Dược thần

Chương 517: Lấy một địch năm


Chứng kiến một gốc cổ thụ chọc trời, Kiệt Sâm sẽ lên nằm trên tàng cây cảm thụ sinh cơ của cây cối chung quanh.

Chứng kiến một nham động thâm thúy, Kiệt Sâm sẽ tùy ý đi vào, không lưu ý rốt cục mình sẽ đi tới phương nào.

Tùy tâm sở dục!

Kiệt Sâm chưa từng có cảm giác gần gũi với thiên nhiên như vậy bao lâu nay, trong quá trình tu luyện này, Kiệt Sâm hoàn toàn tạm thời đem mục đích thí luyện của mình quên mất, hắn chỉ biết cảm thụ thiên nhiên, cảm giác linh lực bên trong cơ thể, cùng sự câu thông với thiên địa linh lực càng thêm tự nhiên cùng thuần thục, mà thực lực của hắn cũng không ngừng tăng lên, mỗi một lần tăng lên đều làm nội tâm hắn phát ra sự vui sướng, cảm động.

Con đường tu luyện, khúc chiết mà lâu dài xa xôi.

Con đường này tuy gian nan nhưng không ngừng đạt được lĩnh ngộ lại làm cho người cảm động.

Nhưng làm cho Kiệt Sâm không nghĩ tới chính là tuy hắn chỉ tùy ý tiến lên, nhưng cũng để cho hắn trong lúc vô tình tìm được hai tinh bài màu trắng cùng một tinh bài màu lam, đã lấy được bảy trăm điểm tích lũy.

Thời gian từng ngày trôi qua, trong nháy mắt một tháng thí luyện đã trôi qua mười ngày.

- Đứng lại!

Ngày hôm nay, ngay khi Kiệt Sâm đang không ngừng đi về phía trước, đột nhiên một tiếng hét lớn từ phía trước truyền lại, ngay lập tức có vài bóng người từ trong khu rừng núi chậm rãi xuất hiện vây quanh Kiệt Sâm.

Đó là bốn thanh niên trong tay cầm vũ khí, nhe răng cười hướng Kiệt Sâm vây tới. Từng đạo khí tức sâu đậm từ trên người bọn họ không ngừng chậm rãi truyền ra, tung hoành tràn ngập.

- Bằng hữu, ngoan ngoãn giao tinh tạp của ngươi ra đây, có lẽ chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Bên trong có một gã thanh niên cơ bắp làn da ngăm đen khí tức đậm đặc nhất cười toe toét miệng, trong tay hắn cầm một thanh huyết sắc loan đao.

Chân mày Kiệt Sâm không khỏi nhíu lại, trước đó hắn đã cảm thấy sự tồn tại của mấy người này, chỉ bất quá hắn cũng không cố ý lảng tránh, trong mười ngày nay hắn cũng gặp qua vài tên tuyển thủ, chỉ có điều những tuyển thủ kia kiêng kỵ liếc nhìn hắn sau đó bỏ đi, không nghĩ tới bốn người này lại trực tiếp xông tới.

Mười ngày, cuộc thí luyện sinh tồn đã qua một phần ba thời gian, hiện tại trên người những tuyển thủ còn sống ít nhiều cũng sẽ có điểm tích lũy, ngay cả Kiệt Sâm mặc dù không tận lực tìm kiếm nhưng cũng đã lấy được hai tinh bài màu trắng cùng một màu xanh, đã có bảy trăm điểm tích lũy, mà những tuyển thủ chuyên môn đi sưu tầm, điểm tích lũy trên người càng nhiều hơn…

Cạnh tranh giữa các tuyển thủ cùng giết chóc hôm nay cũng sẽ bắt đầu nhiều hơn.

Nhưng Kiệt Sâm cũng mặc kệ nhiều như vậy, hắn chỉ một lòng tu luyện, vốn chuẩn bị đợi tới vài ngày cuối cùng mới bắt đầu cướp đoạt điểm tích lũy, chẳng qua hiện tại mấy người này dám tìm tới trên đầu mình, như vậy điểm tích lũy của bọn hắn nếu như từ chối từ quả thật bất kính.

- Bằng hữu? Như thế nào, chẳng lẽ còn muốn tự chúng ta động thủ? Chúng ta là tuyển thủ Bách Việt vương quốc, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ không thích để chúng ta tự mình động thủ đâu!

Thanh niên cơ bắp ngăm đen nhìn thấy Kiệt Sâm không nói lời nào, không khỏi cười lạnh lên tiếng.

Bốn người.

Ánh mắt Kiệt Sâm đảo qua bốn người trước mắt.

Có thể sống tới bây giờ, hơn nữa đi cướp bóc những tuyển thủ khác, điểm tích lũy của những người này chỉ sợ còn cao hơn chính mình.

- Xiu…uu…

Đột nhiên một đạo hỏa hồng sắc linh mang từ trong một bụi cỏ bắn vọt ra, đồng thời một đạo thân ảnh hỏa hồng sắc cũng nhanh như thiểm điện bắn tới, nhắm ngay Kiệt Sâm hung mãnh đánh úp qua.

- Động thủ!

Đúng lúc này trong miệng thanh niên cơ bắp quát to một tiếng, thân hình lập tức vọt lên, đồng thời huyết sắc loan đao trong tay mạnh mẽ chém ra, một đạo thổ hoàng sắc đao mang phát ra tiếng rít bén nhọn xuyên phá không gian nhắm ngay Kiệt Sâm chém tới.

Năm người này đều là tuyển thủ của Bách Việt vương quốc, trước đó sở dĩ bọn hắn khai ra thân phận chính là vì muốn xác định thân phận của Kiệt Sâm, nếu như Kiệt Sâm cũng là tuyển thủ của Bách Việt vương quốc, nhất định sẽ nói ra, thế nhưng Kiệt Sâm lại không hề có bất kỳ phản ứng, như vậy cũng đã chứng minh hắn không phải tuyển thủ của Bách Việt vương quốc.

Vì vậy linh sư đang âm thầm mai phục lập tức ra tay, bốn người vây quanh Kiệt Sâm tự nhiên cũng đồng thời động thủ.

- Oanh!

- Oanh!

- Oanh!

Ba người ở ba phương hướng khác đồng thời cầm thanh kiếm bay vút tới.

- Xiu…uu! Xiu…uu! Xiu…uu!

Một đạo kim quang, hai đạo lam quang xa xa phóng qua.

Cho dù chỉ đối mặt một mình Kiệt Sâm, nhưng năm người vẫn đem hết toàn lực, hạ thủ không chút lưu tình, chính là muốn lập tức lấy tính mạng của hắn.

Đối mặt với công kích như thiểm điện của đối phương, hắc sắc trọng kiếm trong tay đối phương bắt đầu chuyển động, hóa thành một luồng ô quang đồng thời chân của hắn cũng chợt di chuyển.

- Thương…thương…thương…thương…thươ ng…

Năm đạo thanh âm kim thiết giao nhau vang lên trong khu núi rừng, hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm kiên cố như tấm chắn đem công kích của năm người hoàn toàn ngăn chặn xuống dưới.

- Cái này…

- Thật mạnh!

- Phòng ngự gì đây?

Sắc mặt năm người lập tức biến đổi.

Năm người đều là tinh anh đến từ Bách Việt vương quốc, trên đường tụ hội cùng một chỗ, mạnh nhất là một gã tôn linh sư lục giai đê cấp, trong bốn người còn lại có ba người là tông linh sư ngũ giai cao cấp, gã cuối cùng là tông linh sư ngũ giai trung cấp, một chiêu này là do bọn hắn cùng nhau thương định mà thành.

Do bốn người ra mặt, một người khác đánh lén sau đó bốn người kia đồng thời ra tay, vừa ra tay là dùng sát chiêu không lưu thủ, muốn lập tức đem đối phương chém giết ngay tại chỗ.

Dựa vào một chiêu này bọn hắn đã giết chết không ít tuyển thủ, dù là tôn linh sư lục giai trung cấp nhưng khi gặp phải sự tập kích ăn ý của bọn hắn cũng bị trúng kế, bản thân bị trọng thương, về phần tôn linh sư lục giai đê cấp trở xuống trên cơ bản đều bị giết chết, chỉ đành ôm hận chín suối.

Nhưng đối mặt Kiệt Sâm, tập kích lén lút của bọn hắn đã thất bại.

Bọn hắn nào biết đâu rằng, dù là sát thủ hoàng linh sư thất giai của tổ chức sát thủ Ám Dạ cũng không thể đánh trúng Kiệt Sâm, tuy năm người này phối hợp ăn ý, nhưng so sánh với hai gã sát thủ cấp bậc hoàng linh sư thất giai, còn kém quá xa, Kiệt Sâm làm sao có thể bị trúng chiêu.

- Ông…ông…ông…

Nhìn thấy một kích của mình không trúng, năm người nhanh như thiểm điện lui ra, trên đầu ba gã tuyển thủ đồng thời bắn lên ba đạo linh hoàn đặc thù, mà hai gã tuyển thủ bên ngoài trên người cũng hiện lên đạo đạo linh mang thật cường thịnh.

Linh lực cường đại không ngừng dâng lên, bên trong núi rừng tùy ý tung hoành, sát cơ cường đại không hề che giấu tràn lan, một kích nhanh như thiểm điện không trúng, năm người liền biết thực lực của Kiệt Sâm cường đại, năm tên tinh anh của Bách Việt vương quốc đều toàn lực thi triển ra sát chiêu của bản thân mình.

Đối mặt công kích cường đại của năm người, tinh mang chợt lóe lên trong đôi mắt Kiệt Sâm.

- Chết đi!

Kiệt Sâm tâm ý khẽ động, hắc sắc trọng kiếm trong tay nhắm ngay tuyển thủ ở gần mình nhất bổ tới.

- Cút ngay!

Tuyển thủ kia cầm trường đao trong tay, nhanh chóng bổ về phía Kiệt Sâm, linh mang lam sắc trên người chợt thịnh, không biết sử dụng bí pháp gì mà tốc độ toàn thân cực kỳ nhanh chóng, đồng thời thân hình không ngừng chao đảo tựa hồ biến thành hai ảo ảnh, làm cho người ta không thể nào phân biệt được đâu là chân thân, đâu là ảo ảnh.

Huyễn Ảnh Nhất Đao!

Đây là chiêu thức mạnh nhất của tuyển thủ tinh anh Bách Việt vương quốc!

- Buồn cười!

Khóe miệng Kiệt Sâm hiện lên một tia cười lạnh, chỉ dùng linh thức lục giai đê cấp cùng năng lực quan sát vô cùng cường đại hắn đã lập tức xác định được vị trí chính xác của đối phương.

Hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm bỗng nhiên bắn ra khí thế kinh người, tựa hồ không gian chung quanh trong nháy mắt hoàn toàn bị đóng băng.

Hắc sắc trọng kiếm thật dễ dàng trực tiếp bổ về phía thanh niên kia.

Thanh niên kia muốn né tránh thế nhưng hắn chợt hoảng sợ phát hiện không gian chung quanh tựa hồ đã bị đóng băng, chỉ trong nháy mắt ngay thanh âm cũng đã hoàn toàn biến mất.

Hắn không còn đường để trốn, thậm chí cũng không nhìn thấy được điều gì khác, ánh mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy hắc sắc trọng kiếm càng lúc càng lớn đang ập tới.

Hắn muốn dùng đao ngăn cản nhưng giờ phút này lại cảm giác bản thân đang hãm trong vũng bùn vô tận, thanh đao biến thành nặng ngàn cân, tốc độ biến thành cực kỳ chậm chạp.

- Phốc!

Hắc sắc trọng kiếm bổ lên trên người thanh niên kia, thân thể hắn từ đầu tới chân lập tức biến thành thịt nát.

Một kích mất mạng, cự kiếm trong tay Kiệt Sâm cũng không ngừng lại, hoành ngang chém về hướng một thanh niên khác gần bên.

Trong ánh mắt thanh niên kia mang theo vẻ hoảng sợ.

- Sưu!

Hắn quay mình chạy thục mạng về phía sau.

- Chết!

Trong miệng Kiệt Sâm chợt quát khẽ, tốc độ của thanh niên kia mặc dù thật nhanh nhưng không sánh bằng thanh kiếm trong tay Kiệt Sâm.

- Phốc!

Máu tươi tung tóe, một đầu lâu với đôi mắt tràn đầy hoảng sợ phóng lên trời, máu tươi từ cổ như suối phun tung tóe, rơi vãi xa tới mấy thước.

Ở bên cạnh, ba tuyển thủ khác gào lên, phóng xuất ra công kích của mình, ba đạo công kích cường đại như sóng biển bao trùm mang theo lực công kích cường hãn nhắm ngay Kiệt Sâm ập đến.

- Tới hay lắm!

Đối mặt một chiêu kích sát cường đại màu vàng, đỏ, kim, trong miệng Kiệt Sâm chợt lớn tiếng cười to, cả người không hề tránh né ngược lại xông thẳng tới trước.

- Oanh!

- Oanh!

- Đương!

Ba đạo công kích vô cùng cường đại gặp hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm chém xuống, ngay lập tức liền bạo liệt, mà Kiệt Sâm giống như chiến thần vô địch, trọng kiếm cao cao vung lên, hắc sắc ô quang nhanh như thiểm điện xẹt qua trước mặt ba người.

Một tiếng hừ lạnh trầm thấp truyền đến từ đối diện, đồng thời vang lên thanh âm kim thiết va chạm lẫn nhau.

Trong đó hai người thuộc kim hệ cùng hỏa hệ linh sư đều thẳng tắp té xuống, mà thổ hệ linh sư đã bay ra ngoài, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, nơi ngực hắn có một đạo vết máu thật dài.

- Không ngờ lại có một tên chưa chết!

Kiệt Sâm nhìn thanh niên cơ bắp ngăm đen kia, trên mặt thoáng lộ tia kinh ngạc.

Bên trong khu núi rừng hoang vắng nằm la liệt bốn cỗ thi thể, thực lực của Kiệt Sâm làm thanh niên cơ bắp kia phát lạnh cả người, gắt gao nhìn chằm chằm Kiệt Sâm.

- Thật…thật quá mạnh mẽ…thanh niên này quá kinh khủng…

Trong lòng thanh niên cơ bắp tràn đầy hoảng sợ, trọng đội ngũ hắn là tôn linh sư lục giai đê cấp duy nhất, đồng thời cũng là một gã thổ hệ linh sư, lực phòng ngự rất mạnh, vì vậy bị một chiêu công kích của Kiệt Sâm may mắn vẫn còn sống.

- Bằng hữu, đừng giết ta…

Thanh niên cơ bắp hoảng sợ kêu lên, đồng thời đem tinh tạp trên người mình ném về phía Kiệt Sâm:

- Đây là tinh tạp của ta, còn có bằng hữu của ta đều cho ngươi hết, ta đối với vùng này rất quen thuộc, giữ lại ta có lẽ còn hữu dụng…

- Giữ lại ngươi còn hữu dụng sao?

Khóe miệng Kiệt Sâm hiện lên tia mỉm cười, đi tới trước mặt thanh niên cơ bắp kia.

- Oanh!

Hắc sắc trọng kiếm trong tay Kiệt Sâm không chút do dự chém thẳng xuống.

- Không…

Thanh niên kia trợn trừng hai mắt, huyết sắc loan đao trong tay mạnh mẽ nâng lên muốn ngăn một kích của Kiệt Sâm thế nhưng đã muộn…

Trong thanh âm linh lực nổ vang, chiến đao trong tay thanh niên kia trực tiếp văng ra ngoài, cả người đã bị một kiếm của Kiệt Sâm chém thành hai nửa.

- Nếu như các ngươi không động sát tâm đối với ta, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, bất quá hiện tại…

Khóe miệng Kiệt Sâm mang theo tia cười lạnh, ngay từ lúc ban đầu hắn cũng không có ý muốn giết đối phương, nhưng vừa rồi đối phương ra tay không chút lưu tình, nếu không phải thực lực của Kiệt Sâm cường đại cũng đã sớm chết dưới tay năm người này, như thế nào còn động lòng từ bi với bọn hắn.

Nhìn năm cỗ thi thể nằm dài dưới mặt đất, khóe môi Kiệt Sâm mang theo tia mỉm cười lục soát năm tinh tạp đi ra.

- Hiện tại là lúc nên nhìn xem thành quả đạt được!

Số điểm tích lũy trong năm tinh tạp theo sự khống chế của Kiệt Sâm tiến nhập vào trong tinh tạp của chính hắn, Kiệt Sâm cúi đầu xem xét.

Người tuyển bạt: Kiệt Sâm (chư quốc tây bắc)

Điểm tích lũy: 16500.

Bài danh: 1984.

Giết năm tên tuyển thủ điểm tích lũy thoáng chốc đã tăng lên hơn trước thật nhiều, mà bài danh chỉ thoáng chốc đã lên tới hơn một ngàn, tốc độ tăng trưởng như vậy thật đúng là rất nhanh.

Trong lòng Kiệt Sâm không nhịn được cảm khái, tính toán xuống mỗi tên tuyển thủ đều có được ba ngàn điểm tích lũy, quả thật là con số không nhỏ.

Trên thực tế cuộc thí luyện sinh tồn bên trong Thiên Khuyết sơn mạch hôm nay tuy có quan hệ thật lớn với thực lực, nhưng vận khí cũng ảnh hưởng tới bài danh của một người.

Bên trong Thiên Khuyết sơn mạch kéo dài vô tận, tỷ như hiện tại, nếu một gã tuyển thủ trong lúc vô tình có thể tìm được hai tinh bài kim sắc, xem như đã có được bốn ngàn điểm tích lũy, so với năm người kia đi cướp đoạt còn kiếm nhiều hơn, sau đó chỉ cần tìm chỗ nào đó ẩn trốn, nói không chừng một tháng thí luyện chấm dứt cũng chưa hẳn có người nào tìm được kẻ may mắn nọ.

Dù sao Thiên Khuyết sơn mạch thật sự quá lớn, bề rộng tới bảy tám trăm dặm, mà dài kéo tới mấy ngàn dặm, dùng một tháng thời gian căn bản chỉ có khả năng sưu tầm trong một khu vực nhỏ, cũng chỉ có tuyển thủ có khả năng phi hành như Kiệt Sâm mới có thể đi lướt qua được đại bộ phận khu vực thí luyện.

Lần này thí luyện sinh tồn có một vạn tuyển thủ, trong đó tôn linh sư lục giai ước chừng hơn trăm người, nhưng hơn trăm người này chưa hẳn đều có thể tiến vào đợt thứ hai, không ít danh ngạch sẽ rơi vào những tông linh sư ngũ giai có được vận khí tốt, hoặc có ý nghĩ thông minh chiếm cứ.

Như năm người này, thanh niên cơ bắp là một gã tôn linh sư lục giai đê cấp, luận thực lực bài danh có thể tiến vào trước hai trăm, năm người tụ tập lại còn là một cỗ thế lực không thể bỏ qua, nếu như chỉ có một mình hắn cướp đoạt điểm tích lũy không ít như vậy, vì vậy điểm tích lũy của cả năm người cộng lại chỉ giúp Kiệt Sâm khó khăn bước vào trước hai ngàn người phía trên cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status