Duy ngã độc tôn

Chương 244: Vô liêm sỉ 2


Thượng Quan Thi Vũ ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Lập. Nàng như một con mèo nhỏ yếu ớt. Sự sợ hãi trong mắt nàng, biểu tình lo lắng khiến người ta nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.

Giờ phút này Tần Lập như có cảm giác bị đao cắt vào tim, tuy rằng sớm đã nghĩ đến chuyện nhiều năm cha mẹ Thi Vũ chưa về, lại không có chút tin tức gì, chỉ sợ đã gặp phải bất trắc. Nhưng trong lòng lại hy vọng có kỳ tích.

Để cho Thượng Quan Thi Vũ vốn không có tình thương của cha mẹ từ nhỏ cũng có thể được làm nũng dưới gối cha mẹ, đây là giấc mộng trong lòng Tần Lập.

Nhưng thật không ngờ sự thật lại tàn khốc đến thế, càng khiến cho người ta cảm thán, cũng khiến người ta cảm thấy châm chọc chính là Thượng Quan gia không ngờ lại vô sỉ như thế, lại còn có thể nuốt đi di vật của cha mẹ Thượng Quan Thi Vũ, sau đó dõng dạc nói Thượng Quan Thi Vũ nên vì gia tộc cống hiến.

Trên đời này còn có ai vô sỉ hơn bọn họ đây? Cống hiến, cũng phải là cam tâm tình nguyện. Đáng thương cho Thượng Quan Thi Vũ, ngay vả di vật cha mẹ ra sao cũng không nhìn thấy thì đã bị người khác xâu xé cướp mất. Chưa hết, sợ nàng biết, không ngờ lại còn muốn độc chết cả hai người họ.

Đây đã không còn vô sỉ nữa, mà vốn là súc vật mới nghĩ ra chuyện này!

Thượng Quan Thiết rơi lệ, chậm rãi nói:

- Thi Vũ, con phải kiên cường. Con đã tới tuổi lập gia đình, con cũng đã trưởng thành rồi.

- Cuối cùng là chuyện gì. Nhanh nói cho con biết.

Thượng Quan Thi Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận nhìn gia gia mình.

- Cha mẹ con, đã...

Thượng Quan Thiết cuối cùng cũng cực kỳ gian nan, nói ra câu khiến lòng lão đau như dao cắt.

Biểu tình của Thượng Quan Thi Vũ lập tức cứng đờ lại, ánh mắt mờ mịt. Nàng từ từ quay đầu lại, dừng trước hai mắt Tần Lập.

- Phu quân, chàng nói đi, chuyện gì đã xảy ra? Được không?

- Không có việc gì, Thi Vũ, cái gì cũng không có. Nàng đã mệt rồi, ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều là giả, chỉ có ta bên cạnh nàng mới là thật. Đi, chúng ta về nhà.

Tần Lập dịu dàng nói bên tai Thượng Quan Thi Vũ, thần thái vô cùng ôn nhu.

Đằng sau đột nhiên có một thị nữ đẩy cửa vào, nói:

- Gia chủ nói, muốn mở tiệc chiêu đãi tiểu thư và chú rể mới!

Mọi người của Thượng Quan gia nơi này, tất cả đều há hốc mồm ngẩn người tại đương trường, ngay cả Thượng Quan Thiết cũng nghẹn họng trân trối đưng ở đó vẻ mặt khó tin nhìn Tần Lập, thầm gào thét trong miệng, khóe miệng co giật kịch liệt, tay chân run run cả người rét lạnh. Bởi vì giờ khắc này, lão mới chính thức hiểu được kẻ mà Tần gia vứt bỏ năm xưa hiện giờ đã đạt tới một loại thực lực khủng bố thế nào!

Không cần nói tới, Tần Lập vừa mới buộc Thượng Quan Hiên Vũ nói ra những lời đó, đều là sự thật! Hơn nữa, khi phụ tử hai người Thượng Quan Hiên Vũ nói ra những chuyện đó, Tần Lập cũng đều biết rõ ràng từng chi tiết!

Đối mặt với một thiếu niên chỉ số thông minh như yêu nghiệt, thực lực...lại càng giống như yêu nghiệt, cả tâm hồn Thượng Quan Thiết chậm rãi trầm xuống.

- Tưởng ta...thật sự không dám ra tay? Không thể ra tay? Hay là không có năng lực ra tay? Một đám thế lực chó má này! Vĩ đại, quang minh, chính nghĩa, bị hạng người rác rưởi các ngươi dùng để làm khố đeo dưới người hết rồi! Không phải nghĩ người khác đều biến thành kẻ ngu ngốc! Cố giữ lại chúng ta? Sau đó giết chúng ta bằng thuốc độc? Phì!

Tần Lập một tay nắm thi thể Thượng Quan Hiên Vũ ném trên mặt đất, hờ hững nói:

- Hôm nay, nếu ta chỉ là một võ giả Thiên cấp tầm thường, tất nhiêu không thể còn sống ra khỏi nơi này! Mà các ngươi thì sẽ tìm được vô số lí do quang minh chính đại để giải thích cái chết của ta!

Tần Lập nói xong, cười lạnh hai tiếng, sau đó nói:

- Đáng tiếc, ở trong mắt ta các ngươi căn bản ngay cả một đám kiến con cũng không bằng! Nghiền chết các ngươi, thậm chí không cần phải động thủ!

Tần Lập nói xong, thả ra khí thế một thân cảnh giới Phá Thiên, tộc nhân Thượng Quan gia vốn đã mặt mày xám xịt như màu đất, rất nhiều người không chịu nổi loại khí thế kinh thiên này, đương trường bị dọa đến không kìm chế được, sau đó liền ngất đi. Một mùi hôi thối lập tức từ giữa đám người bốc lên.

- Hãy nhìn đi! Các ngươi, cho tới bây giờ không ai cao quý hơn ai cả!

Tần Lập nhìn Thượng Quan Bất Hối ngây ra như phỗng:

- Một đám rác rưởi!

Thượng Quan Thiết ngã ngồi dưới đất, khóc rống nói:

- Ông trời ơi! Thượng Quan gia rốt cục đã làm điều gì oan nghiệt mà bắt chúng ta phải gặp báo ứng thế này!

Tần Lập có chút thương hại nhìn thoáng qua Thượng Quan Thiết. Nếu nói trong lòng hắn hơi có chút áy náy với Thượng Quan gia, thì điều đó chỉ là riêng với lão nhân này mà thôi!

- Lão gia! Ngài chỉ sai ở chỗ không nên giao quyền gia chủ cho Thượng Quan Bất Hối đảm đương! Thượng Quan gia đã tạo ra cái dạng hiếu để gì, phải cần ta giải thích kĩ càng tỉ mỉ cho ngài sao?

Tần Lập chậm rãi lắc đầu:

- Ăn của người ta, tay lấy đồ vật của người ta! Các người ngay cả thời điểm ăn đó lấy đó, như thế nào lại không nghĩ tới bản thân mình rồi sẽ bị báo ứng chứ?

Mọi người, chỉ trừ Thượng Quan Thi Vũ gần như trong nháy mắt cổ Thượng Quan Hiên Vũ bị cắt đứt, đồng tử trong mắt nàng hơi co rụt lại, nàng lập tức chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Lập, nhẹ giọng nói:

- Phu quân! Chúng ta đi thôi, muội mệt chết đi được.

Tần Lập nhẹ nhàng than một tiếng, cầm bàn tay nhỏ nhắn lạnh như băng của Thượng Quan Thi Vũ:

- Được rồi! Lão bà bảo bối! Chúng ta đi, về sau không bao giờ...quay lại nơi này nữa.

Nói xong xoay người định đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status