dáng dấp có chút lôi thôi, ngồi ở trên bàn hô lớn:

- Lão bản, lão bản đâu rồi? Có chuyện gì vậy, ta muốn uống rượu vì sao còn không mang lên, các ngươi đối đãi với một vị Đế Linh sư cao quý như vậy sao?

- Đế Linh sư?

Kiệt Sâm sửng sốt, hắn thật không ngờ trong vương quốc Áo Lan Đa còn có thể có xuất hiện Đế Linh sư.

Phải biết rằng, trong trí nhớ của Kiệt Sâm, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Thánh Linh sư cửu giai vẫn là chiến lực đứng đầu đại lục, còn Linh Thần thập giai chỉ tồn tại trong truyền thuyết, Đế Linh sư bát giai ở trong đế quốc cường hãn cũng tuyệt đối là một nhân vật đứng đầu, ít nhất tồn tại ngang hàng với đại tướng quân. Mà vương quốc Áo Lan Đa, mặc dù cũng coi như là mạnh mẽ nhưng vẫn không hấp dẫn nổi một vị Đế Linh sư nào tới cả.

Nghe trung niên kia nói vậy, một tên tiểu nhị của Bích Ba Hiên không khỏi dừng lại cười to, chỉ vào trung niên lôi thôi nói rằng:

- Nói đùa sao, nếu như ngươi là Đế Linh sư, vậy lão tử chính là Thánh Linh sư rồi, tùy tiện mặc một kiện áo bào Linh sư giả là Đế Linh sư sao? Con mẹ nó nếu như là vậy, mấy hôm nữa ta cũng bỏ vài linh tệ ra làm một kiện y phục Thánh Linh sư, con mẹ nó chứ, tiểu tử ngươi mau cút đi cho ta, nếu không ta sẽ đuổi đi.

Nói xong, gã tiểu nhị liền túm lấy áo của trung niên kia.

- Hừ, còn không mau buông ra cho ta, đường đường là y phục của Đế Linh sư, một tiểu tử như ngươi có thể chạm vào sao?

Trung niên kia kịch liệt phản kháng, một mặt kêu to khiến những khách nhân khác đều cười lớn, ánh mắt Kiệt Sâm sắc bén nhìn lên huy chương trên Linh sư bào của người trung niên kia, xác địch đây đúng là tiêu chí của Đế Linh sư.

Kiệt Sâm có chút nghi hoặc, lấy nhãn lực của hắn có thể nhìn ra Linh sư bào trên người đàn ông trung niên kia tuyệt đối là Linh sư bào hàng thật giá thật do công hội Linh sư ban phát mà không phải sản phẩm giả tạo. Chỉ là nhìn cử động của trung niên này căn bản không nhìn ra là một Linh sư.

Kiệt Sâm hiếu kỳ đi xuống lầu một để xem.

Người trung niên và người bán hàng kia dây dưa với nhau, một người thì muốn lôi người bên trong ra, còn người kia thì sống chết cũng không chịu đi, không ai làm gì được ai, cuối cùng người trung niên khí lực lớn hơn đẩy được người bán hàng ra.

- Hừ, ngươi còn dám phản kháng sao, tiền ăn hai ngày không trả được chẳng lẽ còn không đáng bị đánh? Hộ vệ, hộ vệ đâu, đánh tiểu tử này ra bên ngoài cho ta, con bà nói xui thật.

Hai hộ vệ ngoài cửa đi tới, ôm lấy gã trung niên lôi thôi kia, nhất thời vị Đế Linh sư bát giai bị hai gã Linh sĩ nhị giai xách như con gà con đi ra ngoài.

Trung niên kia một mặt kịch liệt phản kháng, một mặt mắng to nói:

- Các ngươi đều là một đám có mắt như mù, dám đối đãi với Đế Linh sư ta như vậy, các ngươi sẽ bị nghiêm phạt.

Thế nhưng dưới sự kiềm chế của hai hộ vệ, trung niên kia không thể nào phản kháng hoặc giãy dụa được.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ bên ngoài Bích Ba Hiên có một đám người tiến vào, trung niên kia trong lúc phản kháng, chân tay loạng choạng thoáng cái đá vào đầu một người mặc y phụ hoa lệ, trên y phục để lại một dấu chân màu xám.

- Con mẹ nó xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi không có mắt sao? Hộ vệ đâu còn không mau ra cản?

Đầu lĩnh chính là một người thanh niên, đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức chửi ầm lên.

Theo tiếng mắng to của hắn, vài bóng người cấp tốc chạy tới từ phía sau, không đợi hai hộ vệ của Bích Ba Hiên phản ứng, nguyên bản người trung niên đã bị mấy người kia cướp được, ngay sau đó là một trận quyền cước đấm đá mãnh liệt.

- Ôi chao, các ngươi là ai, dám đánh Đế Linh sư cao quý.. ái ui.. ngươi… các ngươi… ôi chao má ơi, không muốn sống sao…

Hòa vào tiếng quyền cước là tiếng kêu to của người trung niên.

- Được rồi, đá văng tên này sang một bên cho ta, thật là chướng mắt.

Người thanh niên kia nhíu mày, mấy bóng đen lập tức dừng lại, sau đó nghe một tiếng ối chao, trung niên kia đã bị ném xuống đường cái rất xa.

- Tứ vương tử điện hạ, thật sự xin lỗi, tiểu nhân quản lý không chu toàn đã khiến người bị sợ hãi.

Một thiếu niên từ sau đoàn người vọt lên, đi tới trước mặt người thanh niên cung kính nói.

Dứt lời, thiếu niên kia đi tới trước mặt tên tiểu nhị, tát một cái thật mạnh lên mặt, miệng tên tiểu nhị kia nhất thời sưng lên.

- Thứ chó đó, vì sao người lại để cho hắn tiến vào trong Bích Ba Hiên? Quấy nhiễu Tứ vương tử điện hạ, các ngươi ai gánh nổi?

Thiếu niên kia tàn bạo chửi ầm lên.

- Thiếu gia…

Tên tiểu nhị cực kỳ ngoan ngoãn lúc cúi đầu, không dám hé răng một câu nào, ai bảo thiếu niên trước mặt là nhi tử của lão bản Bích Ba Hiên, là thiếu gia Gia Lôi Tư của chính mình đây.

- Được rồi được rồi.

Tứ vương tử khoát tay áo, đi về phía lầu hai, cả một đám nam nữ đi theo phía sau Tứ vương tử, trong đó đầu lĩnh là một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, trên mặt có một hằn một vết tát màu đỏ nhạt.

Thấy người nọ, Kiệt Sâm không khỏi sửng sốt, thực là oan gia ngõ hẹp, đi phía sau Tứ vương tử chính là người buổi sáng ngăn chán chính mình, nhi tử La Áo Tư của đại thần tài chính bị Tát Cáp tát cho một cái.

Khi Kiệt Sâm thấy La Áo Tư, đồng thời La Áo Tư cũng nhìn thấy Kiệt Sâm đứng ở trên cầu thang, đầu tiên cũng sửng sốt, ngay lập tức tâm trạng nhất thời bùng phát, trên mặt lộ ra thần sắc âm hiểm vô cùng.

Nói đến hận thù giữa La Áo Tư và Kiệt Sâm thì chồng chất vô cùng, hai lần gặp phải Kiệt Sâm đều bị Kiệt Sâm hung hăng nắn gân, đặc biệt buổi sáng ngày hôm nay khiến cho chính mình đắc tội đại sư Lỗ Đạo Phu.

Trên miệng La Áo Tư một đống máu, khuôn mặt sưng đỏ trở về nhà, bị phụ thân Bái La Mỗ biết được nguyên do liền hung hăng đánh thêm một trận, Bái La Mỗ tức giận thiếu chút nữa không thèm nhận La Áo Tư làm người thân.

Mắng đại sư Lỗ Đạo Phu đại sư, cho dù quốc vương Lai Sâm Đặc cũng không có cái gan này a, tiểu tử ngươi thật là giỏi, trực tiếp mắng thẳng vào mũi người ta, thật là có tiền đồ a!

Dưới cơn giận dữ, Bái La Mỗ trực tiếp cấm đoán La Áo Tư, nếu không phải buổi chiều Tứ vương tử tới tìm, Bái La Mỗ bắt đắc dĩ phải thả La Áo Tư ra thì sợ rằng hiện giờ La Áo Tư còn đang bị cấm túc ở nhà.

Nghĩ tới đây, La Áo Tư liền hận tới ngứa răng, nếu nói Kiệt Sâm quen biết đại sư Lỗ Đạo Phu thì La Áo Tư nhất quyết không tin, chỉ có thể nói rằng buổi sáng hôm nay chính mình không may. Đại sư Lỗ Đạo Phu nói không chừng chỉ muốn khuyên can mình một chút mà chính mình lại trực tiếp mắng, tất cả đều do Kiệt Sâm, La Áo Tư âm thầm đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Kiệt Sâm.

Chỉ là hiện giờ La Áo Tư đã ăn hai quả đắng, tính tình nhu thuận hơn rất nhiều. Hiện giờ Kiệt Sâm và Cách Lôi Sâm cùng một chỗ ăn ở Bích Ba Hiên, nói không chừng còn có bối cảnh, chờ khi chính mình điều tra hoàn toàn thân phận của đối phương xong, chỉ cần hắn còn ở vương thành thì chính mình sẽ có biện pháp thu thập hắn.

Nghĩ tới đây, La Áo Tư lộ ra dáng vẻ tươi cười ngoan lệ với Kiệt Sâm, đi theo Tứ vương tử điện hạ tiến tới.

- Mau, thu thập một chút phòng chữ Thiên của lầu hai một chút, Tứ vương tử điện hạ cần.

Thân là thiếu gia Bích Ba Hiên Gia Lôi Tư trực tiếp phân phó cho một người phục vụ ở gần.

- Đây… thiếu gia, phòng chữ Thiên trên lầu đã có người dùng.

- Có người dùng? Con mẹ nó làm ăn cái gì vậy? Ai cho ngươi để người khác dùng? Mau đuổi người ra cho ta, không thấy Tứ vương tử điện hạ đang chờ ăn sao, thật là phế vật!

Gia Lôi Tư hận không thể tát vào mặt cái tên tiểu nhị vừa trả lời mình một cái, người này thực sự có mắt như mù.

- Nhưng mà thiếu gia, người nọ là do tổng quản Áo Đức tự mình an bài.

Tên tiểu nhị kia phiền muộn muốn phát khóc, con mẹ nó chứ, ta chỉ là một tiểu nhị quèn thôi a, vì sao lại tìm ta chứ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Nghe đối thoại bên đó, Tứ vương tử dừng bước, nhíu mày hỏi.

- Không có việc gì, Tứ vương tử điện hạ, không có việc gì, hiện giờ phòng chữ Thiên đã có người, ta lập tức đuổi ra ngay, ngươi cứ nghỉ ngơi trước, sẽ nhanh thôi.

Gia Lôi Tư cười làm lành, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ âm trầm quay sang nhân viên nói:

- Tổng quản Áo Đức an bài? Thiên vương lão tử an bài cũng không được, mau đi nhanh lên, mau nhanh lên…

- Đây…

Gã tiểu nhị cười khổ, không phải hắn không muốn đi làm, mệnh lệnh của thiếu gia phát ra, chính mình hẳn phải đi chấp hành. Thế nhưng lúc trước tổng quản Áo Đức trước khi đi đã cực kỳ nghiêm khắc nói với hắn rằng khách ở phòng chữ Thiên trên lầu hai cực kỳ quý. Bảo chính mình phải chiếu cố, người ta có yêu cầu gì đều phải thỏa mãn, còn hắn đi tìm lão bản.

- Ngươi còn ở đấy làm gì, không mau đi.

Thấy nhân viên kia vẫn bất động, Gia Lôi Tư trừng mắt nói.

Trong lúc tiểu nhị đang không biết nên làm thế nào, đột nhiên thấy được Kiệt Sâm ở trên cửa lầu, ánh mắt chợt sáng bừng lên nói với Gia Lôi Tư:

- Thiếu gia hiện giờ trong phòng chữ Thiên có hắn.

Được rồi, để cho hai bên bọn họ tự giải quyết đi thôi, tuy rằng sẽ đắc tội với người nhưng đây là biện pháp bất đắc dĩ.

- A, là hắn?

Gia Lôi Tư hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên, đi tới trước mặt Kiệt Sâm, cẩn thận đánh giá:

- Vị huynh đài này, ngươi cũng thấy đấy, Tứ vương tử điện hạ cần dùng cơm, các ngươi mau đi thôi.

Đối với khách quý có thể ở phòng chữ Thiên, Gia Lôi Tư cũng không dám quá kiêu ngạo.

Kiệt Sâm nhìn Gia Lôi Tư, trực tiếp xoay người lên lầu.

- Chuyện đã xong.

Gia Lôi Tư cười cười đi tới trước mặt Tứ vương tử, cảm giác chính mình rất có mặt mũi, thoáng cái chuyện tình đã được giải quyết.

Không chờ hắn tranh công, chợt nghe thanh âm của Kiệt Sâm nhàn nhạt truyền xuống:

- Muốn dùng bữa? Cũng được, chờ chúng ta kết thúc đã!

- Phụt!

Khuôn mặt Gia Lôi Tư thoáng cái trở nên tái nhợt.

- Tiểu tử ngươi có ý gì?

Gia Lôi Tư lửa giận đầy mình chạy lên hỏi.

Tứ vương tử ở bên cạnh nghe thấy câu nói của Kiệt Sâm xong cũng hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói:

- Tiểu tử này có địa vị gì?

La Áo Tư nghe thấy, tâm trạng nhất thời hưng phấn, tiến đến bên tai nhẹ gióng nói:

- Tứ vương tử điện hạ, ta nhận thức tên Kiệt Sâm này, hắn cực kỳ kiêu ngạo, nghe nói quan hệ với Cách Lôi Sâm không tồi, dường như là người của Thác Đức gia tộc.

Trong lòng La Áo Tư nở hoa, hắn thầm nghĩ Kiệt Sâm a Kiệt Sâm, ngay cả Tứ vương tử ngươi cũng dám đắc tội, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi, vốn đang còn suy nghĩ cách thu thập ngươi, xem ra ông trời cũng muốn giúp ta.

- Tiểu tử Cách Lôi Sâm kia?

Nam Nội Đặc lộ một tia không hờn giận:

- Tuy rằng Thác Đức gia tộc là một trong tam đại gia tộc thế nhưng xưa không bằng nay, Thác Đức gia tộc ngay cả tự thân cũng khó bảo toàn, đệ tử còn dám kiêu ngạo như vậy, thực sự muốn chết.

- Phải, phải!

La Áo Tư vuốt mông ngựa nói.

Trong lúc Nam Nội Đặc và La Áo Tư không vui, Kiệt Sâm đã đẩy cửa phòng đi vào.

- Kiệt Sâm đại sư a, vì sao ngươi đi ra lâu như vậy, chúng ta vẫn đang chờ ngươi trả lời đây!

Vừa nhìn thấy Kiệt Sâm tiến đến, đám Lỗ Đạo Phu nhất thời kêu lên.

- Ha ha, vừa ra ngoài xem hí kịch thôi!

Kiệt Sâm cười nói.

- Xem hí kịch?

Mọi người không khỏi toát ra một tia nghi hoặc trong lòng.

Nhưng chính vào lúc này, cửa phòng bị một người đá tung ra, chỉ thấy Gia Lôi Tư giận dữ đứng ngoài cửa, phía sau hắn là ba gã hộ vệ Bích Ba hiên.

Thấy tình huống bên trong phòng Gia Lôi Tư không khỏi sửng sốt, nguyên bản trong tưởng tượng của Gia Lôi Tư, bên trong phòng hẳn phải có rất nhiều thiếu niên tụ hội mới đúng. Nhưng trên thực tế, xuất hiện trước mặt Gia Lôi Tư là một đám lão đầu tóc hoa râm.

- Một đám lão đầu ở chỗ này ăn? Đây.. đây là chuyện gì vậy? Từ lúc nào Bích Ba hiên đã trở thành câu lạc bộ người cao tuổi?

Gia Lôi Tư không khỏi nghi hoặc.

- Chuyện gì đã xảy ra? Ngươi là ai?

Đám người Lỗ Đạo Phu không khỏi sửng sốt, trên mặt lộ một tia giận dữ.

- Ta là ai các ngươi không cần biết, ta chỉ nói cho các ngươi hay, gian phòng chữ Thiên này hiện giờ có người cần, các ngươi mau rời đi lập tức cho ta.

Ánh mắt Gia Lôi Tư đảo qua đám người rồi lạnh lùng nói.

Rất hiển nhiên, Gia Lôi Tư khả ái của chúng ta cũng không nhận ra Linh Dược sư Lỗ Đạo Phu đại phu tiếng tăm lừng lẫy của vương quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status