Duy ngã độc tôn

Chương 284: Nhất điêu nhị ưng!


- Mười chín tuổi?

Không chỉ là hắc y xà nữ, kim điêu đại hán cùng với hai cự ưng mỹ nữ vẻ mặt cũng lập tức dại ra nhìn Tần Lập. Bọn họ là linh thú đã sống trên mấy ngàn, hơn vạn năm, ngoài xem thường thực lực của Tần Lập cũng hoàn toàn quên mất nhân loại này cũng chỉ mới là một người rất trẻ tuổi, thậm chí cũng chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này!

Tựa như hắc y xà nữ kia nếu đi ra bên ngoài thì cũng không ai dám nói nàng là một người đã lớn tuổi, chỉ là một nữ tử trẻ tuổi tính tình nóng nảy mà thôi.

Tu vi đạt tới cảnh giới lúc này của bọn họ, nếu muốn thay đổi dung mạo của mình thì chỉ cần dùng tới ý nghĩ. Mỗi lần đột phá đều có một cơ hội khiến bản thân mình thêm trẻ ra.

Giống như con bạch sắc lão viên kia, Bạch Trung Hỏa gọi hắn là đại ca nhưng từ tướng mạo mà xem xét thì người sau chính là như tổ tôn của người trước vậy!

Biểu tình ủy mị trên khuôn mặt của hắc y xà nữ cũng hoàn toàn tiêu biến. Nàng đột nhiên cảm giác được với một tiểu hài tử mà số tuổi còn không bằng số lẻ của số lẻ tuổi mình mà làm ra bộ dáng mềm mại quyến rũ thì có chút ngượng ngùng!

Vẻ mặt cực kỳ dữ tợn của kim điêu đại hắn cũng co giật kịch liệt, ánh mắt lóe lên nhìn Tần Lập:

- Tiểu tử kia, ngươi thật sự chỉ mới không đến hai mươi tuổi?

- Đương nhiên, ta lừa các ngươi để làm gì?

Tần Lập thản nhiên cười. Hắn cũng không ngờ rằng khi mình nói ra độ tuổi chân thật của mình lại khiến mấy tên linh thú yêu quái này bị xúc động mạnh mẽ như thế?

- Trời ạ! Hắn mới có mười chín tuổi sao? Thật sự quá khó tin!

Cái miệng nhỏ nhắn của cự ưng nữ tử yêu kiều kia há thành hình chữ "O", đôi mắt thu thủy nhìn Tần Lập không chớp mắt, bắn ra hào quang không thể tin nổi.

Đôi mắt xinh đẹp của cự ưng nữ tử lãnh diễm kia hồng hồng, còn vì Chủ nhân qua đời mà thương tâm đang định bĩu môi khinh thường lại phát giác như thế thì không cách nào có thể nhìn thẳng bản tâm của mình.

Võ giả có thể tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn, bất luận nhân phẩm như thế nào thì ít nhất cũng phải đối mặt với bản tâm của chính mình, có gan nói ra bổn ý bản thân. Bọn họ không cần ngụy trang, thứ nhất là thể hiện thực lực bản thân, thứ hai đó là bản tâm của mình. Nếu không dám đối mặt với bản tâm của mình thì một võ giả nhất định không thể có đột phá lớn hơn nữa!

Hắc y xà nữ ngơ ngác nhìn Tần Lập, sau đó suy nhìn về phía Hoàng Kim Cung khí thế hoành tráng này, thầm nhủ:

- Khó trách chủ nhân lại lựa chọn ngươi làm người kế thừa! Mười chín tuổi! Năm ta mười chín tuổi vẫn chỉ là một con tiểu xà dài không đến một thước...

- Thời điểm ta mười chín tuổi, ta vẫn còn ở trong sào huyệt, chờ phụ thân mang con mồi về ăn...

Cặp mắt linh hoạt sắc bén của kim điêu đại hán cũng trở nên dịu dàng. Sau khi thì thào tự nói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lập nói:

- Tiểu tử kia, ngươi rất mạnh! Ta tin rằng không mất nhiều năm, ngươi nhất định sẽ trở thành một cường giả chân chính! Ta, Kim Điêu, lấy danh nghĩa của Tổ tiên thề rằng nguyện ý nhận ngươi làm chủ nhân!

Hắc y xà nữ cùng với hai cự ưng mỹ nữ kia đều thấy sửng sốt. Bọn họ dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được tính cách luôn cao ngạo quái đản như Kim Điêu mà không ngờ lại là người đầu tiên thừa nhận thân phận và địa vị của nhân loại này!

Phải biết rằng, lấy danh nghĩa của Tổ tiên ra thề thì cũng không phải là đùa giỡn. Một khi đã nhận chủ liền phải có chấp nhận rằng sinh tử do chủ nhân định đoạt! Cho dù chủ nhân buộc ngươi đi chịu chết, ngươi cũng không thể cự tuyệt!

- Kim Điêu đại ca, ngươi làm sao...

Cự ưng mỹ nữ có khuôn mặt dịu dàng bên cạnh Kim Điêu lộ ra vẻ khó hiểu hỏi.

Đôi mắt của cự ưng mỹ nữ lãnh diễm kia cũng chớp chớp, lóe lên quang mang không dám tin

Giờ phút này, hắc y xà nữ là buồn bực nhất! Nguyên bản nàng muốn trêu chọc tiểu tử nhân loại này một phen, khiến hắn nếm chút khổ sở, phải sợ sệt mình sau đó đưa ra một số yêu cầu. Nàng tin tưởng rằng vì để nhận được sự giúp đỡ của nàng thì tên tiểu tử nhân loại này nhất định sẽ đáp ứng rất nhiều điều kiện mà nàng đưa ra!

Nàng lại không nghĩ rằng nàng lại bị đại hán thô bỉ mà từ trước tới nay nàng luôn không để vào mắt này vượt mặt. Là một linh thú cường đại đã sống vô số năm, hắc y xà nữ đương nhiên hiểu được rằng tên nhân loại này về sau sẽ phát triển đến độ nào! Nàng đột nhiên nhận ra tính toán trong lòng Kim Điêu kia, ánh mắt không khỏi trở nên cổ quái nhìn thoáng qua hắn, thầm nghĩ:

- Nguyên lai trong bảy linh thú của Chủ nhân thì con tiểu điểu này mới là tên thông minh nhất!

Trong ba con bạch vượn kia, lão Đại mắt cao hơn đỉnh, tính tình táo bạo, lão nhị tính tính quả thực không tồi nhưng luôn nghe lời lão Đại. Còn tiểu nha đầu lão Tam kia thì dù sống thêm mười vạn năm nữa vẫn chỉ là một tên tiểu hài tử mà thôi!

Hai con cự ưng này luôn đối với Kim Điêu làm đầu, chỉ đâu đánh đó, thân mình không có chủ kiến gì. Kim Điêu nếu đã đi theo Tần Lập thì bọn họ nhất định cũng đồng ý.

Hắc y xà nữ đau lòng nhận ra vốn tưởng mình là kẻ thông minh nhất bây giờ lại không bằng con tiểu điêu này...Thật sự quá mức sai lầm!

Nghĩ thế, nàng vừa muốn lên tiếng đã thấy hai con cự ưng mỹ nữ kia sau khi do dự một chút đã cùng kêu lên:

- Nếu Kim Điêu đại ca đã quyết định nhận ngươi là chủ nhân thì chúng ta cũng thừa nhận địa vị của ngươi!

Hắc y xà nữ như mắc phải một hòn đá lửa ở trong cổ họng, sắc mặt lập tức đỏ lên. Bởi vì nàng thấy hai con tiểu ưng chết tiệt kia nói xong không ngờ còn nhìn về phía mình với ánh mắt vô tội. Bọn họ nhất định là cố ý!

Hắc y xà nữ cười lạnh một tiếng:

- Các ngươi nguyện ý thì hãy cứ đi theo người ta! Ta một mình sống tiêu diêu tự tại nơi này! Chủ nhân đã không còn nữa, đúng lúc cũng không ai quản thúc ta cả!

Nói xong, nữ tử này hóa thành một đạo quang mang màu đen, hướng về vách núi lao đi, nháy mắt đã biến mất vô ảnh.

Hết thảy những điều này đều phát sinh chỉ trong chốc lát. Tần Lập thậm chí không kịp có chút phản ứng thì mọi chuyện đã diễn ra. Tuy nhiên, hắn tự nhiên nhìn ra ba con linh thú trên bầu trời đã dùng kế bức hắc y xà nữ tính tình vốn cao ngạo phải bỏ đi! Tần Lập không kìm nổi nhăn mặt: đấu đá không nơi nào là không có!

Quả nhiên, khi hắc y xà nữ vừa mới đi khuất, hai cự ưng mỹ nử đều không kìm nổi thở phào một hơi. Áp lực do hắc y xà nữ tạo ra cho bọn họ thực sự quá lớn!

- Các ngươi thực sự quyết định đi theo ta? Chấp nhận ta là chủ nhân?

Tần Lập nhìn Kim Điêu hỏi.

- Đương nhiên, ngài hiện tại là chủ nhân của chúng ta. Mong ngài không nên hoài nghi sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của linh thú!

Đôi mắt linh hoạt sắc bén của Kim Điêu hiện lên một chút phẫn nộ.

- Đúng vậy, chuyện gì mà linh thú chúng ta đã lấy danh nghĩa Tổ tiên ra thề thì tuyệt đối sẽ không thay đổi!

Cự ưng mỹ nữ ôn nhu kia cười khẽ một tiếng nói.

- Thế thì rất tốt! Các ngươi theo ta cùng đi luôn chứ?

Tần Lập thở phào một hơi, tuy rằng ba con linh thú này quyết định đi theo mình nhưng chuyện này quả thực đã vượt ra ngoài dự kiến của hắn.

- Hiện tại nếu chúng ta cứ như thế mà đi theo ngươi thì nhất định sẽ khiến người ta hoài nghi. Tiểu chủ nhân, ngươi có thể cũng không biết rằng những siêu cấp thế lực trên Huyền Đảo này cũng không giống như biểu hiện bên ngoài đâu! Từng gia tộc đều có một người rất cường đại thủ hộ. Chúng ta trước hết vẫn phải chờ sau khi giải đấu Chí Tôn kết thúc mới lại tìm cơ hội lặng lẽ đi theo bên người. Như thế thì sẽ không có ai hoài nghi thân phận của chúng ta!

Kim Điêu tuy rằng khuôn mặt dữ tợn nhưng đầu óc của hắn quả nhiên cực kỳ thông minh. Vẻ ngoài thô lỗ không ngờ cũng che dấu một tâm tư rất tinh tế. Quả nhiên không hổ là lão quái vật đã sống trên vạn năm!

Trong lòng Tần Lập than nhẹ một tiếng rồi gật đầu, sau đó nói:

- Nhóm người các ngươi từng người có thực lực như thế nào? Còn nữa, ta xưng hô các ngươi như thế nào đây?

- Tiểu chủ nhân chỉ cần kêu ta một tiếng Kim Điêu là được rồi! Ta ba trăm năm trước đã đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn!

Thành kiến của kim điêu đại hán đối với Tần Lập đã tiêu trừ hết, không ngờ còn làm ra vẻ mặt tươi cười. Tuy nhiên, chắc là chưa ai nhắc nhở hắn rằng khi hắn tươi cười lại càng thấy khó coi. Khuôn mặt dữ tợn còn ánh mắt lăng lệ kia thì đừng nói là tiểu hài tử, ngay cả người lớn cũng có thể bị hắn dọa cho sợ hãi!

- Ta gọi là Linh Ưng, nàng kia là Mặc Ưng!

Cự ưng mỹ nữ ôn nhu kia chỉ về phía nữ tử lãnh diễm kia nói:

- Chúng ta đều có cảnh giới Địa Tôn đỉnh, đã nhiều năm mà chưa đột phá!

Xem biểu tình của nàng ta thì dường như đối với việc thực lực của mình không có chút tiến triển mà rất bất mãn khiến Tần Lập không nói nên lời, so với nhân loại cùng cấp thì linh thú còn mạnh hơn một chút! Như vậy thì đây quả là ba trợ thủ tuyệt vời!

Nghĩ vậy, Tần Lập lại trở nên hưng phấn, cười nói:

- Được, ta gọi là Tần Lập, các ngươi cũng không cần xưng hô ta là tiểu chủ nhân. Kêu tên ta hoặc công tử đều được!

- Chúng ta gọi người là Công tử là được rồi! Kim Điêu nói xong, sau đó lại nói tiếp:

- Giải đấu Chí Tôn hẳn là sẽ sớm bắt đầu rồi! Để ta đưa người đi xuống. Đợi cho giải đấu Chí Tôn chấm dứt thì chúng ta sẽ tự động theo người rời khỏi nơi này.

Kim Điêu nói xong, trong giọng nói còn lộ ra đôi phần cảm khái. Dù sao, đỉnh Huyền Vũ này là nơi hắn đã từng sinh sống vô số năm qua. Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn sinh hoạt tại nơi này.

Tuy nhiên, là một linh thú có thể bay lượn trên trời cao, Kim Điêu cũng đã từng hướng về phía cực Tây bay tới. Chẳng qua, sau khi cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ cường đại ở bên kia thì hắn lại chạy trốn trở về. Trong lòng hắn vẫn có một khát vọng đó là có thể chân chính gặp qua một chút cường giả này. Hắn tin tưởng, kẻ mà chủ nhân tuyển định để làm người kế thừa nhất định giúp bọn hắn thực hiện nguyện vọng này.

Cho dù hiện tại không được cũng không sao. Bọn họ bị rơi vào cảnh canh giữ đỉnh Huyền Vũ này đã quá nhiều năm rồi. Bây giờ có thể kiến thức một chút thế giới bên ngoài thì đối với việc tu luyện của bọn họ cũng có sự trợ giúp rất lớn.

- Đã hai ngày rồi mà Tần Lập hắn vẫn chưa trở về!

Trên khuôn mặt của Tần Văn Hiên tràn ngập vẻ lo lắng, cứ đi đi lại lại trong phòng.

Tần Hàn Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Ta tin rằng con của chúng ta sẽ không gặp chuyện gì không may đâu. Chỉ tiếc là bản mạng bài vị của Tần Lập lại đặt bên trong gia tộc, hiện tại cũng không có cách gì gửi thư đi hỏi. Mà nếu thực sự hỏi ra thì những người bên trong gia tộc lập tức sẽ lâm vào bối rối!

Tần Lĩnh Sơn thản nhiên nói:

- Các ngươi nóng vội cái gì? Ta tin tưởng vững chắc rằng hắn sẽ không có việc gì đâu!

- Ta cũng tin như thế!

Thượng Quan Thi Vũ ngồi bên cạnh Tần Hàn Nguyệt thản nhiên nói:

- Chàng chưa từng khiến chúng ta thất vọng mà!

Ngồi trong phòng nghị sự lúc này, Tần Tỏa có chút khó chịu nói:

- Hừ! Hai ngày qua, rất nhiều người đều cho rằng Tần Lập đã chết! Một số người vốn có chút giao hảo với chúng ta đã bắt đầu thay đổi thái độ rồi! Thôi gia bên kia vừa lúc triển hiện ra sự cường đại của mình. Vài tên Chí Tôn, nghĩ đã giỏi lắm sao? Đám người kia lập tức tới gần dựa dẫm!

Tần Lĩnh Sơn không hề để ý, khoát tay nói:

- Chỉ là một vài cọng cỏ đầu tưởng thôi, để ý tới bọn chúng làm gì? Nếu không như thế thì cũng không nhìn ra bản tính của bọn họ! Ngươi xem, Thiên Cơ Môn và Lâm gia, thái độ của bọn họ có thay đổi gì không?

Tần Tỏa hơi bĩu môi, nhẹ giọng nói:

- Thiên Cơ Môn thật ra không thay đổi gì, tuy chỉ có Lâm gia là...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status