Dường như đã yêu

Chương 25



Tôi mơ về một hạnh phúc viên mãn trong cuộc đời mình như cái sự thăng hoa mà chú mang lại cho tôi những ngày qua. một khởi đầu hạnh phúc tưởng chừng như không có điều gì có thể khiến chúng tôi xa nhau, không có điều gì có thể khiến chúng tôi ngừng yêu nhau…

Tôi cũng không thể ngờ một ngày chú hàng xóm ấy lại là người yêu của tôi, người tình của tôi,”chồng” tôi.

Suy cho cùng cuộc đời có những thứ không thể nói trước được. Cảm ơn ông trời đã cho tôi trở về đúng ngày đó, gặp đúng người đàn ông đó, nói đúng câu nói đó, và chúng tôi đã chạm được vào tử huyệt của nhau. giờ chúng tôi bên nhau và mong bên nhau cho đến cuối cuộc đời.

Chú ôm tôi từ phía sau, không ngừng dành cho tôi những cử chỉ ân ái.

- em có biết từ lần đầu gặp em tôi đã nghĩ đến em không?

- hứ… nghĩ đến cháu á?

Tôi bĩu môi.

- từ cái ngày em trở về trong bộ quần áo thể thao em khiến cho tôi cảm thấy một ngày mệt mỏi của tôi bay đi đâu mất

- cho đến lúc em xuất hiện trong bộ váy ngủ vô tình khiến tôi muốn nhiều hơn cả 1 cái nhìn.

- sao mà chú dê thế.

- đàn ông thằng nào chả dê. 10 thằng nhìn ngực nhìn mông cả 10 ý.

- thế lúc đấy chú nhìn cháu vào đâu.

- tất cả….

Chú bóp mông tôi rồi lại bóp ngực tôi.

- lúc ấy thì nó chẳng mũm mĩm thế này.

Tôi cười. có bố mẹ, có chú thế này thì tôi tăng cân vù vù ý chứ… chú già.

- nếu 1 ngày cháu già đi, béo lên, và xấu hơn chú có chê cháu không?

- thế thì tôi cũng già đi, gầy xuống, xấu hơn thì em có chê tôi ko?

- có…cháu là ng yêu cái đẹp mà.

Chú nhéo má tôi… chúng tôi lại hôn nhau, lại tiếp tục cái câu chuyện còn dang dở… bản thân đến giờ phút này… tôi càng ngày càng tham lam khi luôn khao khát và không khi nào thoả mãn cảm giác về chú… tôi muốn chú… tôi yêu chú thật rồi.

Chúng tôi trở về nhà và tiếp tục những ngày bận rộn với công việc.

Tôi xin nói với các bạn, phụ nữ là những người rất nhạy cảm và dễ nhận ra sự khác biệt. sự quấn quýt và những cử chỉ quan tâm chúng tôi giành cho nhau không thể nào giấu được bá… tối hôm đó bá gọi tôi ra.

- lại đây mẹ muốn nói chuyện với con.

- dạ…

Tôi ngồi xuống. bá đưa về phía tôi hai cái hộp nhỏ.

- gì vậy Bá.

- từ giờ ko gọi Bá nữa nhé. Con tuy là dâu ta cũng coi con như con gái ta cả thôi. gọi mẹ được rồi,

- dạ…

tôi đỏ mặt cúi xuống.

- đây là thuốc bổ đấy.

- dạ…

Tôi ngơ ra chưa hiểu.

- ta nhờ mua cho hai đứa. con mới ốm khỏi phải tẩm bổ cho khoẻ thì con cái mới khoẻ được.

- còn cái này cho thằng Vinh… cố gắng cho mẹ thằng cu là mẹ chết cũng cam lòng.

Ôi… tôi hai mắt tròn xoe như hai con ốc… tôi quả thật còn đang nghĩ hạnh phúc chú mang đến chỉ là giấc mơ vậy mà bá đã phát hiện ra rồi… đúng là con mắt tinh đời. nhưng có điều bá dù tâm lý đến đâu cũng vẫn còn rất cổ hủ… chưa chi đã gây áp lực cho chúng tôi về chuyện trai gái… như vậy nếu tôi mà đẻ con gái thì có vấn đề gì không nhỉ… mà theo con Oanh nói với tôi là nếu tôi lần đầu mà không dính ngay thì cái kiểu như gà như vịt này 100% sẽ được cô con gái… đối với tôi thì con nào tôi cũng thích. mà tôi còn quên chưa hỏi chú là chú thích con nào.

Eo ôi… chứng tỏ lấy chồng cũng khổ nhỉ…ko đẻ được cũng khổ… mà đẻ được nhưng đẻ toàn con gái cũng khổ thà không lấy chồng còn hơn…

Xã hội bây giờ hiện đại mà cũng có lắm người suy nghĩ cổ hủ phong kiến lắm. nhưng mà suy cho cùng đẻ con gái bao giờ cũng vui hơn, giả như chúng tôi còn có thời gian quan tâm đến bố mẹ chứ như anh tôi đi quanh năm có khi chả trò chuyện với bố mẹ bao giờ… như vậy đẻ đứa nào sẽ vui hơn đây.

chỉ khác đẻ con gái nhiều khi nó cũng giống bom nổ chậm thật..gặp đứa nào dại trai như tôi càng nguy hiểm… có khi vác cái bụng bầu làm đám cưới cho nguy 1 thể cũng nên.

- Bình…

- dạ.

- ta có chuyện này cần nói với con.

- dạ

Tôi ngồi thẳng lên chú ý lắng nghe.

- Vinh nó… 1 đời vợ. vợ nó cũng bỏ đi chục năm rồi, từ ngày con Bảo Anh còn bé tí.

- dạ

- thật ra nó là đàn ông, mà đàn ông làm sao mà vắng được bóng đàn bà,… con sống với nó con cũng hiểu… thôi thì trước con mà nó cũng tìm hiểu 1 vài người thì con cũng thông cảm cho nó.

- vâng.

Tôi trả lời đơn giản.

- mà nhỡ như… nó có con rơi con vãi thì… ta cũng mong con… vì thương nó nhiều năm như vậy mà bỏ qua.

ấy…. sao bá nói vậy? bỏ qua là bỏ qua sao. Tôi có phải thánh đâu mà cứ đi nhặt con rơi con vãi của lão về mà chăm được… đa tình thì đa tình vừa vừa thôi chứ.

- dạ….

Tôi tròn mắt nhìn… tôi đang tính xem tôi nên nói như thế nào… rằng tôi còn chưa đẻ lần nào đã có 1 lũ nhóc gọi tôi mà dì… là mẹ 5-6-7 thì chết. tôi thấy mọi thứ bắt đầu trở nên rắc rối… tôi 1 lần mọc sừng rồi… còn ông chú kia được liệt vào hàng danh sách động vật quý hiếm. tuy vậy cũng đừng lấy lý do vì tổn thương mà kiếm tìm 1 chỗ vịn an toàn là đéo được đâu, không xong với tôi đâu… tôi biết giết người đó.

Tôi đặt mạnh chai thuốc trước mặt chú.

- này… em sao vậy?

Tôi hai mắt lườm chú.. khuôn mặt đầy những sát khí

- này… mặt em sao đấy, mẹ nói gì em à?

- chú phải hỏi chú chứ.

- tôi á…

nhìn xung quanh

- có gì đâu.

tôi tóm cổ chú

- nói cho cháu biết…

- ….

- ngoài châu Anh và Bảo Anh còn đứa nào rơi rớt ngoài kia không?

chú nhìn tôi như chưa hiểu.

- là gì cơ.

- là chú nói thật cho cháu biết chú có tổng cộng mấy đứa con.

Chú phì cười.

- 4 hoặc 5 gì đó.

- cái gì cơ

Lão già ấy có được tôi rồi là lộ bản chất đây mà. tôi hai mắt mở to nhưng đỏ dần. tôi muốn giết lão ngay lúc này… đồ lừa đảo… tôi bị lừa rồi… tôi ngu lắm đúng ko… đến bao giờ mới khôn ra được bây giờ.

- em sao vậy?

- còn sao nữa…chú lừa cháu… chú là đồ tồi.

- uh. Tôi tồi.

Chú gật đầu. tôi lại càng tức.

- chú… đáng ghét… sao chú không nói ngay từ đầu… chú có biết cháu ghét nhất những kẻ bắt cá nhiều tay không?

- tôi biết.

- vậy tại sao chú còn lừa cháu…

- thì… tôi thích lừa em, em ngốc mà.

- chú dám.

Tôi trợn mắt lên, nước mắt trào ra. Tôi muốn giết lão ta… ngay bây giờ…

- tôi dám.

Tôi đánh vào ngực chú… tôi khóc…. Tôi điên đây. Chú giữ chặt lấy tay tôi, giữ chặt vì tôi đang lên cơn… không biết tôi sẽ làm được những gì.

- buông cháu ra… hôm nay cháu giết chú.

Tôi bù lu bù loa… tôi khóc.

- em giết tôi là em đi tù đó.

- cháu ko cần, cháu chết cũng được nhưng cháu phải giết chú.

Chú cười…. ôi… còn dám cười nữa sao… tôi điên đây.

- Chú buông ra….

chú ôm tôi thật chặt vào vòng tay… tôi giãy nảy lên, tôi cắn… tôi cấu… tôi cào… tôi phải giết lão ta. Ngay bây giờ… nếu có bố tôi ở đây tôi nhất định sẽ mách ông ấy. bố tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho tôi.

- em bình tĩnh

- buông ra…

Tôi gào lên.

- nghe tôi nói này.

- ko nghe

Tôi càng gào to. Có lẽ cái cửa cách âm cũng ko tài nào khoá nổi âm thanh điên loạn của tôi, chú siết tôi chặt lại,nhấc tôi lên đi ra cửa và bấm chốt, nếu ko bấm có lẽ vài phút nữa lính cứu hoả hoặc cảnh sát sẽ đến đây …

- buông cháu ra… chú là thằng tồi, là đố khốn

- uh… em cứ chửi tôi đi, rồi em sẽ hối hận

- cháu chỉ hối hận vì đã yêu chú, cháu ko thèm yêu chú nữa.

Ôi… tôi lộ bản chất trẻ con rồi các bác ạ… già đầu mà vẫn trẻ con lắm. chú thấy tôi nói vậy liền cau mày.

- em ko được phép ngừng yêu tôi.. cho tới khi nào chúng ta chết, tôi cũng ko cho phép em yêu bất cứ ai khác ngoài tôi.

Chú siết mạnh rồi hôn tôi

- hai đứa có chuyện gì đấy Vinh ơi.

- ….

- Vinh ơi… bình ơi

Chú buông nhanh ra, bietj miệng tôi rồi trả lời.

- bọn con chuẩn bị đi ngủ mẹ ạ

- thế mà mẹ tưởng 2 đứa cãi nhau

Ôi… đồ dối trá. Chúng tôi cãi nhau thật mà… chú ta dám nói dối trắng trợn vậy sao… đồ tồi

Tôi đánh vào ngực chú… cố kéo bàn tay chú ra…

Chú thấy tôi cố chấp như vậy lại cúi xuống hôn cho tôi ko thở nổi. tôi đánh vào lưng chú, chú cũng ko chịu buông… tôi ko thở được… tôi sắp chết rồi mà chú ta cũng ko chịu buông cái môi của tôi ra… đồ đáng ghét…đáng ghét… tôi vùng vẫy ko được, tôi cắn môi chú … ko buông… cuối cùng sau khi tôi đuối … đành đứng im cho chú ta làm việc của mình… đồ tồi… cứ làm thế thì con nào chả chết… cứ si mê thế thì tôi chết đây.

Cho tới khi thấy tôi đứng im chú mới nhẹ nhàng buông ra. mặt nhởn nhơ đắc thắng.

- thế nào… hết giận chưa?

- chưa….

- vậy thì để tôi giúp em hết giận.

Chú luồn tay ra sau áo tôi, cởi móc áo nhỏ. Tôi giật lại

- đừng có động vào người ta.

- thì chả là em biết tôi có 4-5 đứa con.

- tôi ko muốn nói với chú chuyện đó nữa.

- 2 đứa là Châu Anh và Bảo Anh thì em biết rồi. còn 3 đứa nữa thì….

Chú ghé vào tai tôi nói nhỏ.

- theo đúng lộ trình thì 4 năm cũng được 3 đứa ý nhỉ? Em chịu ko?

- ko thèm…

- em ko thèm nhưng mà tôi thèm.

Chú đưa tay lên bóp ngực tôi.. đồ dê già. Tôi vùng vằng…chú nhấc tôi lên đặt tôi ngồi xuống giường, chú ngồi xuống giữa hai chân tôi.

- thôi ko giận nữa. tôi chỉ đùa thôi mà… em nghĩ tôi ngốc vậy sao?

- chả ngốc.

- thế ăn cơm viện gần chục năm trời để làm gì?

- ….

Tôi ko thèm nhìn chú. chú kéo má tôi lại

- quay ra đây tôi xem nào? Nhìn cái mặt trông có kinh không… không ngờ lúc nổi điên lên cũng hung dữ thật.

- ai bảo chú động vào.

- nào tôi đã nói gì, tự nhiên đi lên quăng hai lọ thuốc rồi khùng khùng 4-5 đứa con… tôi còn chưa hiểu gì đây này.

- chú mà ko hiểu…

- tôi thề…

Chú giơ tay lên đầu

- tôi thề có 2 đứa nhỏ kia là tôi chưa hiểu em mang về từ đâu thêm 2 đứa nữa.

- đấy là bá bảo nhỡ chú có con rơi thì….

- mẹ tôi nói thế à?

Chú tủm tỉm.

Tôi gật

- và em tin…

gật

- ôi giờ ơi là giời… mẹ ơi là mẹ… vợ ơi là vợ… thế này thì khổ tôi cũng phải thôi, hai người cứ cho tôi đau tim thế này tôi nhanh chết lắm

Tôi phì cười…. chú già dẻo mỏ.

thấy tôi cười chú lau nước mắt cho tôi, gạt mấy sợi tóc xù quanh mặt tôi… trông tôi lúc này giống mấy em nhặt lá đá ông bơ vừa đi vừa nói chuyện một mình ngoài đường đúng k. xấu hổ thật, ngu lắm… dễ tin người mất rồi… yêu vào công nhận… đíu khôn ra được.

chú ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt rất ấm, rồi sau đó hôn vào môi tôi, nhẹ… dần dần tăng nhịp cho đến khi chú rời ra nói nhỏ.

- thêm đứa thứ 3 nhé.

Tôi vờ cau mày nhưng ánh mắt như đồng ý. Chú cười, hai tay cởi áo cho tôi rồi cúi xuống…cái miệng không ngừng vờn cơ thể tôi khiến tôi run lên. Bao nhiêu giận hờn lúc nãy chuyển sang cảm giác yêu… càng giận nhiều thì yêu càng mãnh liệt.. tôi ôm lấy đầu chú… chúng tôi lại quấn lấy nhau.

bọn đàn ông có một tuyệt chiêu đấy là thích chọc giận phụ nữ để được dỗ dành, và sau những lúc phụ nữ giận thì cảm giác yêu sẽ càng thăng hoa hơn… đúng là như vậy đấy. tôi lúc này… lại tiếp tục đi vào con đường mù quáng rồi, mọi giận hờn của tôi tan biến hết, bây giờ tôi lại yêu cái ông chú già này lắm lắm cơ… tôi điên rồi.

Dạo này sếp cũ của tôi giục tôi nhiều lắm về chuyện hợp đồng. tôi sốt ruột, muốn tranh thủ kiếm thêm ít tiền bao giờ cưới, hay bao giờ có con tôi sẽ nghỉ… rút về làm 1 bà vợ gương mẫu, nhưng bây giờ thì không… tôi cần phải tranh thủ bất cứ lúc nào tôi còn có thể.

Tôi thở dài… đây là lần thứ 3 tôi nói ra điều này rồi… 2 lần trước thất bại.. còn lần này…

Tôi bước vào phòng chú… tôi đã chuẩn bị sẵn 1 kịch bản để có thể thuyết phục chú như thuyết phục khách hàng khó tính nhất của tôi.

Mà để thuyết phục khách hàng trước tiên cần chăm sóc họ tận tình và chu đáo… với chú thì khỏi nói rồi… tôi tận tình lắm nhưng là chú chăm sóc tôi, ngày ngày đưa tôi lên giường ý… hí hí

-chú...

Chú ngẩng lên nhìn tôi.

-tôi đây.

Tôi bước vào chỗ chú ngồi, gá cái mông ngồi lên đùi chú. vẻ mặt rất chi là ngây thơ , trông yêu lắm.

-cháu hết việc ở đây rồi, ngồi chơi cả ngày chán quá.

-vào phòng soạn hợp đồng cho tôi, hay là sang bên phòng kinh doanh xem các bạn ấy làm việc thế nào.

-các bạn ấy ổn hết rồi. giờ cháu thất nghiệp rồi...

Tôi níu cổ chú... mè nheo.

-thôi, nếu em định nói chuyện đó thì em biết câu trả lời rồi.

Chú tủm tỉm.

-đồ tồi

Tôi đánh chú. chú cười.

-bố cháu bảo...là đàn bà con gái cần độc lập về tài chính.

-đúng.

-thế chú có muốn đến gọi băng vệ sinh cháu cũng phải ngửa tay xin chú tiền ko?

-ko cần xin, tôi có bao nhiêu tiền tôi đưa em giữ hết, em muốn làm gì thì làm.

-Chú đừng có áp đặt

-tôi ko áp đặt... chỉ là lo cho em.

-lo gì

-lo em vất vả. Lúc nào bầu rồi sẽ biết.

-chưa chi đã tính, cưới thì chưa có mà đăng kí cũng chưa, tính mới toán cái gì?

Chú ngồi im sau câu nói của tôi, rồi tự nhiên lại cười và hỏi nhỏ.

-thế em muốn cưới trước hay đăng kí kết hôn trước.

-cưới cũng được mà ko cũng được, đăng kí thì cứ để từ từ.. cháu còn chưa chuẩn bị tâm lý ý chứ. rồi một ngày chú chán cháu thì làm sao?

-em đừng có nói vớ vẩn. thế 1 ngày em chán tôi thì sao.

-thì cho chú đi kiếm thêm vài đứa con nữa.

Chú cắn tôi... tôi cười. thấy chú vui vẻ...tôi lại gợi ý.

-đi nha... cháu chỉ làm hơn 1 tháng nữa thôi, xong hợp đồng này nhất định sẽ nghe lời chú.

Chú trầm ngâm tính toán điều gì đó rồi trả lời tôi.

-cái này để tôi bàn với bố em đã.

-bàn gì... bố cháu đồng ý rồi.

-ko phải... bố em là cổ đông của công ty, giờ em về quản lý là quản lý tiền của bố, cho nên tôi hỏi bố là đúng thôi.

Tôi thừa biết bố tôi thế nào... chú hỏi chắc cũng chỉ lấy lệ thôi... Tôi cười... hôn nhanh 1 cái lên trán chú rồi xách túi ra cửa. bắt đầu từ hôm nay... tôi phải đưa chú về quỹ đạo... ko cho chú làm ăn bừa bãi trên đất nhà tôi nữa. há há

Công việc của tôi bắt đầu bận rộn với những chuyến đi, những ngày về không biết đâu là giờ giấc.

Tôi biết chú lo cho tôi thì sẽ không hài lòng nhưng khi bạn đặt cho mình một mục tiêu cụ thể... để đạt được nó bạn không được phép cho mình rời khỏi vị trí, không được phép cho mình sự phân tâm, chúng tôi gặp nhau ít hơn dù mỗi ngày tôi vẫn tranh thủ gọi điện cho chú, thi thoảng vẫn đi chơi và .. sinh hoạt “bình thường”.

Hôm nay Tôi buớc vào trong phòng chú thì chạm mặt luật sư Nguyên. Bình thường mọi chuyện đều giải quyết với luật sư qua điện thoại sao hôm nay ông ấy lại đến đây

ông ta chào tôi rồi đi rất nhanh. Chú đang ngồi trong phòng. Hai tay vắt lên trán có vẻ rất suy tư. Tôi ko biết chú còn lo lắng chuyện gì.

-Có chuyện gì mà luật sư đến đây đấy ạ.

Chú giật mình mở mắt nhìn tôi.

-Em đến đấy à

-Vâng.

-Sao? Mọi chuyện ổn ko?

Tôi bước lại phía chú. Chú kéo tôi vào ngồi lòng chú. Bàn tay xóa lưng cho tôi.

-Ổn ạ.

Tôi ko muốn chú lo lắng nhiều nên nói vậy. Tôi sẽ cố gắng.

Tôi níu cổ chú

-Lúc nãy cháu gặp luật sư Nguyên ngoài kia. Chú có việc gì quan trọng mà gặp ông ấy.

-À... Ko có gì. Cầm một ít thủ tục pháp lý thôi mà.

-Sao ko liên hệ qua mail hay điện thoại.hoặc nhờ phòng hành chính . Sao phải trực tiếp làm.

-À. Việc nhỏ mà. Em đừng bận tâm.

Chú kéo tôi xuống hôn môi tôi, ôi... Tôi cứ bị hôn là quên hết đời luôn ý.chúng tôi lại tình tứ với nhau. Bây giờ chú hư lắm. Cứ hôn là tay chân chả bao giờ chịu ngồi yên, hại tôi trong người lúc nào cũng nóng như lửa đốt. Thi thoảng ông chú này lại trưng ra ánh mắt thèm muốn gợi tình như thế thì tôi chết đây. Tôi vòng tay qua cổ chú, hôn nhiệt tình.

Tiếng điện thoại của chú kêu, chú giật mình buông tôi ra, nhìn điên thoại, tắt chuông, rồi rời khỏi ghế nghe. Tôi ngồi đó, nhìn chú một lượt từ trên xuống dưới, ng đàn ông của tôi, chú già của tôi, nói về đẹp trai thì kó có, nói về body thì tạm ổn, còn nói về con ng thì cũng ok.

Nhưng... Giờ lão đang có gì giấu tôi thì phải, con gái nhạy cảm lắm. Nhất là đang bình thường lại tỏ ra bất bình thường, đa nghi chính là nghề của tôi, bản thân tôi ít khi tin nguời và trong kinh doanh bạn có thể chết vì ng bạn tin tưởng bất cứ lúc nào. Do vậy... Hãy cẩn thận.

Chú quay lại thấy tôi đang nhìn chú chằm chằm, chú cười,

-Sao lại nhìn tôi như thế

Tôi cười lại. Chờ Chú buớc đến gần. Tôi sà vào lòng. Dụ dỗ... Dụ dỗ

-Chú già.... Có chuyện gì.

-Ko... Ko có gì.

Tôi cau mày.

-Có chuyện gì phải nói để chúng ta cùng giải quyết chứ đừng có mà Im im. Tuy cháu ko thường xuyên đến công ty nhưng cháu có gián điệp đấy nhé.

Tôi dọa chú, chú cười

-Vâng. Tuân lệnh bà chủ

Tôi nhéo mũi chú. Cảm giác này.. Hạnh phúc thật.

- à này. Tối mai tôi có cuộc hẹn, em chuẩn bị đi, chúng ra cùng đi.

- đi đâu ạ

- sinh Nhật. Quan trọng đấy nhé

-Sao ko nói cháu sớm.

-Tôi thấy em bận nên ko dám làm em phân tâm, thế giờ thì vội vàng hả.

-Ko.

-Cứ chuân bị bình thường thôi, tôi cũng ko cần vợ tôi phải đẹp nhất, bởi nhỡ có ông nào lại phải lòng mất.

-Hứ... Đc thế thì tốt quá.

-Này... Nói cái gì vậy.

-Thì cháu cũng mong có ông đại gia nghìn tỷ nào để ý.

-Này... Ăn đòn

-Kệ

-Ông này ko có nghìn tỷ nhưng có thứ khác, mà mấy ông nghìn tỷ còn lâu mới có.

-Hứ....

Tôi bĩu môi nhưng vẫn níu cổ chú.

-Chỉ giỏi làm người khác mệt theo.

Chú rúc vào cổ tôi. Tình tứ lắm.

-Thế có thích ko?

-Có....

Tôi trả lời nhẹ. Chú già bắt đầu lên cơn, tiếng thở ngày càng mạnh, bàn tay bóp ngực tôi ko ngừng.

-Đang trong văn phòng đấy.

-Mấy hôm ko làm gì rồi.

-Nhưng đang trong văn phòng.

-Kệ

Chú kéo tôi vào nhà vệ sinh. Ít nhất trong đó tôi cũng cảm thấy an toàn. Cảm giác ăn vụng vui lắm các bác ạ. Nó cứ kích thích thế nào ý. Chúng tôi quấn lấy nhau. Mấy ngày ko làm gì cảm giác lại thăng hoa đến lạ.

Tôi hư rồi. Hư lắm rồi. Trước kia tôi ở không mấy năm giời tôi ko hề nghĩ đến hay quan tâm đên nó vậy mà giờ động chạm vào một cái là bản năng của tôi trỗi dậy, tôi dê lắm rồi. Nhìn đâu tôi cũng ra cái đó các bạn ạ. Ám ảnh... Hư hỏng... Hư hỏng.

Xong vc, chú nhấc tôi ra bên ngoài đúng kiểu hồi tôi ở bị đau chân, tôi là cây tầm gửi cần đc giữ gìn, cần đc chăm sóc. Cần đc yêu thương mới có cái để dùng chứ. Hí hí.

-Tối nay qua nhà ăn cơm nhé. Mẹ muốn bàn x huyện với chúng mìn.

-Chuyện gì ạ

-Còn chuyện gì nữa. Bà muốn sang bàn với bố em về chuyện cho còn zai bà ngủ với còn gái ông.

Hí hí. Tôi cười ngặt nghèo. Ông chú này giờ cũng lém lắm nhá.

-Thế vừa làm gì đấy.

-À... Ăn vụng còn gái nhà ông hàng xóm.

-Cũng là ăn thịt con nhà ng ta rồi còn gì.

-Nhưng mà ăn vụng, bị phát hiện thì chết , giờ tôi muốn danh chính ngôn thuận, đừong hoàng mang con ông ra hành hạ.

-Á à... Hành hạ hả... Hành hạ đi.

Tôi nhéo chú. Chúng tôi hạnh phúc. Hạnh phúc vô cùng.

Tối hôm đó chúng tôi ăn cơm. Lúc nào cũng vậy. Tôi được ngồi giữa Châu Anh và Bảo Anh. Hai đứa nhỏ lúc nào cũng quấn lấy tôi. Càng khiến mẹ chú ưng tôi hơn.

-Ngày mai mẹ định sang bàn với ông Huy. Mẹ xem ngày đẹp rồi, hai đứa bàn nhau mà sắp xếp công vc.

-Dạ

Tôi nói đc gì giờ.

-Ngày mấy mẹ.

-Cuối tháng sau, sang đón dâu lần đầu còn sang đầu tháng mới tổ chức mời họ hàng 2 bên, hai đứa tính thế nào,

-Thôi thì mẹ đặt đâu con xin ngồi đó.

Chú cuời hơn

-Bố nhà anh

-Bà thấy bố cháu từ ngày có cô Nhím có khác ko. Lúc nào cũng cười

-Thì bố có cô nhím chăm sóc, có cô Nhím nói chuyện cùng thì chả cvui nữa.

-Em cũng nói chuyện với bố mà.

-Nhưng có cô nhím vẫn vui hơn, với lại có cô nhím chăm sóc bà cả chị em mình để bố yên tâm đi làm

Bảo anh gật gù. Nó đồng tình

-Thế Bảo Anh có thích cô Nhím làm mẹ Bảo Anh ko

Bảo Anh suy nghĩ một hồi Châu Anh lớn hơn nên hiểu biết

-Con thì có ạ . Từ ngày có cô nhím ko đứa nào dám trêu con là ko có mẹ nữa.

Tôi nhìn còn bé xót xa. Tôi nhớ mấy hôm trc nó bắt đầu làm thiếu nữ tôi đã ngủ cùng nó đêm đầu tiên để dậy nó cách xử lý chuyện đó như thế nào. Tôi yêu châu Anh và Bảo Anh. Ngay cả khi nếu chúng tôi chẳng là gì của nhau hết.

-Thế sau này chị em cháu sẽ gọi cô Nhím là mẹ ạ.

-Uh.

Mẹ chú gật đầu

-Đúng vậy.

Chú đồng ý

Bảo Anh suy nghĩ 1 hồi. Tôi xóa đầu nó

_Cháu có thể gọi cô là cô nhím, hay gọi là dì nhím cũng được. Bởi vì chúng ta gọi thế nào ko quan trọng bằng vc chúng ta có tôn trọng nhau hay ko?

-Nhưng bố nghĩ chúng ta vẫn nên gọi cô ấy là mẹ vì cô ấy rất yêu con.

-Con đồng ý

Châu Anh ủng hộ.

Bảo Anh sâu mọt hồi suy nghĩ cũng nhìn tôi rồi cố gắng nói 1 câu mà từ lúc nó tập nói còn chưa đc nóí lần nào

-Mẹ... Mẹ... Ơi

Tất cả moị ng ngồi im nhìn nó, Bảo Anh có vẻ tủi thân, nó khóc, tôi cũng xúc động tôi biết nó lần đầu đc gọi mẹ, còn tôi lần đầu đc 1 đứa trẻ xa lạ gọi là mẹ, mẹ chú có lẽ cũng xúc động ko kém gì chúng tôi, bà cúi xuống gạt nước mắt. Chú có lẽ là ng dũng cảm nhất. Chú ngồi im nhìn ba mẹ con tôi, tôi kéo 2 đứa nhỏ vào lòng ôm lấy chúng ,cả nhà tôi khóc. Khóc cho niềm hạnh phúc đoàn viên. Khóc cho sự bắt đầu của một cuộc sống mới. Cho những niềm khảo khát đã bị bỏ lại từ rất lâu. Chúng tôi... Là một gia đình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status