Dược thần

Chương 251: Nguy hiểm


- Tạp Lạc Đặc, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Kiệt Sâm mặt mũi tràn đầy trịnh trọng nói.

Một quyền Tạp Lạc Đặc đánh lên đại thụ, không có sử dụng chút linh lực nào. Tay phải của hắn dưới một kích này lập tức một tràng huyết nhục mơ hồ, nhưng mà hắn lại hồn nhiên chưa phát giác ra, nước mắt tuôn rơi nói:

- Uy Thạch Thành cách đó không xa là quê hương của ta, Uy Thạch Thành là một tòa Mạo Hiểm Giả chi thành điển hình, mà phụ thân của ta chính là một đoàn trưởng trong Thạch Bạc Mạo Hiểm Đoàn Lạp Đế Tư của Uy Thạch Thành Tam đại mạo hiểm đoàn.

- Lúc trước ta từ Tây Tư Linh Lực học viện tốt nghiệp, liền về tới mạo hiểm đoàn của cha ta, nhưng mà trước đó vài ngày, Uy Thạch Thành phủ thành chủ Bố Lỗ Thống Lĩnh muốn đem tất cả mạo hiểm đoàn Uy Thạch Thành đều khống chế trong tay, quy về dưới quyền của hắn. Cha ta tự nhiên không muốn, kết quả...

Nói tới đây, một giọt nước mắt chảy từ khóe mắt của hắn rơi xuống. Tạp Lạc Đặc nức nở nói:

- Hôm nay Bố Lỗ dẫn đầu một đội binh sĩ cùng hai đại mạo hiểm đoàn đã khuất phục trước âm uy của Bố Lỗ tại Uy Thạch Thành - Liệp Sát Mạo Hiểm Đoàn cùng Thiết Pháp Mạo Hiểm Đoàn cùng nhau đến thăm, muốn cha ta nhanh chóng trả lời có đầu nhập vào trướng của hắn hay không. cha ta tự nhiên không muốn, chiến đấu trước đó sớm vụng trộm phái người đem ta đưa đi, lại không nghĩ rằng Ba Thác rõ ràng phản bội cha ta, cho nên mới...

Nói tới đoạn này, Tạp Lạc Đặc đã khóc không thành tiếng rồi, hắn nắm thật chặt nắm đấm, trong hai mắt để lộ ra cừu hận thật sâu.

Hắn sở dĩ trốn đi, cũng không phải là hắn sợ hãi chết trận, mà là minh bạch nhất định phải có một người sống sót, sau này mới có thể báo thù cho phụ thân của mình, cho toàn bộ Thạch Bạc Mạo Hiểm Đoàn.

Đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm

- Hôm nay?

Nghe đến đó, trên mặt Kiệt Sâm Kiệt Sâm bỗng nhiên cả kinh, lên tiếng nói:

- Vậy ngươi còn đứng ngây đó làm gì, mau dẫn ta đi qua mau lên.

- Không.

Tạp Lạc Đặc lắc đầu nói:

- Kiệt Sâm, vậy Thiết Pháp Mạo Hiểm Đoàn đoàn trưởng Phỉ Lợi là một gã tứ giai trung cấp Thiên Linh Sư, Liệp Sát Mạo Hiểm Đoàn đoàn trưởng cùng cha ta đồng dạng tứ giai cao cấp Thiên Linh Sư, càng quan trọng hơn là Bố Lỗ thân là đệ nhất cao thủ Uy Thạch Thành là một gã ngũ giai trung cấp Tông Linh Sư, chúng ta trở về thì...

Trên mặt Tạp Lạc Đặc tràn đầy vẻ thống khổ, tuy rằng hắn rất muốn đi cứu cha mình, nhưng mà minh bạch thực lực đối phương, đám người Kiệt Sâm trở về đều không có tác dụng gì, có khi còn toi mạng, hắn không thê rđể Kiệt Sâm lâm vào trong nguy hiểm.

- Còn nói lời vô dụng làm gì.

Sâm nhịn không được quát một tiếng chói tai:

- Tạp Lạc Đặc, ngươi dẫn đường, Vi Ân, đi, mang bọn ta đi Uy Thạch Thành.

Không đợi Tạp Lạc Đặc kịp phản ứng, trong lúc đó, một cái đại thủ như là còng sắt bắt được bả vai của Tạp Lạc Đặc, lập tức, Tạp Lạc Đặc liền cảm thấy mình đang không ngừng hướng lên trời bay lên, kình phong cực lớn lập tức không ngừng gào thét lên tai của hắn như là vạn mã bôn đằng.

- Này... Xảy ra chuyện gì?

Tạp Lạc Đặc trong lòng cả kinh, gian nan xoay đầu lại, thấy mình đang bị một trung niên nhân mặt không biểu tình nắm thật chặt, bay vút trên phía trên rừng rậm, mà Kiệt Sâm cũng ở trong tay người này.

- Nói, Uy Thạch Thành tại phương hướng nào?

Trung niên nhân lạnh lùng hỏi.

- Vậy, chỗ đó...

Dưới thanh âm uy nghiêm của người này, Tạp Lạc Đặc vô ý thức chỉ về phương hướng Uy Thạch Thành.

- Uy Thạch Thành!

Vi Ân nhẹ gật đầu, trong miệng mạnh mẽ tuôn ra một tiếng gầm rú kinh thiên, lập tức hướng về phương hướng Uy Thạch Thành như thiểm điện lao đi.

Thanh âm Vi Ân trên không sơn lâm ầm ầm vang lên, rất xa truyền đi thật xa, nhưng mà quỷ dị chính là, Tạp Lạc Đặc trong tay Vi Ân lỗ tai lại không có thu được chút thanh âm nào.

Biên cảnh phía nam vương quốc Áo Lan Đa, trên con đường lớn trong một khu rừng rậm rạp, Lỗ Đạo Phu đại sư suất lĩnh đoàn xe của đoàn đại biểu Linh Dược Sư chậm rãi đi về phía trước. Đột nhiên...

- Uy.... Thạch.... Thành....

Từ trong rừng đột nhiên truyền tới một tiếng gầm rất lớn, cơ hồ vang vọng cả khu rừng.

Đế lâm cưỡi một con tuấn mã đi phía trước đội ngũ không khỏi giật mình, nhanh chóng quay ngựa đi tới bên cạnh cổ xe xa hoa của Lỗ Đạo Phu đại sư.

Tấm màn trên chiếc xe ngựa xa hoa của Lỗ Đạo Phu không biết từ lúc nào đã được xốc lên, Lỗ Đạo Phu và Đế Lâm hai người nhìn nhau cười cười.

- Thanh âm vừa rồi hẳn là của Vi Ân, không biết Kiệt Sâm đại sư tại sao lại muốn đi đường vòng tới Uy Thạch Thành? Đã vậy thì cứ để đội ngũ hướng tới Uy Thạch Thành đi!

Lỗ Đạo Phu nhẹ giọng nói.

Lộ tuyến của đoàn xe vốn không phải là tới Uy Thạch Thành nhưng Vi Ân đã đưa tin tức như vậy thì Lỗ Đạo Phu cũng không thể bỏ qua mặt mũi của Vi Ân và Kiệt Sâm hai người được. Từ nơi này muốn tới Uy Thạch Thành thì khi cả đoàn muốn trở lại VƯơng thành thì không thể đi theo đường thẳng mà hơi xéo về phía tây một chút, bất quá cũng chỉ thêm chút thời gian mà thôi.

Đế Lâm hô lớn một tiếng rồi suất lĩnh đoàn xe đi vòng về hướng Uy Thạch Thành.

...

Một đạo lưu quang như một khoả lưu tinh ở trên khoảng không của khu rừng phóng vút đi.

Cảm thụ được tiếng gió vù vù bên tại, giờ khắc này trong lòng Tạp La Đặc vẫn còn có chút phát mộng.

- Không có cánh chim, đúng, không có cánh chim!

Tạp La Đặc đã không nhớ rõ là bản thân đã bao nhiêu lần vụng trộm dò xét tên trung niên nhân lạnh lùng dẫn mình theo này. Ling lực trên người Vi Ân kết hợp vô cùng hoãn mỹ với thiên địa nguyên tố xung quanh, từ đó trực tiếp phi hành trên không chứ không giống như Kiệt Sâm phải dựa vào phi hành linh kỹ tạo ra cánh chim mới có thể bay lượn trên bầu trời a!

"Hoàng Linh Sư, trung niên nhân này quả thật là một Hoàng Linh Sư!" Tạp La Đặc thầm kích động, hắn không biết trung niên nhân này là ai, cũng không biết có quan hệ với Kiệt Sâm thế nào nhưng trong lòng hắn cũng minh bạch, lần này nếu phụ thân hắn có thể cứu chữa thì cả đoàn mạo hiểm Thạch Bạc cũng có thể được cứu chữa a!

"Phụ thân, ráng chịu đựng a, con sắp trở về cứu phụ thân rồi đây!" Tạp La Đặc không ngừng tự cầu nguyện trong lòng.

Xa xa, một toà thành thì đã xuất hiện trong tầm mắt Vi Ân và Kiệt Sâm. Dưới sự chỉ dẫn của ct, một đạo nhân ảnh nhanh chóng từ trên không lướt vào trong Uy Thạch Thành.

Chỉ thoáng chốc sau, ba người đã tới trước đại môn một toà kiến trúc có chút khí thế trong Uy Thạch Thành. Vi Ân xảo diệu khống chế để ba người chậm rãi hạ thân xuống trên mặt đường.

Phía trước kiến trúc kia hiện tại là một mảnh hỗn loạn, đại môn bọc thép không biết đã bị binh khí gì chém thành hai nửa, mảnh gỗ vụn tung toé khắp nơi, lá cờ cửa Thạch Bạc mạo hiểm đoàn cũng bị chém rách mươm ngã đổ trên bậc thang trước đại môn, bên trên còn in lại rất nhiều dấu chân đâm vào mắt Tạp La Đặc khiến mắt hắn có chút đau đau...

- Phụ thân!

Tạp La Đặc hô lớn một tiếng, lao nhanh vào bên trong...

Trước mặt là một tràng cảnh càng thêm hỗn loạn, đủ các loại binh khí rơi vãi khắp nơi, ở một góc nào đó còn truyền đến động tĩnh rất nhỏ. Tạp La Đặc vội vàng nhìn lại thì thấy một mạo hiểm giả toàn thân là máu đang gian nan bò trên mặt đất, khi thấy Tạp La Đặc thì ánh mắt của hắn thoáng sững sờ...

- Tạp La Đặc thiếu gia, sao người lại trở vể? Chạy nhanh đi, đừng để cho người của Bố Lỗ thấy được, không được để cho Thạch Bạc mạo hiểm đoàn chúng ta bị tuyệt diệt a!

Mạo hiểm giả kia sau khi thấy Tạp La Đặc thì kích động nói, trong hai mắt còn ẩn ẩn có nước mắt...

- Thạch Khê thúc thúc, sao thúc lại ở đây? Cha của ta đâu?

Tạp La Đặc cũng kích động hỏi.

- Khục... khục... Tạp La Đặc thiếu gia, mấy người đoàn trưởng đang ở chỗ huấn luyện tràng nhưng thiếu gia đừng tới dó, mai chạy đi, thừa lúc đám người Bố Lỗ chưa phát hiện ra thiếu gia thì chạy nhanh đi!

Thạch Khê cười khổ một tiếng, trong miệng hộc ra hai ngụm máu tươi, trong lòng đầy cay đắng nói.

- Nhanh phục dụng đi!

Ngay lúc này, một thanh âm thanh thuý vang lên bên tai Thanh Khê khiến hắn không khỏi sững sờ ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên đang đưa một lọ dược tề tới trước mặt mình. Ánh mắt nhu hoà kia khiến cho Thạch Khê cảm thấy một luồng cảm xúc vô cùng thân thiết.

Mà ở sau lưng thiếu gia còn có một trung niên nhân đứng thẳng như một cây trường thương, trong ánh mắt ẩn chứa một cổ uy thế không giận mà uy thản nhiên khiến cho Thạch Khê không tự chủ được mà sinh lòng sợ hãi.

- Cái này...

Thạch Khê ngẩn người, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tạp La Đặc.

- Thạch Khê thúc thúc, thúc hãy hảo hảo ở đây trị thương đi, ta lập tức đi cứu phụ thân!

Tạp La Đặc cũng không có thời gian giải thích với Thạch Khê, hắn lập tức xoay người nói với Kiệt Sâm và Vi Ân:

- Kiệt Sâm, Vi Ân đại nhân, xin nhờ!

Đệ nhất cao thủ của vương quốc Áo Lan Đa là Đế Lâm cũng chỉ mới là một Thất giai sơ kỳ Hoàng Linh Sư mà thôi cho nên mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng nhưng Tạp La Đặc vẫn đối với Kiệt Sâm và Vi Ân cực kỳ cung kính.

- Đi!

Kiệt Sâm đạm mạc nói rồi dẫn đầu hướng về bên trong trú địa của Thạch Bạc mạo hiểm đoàn mà đi.

Thạch Khê sững sờ tiếp nhân bình Trì Dũ dược tề Kiệt Sâm đưa, khi mở nắp bình ra thì hắn càng kinh ngạc phát hiện đây chính là một lọ Tam giai Trì Dũ dược tề! Phải biết rằng đối với những mạo hiểm giả như Thạch Khê thì sau khi bị thương phục dụng đều chỉ là Nhất giai Trì Dũ dược tề, loại Tam giai Trì Dũ dược tề cao cấp thế này ở trong cả Uy Thạch Thành này cũng rất hiếm khi xuất hiện a!

- Mạo hiểm đoàn chúng ta có thê được cứu rồi?

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng ba người Kiệt Sâm đang nhanh chóng biến mất phía sau, trong nội tâm Thạch Khê đột nhiên dâng lên một niềm hi vọng cường đại, miệng thầm thì thào...

Trên huấn luyện tràng rộng rãi hiện tại đang có rất nhiều người phân làm hai phe đang đứng đối chọi với nhau, trong ánh mắt của người nào cũng đầy sát ý lãnh liệt.

Ở giữa là hai đạo nhân ảnh đang liều mạng chiến đấu, thế công của cả hai đều cực kỳ lăng lệ ác liệt, bất luận một điểm sơ sẩy nào cũng có thể đưa đến công kích trí mạng!

Trong tràng, một đạo nhân ảnh toàn thân được bao bọc trong hơi nước mù mịt giống như có rất nhiều linh xà màu xanh biếc nhúc nhích bên người vậy, cự kiếm trong tay người nọ khi chém ra cũng toả ra lục sắc quang mang, thanh thế rất mạnh.

Tuy thế công của hắn cực kỳ hung mãnh nhưng tựa hồ đối với đối thủ của hắn cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp. Mỗi lần công kích cận thân thì đối thủ của hắn đều dễ dàng tránh né cự kiếm của hắn chém xuống.

Từ cử động nhẹ nhàng của đối phương thì có thể thấy thực lực của hai người rõ ràng không ở cùng cấp bậc. Vị đối thủ toàn thân bọc trong kim quang kia tựa hồ cũng không muốn chấm dứt nhanh trận đấu mà dường như đang muốn trêu tức đối thủ của mình vậy. Hắn giống như một con mèo đã ăn no bụng đang trêu đùa với con chuột vừa mới bắt được!

Ở một bên huấn luyện tràng, thành viên Thạch Bạc mạo hiểm đoàn hai mắt đều đang bốc hoả nhìn tràng chiến đấu của hai người, hai tay siết chặt vũ khí của mình. Bọn họ tất nhiên cũng minh bạch hành động của người bọc trong kim quang kia đại biểu cho cái gì, nhưng mà mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ bọn lại lại bất đắc dĩ không thể làm được gì hơn.

- Hảo, Lạp Đế Tư, ta đã cho ngươi đủ kiên nhẫn rồi, nếu ngươi vẫn còn ngoan cố thì cũng đừng trách ta không khách khí!

Vừa chiến đấu, nhân ảnh màu vàng kim vừa nhàn nhã lên tiếng:

- Cho dù ngươi có cốt khí thế nào thì cũng phải cân nhắc đến các huynh đệ trong mạo hiểm đoàn của ngươi a, bọn họ cũng không cần phải theo ngươi đi chịu chết a!

- Bố Lỗ ngươi bớt sàm ngôn đi, Lạp Đế Tư ta hôm nay dù có chết cũng sẽ không khuất phục ngươi!

Lạp Đế Tư quát lớn một tiếng, trên mặt đầy vẻ bi phẫn:

- Cứ phóng ngựa tới đây đi, Lạp Đế Tư ta nếu nhíu mày cũng không xứng là nam nhân!

- Lạp Đế Tư này cần gì phải khổ như vậy chứ?

Ở bên kia huấn luyện tràng, đoàn trưởng Mông Kỳ của Liệp Sát mạo hiểm đoàn nhịn không được lắc đầu khổ thán.

- Mông Kỳ, ngươi cũng đừng thở dài nữa, tên Lạp Đế Tư kia muốn chết thì cứ để hắn chết đi, hắc hắc, thiếu hắn thì địa vị của chúng ta ở dưới trướng Bố Lỗ đại nhân không phải càng có thể nâng cao sao? Ha ha, tên Lạp Đế Tư kia quả là ngu xuẩn mà!

Đoàn trưởng Phỉ Lợi của Thiết Pháp mạo hiểm đoàn ở một bên lên tiếng cười nhạo.

Mông Kỳ lườm mắt nhìn Phỉ Lợi nhưng từ đáy lòng lại dâng lên một tia bi ai, làm tay sai cho người khác mà còn có bộ dáng đắc ý như vậy, tên Phỉ Lợi này...

Nhìn Lạp Đế Tư đang gian khổ chiến đấu bên kia, Mông Kỳ thật tâm bội phục, nếu không phải hắn lo lắng cho đám huynh đệ trong đoàn mạo hiểm của mình thì hắn có giống như Lạp Đế Tư biết rõ sẽ chết nhưng cũng kiên trì chiến đấu đến cùng không?

Mông Kỳ thầm tự hỏi chính mình nhưng lại không tìm được đáp án cuối cùng!

- Tên Lạp Đế Tư này đúng là không biết tốt xấu!

Bên trong huấn luyện tràng, Bố Lỗ trong lòng cũng vô cùng tức giận, chính mình đã cố gắng khuyên giải nhưng cái tên Lạp Đế Tư này vẫn giống như đầu đá như vậy!

Bố Lỗ sớm đã muốn giết Lạp Đế Tư nhưng đám mạo hiểm giả của Thạch Bạc mạo hiểm đoàn đều là hảo thủ cho nên hắn mới muốn trước hết lôi kéo Lạp Đế Tư để trấn an nhưng hảo thủ này rồi mới giết Lạp Đế Tư, nhưng bây giờ...

- A a a...

Trong tràng, Lạp Đế Tư quát lớn một tiếng, linh lực trên người bỗng nhiên bộc phát mãnh liệt, cự kiếm trong tay cũng đồng thời phóng xuất ra lục quang sáng chói điên cuồng đâm tới Bố Lỗ.

Thoáng chốc, không khí giữa tràng đã tràn ngập thanh âm vù vù, thuỷ hệ linh lực ngập trời với thế như bài sơn đảo hải ập tới Bố Lỗ.

- Ha ha... rác rưởi cũng vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi, cái gì mà bài giang đảo hải, cự phách thao thiên? Trước thực lực tuyệt đối thì bất kỳ chiêu thức gì cũng vô dụng mà thôi, Lạp Đế Tư, nếu ngươi đã thà chết cũng không muốn đầu hàng thì ngươi đi chết đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status