Duy ngã độc tôn

Chương 285: Hoàng Kim Cung phủ xuống!


- Lâm gia còn có chút ngập ngừng nhưng còn may biểu hiện của bọn họ cũng không tính là quá phận. Nhưng thái độ như thế nào, lão Tổ tông, tin rằng ngài cũng đã thấy rõ!

Tần Hàn Nguyệt tiếp lời Tần Tỏa, nhàn nhạt nói.

Tần Lĩnh Sơn cười khổ nói:

- Tự nhiên là đã thấy rõ ràng. Tần gia chúng ta nội tình không đủ, thái độ của bọn họ như thế đã là khó được rồi! Nhưng Trầm Nhạc công tử của Thiên Cơ Môn thật ra rất có ý tứ, mấy ngày qua vẫn cho người che chở chúng ta. Phần ân tình này chúng ta quyết không thể quên được!

Chính là khi đang nói chuyện, từ bên ngoài có một đệ tử của Tần gia chạy vào, còn cách khá xa đã la lớn lên:

- Tần Lập thiếu gia đã trở về! Tần Lập thiếu gia đã trở về!

Thanh âm này chẳng những người bên trong Tần gia đều có thể nghe thấy, thậm chí ngay cả những người xung quanh đều có thể nghe được!

Thượng Quan Thi Vũ "xoạt" một tiếng đứng lên, không quản điều gì liền hướng về bên ngoài chạy ra. Biểu hiện của những người khác cũng không khác gì nhiều. Ngay cả vẻ mặt của Tần Lĩnh Sơn cũng trở nên kích động. Tần Lập mất tích hai ngày, toàn thể Tần gia đều như mất đi linh hồn, đồng thời đều cảm nhận được một loại áp lực vô hình thật lớn bao trùm mọi người!

Tần gia mặc dù có đan dược nhưng nếu không có sự tồn tại của Tần Lập thì không thể tiếp tục phát triển được. Chẳng qua cũng chỉ là một trong số gia tộc cấp cao mà thôi! Thậm chí còn bởi vì trong tay có nhiều đan phương mà trở thành đối tượng để các thế lực lớn tranh giành, săn bắt!

Nghe được tin tức Tần Lập quay về, sắc mặt Tần Văn Hiên hơi đỏ lên, siết chặt nắm tay, hung hăng vung một cái, đang định chạy ra. Nhưng hắn cũng không kìm nổi, trở nên hơi chút do dự. Loại cảm giác áy náy khiến hắn không thể hoàn toàn đối mặt với Tần Lập.

Tần Hàn Nguyệt bên cạnh đi tới giữ chặt tay hắn, vừa kéo đi ra vừa sẳng giọng nói:

- Nhi tử trở về, chàng chẳng lẽ không cao hứng sao?

- Cao hứng, đương nhiên cao hứng chứ!

Tần Văn Hiên nhỏ giọng nói.

- Chàng ấy, nhanh đi ra với ta. Ta muốn nhìn đứa con bảo bối của mình có biến hóa gì không...

-...

Tần Văn Hiên nhìn thê tử của mình, nội tâm thầm nhủ, "mới ly khai có hai ngày thì có thể có thay đổi gì cơ chứ?

Tuy nhiên trong lòng hắn đối với việc Tần Lập có thể trở về từ trên vách đá Huyền Vũ đã cảm thấy rung động không thôi! Đó là nơi nào? Ngay cả Ngọc trưởng lão cảnh giới Chí Tôn của Thiên Sát Môn cũng khó thoát chết ở nơi đó!

Lúc này bên ngoài, Tần Lập đã bị tất cả tử đệ của Tần gia bao vây lấy. Tất cả mọi người đều hưng phấn không thôi. Cũng bởi vì Tần Lập mất tích mới khiến bọn họ đột nhiên cảm giác được nguyên lai Tần Lập vô tình đã trở thành nhân vật trung tâm, không thể thay thế trong một thế hệ mới của Tần gia. Cho dù Tần Tỏa đã trở thành gia chủ trẻ tuổi của Tần gia, hắn cũng không thể thay thế được vị trí của Tần Lập! Ai cũng không thể thay thế được!

Thấy Thượng Quan Thi Vũ, một đám tử đệ trẻ tuổi của Tần gia liền nhường ra một con đường. Mà Thượng Quan Thi Vũ cũng không khiến bọn họ thất vọng, trực tiếp bổ nhào vào lòng ngực Tần Lập, ôm Tần Lập thật chặt, thân mình hơi chút run rẩy.

Không ai biết tâm tình của nàng hai ngày qua, cảm giác lo âu, lo lắng, khẩn trương sợ hãi khiến hai ngày qua nàng căn bản không muốn ăn uống, không thiết tha làm gì cả. Đến ngủ cũng không yên! Nhưng mặt ngoài, nàng luôn cố tình làm ra bộ dáng bình tĩnh cho mọi người thấy. Loại áp lực mà nàng phải chịu đựng so với bất cứ ai cũng phải lớn hơn! Nếu là Tần Lập thật sự xảy ra chuyện gì không may, nàng khẳng định sẽ không ở lại thế gian này một mình nữa!

- Lão bà bảo bối, không phải là ta đã trở về rồi sao? Tất cả mọi người đều đang nhìn đó!

Tần Lập ôm lấy vòng eo nhỏ nhắm mềm mại của Thượng Quan Thi Vũ, cảm thụ tâm tình của giai nhân trong lòng ngực mình, nhẹ nhàng an ủi.

Vừa rồi, Thượng Quan Thi Vũ chỉ biết phát tiết cảm xúc trong lòng mình. Lúc này đột nhiên cảm giác được trường hợp này có chút không thích hợp. Cho dù là nhắm hai mắt lại, dường như cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong Tần gia đang tập trung vào mình. Thượng Quan Thi Vũ khẽ ừm một tiếng, thân mình hóa thành một đạo bạch quang, biến mất khỏi lòng ngực của Tần Lập.

Những tử đệ Tần gia đứng xung quanh đều trợn mắt há mồm. Quá nhanh, bọn họ gần như cũng không thấy rõ Thượng Quan Thi Vũ biến mất như thế nào.

- Không hổ là hôn thê của Tần Lập thiếu gia, thực lực quả nhiên rất cường đại!

Một tên tử đệ của Tần gia vẻ mặt bội phục nói. Lời nói của hắn lập tức khiến những người xung quanh hưởng ứng.

- Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng không nhìn rõ. Nàng gần như lập tức đã tiêu thất!

- Ta cũng không nhìn rõ, khi nào mà chúng ta có thể có được thực lực như Thi Vũ tiểu thư thì đã thỏa mãn rồi!

- Ngươi? Đừng nói đùa, ngươi hiện tại mới chỉ là Thiên cấp thôi!

- Hừ, Thiên cấp thì như thế nào? Ta sẽ học tập Tần Lập thiếu gia!

Tần Lập liền lần lượt ra mắt đám người mẫu thân. Hắn hướng về phía Tần Văn Hiên hơi gật đầu. Trên đỉnh Huyền Vũ, Tần Lập đã trải qua khảo nghiệm sinh tử, cũng suy nghĩ rất nhiều. Cái gọi là nhân sinh không như ý, mười thì chỉ được tám chín! Rất nhiều sự tình không thể làm được như ý muốn của bản thân. Nếu là như thế thì thế giới này vốn không có bi kịch! Hơn nữa, con người và cuộc sống vốn không có thập phần hoàn mỹ! Một khi đã như thế thì có còn điều gì mà không nhìn ra đây?

Tần Văn Hiên nhìn thấy nhi tử của mình đang tiến tới, kích động không biết nói cái gì là tốt nữa! Tần Hàn Nguyệt tức giận đứng phía sau véo trượng phu của mình mấy cái, thầm nghĩ "thật là ngốc! Cơ hội tốt như thế, ngươi không thể nói ra mấy câu làm ấm lòng người ta sao?

Tần Văn Hiên nhe răng trợn mắt, cuối cùng nói ra một câu:

- Tiểu Lập, con...không bị thương gì chứ?

Nói xong, thân mình cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tần Lập cười cười nói:

- Không có, tuy gặp chút nguy hiểm nhưng còn may, vẫn còn sống trở về!

Tần Văn Hiên thấy đứa con trả lời mình thì đột nhiên hốc mắt cảm giác ươn ướt. Loại cảm giác cốt nhục tình thân không thể dứt bỏ tại thời khắc này đã hoàn toàn bị kích phát ra. Hắn thật sự cảm thấy Thượng Thiên đã đối đãi không tệ với chính mình.

Tin tức Tần Lập bình an trở về trong thời gian ngắn đã nhanh chóng truyền đi. Gần như toàn bộ mọi người trên Huyền Vũ đài đều tranh nhau thảo luận về Tần Lập, đều rất kinh ngạc là rốt cục Tần Lập làm thế nào mà có thể trở về!

Trưởng lão của Thiên Sát Môn kia là võ giả cảnh giới Chí Tôn! Mà Tần Lập chẳng qua cũng chỉ là một võ giả cảnh giới Hợp Thiên mà thôi! Không có chút đạo lý nào nếu Chí Tôn cũng phải chết mà Hợp Thiên lại có thể còn sống được! Tuy nhiên trên đời này, những chuyện tình không đúng đạo lý, đầy rẫy những sự thật còn khó tin hơn cả chuyện cổ tích.

Tần Lập bình an trở về lập tức như một khối đá rơi xuống mặt hồ, làm nổi lên tầng tầng gợn sóng. Có người vui mừng, có người buồn bã. Trầm Nhạc là người đầu tiên mang người tới nơi dừng chân của Tần Gia. Lâm Hằng cũng theo sát ngay sau đó.

Mà trong nơi dừng chân của Thiên Sát Môn, mấy người Bàng Văn, Kim trưởng lão, Thiết trưởng lão đều mang vẻ mặt khó tin ngồi nơi đó. Bàng Văn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tên tiểu súc sinh này làm sao mà có vận khí tốt như thế? Vì sao Ngọc trưởng lão cũng phải ngã xuống mà hắn lại không có việc gì?

Hai mắt của Kim trưởng lão nhắm lại, khuôn mặt vàng vọt lại càng thêm già nua kể từ ngày Ngọc trưởng lão chết đi.

- Mấy ngày này ta cẩn thận nghiên cứu quá trình phát triển của Tần Lập, phát hiện tiểu súc sinh này vận khí quả thực kinh thiên! Tuy nhiên,...lúc này đây ta thật sự tin rằng hắn đã không có chút cơ hội chạy trốn nào nữa!

Bộ mặt của Thiết trưởng lão cũng rất dữ tợn, giận dữ nói:

- Đúng vậy, ba huynh đệ Kim Ngọc Thiết ta đã nhiều năm không tái xuất giang hồ, gần như đã bị đám hậu sinh vãn bối này quên mất rồi! Cho dù chết ta cũng muốn đem tên Tần Lập này ra chém giết, quyết không để hắn còn sống mà về tới thành Phong Sa!

Bàng Văn hậm hực nói:

- Nếu để ta ở trên lôi đài Chí Tôn đại tái gặp hắn thì dù liều mạng tự bạo, ta cũng muốn cái mạng chó của hắn!

- Tuyệt đối không thể!

Kim trưởng lão và Thiết trưởng lão đồng thanh mở miệng nói.

Kim trưởng lão nhìn Bàng Văn một cái rồi nói:

- Văn nhi, chúng ta biết được ngươi có hận ý đối với tên Tần Lập kia nhưng ngươi phải rõ ràng rằng trọng trách Thiên Sát Môn quật khởi đều đặt hết trên mình ngươi! Ngươi còn trẻ tuổi, hơn nữa với thiên phú của ngươi thì thậm chí cũng không thua kém chút nào Thôi Lãnh của Thôi gia kia! Chỉ tiếc chúng ta không có tài lực như Thôi gia. Nhưng sư phụ tin tưởng rằng với suy nghĩ và thực lực của ngươi thì Thiên Sát Môn sẽ có một ngày huy hoàng! Cho nên, bất kể thế nào, ngươi cũng đều phải nhẫn nại! Giải quyết Tần Lập đã có ta và Thiết sư phụ đi làm, như thế cũng đủ rồi! Chỉ cần ở giải đấu Chí Tôn, ngươi tranh thủ tiến vào Hoàng Kim Cung lấy một phần phần thưởng, còn được mười năm che chở của Hoàng Kim Cung thì mười năm đó cũng đủ để ngươi phát triển!

Bàng Văn có chút nghẹn ngào:

- Sư phụ...

Kim trưởng lão khoát tay:

- Không cần phải nói, ta và Thiết sư phụ của ngươi, còn có Ngọc sư phụ đã nhiều năm qua chưa từng tách nhau ra. Lại không nghĩ rằng có một ngày thiên nhân vĩnh cách (ý nói ở hai thế giới) như thế này! Hết thảy đều là do tên tiểu nghiệt súc kia tạo thành! Cho dù tiểu nghiệt súc này có ba đầu sáu tay, ta và Thiết sư phụ của ngươi cũng sẽ đem hắn nhốt vào vực sâu, vạn kiếp bất phục!

Bên trong hành cung của Thôi gia, Thôi Lãnh và vài cường giả Chí Tôn của Thôi gia đang ngồi cùng một chỗ, biểu tình hơi có chút khó tin, khẽ thở dài.

- Không thể tưởng được hắn không ngờ từ trên vách đá của Huyền Vũ mà vẫn còn sống trở về! Người này không trừ, sớm muộn gì cũng trở thành tâm phúc đại hoạ của Thôi gia ta! Nếu ở giải đấu Chí Tôn gặp hắn thì ta quyết không bỏ qua cho hắn lần nữa!

Một lão già Chí Tôn cười lạnh nói:

- Nhất định phải diệt trừ tiểu súc sinh này! Chỉ sợ hắn còn không biết rằng ngươi còn có tuyệt kỹ chưa sử dụng. Hắn còn tưởng rằng thực lực cũng đủ để đánh ngang tay với ngươi đó!

Một lão già Chí Tôn khác thản nhiên cười nói:

- Không nhất thiết phải khẩn trương như thế! Chỉ đơn giản là một thiên tài xuất thân trong một tiểu gia tộc mà thôi! Những năm gần đây, gia tộc như thế, Thôi gia ta đã tiêu diệt vô số! Tên Tần Lập này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, không hơn đâu!

Thôi Lãnh cũng gật đầu thật mạnh, trong mắt là một mảnh lạnh như băng.

Rốt cục cũng đến ngày Hoàng Kim Cung phủ xuống! Ngày này, trên Huyền Vũ đài, tất cả mọi người đều đứng đó, yên lặng chờ đợi.

Lãnh kiếm Thôi gia, Sát kiếm Lâm gia, Nộ kiếm Tiêu gia, Hỏa kiếm Vương gia, Bái Kiếm Sơn Trang, Thiên Cơ Môn, Băng Thiên Nhai. Bảy thế lực lớn không thiếu một thế lực nào. Còn có tộc nhân của hơn trăm gia tộc, môn phái lớn nhỏ, vẻ mặt đều lộ ra biểu tình cung kính, chuẩn bị nghênh đón Hoàng Kim Cung phủ xuống.

Đây đúng là một thời khắc thật kích động lòng người. Dù là người đã nhiều lần chứng kiến Hoàng Kim Cung từ trên trời giáng xuống, khi nghĩ tới cảnh tượng kia cũng không kìm nổi lòng mình, trở nên kích động.

- Xem kìa, xuất hiện, xuất hiện rồi!

Trên bầu trời, một tầng sương mù đột nhiên chậm rãi tản ra. Một tòa cung điện thật lớn màu hoàng kim lóe ra một mảnh quang mang rực rỡ đang từ trên trời giáng xuống! Toàn bộ Huyền Vũ đài có chừng hơn vạn người, tại thời khắc này lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới cực hạn! Ngay cả những võ giả đạt tới cảnh giới Chí Tôn cũng đều ngừng thở, vẻ mặt kích động nhìn một cảnh tượng này!

Thượng Quan Thi Vũ bên người Tần Lập nắm chặt lấy tay hắn, khuôn mặt mang ý cười tuyệt trần kia cũng lộ ra vẻ khẩn trương và kích động! Tần Lập thâm nghĩ, nếu nàng biết rằng Hoàng Kim Cung này đã là lãnh địa riêng của phu quân nàng thì nàng sẽ có biểu tình như thế nào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status