Dược thần

Chương 870: Gặp lại cố nhân (2)


- Ha ha.

Phần đông thành vệ nhìn qua lão Uông đều nở nụ cười.

- Ồ, tuyết rơi.

Một thành vệ đưa tay ra, mảng lớn bông tuyết từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ bầu trời, lập tức, toàn bộ bầu trời trong khoảnh khắc trắng xoá một mảnh.

- Thời tiết mắc toi này, giờ có lẽ không còn ai vào thành nữa đâu...

Một trung niên thành vệ tuổi hơi lớn mở miệng lên tiếng, nhưng mà không đợi hắn nói xong thì đã dừng bặt lại, hắn dời ánh mắt về phía quan đạo bên ngoài thành, trong đôi mắt mang theo vẻ khiếp sợ.

Phần đông thành vệ quân đều nghi hoặc, theo ánh mắt đối phương nhìn lại.

Quan đạo binh, một bóng người màu đen xuất hiện ở cuối quan đạo, bóng người này tốc độ cực nhanh, ngay từ đầu chỉ nhỏ chừng hạt vừng, một lát đã to như hạt đậu nành, không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại thì cả thân ảnh đã hiện rõ trước mắt mọi người rồi.

- Tốc độ thật nhanh.

Trong lòng mấy người đều giật mình.

Đây là một thanh niên có một đầu tóc dài màu đen, trong cơn gió rét lạnh căm này hắn chỉ mặc một kiện trường bào màu nâu xám đơn bạc, trong gió rét phần phật phấp phới, không có chút cảm giác rét lạnh nào cả, mà ở sau lưng của hắn, càng cõng theo một thành trọng kiếm màu đen cực lớn.

Khiến cho đám thành vệ quân cảm thấy giật mình nhất chính là tuy rằng bông tuyết bay tán loạn, nhưng khi bông tuyết đầy trời kia phiêu tán đến quanh thân thanh niên này, vậy mà đều xoay quanh mà quấn ra, giống như bên người thanh niên này bị một tầng bảo vệ chụp vào vậy, trên y phục của hắn vậy mà không có một mảnh bông tuyết.

Thanh niên này đạm mạc nhìn mấy người này, thân hình không hề dừng lại, trực tiếp đi vào Thiên Hồng thành.

Người bình thường vào thành thì phải kiếm trả một chút, cũng thu phí vào thành, nhưng đối mặt với thanh niên tóc đen này, vài tên thành vệ quân ngay cả mở miệng cũng không dám

Nói đùa, ngay cả bông tuyết cũng không thể rơi vào trên thân hắn, đây là thực lực thế nào chứ? Ít nhất, những thành vệ quân này sống đến bây giờ, chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy bao giờ, đồi thành phí với loại cao thủ này, quả thực là không biết chữ chết viết như thế nào.

Đợi đến lúc thân ảnh thanh niên tóc đen kia biên mất, vài tên thành vệ quân ở đây mới trùng trùng điệp điệp thở ra một hơi, rồi sau đó ánh mắt mang theo tia kinh hãi liếc nhìn nhau, sau lưng cảm thấy một hồi lạnh buốt.

Bất kể như thế nào thì từ nay về sau khi bọn hắn uống rượu lại có thêm một chuyện đáng khoát lát rồi.

Thanh niên tóc đen này đúng là Kiệt Sâm dùng hai ngày đã an bài xong sự vụ thải hồng chi tháp từ Ngọc Linh thành chạy đến Thiên Hồng thành để gặp đệ đệ mình Lạc Khố Ân.

Lúc mới bắt đầu, biết được Kiệt Sâm phải đi, ba người Lỗ Nhĩ Tư tất cả đều cuống lên, bất quá Kiệt Sâm thân là hội trưởng của Thải Hồng chi tháp, mệnh lệnh thoáng một phát, coi như bọn hắn không nguyện ý cũng không nên ngăn trở, đành phải để Kiệt Sâm rời đi.

Cũng may là Kiệt Sâm nói, hắn chỉ đi ra ngoài một thời gian ngăn, tối đa ba tháng sau hắn nhất định sẽ trở về, dù sao đến lúc đó còn có một hồi đấu giá hội chờ hắn, hơn nữa Kiệt Sâm trước khi rời đi cũng đã an bài chuyện của thải hồng chi tháp xong xuôi, ba người Lỗ Nhĩ Tư mới yên tâm một chút.

Tuy rằng Kiệt Sâm đến thải hồng chi tháp thượng nhiệm vẫn chưa tới gần hai tháng, nhưng sau khi trải qua một loạt chuyện như vậy, hắn nghiễm nhiên đã trở thành chỗ dựa của thải hồng chỉ tháp, là nơi ký thác tinh thần của mọi người, là người không thể thiếu được.

Phủ đệ của Mạc Lý gia tộc ở vào phía nam Thiên Hồng thành, căn cứ theo trí nhớ, Kiệt Sâm rất nhanh đi tới trước phụ đệ Mạc Lý gia tộc

Cửa phủ đệ, hai gã thủ vệ đang nói chuyện phiếm với nhau chợt thấy Kiệt Sâm đi tới, lập tức cảnh giác lên, đặc biệt là khí tức ẩn ẩn trên người Kiệt Sâm khiến hai hộ vệ kia đều có chút kinh hãi.

- Ngươi là người nào?

Một hộ vệ trong đó lấy hết dũng khí hô lên.

Kiệt Sâm khẽ cười nói:

- Các ngươi nói với Khải Tư Đặc một tiếng, cứ nói là Kiệt Tư đã đến.

Hiện nay Mạc Lý gia tộc trong Thiên Hồng thành quyền thế vô cùng lớn, địa vị trong toàn bộ hành tỉnh cũng không hề bình thường, mặc cho ai nhìn thấy Khải Tư Đặc tộc trưởng cũng đều phải xưng hô một tiếng tộc trưởng, hoặc là đại nhân, nhưng Kiệt Sâm lại trực tiếp xưng hô danh tự

Nếu là người bình thường, hai hộ vệ này tuyệt đối sẽ quát lớn rồi, nhưng đối mặt với Kiệt Sâm, hai người vốn có nhãn lực cũng không nói gì, một hộ vệ trong đó cung kính nói:

- Thỉnh chờ một lát, ta đi thông báo.

Kiệt Sâm cũng không thèm để ý, cứ như vậy đứng ở cửa phủ đệ, nhìn qua phủ đệ quen thuộc kia, nhưng trong lòng lại có chút cảm khái.

- Rời đi ba năm rưỡi, sắp bốn năm rồi, cũng không biết Lạc Khố Ân tên kia hôm nay đã tu luyện tới cấp bậc nào rồi.

Khóe miệng Kiệt Sâm không khỏi hiện lên một tia mỉm cười.

Trong đại sảnh Mạc Lý gia tộc, giờ phút này đang tiến hành tiệc tối, tất cả thành viên của Mác Lý gia tộc đều tụ cùng một chút, mà ngồi ở phía trước nhất chính là Khải Tư Đặc tộc trưởng.

- Khải Tư Đặc tộc trưởng, gần đây Lạc Khố Ân thiếu gia chưa bao giờ gởi thử về hả?

Ngồi ở dưới tay hắn, đúng là khách khanh Linh Dược đại sư của Mạc Lý gia tộc, lúc trước bị Kiệt Sâm khích tướng, thông qua phối chế vài loại Ngũ Hành dược tề trùng kích ngũ giai cao cấp Linh Dược tông sư, Lạc Khắc

Sau khi nghe thấy Lạc Khắc, toàn bộ đại sảnh thoáng cái yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều dời ánh mắt lên người Khải Tư Đặc tộc trưởng

Khải Tư Đặc gật gật đầu, trên mặt lại không chút biểu tình:

- Có gởi thư, trên đó có viết một ít chuyện của hắn ở học viện, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng ta có thể cảm giác được, hắn ở bên kia cũng không thuận ách...

Nói xong, Khải Tư Đặc lắc đầu, trên mặt nhịn không được mang theo vẻ cô đơn.

Không đợi Khải Tư Đặc nói hết lời thì hộ vệ nhanh chóng chạy đến:

- Khải Tư Đặc tộc trưởng, bên ngoài có một thanh niên tóc đen tới, nói là gọi Kiệt Tư.

BA~!

Chén rượu trong tay Khải Tư Đặc tộc trưởng rớt xuống sàn nhà, rơi nát bấy.

- Kiệt Tư đại nhân!

Trong đại sảnh Lạc Khắc, Viêm Liệt, Mã Khả Ni... rất nhiều thành viên của Khắc Lý gia tộc cơ hồ đồng thời đều đứng lên, trừng to mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ rung động cùng với kinh hỉ.

- Đi, đi...

Rồi sau đó bọn người Khải Tư Đặc tộc trưởng nhanh chóng vọt ra ngoài.

Bọn người Khải Tư Đặc, Lạc Khắc lập tức đi tới cửa lớn, trong thấy thân ảnh quen thuộc trong gió tuyết kia, trong mắt đều toát ra vẻ cuồng hỉ, trong miệng lúc này liền phát ra tiếng hô to kích động:

- Kiệt Tư đại nhân.

- Khải Tư Đặc tộc trưởng, Lạc Khắc, Mã Khả Ni trưởng lão, Viêm Liệt...

Trên mặt Kiệt Sâm cũng lộ ra dáng tươi cười, mở miệng tiếng.

- Kiệt Tư đại nhân, ngươi trở về rồi, ngươi vừa đi đã gần bốn năm, chúng ta... Chúng ta đều...

Con mắt Khải Tư Đặc có chút đỏ lên, lúc trước là Kiệt Sâm đến, cứu vớt Mạc Lý gia tộc bọn họ khỏi nguy cơ, rồi sau đó bởi vì quan hệ với Kiệt Sâm nên bọn hắn cũng kéo được quan hệ với A Lỗ Địch Ba đại nhân, trong nháy mắt, bốn năm thời gian nhanh chóng trôi qua, mà Mạc Lý gia tộc bọn hắn, cũng rốt cục đã trở thành một thế lực lớn của Xích Nhĩ hành tỉnh. Có thể nói, nếu như không có Kiệt Sâm, sẽ không có Mạc Lý gia tộc hiện giờ.

Mà thần sắc của bọn người Lạc Khắc cũng tràn đầy kích động, trong nội tâm cảm khái vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status