Duy ngã độc tôn

Chương 450: Vạch trần âm mưu


Tần Lập vừa nói ra, vốn bốn người thanh niên đang xem náo nhiệt lập tức sững sờ, sắc mặt đều không ngờ tới. Một vị Đại sư luyện khí bọn họ hết sức tôn kính thậm chí sùng bái, ở trong miệng người thanh niên này, lại bị coi thành không đáng một đồng. Cái này...có chút quá đáng đi chứ?

Tiểu nhị này sắc mặt tím ngắt, liều mạng giãy dụa khỏi tay Tần Lập, tròng mắt lồi ra, mắt thấy sẽ bị Tần Lập bóp chết tươi sống. Tần Lập cười lạnh một tiếng, vừa định buông tiểu nhị này ra, trong phòng truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng tràn ngập tôn nghiêm:

- Tiểu huynh đệ có chút quá mức, sao lại trước mở miệng đả thương người, sau lại cố ý hành hung. Không biết tiệm nhỏ của ta sao lại đắc tội ngài, làm ngài tức giận đến như thế?

Trong giọng nói người này, nghe không ra bao nhiêu khói thuốc súng, nhưng từ trong giọng uy nghiêm kia, vẫn có thể cảm giác được người ta thật không thoải mái. Tần Lập cười thản nhiên, ném tiểu nhị sắp tắt thở này xuống. Tiểu nhị này điên cuồng ho khan một trận, thở hổn hển xong, hai mắt nhìn Tần Lập cực kỳ thù hận.

Tần Lập nhàn nhạt nói:

- Chó dữ cắn người, chó lại còn có lý. Ngươi đừng dung ánh mắt này nhìn ta, cẩn thận ta giết ngươi!

Tần Lập hai mắt nhàn nhạt liếc tiểu nhị này.

Có thể là bị lời nói bình tĩnh lại lộ ra vẻ điên cuồng của Tần Lập hù dọa, tiểu nhị này quả thật là không dám nhìn Tần Lập nữa.

Lúc này, trong phòng đi ra một lão nhân bề ngoài khoảng năm mươi tuổi, chòm râu dài uy nghiêm, ánh mắt hòa ái, da mặt hồng hào, thân cao hai thước, nhìn qua có một phong phạm không giận mà uy.

Người này vừa đi ra, bốn thanh niên đầu tiên là sững sờ, lập tức vẻ mặt chuyển thành mừng rỡ.

Cô gái vóc người nhỏ nhắn nói trước:

- Kim Đại sư! Hóa ra ngài vẫn ở nơi này!

- Kính chào Kim Đại sư!

Một cô gái cao gầy nhìn qua có vẻ nội hướng, ngại ngùng nói.

- Bái kiến Kim Đại sư! Gia phụ Bành Vạn Tam mấy năm trước từng cầu Kim Đại sư hai món Linh Khí!

Người thanh niên quần xanh ngọc vẻ mặt cung kính bước lên nói.

- Kim Đại sư! Tại hạ Văn Bân, gia sư Thu Thủy Tử, vẫn muốn gặp lại đại sư, mời ngài chỉ dạy tri thức luyện khí.

Người thanh niên áo choàng đen vẻ mặt cũng cung kính nói.

- À à! Thu Thủy Tử, ta nhớ rồi, ta nhớ rồi! Đã nhiều năm không gặp Thu chưởng môn, không ngờ hắn vẫn còn nhớ mãi như vậy. Chờ lúc ta rảnh rỗi nhất định sẽ tự mình đi thăm!

Kim Đại sư thấy mình bị nhiều người nhận ra, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều, cùng hàn huyên với mấy người vãn bối.

Kim Đại sư nhìn về phía người thanh niên họ Bành kia nói:

- Ta nhớ phụ thân ngươi, chấp sự ngoại môn Nguyệt Diêu Tiên Cung. Không tệ, thật không tê, thế hệ trẻ tuổi đều đi lên. Ha ha, mấy lão già chúng ta, đã sắp dạt khỏi giang hồ rồi!

Kim Đại sư thở dài như có ám chỉ, sau đó nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tần Lập, trong ánh mắt tràn ngập ý khinh thường. Nhìn tiểu nhị kinh hồn chưa định đứng đó, Kim Đại sư vẻ mặt ôn hòa hỏi:

- Không sao chứ?

Tiểu nhị cảm động đến rơi nước mắt nói:

- Đại sư! Tiểu nhân không sao cả. Người này thật ghê tởm, quấy rối Đại sư thanh tu, đều là tiểu nhân sai lầm!

- Đây không trách ngươi, trên đời này có trăm loại người, người vô tri nơi nào cũng có, không cần để ý tới người như thế.

Kim Đại sư nói, nhìn Tần Lập:

- Người thanh niên, nhớ kỹ: trên đời này không phải nơi này cũng có thể tùy ý cho ngươi giương oai. Hôm nay ngươi rất may mắn, ngươi gặp phải ta. Nếu như gặp phải người tính tình táo bạo, sợ rằng hiện tại ngươi đã nằm trên mặt đất rồi. Ngươi đi đi, ta không chấp nhặt với ngươi.

Tần Lập cười khẽ, nói:

- Kim Đại sư thật là lòng dạ rộng rãi. Chẳng qua tại hạ vừa nghe nói một việc, cảm thấy rất khó hiểu, không biết Kim Đại sư có thể giải thích nghi hoặc này hay không?

- Làm càn!

Người thanh niên gọi Văn Bân nhướng mày, không nhịn được nói:

- Đây không phải nơi ngươi có thể ở, nhanh cút đi! Kim Đại sư hảo tâm không chấp nhặt với ngươi, ngươi lại còn dây dưa không ngớt. Thành Thông Thiên, không phải là nơi cho ngươi dương oai!

Tần Lập như cười như không nhìn người thanh niên Văn Bân này, như tự nói:

- Thế nào? Sợ bị ta vạch trần? Ha ha, sợ thì đừng làm chuyện đuối lý!

- Ngươi...Ngươi nói cái gì, ta không hiểu!

Sắc mặt Văn Bân hơi đổi, lơ đãng nhìn lướt qua Kim Đại sư, sau đó dũng khí hung hồn lạnh lùng nói với Tần Lập:

- Tiểu tự! Đừng không biết thức thời, cẩn thận rước họa vào thân!

Lúc này, người thanh niên họ Bành cùng cô gái vóc người nhỏ nhắn bên cạnh hắn dường như cảm giác không đúng, hai ngươi vô thức lùi ra sau.

Tần Lập cười cười, nhìn Kim Đại sư nói:

- Nếu như ngươi thật là Đại sư luyện kim, cần gì phải làm trò xiếc buồn chán này? Dịch dung không cực khổ sao? Còn nữa, trình độ luyện khí gà mờ của ngươi, những thứ này luyện ra chính ngươi không cảm thấy mất mặt sao?

Tần Lập nói, lại chuyển hướng cô gái vóc người nhỏ nhắn hỏi:

- Xin hỏi vị tiểu thư này, tất cả Linh Khí trước kia đều là cô mua ở cửa hàng này phải không? Mà lần đầu tiên, hẳn là do người này dẫn các người tới chứ?

Cô gái nhỏ nhắn kia nhìn Tần Lập, gật đầu, lại hỏi:

- Ngươi có ý gì? Văn Bân cùng sư huynh ta là hảo bằng hữu, ngươi đừng có chia rẽ nha!

Văn Bân gật mạnh đầu, nhìn Tần Lập tức giận nói:

Tiểu tử! Ngươi chán sống rồi phải không? Dám tới thành Thông Thiên dương oai, chúng ta chưa từng gặp ngươi, ngươi lại tới đây khiêu khích chia rẽ, rốt cuộc ngươi có tâm tư gì?

Người thanh niên họ Bành mặc quần xanh ngọc hơi nhăn mày lại, sâu trong ánh mắt chợt lóe qua một tia nghi hoặc rồi biến mất. Hiển nhiên, trong lòng hắn cũng không bình tĩnh như vậy, có thể là nghĩ tới gì đó.

Còn Kim Đại sư bị Tần Lập châm chọc khiêu khích nói một hồi, cũng bắt đầu phẫn nộ chỉ Tần Lập quát lớn:

- Ngươi nhanh cút cho ta! Nơi này ta không chào đón ngươi! Không nên ép ta dùng võ lực đánh đuổi ngươi đi!

Tần Lập nhe răng cười:

- Kim Đại sư! Nghe nói một thân thực lực của ngài đã đạt đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, như vậy có thể thi triển một chút cho ta mở rộng tầm mắt hay không?

- Ngươi tính là thứ gì? Tiểu tử, ngươi còn không xứng cho ta ra tay.

Kim Đại sư vuốt râu, hai mắt nửa hờ nửa khép, bộ dạng biểu hiện rất khinh thường Tần Lập.

- Ngươi còn giả trang nữa sao, không biết Kim Đại sư chân chính nhìn thấy loại giả danh lừa bịp như ngươi có thể lập tức tát chết ngươi hay không!

Tần Lập nói, thân hình khẽ động, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe một tiếng hét kinh hãi. Đợi khi mọi người mở mắt nhìn rõ xảy ra chuyện gì, tất cả không nhịn được ngây ngốc ra đó.

Trong tay Tần Lập cầm một chum râu thật dài, dính một tấm mặt mỏng như cánh ve. Mặt nạ này nhìn qua thật giống như chế bằng da người, lông mi miệng mũi, trông rất sống động!

Tới lúc này, nếu như nói người thanh niên họ Bành kia còn không nhìn ra đây là một âm mưu tỉ mỉ nhằm vào mình, vậy có thể nói hắn thật sự là ngu ngốc rồi. Tuy rằng trong lòng cực kỳ thống hận Văn Bân, nhưng lại cũng rõ ràng thế lực sư môn Văn Bân cũng không kém so với sư môn mình. Nếu thật sự náo loạn, ngoại trừ mất mặt xấu hổ, cũng sẽ không có kết quả gì tốt.

Biện pháp duy nhất, chỉ có chấp nhận ngậm bồ hòn, sau này không lui tới với hắn nữa là được.

Cô gái bên cạnh Văn Bân lúc này đột nhiên bùng nổ. Cô gái xinh đẹp thoạt nhìn ngượng ngùng nội hướng này, vẻ mặt nhìn Văn Bân không thể tin nổi, một lúc lâu mới nói:

- Văn Bân! Không ngờ ngươi vẫn luôn dối gạt ta! Ngươi nên biết rằng ta thích là ngươi, không phải là Kim Đại sư gì, cũng không phải là Linh Khí gì! Ngươi ngay cả ta cũng gạt, ngươi...Ngươi thật quá đáng!

Nói rồi, cô gái cao gầy hung hăng trừng mắt Văn Bân, xoay người bỏ đi.

Văn Bân miệng mở ra, muốn nói gì, lại ngậm miệng lại, than khẽ một tiếng. Ánh mắt một lần nữa nhìn lại Tần Lập, đã tràn ngập oán độc, lạnh nhạt nói:

- Ngươi hại ta phản bội bằng hữu, phản bội tình lữ. Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!

Kim Đại sư bên kia lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, oán độc nhìn Tần Lập, lạnh lùng nói:

- Ngươi quản chuyện ngươi không nên quản. Tiểu tử, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.

Tần Lập mỉm cười, lắc đầu lẩm bẩm:

- Đầu năm nay, kẻ giả danh lừa bịp, đều khí thế hung hồn như vậy sao?

Nói rồi, xoay người ra cửa, không thèm để ý tới ánh mắt oán độc của mấy người phía sau.

Trên thực tế, Tần Lập gây chuyện thị phi ở nơi này, thuần túy chính là cố ý, bởi vì hắn cũng không quan tâm.

Hắn hoàn toàn không biết gì về hắc bạch lưỡng đạo nơi cực Tây, cũng không biết giữa các gia tộc cùng môn phái nào trong giang hồ, cái nào là đối địch, cái nào là đồng minh. Lãnh Thu Cung cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung, mỗi nơi ở vị trí nào, Tần Lập cũng hoàn toàn không biết.

Cho nên, không bằng dứt khoát làm chút động tĩnh, quấy nước cho đục, tin rằng người Lãnh Thu Cung cùng Nguyệt Diêu Tiên Cung, thậm chí là Hải gia kia nhận được tin của hắn, đều sẽ chủ động tới tìm!

Hiện tại, Tần Lập so với năm đó càng có một loại sức mạnh cường đại. Nơi cực Tây có võ giả cảnh giới Lôi Kiếp hay không hắn không biết, nhưng cho dù có thì cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt mình!

Về phần cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, Tần Lập tự tin năm ba người cảnh giới này tới thì hắn cũng không sợ hãi!

Chính bởi vì loại sức mạnh này, mới khiến Tần Lập có một loại khí thế trước giờ chưa từng có.

Cửu Thiên Thập Địa, Duy Ngã Độc Tôn!

Nó cần yêu cầu, chính là loại khí thế và tâm tình như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status