Dưới vương triều cổ đại

Chương 106: NÀNG DÂU CỦA LÃO NGŨ CŨNG KHÔNG TỆ LẮM



Ở trong cung.

Cả ngày Minh Nguyên Đế đều tràn đầy lửa giận, tức giận đến nỗi ngực đau nhức.

Sự phách lối của Chử gia đã vượt qua khỏi sức tưởng tượng của ông ta.

Hiện tại thế lực của Chử gia cũng đã vượt qua hoàng quyền của ông ta, ngày xưa Chử Thủ Phụ rất cung kính, nhưng mà ngày hôm nay nói một câu lại để cho ông ta hiểu được Chử gia đang có sự uy hiếp nghiêm trọng đối với giang sơn của Vũ Văn gia.

Chử Thủ Phụ đau đầu nhức óc trách cứ Huệ Đỉnh Hầu, nói hắn quyền cao chức trọng rất được hoàng ân, lại nhận được sự thúc đẩy của người phía dưới, làm ra loại chuyện nhân thần phẫn nộ như thế, tổn hại đến danh dự của Chử gia.

Danh dự của Chử gia? Vậy thì danh dự của hoàng thất đâu hả?

Ông ta nghe thấy ông già này chỉ là thốt ra mà thôi, xảy ra truyện như vậy cũng không dung được ông ta suy nghĩ sâu xa, chính vì vậy mới có thể thấy được danh dự của Chử gia đối với ông ta mà nói còn quan trọng hơn là danh dự của hoàng gia.

Hiện tại thế hệ trung niên của Chử gia đang giữ những chức vụ quan trọng trong triều đình, và thế hệ trẻ cũng đã bắt đầu lịch luyện trong quân, leo lên theo con đường quân sự.

Mà mấy người con trai của ông ta thì sao chứ, chỉ sợ là đang nghĩ đến tranh đoạt chi vị thái tử, có ai đặt sự uy hiếp của Chử gia vào trong mắt?

Chỉ có lão ngũ.

Lần này lão ngũ ngay cả thanh danh của vương phi nhà mình mà cũng không cần, cũng khăng khăng kéo Huệ Đỉnh Hầu xuống theo, có thể nhìn thấy được lão ngũ là một người tỉnh táo.

Hắn từ chối cưới Chử Minh Dương có lẽ cũng bởi vì nhìn thấy được điểm đó, một khi lợi ích của hắn và Chử gia bị buộc chặt, rất dễ dàng bị đồng hóa, nếu như không bị đồng hóa thì cũng sẽ bị trói tay trói chân.

Hắn đã sớm muốn xử lý Huệ Đỉnh Hầu, nhưng mà quân công của hắn hiển hách, tội danh bình thường căn bản không động được vào da thịt, bây giờ bản thân hắn đang tìm đường chết, vậy mà lại bắt nàng dâu của lão ngũ đi...

Minh Nguyên Đế bỗng nhiên nheo mắt lại, nàng dâu của lão ngũ là vương phi, lẽ ra cho dù có ra ngoài làm việc thì cũng sẽ không mang theo một thân nam trang.

Ông ta nhớ Tĩnh Ngôn đã từng nói, nếu như lần này không phải vương phi cơ trí, đến thời điểm thích hợp đã trốn đi, chỉ sợ là vương gia cũng đã hãm sâu vào trong cái bẫy của Huệ Đỉnh Hầu.

“Bãi giá Càn Khôn Điện.” Hai mắt Minh Nguyên Đế lóe lên, hạ lệnh.

Chắc chắn là lão gia tử cũng biết chuyện này, tai mắt của ông ta rất nhiều, cho đến bây giờ ở trong cung trong triều không có bất cứ chuyện gì có thể qua mắt được ông ta.

Mà người hiểu rõ lão ngũ chính là thái thượng hoàng.

Ngày hôm nay tinh thần của lão gia tử không tệ, đi bộ trong viện tử hai vòng, sau đó ngồi trên ghế nằm trong viện tử, lẳng lặng phơi nắng.

Nhìn thấy Minh Nguyên Đế đi tới, ông ta không kinh ngạc một chút nào, có hơi nhướng mí mắt nói: “Tới rồi.”

“Phụ hoàng.” Minh Nguyên Đế bước lên hành lễ.

Thường công công chuyển một cái ghế tới: “Hoàng thượng, mời người ngồi.”

Minh Nguyên Đế ngồi xuống, không kịp chờ đợi mà lên tiếng nói: “Phụ hoàng đều đã biết chuyện của Huệ Đỉnh Hầu rồi ư?”

“Biết rồi.” Ngón tay gầy nhăn nheo của thái thượng hoàng gõ gõ mấy lần trên đầu gối, trông có vẻ nhàn nhã không thôi: “Lần này lão ngũ đánh một trận rất đẹp, ngày xưa Huệ Đỉnh Hầu xem thường lão ngũ biết bao nhiêu, ngày hôm nay hắn thua dưới tay của lão ngũ, cũng coi như trước đó hắn có mắt mà không tròng.”

Minh Nguyên Đế nói: “Nếu như nói đẹp thì cũng không được tính là đẹp, ít nhất cũng đã góp thanh danh của nàng dâu lão ngũ vào cùng.”

“Có thể là người ta đồng ý thì sao?” Thái thượng hoàng nhìn ông ta.

Minh Nguyên Đế thăm dò hỏi: “Phụ hoàng cho rằng như thế nào?”

Thái thượng hoàng cười nói: “Hoàng đế là muốn hỏi đây rốt cuộc là chuyện ngẫu nhiên hay là do lão ngũ lên kế hoạch?”

Ý đồ của Minh Nguyên Đế đã bị nhìn xuyên thấu, lập tức ngượng ngùng: “Chuyện này, thật ra thì nhi tử không cảm thấy lão ngũ có năng lực này.”

“Phu thê đồng tâm, lợi bất cập hại.” Thái thượng hoàng gật gù đắc ý, ngâm nga một câu tiểu khúc.

Minh Nguyên Đế như có điều suy nghĩ.

Thái thượng hoàng liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Còn có chuyện gì sao lại không trực tiếp tìm nhi tử mà nói đi, không cần phải đến nơi này để thăm dò, những gì ta biết cũng là những gì mà con biết, nhi tử là do con sinh ra, là người như thế nào con không biết à?”

Minh Nguyên Đế nói: “Đúng là lão ngũ tuổi nhỏ trác tuyệt, có phong phạm năm đó của trẫm.”

“Năm đó con kém xa thằng bé lắm.” Lão gia tử không hề lưu tình chút nào.

“Phụ hoàng, có người nào nói con trai của mình như vậy đâu chứ?” Minh Nguyên Đế khoác tay kháng nghị.

“Con nhìn nhi tử của con như thế nào, ngày xưa con với huynh đệ của con năng lực vẫn còn ở trong mắt của ta đây này, cứ luôn không đủ. Nói chung là có thể khác hơn một chút, bây giờ tâm trạng của con cũng giống với của ta hồi năm đó.”

Minh Nguyên Đế tràn đầy cảnh giác mà nhìn thái thượng hoàng: “Vậy bây giờ phụ hoàng có còn cho là như vậy nữa không?”

Ông ta vẫn luôn nghĩ tới một vấn đề, đó chính là phụ hoàng có cảm thấy hài lòng đối với việc ông ta làm hoàng đế?

Thái thượng hoàng nhìn ông ta, bỗng nhiên lại cười lên ha hả, cười đến nỗi tóc gáy của Minh Nguyên Đế dựng hết cả lên.

Thái thượng hoàng chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ vai của ông ta rồi nói: “Bây giờ con đang thấp thỏm, con cảm thấy lo lắng vì nhóm nhi tử của con.”

Minh Nguyên Đế đứng dậy: “Phụ hoàng, vậy rốt cuộc chuyện này là..."

Thái thượng hoàng quay người lại đi khỏi: “Ai biết được chứ? Có điều ta nghe nói trước kia Tĩnh Hầu định gả thứ nữ của mình cho Huệ Đỉnh Hầu làm vợ, vị Tĩnh Hầu này cũng là một người thú vị, đều nói có đôi khi con không nhìn thấy rõ thế cục trong triều đình, chỉ nhìn loại người như Tĩnh Hầu, cái đuôi của bọn họ đang lắc lư với người nào vậy thì người đó nhất định là nhân vật khó lường.”

Trong lòng của Minh Nguyên Đế hung hăng xì Tĩnh Hầu một ngụm, làm thông gia với loại người như thế này đúng là nhục mặt nhục mũi.

Minh Nguyên Đế khom người cáo lui.

Đến đây một chuyến, trong lòng đã hiểu rõ.

Xem ra là ông ta đã đánh giá thấp lão ngũ rồi.

Tĩnh Hầu muốn gả nữ nhi cho Huệ Đỉnh Hầu, vương phi với muội muội tỷ muội tình thâm ra mặt cho nàng ta, nghĩa vô phản cố, lão ngũ mượn cơ hội này để chặt đứt một cánh tay của Chử gia.

Nghĩ như vậy, lửa giận liền biến mất hơn một phân nửa, cảm giác gần đây những chuyện xảy ra làm cho người ta vui mừng.

Trong lòng của Minh Nguyên Đế vui vẻ, liền hạ chỉ cho Sở Vương phi thật nhiều mỹ thực và châu báu, lấy hoàng ân để chứng minh cho cô, cho dù có rơi vào trong tay của Huệ Đỉnh Hầu thì vẫn trong sạch như cũ.

Minh Nguyên Đế ban thưởng cho Sở Vương phi, cửa phủ Sở Vương đương nhiên nối liền không dứt.

Một nhóm người này đến nhóm người khác đến chào hỏi trấn an tặng lễ, đồng thời còn trách cứ Huệ Đỉnh Hầu cuồng vọng ác độc.

Nguyên Chiêu Lâm vẫn luôn phải bày ra gương mặt tươi cười, chứng minh mình không có việc gì, cười hơn cả nửa ngày, da mặt đều cứng ngắc.

Chỉ có thể mở miệng rộng hít khí giống như đa bảo, chỉ thiếu chút nữa không le lưỡi ra hít thở mà thôi.

Vất vả lắm mới đến hoàng hôn, xem như cũng đã đối phó xong rồi.

Cô đặt mông ở trên ghế, uống một ngụm trà lớn, đang muốn nhắm mắt lại một chút.

Lại nghe thấy Lục Nguyệt vội vã bước tới: “Vương phi, Tôn vương điện hạ tới.”

Nguyên Chiêu Lâm ngồi phịch ở trên ghế, vô lực giơ bàn tay nhỏ lên: “Có thể không gặp được không?”

“Đã đi đến Phượng Nghi các rồi.”

“Tới đây rồi hả, không tốt không tốt.” Nguyên Chiêu Lâm đứng dậy: “Vậy đến sảnh đi, Tôn vương phi cũng tới hả?”

“Chỉ có một mình Tôn vương tới thôi.”

Nguyên Chiêu Lâm ngơ ngác, mấy người đến thăm bệnh đa số đều mang theo nàng dâu của mình tới đây, sao chỉ có một mình hắn tới vậy?

Cô với Tôn vương có quen thuộc như vậy hả?

Vội vã chạy ra ngoài, sai người đón Tôn vương đến sảnh ở bên cạnh, Tôn vương chắp hai tay bước vào nhà giống như một tiểu lão đồng, thăm dò bốn phía một phen, sau đó mới đứng ổn định ở cạnh bàn, khẽ nhíu mày.

“Đệ muội đã khá hơn chút nào chưa?” Hắn bình thản hỏi một tiếng.

“Đa tạ nhị ca đã quan tâm, đã khỏe hơn nhiều rồi.” Nguyên Chiêu Lâm cúi người nói.

Tôn vương ngồi xuống: “Ừ, vậy là tốt rồi.”

Nguyên Chiêu Lâm không biết nên nói cái gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng hỏi: “Sao nhị tẩu lại không đến đây cùng nhị ca?”

“Nàng ấy không biết bản vương đến đây.”

“A."

Lục Nguyệt dâng trà lên: “Mời điện hạ dùng trà.”

Tôn vương thở dài một tiếng: “Trà này phá dạ dày, bụng rỗng không thể uống trà được, có đồ kèm trà không?”

“Kèm trà?” Lục Nguyệt nhất thời không hiểu.

“Như là điểm tâm đó.” Tôn vương không vui nói.

“Có có.” Lục Nguyệt vội vàng khom người nói: “Điện hạ chờ một lát, nô tì lập tức đi chuẩn bị ngay.”

“Là ngự trù trong cung làm à?” Hai tay của Tôn vương vươn ra từ tay áo, cánh tay mập mạp ngắn ngủn như là nải chuối tiêu phát ra ánh sáng thành thục.

“Cái này... cũng có cũng có.” Lục Nguyệt nói.

“Nếu như đã có điểm tâm, vậy thì làm thêm hai món đi, bản vương vẫn còn chưa ăn điểm tâm đâu.”

“Nhị ca vẫn còn chưa dùng điểm tâm à?” Bây giờ cũng đã sắp đến thời gian dùng bữa tối rồi.

“Giảm cân, không thể ăn quá nhiều.” Tôn vương thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status