Duy ngã độc tôn

Chương 306: Không thể trêu chọc Tần Lập!


- Yêu pháp! Đây là yêu pháp!

Một trưởng lão Hàn gia mắt như muốn nứt ra, lớn tiếng rít gào nói. Hơn nữa còn ghé sát tới trưởng lão Hàn gia đỏ mặt kia, ý đồ muốn đánh thức lão.

- Không muốn hắn chết thừ đừng động đến hắn! Yêu pháp? Đồ không kiến thức!

Giọng nói lạnh băng của Tần Lập khiến thân thể trưởng lão Hàn gia kia trong chốc lát cứng đơ ở đó. Sau đó tinh thần lực của hắn tiếp tục hỏi Hàn trưởng lão vừa khống chế được.

- Ngươi tên là gì?

- Hàn Văn Thông!

- Năm đó tới Thánh địa Phổ Đà, có những ai? Còn có, lần này ngươi đến có mục đích đặc thù gì?

Trong toàn đại sảnh buổi tiệc, mọi người ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm xem cảnh tượng quỷ dị trước mắt. Cho dù một đám cao tầng Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia cũng đều có chút khó tin nhìn Tần Lập. Bọn họ làm gì mà không có kiến thức cho rằng đây là yêu pháp của Tần Lập. Bọn họ đều biết đây là một công pháp tinh thần lực cực kì cao minh.

- Chỉ có mình ta là người ngoài, ngoài ra là ba mươi mấy ngươi Thôi gia. Trong đó có mười mấy quản sự cao cấp của Thôi gia, cầm đầu là Thập Thất trưởng lão của Thôi gia. Ta cùng Thập Thất trưởng lão là anh em kết nghĩa, hắn cùng Thiên Cơ Môn có cừu oán. Hắc hắc hắc, lúc này hắn cho ta tới tham dự hôn lễ thiếu chủ Thiên Cơ Môn để xem rốt cục có thể đến bao nhiêu đại nhân vật. Ta đã truyền tin ra ngoài, lần này rất nhiều đại nhân vật đến đây. Huyền Đảo, phải thay đổi a!

Lời này của Hàn Văn Thông vừa nói ra khiến cho tất cả cao tầng Thiên Cơ Môn sắc mặt đều đại biến! Nhất là Trầm Long Hưng vẫn trầm mặt ngồi ở đó, một tay cầm chén rượu, gân xanh nổi lên rất nhiều!

Cạch!

Một tiếng giòn tan, chén rượu kia rốt cục bị Trầm Long Hưng bóp nát!

Bởi vì Thập Thấp trưởng lão của Thôi gia không phải ai khác, chính là nam nhân Trầm Long Mai của Thiên Cơ Môn năm xưa! Sau này là Thập Thất trưởng lão bị cắt đứt một tay!

Việc này có thể nói được cho là tuyệt mật, hôm nay ngay trước đám đông không ngờ bị Tần Lập mạnh mẽ bức hỏi ra!

Rất nhiều người trong lòng có quỷ, ánh mắt nhìn về Tần Lập đều tràn đầy sợ hãi, thầm nghĩ "trước mặt thanh niên này còn có cái gì có thể gọi là bí mật sao?

Hàn Phong cùng mấy trưởng lão Hàn gia khác đều trợn mắt ha hốc mồm, hiện tại đã không phải là vấn đề mất mặt. Rõ ràng, Hàn Văn Thông cấu kết Thôi gia, cung cấp tin tức tình báo cho Thôi gia. Tuy rằng cho dù lão không làm, cũng sẽ có người khác làm như vậy. Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, Hàn gia rất có khả năng trong thời gian kế tiếp sẽ gặp phải đả kích to lớn!

Lại nhìn ánh mắt đám người Tần gia, Lâm gia xung quanh là có thể biết được Hàn gia lúc này gặp phải nguy cơ thế nào.

Trên khuôn mặt dễ nhìn của Hàn Phong hiện lên một tia dữ tợn, "keng" một tiếng rút thanh kiếm đeo bên hông sau đó hung hăng đâm tới Hàn Văn Thông!

- Tên bại hoại gia tộc ngươi, hôm nay ta muốn đại biểu Hàn gia thanh lý môn hộ!

- Dừng tay!

Tần Lập hét to một tiếng, lập tức thân hình như tia chớp nhằm phía Han Phong, một cước đá hắn bay ra.

Sau đó trước khi mấy trưởng lão Hàn gia muốn ra tay, một tay ôm lấy Hàn Văn Thông ánh mắt dại ra, tay kia điểm mấy đại huyệt trên người lão. Sau đó động tác mau lẹ, trở lại chỗ cũ! Tuyệt vời!

Trong đại sảnh buổi tiệc, người có mắt tinh đời rất nhiều. Theo mấy động tác này của Tần Lập, hắn có thể một kiếm chém Chí Tôn Thôi Lãnh của Thôi gia cũng không phải may mắn và ngẫu nhiên. Giống như bất kì nghề nghiệp nào đều có loại siêu cấp thiên tài. Tần Lập này, chính là siêu cấp thiên tài về mặt võ đạo.

Lúc này Hàn Văn Thông đã từ trong trạng thái mê mang tỉnh lại, thấy mình không biết thế nào đã bị khống chế, chửi ầm lên:

- Tần Lập, ngươi đây là đang khiêu khích toàn bộ Hàn gia! Lão phu muốn liều mạng với ngươi. Buông ra, nếu không Hàn gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Hàn gia? Ngươi trước tiên nhìn lại xem, vị Thiếu gia chủ của các ngươi chuẩn bị làm gì đó? Ha ha! Nếu không có ta cứu ngươi, hiện tại ngươi đã chết dưới kiếm của hắn!

- Ngươi nói bậy!

Hàn Văn Thông miệng nói, mắt lại không kìm được nhìn về phía Hàn Phong ở bên kia đang từ mặt đất bò dậy.

Hàn Phong bộ dạng có chút chật vật cầm kiếm trong tay, hai mắt bắn ra hào quang tối tăm tràn ngập oán hận nói:

- Tần Lập! Ngươi muốn can thiệp vào chuyện riêng của Hàn gia sao? Còn nữa, đây là hành vi cá nhân của Hàn Văn Thông, không có quan hệ tới Hàn gia!

Mấy trưởng lão khác đều gật đầu, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy! Là hành vi cá nhân của hắn...

Hàn Văn Thông tuy rằng cũng biết, hiện tại vứt bỏ lão đối với toàn bộ Hàn gia mà nói là hành động sáng suốt nhất. Nhưng từ tình cảm cá nhân lại khiến lão không thể chấp nhận. Nhất là Thiếu chủ Hàn Phong mà lão sủng ái không ngờ lại muốn rút kiếm giết lão!

- Thôi được rồi! Hết thảy mọi chuyện đều là Hàn mỗ tự làm bậy, trách không được người khác!

Hàn Văn Thông chán nản thở dài một tiếng, sau đó mắt nhìn Tần Lập, không cam lòng nói:

- Ta muốn biết, rốt cục ngươi làm thế nào khiến cho ta nói lời thật?

Nguyên bản Hàn Văn Thông vừa rồi là cảm giác của bản thân, chỉ là ý nghĩ trong lòng của lão mà thôi. Không biết vì sao, cái loại khoái ý khiến lão không kìm lòng nổi mà nhớ tới chuyện năm xưa.

Giọng nói Tần Lập giống như từ trên trời bay xuống, hư vô mờ mịt làm cho người ta không kìm lòng được, muốn trả lời hắn. Lúc ấy Hàn Văn Thông còn đang suy nghĩ trong lòng:

- Chuyện này, là chuyện sảng khoái nhất trong đời ta!

Nhưng tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, lão gần như là ra kết luận nhanh nhất. Vừa rồi hết thảy mọi ý nghĩ trong đầu mình, đều là do lão nói ra. Tần Lập liếc mắt nhìn Hàn Văn Thông, thản nhiên nói:

- Không nói cho ngươi!

- Ngươi! Tiểu nghiệt súc ngươi, có bản lĩnh thì hiện tại ngươi giết ta đi!

Hàn Văn Thông đột nhiên đỏ mắt, lớn tiếng giận dữ hét!

Sau đó ánh mắt lão chuyển sang Lãnh Dao sắc mặt tái nhợt, hắc hắc cười lạnh nói:

- Tiểu nha đầu! Ta biết, trong lòng ngươi hận ta. Người nhà của ngươi, ta giết không được năm trăm, thì cũng ba, bốn trăm. Ha ha. Còn có mấy người xinh đẹp tươi ngon, bị ta...hắc hắc, ngươi hiểu rõ mà. Ha ha ha, đến đây, giết ta là ngươi có thể báo thù!

Hàn Văn Thông lúc này hoàn toàn muốn chọc giận Lãnh Dao, khiến cho cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này một kiếm giết phắt mình đi, đó mới là giải thoát! Quả nhiên, Lãnh Dao rút kiếm ra, cắn răng hướng tới Hàn Văn Thông, không chút do dự đâm xuống. Tần Lập bắt lấy cổ tay Lãnh Dao, khẽ nói:

- Để lão chết như vậy chẳng phải là tiện nghi cho lão sao?

- Tần Lập! Tiểu súc sinh nhà ngươi! Tiểu tạp chủng, giết người đầu rơi xuống đất, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Hai mắt Hàn Văn Thông đỏ sẫm nhìn Tần Lập, nếu ánh mắt có thể giết người như vậy, Tần Lập đã sớm chết rất nhiều lần.

- Tần Lập. Nơi này là Thiên Cơ Môn, ngươi không nên quá đáng!

Một trưởng lão Hàn gia oán hận nhìn Tần Lập nói. Mặc kệ thế nào, Hàn Văn Thông cũng là người của Hàn gia. Tuy rằng Hàn gia đã đuổi lão ta đi, nhưng người ở đây ai lại không nhìn rõ đây là một loại phương thức trốn tránh trách nhiệm của Hàn gia mà thôi.

- Quá đáng?

Tần Lập cười lạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vị trưởng lão Hàn gia đó:

- Ngươi cho là, trục xuất Hàn Văn Thông khỏi gia môn, chuyện này liền không có quan hệ với Hàn gia các ngươi nữa sao?

Tần Lập nói xong, tay nắm vào cổ Hàn Văn Thông nhấc lên, ôm lão vào trong tay, thản nhiên nói: T

- Ở đây giết tên súc sinh ngươi, sẽ làm mất hứng của mọi người. Ngày vui của Thiên Cơ Môn, ta không muốn phá hoại chuyện tốt của huynh đệ ta. Cho nên, ta sẽ mang ngươi ra bên ngoài, nhất định cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!

Bên kia, trưởng lão Hàn gia lớn tiếng chất vấn:

- Tần Lập, lời này của ngươi có ý gì? Chuyện này cùng Hàn gia ta lại có quan hệ gì hả?

Tần Lập nhìn vị trưởng lão Hàn gia này, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo âm trầm:

- Hai đan phương mà Hàn gia ngươi chiếm được, là từ đâu tới? Chiếm được lợi ích to lớn, sau đó đẩy một người ra chịu tội thay. Tính toán của các ngươi thật đủ khôn khéo, tuy nhiên, đối với ta không có tác dụng!

Tần Lập nói xong, xách Hàn Văn Thông, bước đi nhìn có vẻ thong thả nhưng chỉ mấy bước đã ra tới cửa đại sảnh, lộ ra một bản lĩnh cho mọi người xem, ánh mắt kinh ngạc ngây người!

Mấy trưởng lão Hàn gia còn lại cùng Thiếu chủ Hàn Phong sắc mặt tái mét, hai mắt nhìn nhau. Đúng vậy, hia loại đan dược kia của Hàn gia, những năm gần đây đưa đến cho Hàn gia ích lợi rất lớn, căn bản là không có khả năng trả lại cho bất kì người nào!

Lời nói của Tần Lập rõ ràng là đẩy Hàn gia đến bên cạnh một vách đá cheo leo! Đến hiện tại, mấy trưởng lão Hàn gia cùng Thiếu chủ Hàn Phong, người nào còn dám cho rằng Tần Lập không có năng lực để diệt trừ Hàn gia?

Kì thật trong lòng Tần Lập, giá trị hai đan phương kia cũng không khiến cho tâm hắn rung động, Tần Lập năm trong tay thượng cổ đan phương, làm sao thật sự để ý hai bản đan phương kia? Hắn quan tâm là làm như thế nào có thể khiến Lãnh Dao báo cừu rửa hận một cách sảng khoái tràn trề!

Về phần thứ khác, Tần Lập cũng không thật sự coi trọng. Nam nhi trên đời, làm việc là phải theo ý mình! Vô tình, Tần Lập đã bị ảnh hưởng của chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn càng ngày càng sâu. Bao gồm Tiên Thiên Tử Khí không ngừng tôi luyện thân thể hắn, đồng thơi cũng yên lặng thay đổi tâm tính hắn.

Hàn Văn Thông trên đườn không ngừng lớn tiếng mắng chửi, Tần Lập lại căn bản không để ý đến lão, mang lão ra một trang viện tiếp khách của Thiên Cơ Môn, phía trước có một đỉnh núi không lớn. Lúc này đã là ban đêm, trên núi một vùng yên lặng.

Tần Lập ném Hàn Văn Thông xuống đất, sau đó nhìn Lãnh Dao nói:

- Đây là kẻ thứ nhất của cô, cô muốn giết lão thế nào?

Giọng nói Lãnh Dao vô cùng lạnh lùng, dường như trong hàn băng vạn năm lộ ra:

- Ta muốn cho lão nhận được hết mọi đau khổ rồi mới chết đi! Nếu không thì quá tiện nghi súc sinh này!

- Các ngươi không chết tử tế được!

Hàn Văn Thông biết mình không thể chết yên lành, dứt khoát chửi ầm lên khiến cho không ít người đi theo phía sau Tần Lập, đứng ở cửa trang viện tiếp khách xa xa nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Không thể tưởng tượng được một trưởng lão có địa vị rất cao của Hàn gia không ngờ cũng có thể mắng chửi ra lời dơ bẩn như thế.

Tuy nhiên, tiếp theo đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết như không phải con người của Hàn Văn Thông lại khiến mọi người phát lạnh trong lòng. Tiếng kêu giống như từ Cửu U địa ngục quả thật không phải nhân loại có thể phát ra.

Một đám người Hàn gia, trên mặt mang theo khuất nhục vô tận, trên trán nổi đầy gân xanh đứng đó thậm chí thân thể không kìm nổi phát run. Nhưng dưới áp chế mạnh mẽ của Tần Lập, cho dù là một số lão nhân cảnh giới Chí Tôn nghe xong thanh âm này cũng đều cảm giác được thân thể toát ra một trận lạnh giá.

Tần Lập kia, không thể trêu chọc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status