Duy ngã độc tôn

Chương 14: Hết sức căng thẳng


Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Tần Hổ, Tần Tuyết cùng người thanh niên khôi ngô họ Phương đều suy nghĩ vấn đề này. Với cảnh giới của bọn họ, không ngờ lại không có ai nhìn rõ trong nháy mắt vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Đây là phản ứng đầu tiên của bọn họ. Phản ứng thứ hai chính là rung động.

Cực kỳ rung động!

Tất cả các võ giả cao cấp trên Thiên Nguyên Đại Lục vào thời điểm chiến đầu đều phải sử dụng một thân nguyên lực của mình làm cơ sở. Nguyên lực càng hùng hậu, chiến kỹ thi triển ra cũng càng lợi hại.

Điều này trong mấy ngàn năm sớm đã được nghiệm chứng nhiều lần, không có bất kỳ người nào nghi ngờ.

Nhưng bọn họ thấy trên người Tần Lập lại không cảm giác được bất kỳ dao động nguyên lực nào.

Điều này có ý nghĩa gì?

Trừ người thanh niên họ Phương này không quá hiểu biết về Tần Lập, bất kể là Tần Hổ hay Tần Tuyết đều rất rõ ràng nguyên lực trong cơ thể Tần Lập căn bản không được nhất trọng!

Hắn làm thế nào chỉ dùng một cước đá bay một cao thủ nguyên lực ngũ trọng?

Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh như tia chớp. Đợi cho đám thị vệ ở bên ngoài ý thức được tình hình không hợp lý, lúc đi theo Tần Tuyết vào trong cũng đều ngây ngốc ở đó.

Tần Hổ phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên không phải đi tìm Tần Lập mà chạy về hướng đệ đệ Tần Phong của mình. Bởi vì Tần Phong nằm ở kia vẫn không đứng lên, ngay cả thanh âm rên rỉ cũng đều yếu ớt, hiển nhiên là bị thương rất nặng!

Lúc này người thanh niên khôi ngô họ Phương ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tần Lập, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ. Trong lòng hắn rất rõ ràng, lần này to chuyện rồi, thế nào hắn cũng bị liên lụy theo.

Tần Tuyết thì đi đến bên cạnh Tần Lập, nhìn Tần Lập toàn thân sát khí. Nàng thật cẩn thận hỏi:

- Thiếu gia. Ngài...không bị sao chứ?

Tần Lập lắc đầu, vừa há mồm...Oa" một tiếng nhổ ra một ngụm máu tươi. Thân hình hắn khẽ lung lay mấy cái, sau đó mới thở phào một cái nói:

- Ta không sao!

Trong lòng Tần Lập không khỏi cảnh giác đối với sự cường hãn của võ giả trên Thiên Nguyên Đại Lục tới cực điểm. Không nghĩ tới một cao thủ Huyền cấp đã có thực lực thế này. Nếu không phải nhiều năm qua công phu của hắn không bị giảm xuống, nếu không phải thân thể này có cơ sở cực kỳ tốt, nếu không phải hắn ra tay trước...Ba thứ này nếu thiếu một, người hôm nay nằm ở đây tuyệt đối là Tần Lập!

Một võ giả Huyền cấp đã có uy lực như thế, vậy Địa cấp? Thiên cấp?

Tần Lập tự hỏi trong lòng:

- Nếu gặp được người cường đại như vậy, chẳng lẽ thật sự phải làm như người thanh niên họ Phương này nói...Cúi thấp đầu xuống?

- Không, tuyệt đối không! Lão tử cho dù là chết, cũng không cúi đầu với bất kỳ người nào!

Huống chi thế giới này thực lực quyết định hết thảy, giết người như giết gà! Rất nhiều lúc cho dù ngươi muốn cúi đầu, cũng phải là người ta cho ngươi cơ hội cúi đầu mới được!

Tựa như huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ này. Biết rõ hắn sắp kết thân với Thượng Quan gia, biết rõ chuyện này có liên quan đến số mệnh nhiều năm sau này của Tần gia, nhưng vẫn như cũ vì một chút tức giận không đáng mà liên lụy đến người vô tội.

- Đánh ta một chút hết giận?

Trong lòng Tần Lập cười lạnh. "Chỉ cần ta còn có một hơi thở, nguyện vọng này của các ngươi đừng mong được thực hiện!

- Tiểu Phong, ngươi không sao chứ?

Tần Hổ đầu tiên là kiểm tra toàn thân đệ đệ một lần, phát hiện cũng không bị những binh khí rơi tán loạn trên đất làm tổn thương trong lòng thở phào một hơi. Ngược lại, hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Phong tràn đầy thống khổ, trên trán đầy mồ hôi hột thì cảm thấy phẫn nộ tới cực hạn.

- Nhị ca...Bụng, bụng ta đau quá...Khí lực không đề nổi. Có thể...có thể đan điền bị thương!

Tần Phong dứt quãng nói ra lời này, sau đó trên mặt lại tràn ngập vẻ thống khổ. Hắn cắn răng cố gắng nén phát ra tiếng rên rỉ.

- Cái gì!

Tần Hổ lập tức cả kinh, hô to một tiếng bật dậy. Hắn gầm với đám hộ vệ:

- Các ngươi mù hay là vẫn choáng váng! Nhanh chóng mang Tam thiếu gấp rút về nhà cứu thương. Nói là bị thằng con hoang Tần Lập đánh đập!

Đám thị vệ lúc này mới giật mình tỉnh lại, luống cuống tay chân đi tới nâng Tần Phong dậy, nhanh chóng đưa lên xe ngựa. Tiếng roi da phát ra một tiếng giòn vang như tiếng pháo trong không trung, xe ngựa nhanh như bay rời đi.

Lúc này Tần Hổ mới chậm rãi xoay người, hai mắt đỏ thẫm. Mắt thấy em ruột bị thương nặng như thế, chút lý trí còn sót lại trong đầu hắn đã sớm ném lên chín tầng mây. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tần Lập, trầm thấp quát:

- Tần Lập! Ta muốn giết ngươi!

- Tần Hổ! Ngươi đừng gây họa!

Tần Tuyết bước tới trước người Tần Lập, khẽ nói:

- Tần Lập sắp đính hôn với Đại tiểu thư Thượng Quan gia. Ngươi dám đả thương hắn, lão gia sẽ không tha cho ngươi!

Người thanh niên họ Phương nghe thấy lời nói của Tần Tuyết, toàn thân chấn động ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin tưởng. Có thể được xưng là Đại tiểu thư của Thượng Quan gia, trước mắt chỉ có một!

Thượng Quan Thi Vũ!

- Mẹ nó, thằng khốn Tần Hổ này. Ngươi hại chết lão tử!" Lúc này Phương Hạo Nam ngay cả tâm tình giết Tần Hổ cũng có. Xem tình hình, huynh đệ Tần Hổ, Tần Phong khẳng định biết chuyện này mà không nói rõ với hắn. Thượng Quan Thi Vũ được xưng là yêu nghiệt cũng được, quái vật cũng thế. Nhưng Thượng Quan gia là gia tộc thế nào? Làm sao Phương gia của hắn dám làm mất lòng. Nếu thật sự thấy con rể còn chưa cưới đã chết ở võ quán mình, Phương Hạo Nam khẳng định cho dù thân phận của mình có quan trọng thế nào, cũng nhất định bị Phương gia vứt bỏ trở thành kẻ chết thay để tiêu trừ lửa giận của Thượng Quan gia!

- Không được. Ta phải ngăn cản Tần Hổ!" Phương Hạo Nam nghĩ trong lòng, cất bước đi hướng Tần Hổ, khẽ quát:

- Tần Hổ, ngươi bình tĩnh một chút! Đừng tự chuốc lấy phiền toái!

- Đều cút đi cho ta!

Tần Hổ đi cũng không nhanh, mỗi một bước dường như đều rất trầm trọng. Tần Lập nhìn thấy được Tần Hổ đang dồn sức!

Giống như một con hổ vua muôn loài trong rừng, trước khi vồ mồi bao giờ cũng thông qua dồn sức để điều chỉnh trạng thái của mình. Trong nháy mắt đạt tới đỉnh, chính là lúc đánh về phía con mồi.

Tần Lập nhẹ nhàng kéo Tần Tuyết ra phía sau mình, thản nhiên nói:

- Sao có chuyện để cho nữ nhân chắn ở trước mặt!

Tần Tuyết sửng sốt. Từ nhỏ đến lớn, trong ý niệm của nàng chỉ có một: Sự an toàn của chủ nhân vĩnh viễn đặt lên hàng đầu. Mà đại nhân vật trong thế giới này, không nói toàn bộ. Hầu hết đều cho rằng sinh mạng của chính mình quan trọng nhất, vào lúc mấu chốt thuộc hạ chính là dùng để hy sinh!

Tần Tuyết cảm giác được mũi mình có vẻ cay cay, nghe lời đứng ở bên cạnh Tần Lập. Thân thể nàng lại khẩn trương như một con báo phát hiện con mồi. Cho dù không có những lời này của Tần Lập, nàng cũng sẽ che trước người Tần Lập càng không nói đến một câu nói lơ đãng kia của Tần Lập khiến nàng bị cảm động rối tinh rối mù.

Chết cùng một chủ nhân như vậy cũng đáng giá!

Tần Lập bình tĩnh, hai mắt nhìn Tần Hổ sắp đi đến trước người mình, Tiên Thiên Tử Khí Quyết lúc này điên cuồng hấp thu năng lượng bên ngoài! Dường như vào lúc này, hấp thu nhanh hơn bình thường mấy lần!

Khó trách người ta nói chiến đấu mới là tu luyện tốt nhất. Tần Lập toàn bộ tinh thần đề phòng. Đối mặt với Tần Hổ - một cao thủ trẻ tuổi của Tần gia có thực lực Huyền cấp ngũ giai, ngũ trọng Nguyên lực, Tần Lập không có bất kỳ nắm chắc nào.

Tuy nhiên, đối phương muốn giết hắn, cũng phải trả ra một cái giá tương đương!

Tần Lập hai mắt đồng dạng tràn ngập sát khí, trong đầu vô cùng thanh tỉnh. Hắn vốn trải qua vô số lần nguy cơ, đối với tử vong, hắn không để trong lòng. Mà bởi vì trong thân thể, có một loại quý giá nhất gọi là: tôn nghiêm!

Cho dù chết cũng không thể đánh mất tôn nghiêm!

Không khí trong đại sảnh giống như cô đọng lại, trầm trọng đến đáng sợ. Ngay lúc chỉ mành treo chuông đến cực điểm này, một tiếng rống giận rung trời từ xa xa truyền đến.

- Đều dừng tay lại cho ta! Ai dám đụng đến con rể Thượng Quan gia ta, lão tử diệt cả nhà hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status