Duy ngã độc tôn

Chương 547: Chuyện nháo lớn rồi!


Không đợi Cơ Ngữ Yên có động tác, bên kia Tây Qua cùng đám Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng đều giận tím mặt. Bọn người kia thật đúng là coi mình thành đại nhân vật, bọn họ nghĩ mình là ai chứ?

Tây Qua vừa liếc mắt thấy theo ở phía sau là hai thủ hạ tâm phúc của Hà quản gia. Hà quản gia cũng không lộ diện, chắc là ở thành Thanh Long chờ tin tức tốt của bọn họ.

Chờ sau khi thấy rõ người trên ngựa, Tây Qua lại giận không thể át. Thành viên Đại Thanh Bang năm xưa, trang phục khác nhau, không dễ phân biệt, cho nên Tây Qua hạ lệnh khiến đám người Lãnh Bình đi đặt may rất nhiều trang phục theo quy định, khiến cho chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra thân phận.

Mà đám người này, đúng là mặc quần áo Đại Thanh Bang.

Thử hỏi Tây Qua làm sao có thể không giận?

Trước tiên là ở trang viên của mình, bị một đám nô bộc nhục mạ, sau đó lại bị chính tiểu đệ của tiểu đệ của tiểu đệ mình năm xưa đánh đến cửa. Con mẹ nó, lão tử đây là làm cái gì tội nghiệt?

Thân hình Tây Qua chợt lóe, thẳng đến người mặc trang phục phó Đường chủ, như là một tia chớp lóe. Lúc ở không trung, trong tay Tây Qua có thêm một thanh đoản đao sắc bén, ánh đao chợt lóe, phó Đường chủ Vạn Tùng Trường Xuân Đường của Đại Thanh Bang đáng thương thấy một đoàn mỹ nữ, đang hưng phấn xông lên liền bị một đao của Tây Qua chém tới đầu.

Một cái đầu thật lớn quay cuồng trong không trung vài vòng, rơi xuống mặt đất, vẻ tươi cười trên mặt còn đọng lại, hào quang hưng phấn trong mắt còn không hoàn toàn biến mất.

Một đám hơn hai trăm kỵ sĩ còn không thấy rõ là xảy ra chuyện gì, phóng ngựa như điên chạy hơn trăm thước mới phục hồi tinh thần lại, đều hoảng sợ vạn phần kéo ngựa quay đầu, ngây ra như phỗng nhìn thi thể Vạn Tùng đã chết đi.

Hai tâm phúc của Hà quản gia kia phản ứng ngược lại rất nhanh, dù sao bọn họ hồi sáng đã gặp Tây Qua ra tay, biết thực lực người này rất mạnh, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới, ngay cả Vạn phó Đường chủ đều bị một đao chém bay đầu. Đây còn báo cừu cái rắm a! Chạy trối chết quan trọng hơn!

Vừa quay đầu ngựa đang định chạy trốn, thân hình Tây Qua lại chợt lóe, xuất hiện trước mặt hai tâm phúc của Hà quản gia, hai chân như tia chớp đá nát hai đầu ngựa. Hai người này từ trên ngựa ngã mạnh xuống đất, một người trong đó tại chỗ ngã gẫy cổ, gẫy hoàn toàn, ót cùng sau lưng gắt gao dính vào một chỗ, người kia thì ngã gãy một tay và một chân, nằm ở bên kia quay cuồng rên rỉ.

Một đám người của Trường Xuân Đường lúc này đều sợ tới mức hồn vía lên mây, mới vừa định chạy trốn, Tây Qua phát ra một tiếng hét to:

- Người nào dám đi?

Tiếng gầm giận dữ này ẩn chứa lực lượng tinh thần rất lớn, không ngờ đem đám người này chấn động ngã ngựa. Những chiến mã mạnh mẽ kia cũng đều hí dài ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Đám người Băng Tuyết Môn bên này thấy môn chủ đại phát thần uy, lập tức phát ra một tràng tiếng hoan hô. Này không phải là bọn họ cảm thấy khi dễ võ giả thế tục bình thường mà có khoái cảm, thật sự là đều bị nghẹn một cục tức.

Không theo chân bọn họ chấp nhặt, ngược lại bị người đánh tới cửa. Nếu không phải vì Tây Qua hạ lệnh, bọn họ đã sớm xông lên giết sạch.

Lúc này, xa xa bụi mù nổi lên bốn phía, ánh chiều tà chiếu lên người đám người kia, tỏa ra một vầng hào quang màu vàng nhạt, nhìn qua hết sức uy mãnh.

- Lớn mật! Dám chém giết ở hoàng thành, đều không muốn sống nữa sao?

Một tiếng rống giận dữ rung trời truyền đến, đám người kia còn cách nơi này ít nhất ba, năm dặm nhưng một tiếng rống này không ngờ rơi vào trong tai mọi người. Có thể thấy được thực lực người kia cũng không kém.

- Cút...

Tây Qua há miệng, gầm lên một tiếng. Chỉ thấy trong không khí một dòng khí quay cuồng, hung hăng đánh về phía người kêu hàng bên kia.

Người kia hét một tiếng ngã ngựa, đám người kia lập tức rối loạn thành một đoàn. Bởi vì đám chiến mã kia tốc độ rất nhanh, người phía sau không kịp kéo chiến mã lại, vài con chiến mã bước qua trên người kia, lập tức đạp người nọ bị thương nặng.

Người tới, không ngờ là thành vệ quân.

Tần Lập lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn, trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại cực kỳ thất vọng, thầm nghĩ:

- Triệu Tinh Hải. Chẳng lẽ ngươi cầm quyền nhiều năm như vậy, càng ngày càng thụt lùi sao?

Lúc này, đám quân binh kia đã xông tới đây, chừng ba, bổn trăm người. Người cầm đầu trên mặt mang theo lửa giận, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hoảng sợ.

Cách xa ba, năm dặm, đối phương quát một từ "Cút" không ngờ chấn động một gã võ giả Địa cấp dưới trướng mình ngã ngựa. Đây phải là thực lực thế nào?

Người cầm đầu này đúng là thành chủ thành Thanh Long, Triệu Tinh Hoành. Mặt hắn âm trầm, nhìn Tây Qua, lớn tiếng hỏi:

- Ngươi là ai? Dám ở chung quanh hoàng thành giương oai?

Tây Qua lạnh lùng cười, nhìn Triệu Tinh Hoành, trong mắt đều là khinh thường, thản nhiên nói:

- Ngươi là ai? Đến trang viên của ta làm gì?

Trong lòng Triệu Tinh Hoành hết sức phẫn nộ, mặc kệ nói thế nào, hắn cũng đường đường là con cháu hoàng thất, là thành chủ đế đô Thanh Long đế quốc khổng lồ này, quyền cao chức trọng. Ngày thường ai thấy hắn mà không lời hay ý đẹp nịnh bợ, hôm nay nếu không phải nghe phụ tá khuyên bảo, hắn thậm chí không xuất hiện ở nơi đây.

Cho nên, Triệu Tinh Hoành cố nén lửa giận trong lòng, hướng về Tây Qua hỏi:

- Trang viên của ngươi? Ngươi là Tây Qua?

- Ngươi biết ta?

Lúc này đến lượt Tây Qua có chút kinh ngạc. Hắn có thể xác định mình không biết người này, mà trang viên này, lúc Triệu Tinh Hải ban thưởng cho hắn, hắn tuy đã là Long đầu thế lực ngầm thành Thanh Long, nhưng cũng không phải ai đều biết đến hắn. Hơn nữa, người trước mắt này không phải bất kỳ người nào năm đó Tây Qua nhận biết.

Trong lòng Triệu Tinh Hoành lại thấy hồi hộp, thầm nghĩ lúc này hỏng thật rồi, hôm nay lần này thật sự không nên tới, lại càng không nên nhận tài vật của họ Hà kia.

Trong lòng đắn đo, Triệu Tinh Hoành nhìn thoáng qua những người phía sau Tây Qua, nhìn qua đều rất trẻ tuồi, nhất là những nữ tử kia một người lại đẹp hơn một người. Ánh mắt Triệu Tinh Hoành lúc này rơi vào trên người Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên, trái tim đập mạnh một hồi, cố gắng nặn ra nụ cười, lập tức xuống ngựa hướng về phía Tây Qua ôm quyền hỏi:

- Xin hỏi vị công tử bên kia, có phải là...Tần...Tần đại nhân?

Triệu Tinh Hoành thật sự không biết nên xưng hô Tần Lập là cái gì, gọi thẳng một tiếng Tần đại nhân.

Tây Qua thản nhiên nói:

- Điều này, ngươi không có tư cách biết. Quên đi, nể tình ngươi bị người che mắt, ngươi đi đi. Thu người bao nhiêu đồ vật, ta cũng không chấp nhặt với ngươi. Đi đi.

Đám người phía sau Triệu Tinh Hoành ngược lại có chút xao động. Bọn họ thân là thành vệ quân đế đô Thanh Long quốc, bối cảnh gia đình mỗi người đều không kém, ngày thường đều là hạng mắt cao hơn trán. Hiện tại thấy thành chủ bị người hò đến hét đi, một đám người lập tức có chút tức giận.

Tuy nhiên lúc này, trong đám thành vệ quân bỗng nhiên có một người xuống ngựa, nhanh chóng phi về phía Tần Lập, vừa chạy còn vừa lớn tiếng nói:

- Tần lão sư, thật sự là ngài. Tần lão sư! Lão tam, lão ngũ, hai tên ngốc các ngươi còn thất thần làm gì? Tần lão sư đã trở lại.

Trong đám người lại có hai người hưng phấn hét to một tiếng, xuống ngựa chạy về phía Tần Lập.

Lúc này, nếu Triệu Tinh Hoành còn không biết người trẻ tuổi kia là Tần Lập, hắn thật sự có thể trực tiếp đi chết cho xong. Trái tim hắn như chìm vào đáy vực, thầm nghĩ mình không phải ăn no quá bội thực sao?

Trừ bọn họ, ai còn dám ở đế đô Thanh Long quốc làm việc không kiêng nể gì? Cho dù là cường giả nơi thần bí bình thường cũng không có lá gan đó.

Bọn họ không sợ hoàng thất Thanh Long quốc, bọn họ sợ - chính là Tần Lập!

Một đám thành viên Đại Thanh Bang bên kia đều ngây ngốc tại chỗ. Cái tên Tây Qua, đối với bọn họ mà nói chính là như thần, như sấm nổ bên tai a!

Đó chính là người mà ngay cả bang chủ Lãnh Bình hiện tại cũng đều vô cùng tôn kính. Cường giả siêu cấp mạnh mẽ năm xưa thống nhất thế lực ngầm thành Thanh Long!

Mà bọn họ hôm nay không ngờ đánh tới cửa siêu cấp trâu bò này? Nhất là vừa mới rồi còn nói lời nhục mạ nữ nhân của Tần Hầu gia trong mắt dân chúng Thanh Long quốc chính là như Thần. Trong lòng những người này, ý đi chết cũng đều có.

Rất nhiều người thậm chí hung hăng cấu véo mình vài cái, muốn xem một chút có phải mình đang nằm mơ hay không. Đau đớn kịch liệt nói cho bọn họ một sự thật tàn khốc, bọn họ không nằm mộng.

Mọi thứ trước mắt, đều là sự thật.

Cũng không biết là ai trước tiên xuống ngựa. "Phịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, la lớn:

- Tây Qua đại nhân, Tần Hầu gia. Chúng ta thật sự không biết là các người. Bằng không, cho chúng ta mượn một trăm lá gan, cũng không dám tới nơi này gây sự.

Đám thành vệ quân bên cạnh Triệu Tinh Hoành lúc này rốt cục cũng hiểu được thân phận những người mà bọn họ định đến gây phiền toái, trừ bỏ một số ít người hoàn toàn không nghe nói qua về Tần Lập, những người khác mặt đều như màu đất.

Đám thành vệ quân này, gần như hầu hết đều là con cháu của nhà có bối cảnh, năm đó hoàng thất Thanh Long quốc hai lần xảy ra biến đổi lớn, đầu tiên là Thái tử Triệu Tinh Hà giết cha soán vị, sau đó Triệu Tinh Hà bị giết. Triệu Tinh Hải lên ngôi.

Kỳ thật rất nhiều người đều truyền nhau, người giết Triệu Tinh Hà chính là Tần Lập.

Nói cách khác, nếu không phải có Tần Lập, Triệu Tinh Hải căn bản không thể lên làm Hoàng đế.

Cho nên, trong lòng đám thành vệ quân giờ phút này nào còn cái gì phẫn nộ cùng bất mãn? Bọn họ đều hận mình cho tới bây giờ chưa từng tới nơi này mới tốt.

Đúng lúc này, xa xa lại bốc lên bụi mù, mặt trời lúc này đã xuống núi, sắc trời còn chưa tối hẳn, phương xa có nơi còn có một chút ánh mặt trời. Mà nghi thức kia, lại từ cách mười mấy dặm đều có thể nhìn rõ.

Triệu Tinh Hoành đặt mông ngồi dưới đất, than thở nói:

- Lúc này xong rồi!

Bởi vì nghi thức kia, rõ ràng là nghi thức hoàng gia, hơn nữa Triệu Tinh Hoành thân là hoàng thân lại liếc mắt là nhìn ra, nghi thức kia là quy mô cao nhất.

Trừ bỏ Hoàng đế, thiên hạ này tuyệt đổi không có người thứ hai có được.

Phía sau đội nghi thức của hoàng gia, phương xa lại dấy lên một đám bụi mù. Trong lòng mọi người đều suy nghĩ, hôm nay là ngày gì vậy? Không ngờ lại náo nhiệt như thế.

Đám người kia tới trước mặt đội nghi thức hoàng gia, không ngờ không có né tránh, cũng không tăng tốc độ, mà là cùng đội ngũ hoàng gia hòa vào làm một, cùng nhau tiến tới bên này.

Có thành viên Đại Thanh Bang nhìn thấy rõ, thất thanh hô:

- Trời ạ! Long đầu...còn có chín vị trưởng lão đều...đều đến cả!

Ánh mắt Tây Qua lúc này có chút dịu xuống.

Bên kia Tần Lập cười nói hàn huyên với mấy học sinh năm xưa từng dạy, cổ vũ bọn họ một phen. Mấy tên con cháu quý tộc đã trở thành thành vệ quân, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt ướt át.

Không ai biết, vị trí Tần Lập trong lòng bọn họ. Lại không ai biết, nếu năm xưa Tần Lập lựa chọn làm Hoàng đế Thanh Long quốc, bọn họ sẽ cao hứng bao nhiêu.

Tần Lập ngẩng đầu, nhìn về phương xa, cười nhàn nhạt. Trong lòng hắn ít nhiều có chút bất đắc dĩ. Triệu Tinh Hải vẫn là tìm tới đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status