Dưới vương triều cổ đại

Chương 108: ĂN THỊT NHIỀU KHÔNG TỐT ĐÂU



Sau khi hai nữ nhân đó đi khỏi, Nguyên Chiêu Lâm mới thở một hơi nhẹ nhõm, cảm kích nói với Hỷ ma ma: “Ma ma đã cứu ta một mạng.”

Hỷ ma ma thản nhiên nói: “Kỷ vương phi là một người thâm trầm, vương phi vẫn nên ít lui tới với nàng ta đi.”

Nguyên Chiêu Lâm cười nói: “Nàng ta thâm trầm hả? Không cảm thấy, ngược lại có chút lỗ mãng.”

Hỷ ma ma cười nhạo: “Lỗ mãng hả? Đó là giả vờ.”

Nguyên Chiêu Lâm kinh ngạc nói: “Giả vờ à, tại sao lại phải giả vờ?”

“Con người ai cũng muốn bảo vệ mình.” Bà ta rót cho Nguyên Chiêu Lâm một chén trà, ngồi xuống nói: “Tề vương phi tự cho mình là đúng, dựa vào chút trí thông minh nhỏ nhoi coi là có thể khống chế hết tất cả, nàng ta không cần phải lo lắng đâu, nếu như cứng rắn nói cần phải cố kỵ bởi vì nàng ta là người của Chử gia. Nhưng mà Kỷ vương phi thì không giống như vậy, từ khi còn nhỏ Kỷ vương phi đã thông thạo văn chương, học thức uyên bác, nàng ta là mưu thần phía sau Kỷ vương, vương phi biết chỗ đáng sợ của Kỷ vương phi là cái gì không?”

Nguyên Chiêu Lâm hỏi: “Là cái gì?”

“Là cho dù nàng ta có lợi hại như vậy, nhưng mà vẫn muốn lá mặt lá trái với người ngoài, đồng ý tự hạ thấp thân phận của mình, thậm chí là vạch mặt, như thế rất dễ dàng làm tê liệt kẻ thù, cho là nàng ta là một người lỗ mãng, chẳng phải lúc nãy vương phi đã cho rằng là như vậy đó à?”

Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy mà trong lòng sợ run lên, cười khổ nói: “Vậy thì trong số các vị vương phi của thân vương không có người nào là thật lòng hả?”

“Cũng không hẳn, Tôn vương phi cũng không tệ lắm đâu, chỉ là có chút kiêu ngạo mà thôi, nhưng nếu như quen rồi thì cũng không có gì.”

Cái tên ăn hàng Tôn vương chắc chắn sẽ không lấy nữ nhân tâm cơ gì đâu.

Vật hợp theo loài.

Có điều Tề vương lại là một người đơn thuần, cưới Chử Minh Thúy, sau đó nếm mùi đau khổ, cũng chỉ có loại người ngu ngốc như Tề vương mới bị Chử Minh Thúy lừa gạt.

Nguyên Chiêu Lâm nghĩ như vậy, lại cười lạnh hai tiếng, không, còn có một người nữa, đó chính là vương gia nhà mình.

Thật ra thì Tôn vương đã đến rồi, hắn vốn định đến từ sáng sớm, lúc ra khỏi cửa có một số việc làm trì hoãn, hắn cho rằng mình đi vào có thể ăn được điểm tâm ngày hôm qua đã gọi, không ngờ tới mấy huynh đệ đều có mặt ở đây, cũng không thể không vào chào hỏi.

“Nhị ca, đã lâu không gặp, sao cảm thấy nhị ca có da có thịt hơn thế?” Tề vương trêu ghẹo nói.

Tôn vương trợn mắt, âm cuối run rẩy: “Ngươi bị mù hả?”

“Không nói giỡn được nữa à?” Tề vương cười nói.

Vũ Văn Dụ nhìn Tôn vương: “Không phải nhị ca đã đến đây ngày hôm qua rồi hả?”

Ngày hôm qua hắn bận rộn, lúc trở về nghe thấy người trong phủ nói Tôn vương có tới.

“Ngày hôm qua đến, ngày hôm nay không thể đến được hả?”

“Chắc chắn nhị đệ đến đây, phụ hoàng cho hai tên ngự trù vào trong phủ của Sở Vương, đệ lại còn không vội tới đây à?” Kỷ vương ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói.

Mắt của Kỷ vương như mắt tam giác, nheo lại chỉ còn một đường chỉ, đôi môi mỏng, cho nên bất cứ lúc nào cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác hắn rất chanh chua.

Tôn vương không thích nhất chính là vị đại ca này, trực tiếp hỏi Vũ Văn Dụ: “Đã dùng cơm chưa vậy? Ta chưa ăn điểm tâm.”

Tôn vương không sợ đắc tội với người khác, hắn không quan tâm cái gì hết, trừ ăn ra cũng không có những sở thích khác, không đáng để bất cứ kẻ nào hao tâm tổn phí đối phó.

Lúc này Chử Minh Thúy lại đi tới, sau khi hành lễ thì ngồi xuống bên cạnh Tề vương, mắt liếc nhìn về phía Vũ Văn Dụ, Vũ Văn Dụ trả lời vấn đề dùng cơm của Tôn vương, thấy Chử Minh Thúy bước vào, đôi mắt sắc bén dịu dàng hơn một chút, nói: “Nhị ca muốn dùng cái gì, để ta ra lệnh cho người đi chuẩn bị.”

“Ta ăn uống rất đơn giản, chủ yếu lấy thức ăn chay làm chủ, sau đó tùy tiện làm mấy món ăn mặn là được rồi.” Tôn vương thành thật nói.

Vũ Văn Dụ liền đứng dậy.

Chử Minh Thúy rất thất vọng.

Hai người bọn họ thậm chí đều không liếc mắt nhìn nhau, chàng đã thay đổi rồi ư?

Tề vương nắm chặt lấy tay của nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Ngũ tẩu không sao đó chứ?”

Chử Minh Thúy thản nhiên nói: “Sắc mặt của tẩu ấy không tệ.”

“Nàng đã nói xin lỗi tẩu ấy chưa vậy?” Tề vương hỏi.

Chử Minh Thúy nhìn hắn, trong lòng thầm mắng hắn ngu ngốc, nhưng lại chỉ có thể thở dài nói: “truyện này chỉ một câu xin lỗi là có thể giải quyết được à?”

“Xin lỗi cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, nghiêm túc nói thì chuyện này không có liên quan gì đến nàng.” Tề vương cho là nàng ta thật sự cảm thấy phẫn nộ áy náy bởi vì chuyện Huệ Đỉnh Hầu đã làm, cho nên trấn an, nói.

Chử Minh Thúy không yên lòng trả lời một câu, nhìn thấy Vũ Văn Dụ lại đi tới, nàng ta liền đứng dậy hành lễ với Vũ Văn Dụ: “Dụ ca ca, ta thay đường thúc giải thích với ca ca, ta không nghĩ tới ông ấy sẽ làm ra loại chuyện này, may mà Sở Vương phi không có chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì trong lòng ta day dứt muốn chết.”

Giọng nói của nàng ta mang theo tiếng khóc nức nở, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.

Vũ Văn Dụ nhìn nàng ta: “Vết thương của nàng ấy rất nặng, cũng không xem là không có trở ngại, có điều ngươi cũng không cần phải cảm thấy có lỗi đâu, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi?”

Chử Minh Thúy nghe thấy lời nói này, trong lòng rất phức tạp.

Mặc dù là hắn đang trấn an nàng ta, nhưng mà cũng lo lắng cho vết thương của Nguyên Chiêu Lâm.

Chua chát nở một nụ cười, thất thần ngồi xuống, trong đáy mắt khổ sở mang theo từng tia bi thương.

Sau đó bọn họ nói cái gì đó Chử Minh Thúy cũng không có lòng nghe, chỉ ảm đạm hao tổn tinh thần, nhưng mà lại không nhịn được cảm thấy phẫn nộ.

“Nhị đệ, nghe nói là đệ tiến cử ngũ đệ đảm nhiệm Kinh Triệu Phủ doãn.” Kỷ vương đột nhiên hỏi.

Tôn vương ngẩng đầu lên: “Đúng vậy đó, phụ hoàng hỏi là ta có muốn làm hay không, đương nhiên là ta không làm rồi, cho nên ta tiến cử cho ngũ đệ.”

“Hừ, không có tiền đồ.” Kỷ vương hừ lạnh nói.

“Đây là tự mình hiểu mình.” Tôn vương không có ý muốn phản bác.

Tề vương tò mò hỏi: “Tại sao nhị ca lại không muốn?”

“Không nằm trong phạm vi năng lực của ta.”

“Nhị ca khiêm tốn rồi, ai không biết nhị ca văn tài vũ lược..." Tề vương nói rồi tự mình cười trước, thôi được rồi, lời này quá châm chọc.

Tôn vương lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái: “Không dám nói văn tài vũ lược đâu, thấy đệ cũng có mấy phần trình độ đó, ta vừa nhìn liền có thể nhìn ra được trình độ của chúng ta không khác biệt nhau là mấy.”

Tề vương dở khóc dở cười: “Đệ không có tham ăn như nhị ca.”

“Nhưng mà đệ hồ đồ.” Tôn vương nói.

Chử Minh Thúy nghe thấy lời nói của Tôn vương, trong lòng lại càng thêm lo sợ không yên, nàng ta biết là Tôn vương nói đúng, hoặc là biết Tề vương còn không bằng Tôn vương. Lúc trước tại sao nàng ta lại ngu ngốc như thế, cho rằng hắn là con của vợ cả hoàng thượng, chỉ có hắn mới có thể tranh giành với Kỷ vương, nhưng mà lại không để ý đến tính tình ngu ngốc lười biếng của hắn, cũng quên mất Dụ ca ca mới có võ công.

Bây giờ vô duyên vô cớ Nguyên Chiêu Lâm lại chiếm tiện nghi, may mà chàng ấy đối với Nguyên Chiêu Lâm cũng không có thật lòng thật dạ.

Kỷ vương nhìn Tôn vương và Tề vương, trong đầu cũng cảm thấy hai người này thật sự không chịu nổi trách nhiệm gì lớn, cho dù Tề vương là con của vợ cả, nhưng mà chắc chắn là phụ hoàng cũng có thể nhìn thấy được hắn bình thường.

Duy nhất chỉ có lão ngũ...

Ánh mắt của hắn quét tới, phát hiện Chử Minh Thúy kinh ngạc nhìn lão ngũ, trong ánh mắt có sự ai oán, nhớ tới lúc trước lão ngũ và Chử Minh Thúy vốn dĩ muốn nghị thân với nhau, có điều là giữa đó Nguyên Chiêu Lâm lại chặn ngang một gậy làm hỏng mối nhân duyên của hai người.

Bây giờ thấy bọn họ mắt đưa mày lại, chắc có lẽ trong lòng của hai người vẫn còn dây dưa với nhau?

Trên gương mặt của hắn lập tức xuất hiện một vẻ dữ tợn, nếu như đã như thế này, vậy thì lão ngũ, ngươi tự rước lấy nhục đi.

Hoằng Kỳ tiến đến bẩm báo thức ăn đã được chuẩn bị xong rồi, mời mọi người rời đến phòng khách.

Tôn vương là người đầu tiên đứng dậy, bàn tay mập mập giấu đằng sau lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, lên tiếng nói: “Vậy trước tiên đi dùng bữa đi, cũng không thể để bụng đói nói chuyện được.”

Bởi vì ngày hôm nay chỉ có mấy huynh đệ tỷ muội dùng cơm với nhau, cho nên cũng không quá phức tạp, ba vị vương phi cũng ngồi cùng trên cái bàn tròn.

Mười món đồ ăn, một món canh, thức ăn chay chiếm ba phần, còn lại đều là thức ăn mặn, phượng thiên nga, vây cá hoàng văn, sườn kho, thịt vạn phúc, chỉ riêng mấy món này đã để Tôn vương phải rơi nước bọt đầy đất.

Tôn vương nhìn một bàn đồ ăn đủ sắc đủ vị, hung hăng lắc đầu: “Nên làm nhiều thức ăn chay hơn, ăn thịt nhiều không tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status