Duy ngã độc tôn

Chương 582: Mọi người nhằm vào


Tần Lập không chút hoang mang đi trước, người đi theo sau hắn càng ngày càng nhiều, thậm chí có rất nhiều người thường cảm thấy được dường như có náo nhiệt để xem cũng đều theo ở phía sau.

Những người này ở tân thành Hoàng Sa tìm kiểm Tần Lập lâu như vậy, ngay cả cư dân bình thường nơi này cũng đều biêt. Hơn nữa, bọn họ cũng biết Tần Lập mà những người này muốn tìm chính là Tần Hầu gia Tần Lập thành chủ thành Hoàng sa trước kia.

Dân bản địa thành Hoàng Sa cảm tình đối với Tần Lập đều hết sức thâm hậu. Tần Hầu đại danh đỉnh đỉnh, chính là được sinh ra ở thành trấn trọng yếu phía nam Thanh Long quốc này. Từ một đứa con hoang bị người trào phúng, trở thành Đại Công tước, rồi sau này biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nhưng truyền thuyết về Tần Lập ở tòa thành này vẫn chưa từng ngừng nghỉ. Vì thế cho nên rất nhiều người muốn tìm kiếm Tần Lập đều chuyên môn lẫn lộn ở trên phố tìm kiếm hết thảy tin tức về Tần Lập.

Mà hôm nay là một ngày trọng đại. Tần Hầu gia biến mất rất nhiều năm không ngờ đã trở lại. Mặc dù năm đó trước khi Tần Lập rời đi, thân phận đã là Công tước. Nhưng những người sống lâu đời ở thành Hoàng Sa vẫn thích xưng hô Tần Lập là Tần Hầu gia, nghe có vẻ thân thiết hơn.

- Có nghe gì không? Tần Hầu gia đã trở lại. Những người thần bí kia luôn muốn tìm kiếm Tần Hầu gia, nghe nói còn uy hiếp Thân Vương A Hổ, hôm nay Tần Hầu gia đã trở lại, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn đám người không biết sống chết kia.

Một dân bản địa thành Hoàng Sa lớn tiếng nói với người bên cạnh.

- Đúng vậy, Tần Hầu gia nhất định sẽ đánh những người đó tơi bời hoa lá!

- Có nghe gi không? Tần Hầu gia hiện tại đã là thần tiên, biết pháp thuật tiên gia! Những người không biết tự lượng sức mình kia, căn bản đều là tìm chết!

- Ngay cả A Hổ bản lĩnh đều trở nên lợi hại như vậy. Tần Hầu gia nhất định lợi hại hơn.

- Hắc! Tần gia năm xưa thật sự là có mắt không tròng a. Một con cháu thiên tài như vậy không ngờ bị bọn họ xa lánh, kết quả bản thân Tần gia diệt vong. Nếu lão gia tử Tần Hoành Viễn dưới suối vàng có biết, không biết sẽ hối hận thành cái dạng gì!

Đám người đều sôi nổi bàn luận, giọng gì cũng có, nhưng không ai chú ý tới khi có người nói đến đoạn chuyện cũ này, trong đám người có hai thanh niên đầy mặt phong trần nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, trong mắt đồng thời toát ra vẻ oán độc thật sâu. Nếu Tần Lập thấy hai người này nhất định có thể liếc mắt là nhận ra bọn họ đúng là huynh đệ Tần Phong Tần Hổ đã biến mất rất nhiều năm.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu, theo đám người, tản ra đi theo sau Tần Lập đi ra hướng ngoài thành.

Nơi cách tân thành Hoàng Sa hơn ba mươi dặm là một vùng thôn dã hoang vu, người có thể tới nơi đây hơn phân nửa đều có chút thực lực, ít nhất là cấp bậc võ giả. Nhưng cho dù là như thế, cũng đều đã đủ mệt, bởi vì tốc độ những người phía trước càng lúc càng nhanh.

Phía sau còn có rất nhiều người cố chấp đi theo, dù sao loại chiến đấu cấp bậc này có thể cả đời họ cũng không có cơ hội nhìn một lần. Có thể nhìn một lần, đều là may mắn rất lớn.

Đương nhiên, cũng có người không cho là đúng. Náo nhiệt tuy rằng xem thật đã, nhưng náo nhiệt đồng dạng cũng có nguy hiểm. Nói không chừng còn đưa mạng của mình vào, vậy thì thật không đáng.

Ít nhất, gia đình A Hổ là không có người nào đến xem trận náo nhiệt này. Bởi vì A Hổ biết rõ loại chiến đấu của những người cảnh giới như Tần Lập đáng sợ cỡ nào. Cho dù là một tia dư lực đều có thể đánh người thường thành tro, càng đừng nói đến xem ở khoảng cách gần như vậy.

Tần Lập thấy phía sau còn có rất nhiều người đi theo, trong đó có rất nhiều người vừa nhìn đã biết là cư dân thành Hoàng Sa, không khỏi than nhẹ một tiếng, thầm nghĩ:

- Tụ tập vây xem, các ngươi thật không biết là nguy hiểm cỡ nào a!

Chung quy không muốn liên lụy người vô tội, Tần Lập quay đầu lại, đứng tại chỗ nhẹ giọng nói:

- Các vị. Nếu muốn xem náo nhiệt, xin mời trở về đi. Chiến đấu đao thương không có mắt, thương đến các ngươi thật không tốt lắm đâu!

Tần Lập nói xong, cũng biết những người này sẽ không tin tưởng, một ngón tay chỉ gốc đại thụ ngoài trăm thước, to chừng ba bốn người ôm trọn.

Một tia màu tím bắn ra, vô thanh vô tức chìm sâu vào gốc đại thụ kia. Có không ít người thực lực không cường đại bao nhiêu vừa muốn nói lời cười nhạo Tần Lập lại đột nhiên nghe thấy rất nhiều người cả kinh hô thành tiếng.

Chỉ thấy gốc đại thụ kia đã chậm rãi đổ nhào hướng bọn họ!

Bọn họ cách gốc đại thụ này tuy chừng trăm thước, nhưng gốc đại thụ chọc trời này lại cao hơn trăm thước, nếu không né tránh khẳng định sẽ bị gốc đại thụ này đập vào. Đám người lập tức phát ra tiếng thét kinh hoảng, rất nhiều người hốt hoảng chạy ra xung quanh.

Tần Lập lại chỉ một ngón tay, gốc đại thụ đã ngã xuống một nửa này vô thanh vô tức hóa thành bụi phấn đầy trời, bay lả tả rơi xuống!

Đám người phát ra một tiếng kinh hô không thể kiềm chế, rất nhiều người đều bị dọa ngây người. Nhưng lại có càng nhiều người hưng phấn, bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng thần kỳ như vậy.

Đừng nói bọn họ, ngay cả rất nhiều võ giả ở nơi thần bí vốn định đục nước béo cò, thấy chiêu thức này của Tần Lập đều bắt đầu rút lui có trật tự.

Thủ đoạn như vậy, ngay cả bọn họ đều chưa từng nghe thấy chứ đừng nói là thi triển ra.

Tần Lập lộ ra chiêu thức này, thứ nhất là không muốn liên lụy đến dân chúng vô tội thành Hoàng Sa. Bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi, không hiểu được có nguy hiểm. Thứ hai, cũng là vì kinh sợ một ít đám đục nước béo cò, cảnh cáo bọn họ không nên nghĩ quá nhiều, quá tốt. Nếu muốn chiểm được bảo vật trên người ta, các ngươi cũng phải suy nghĩ một chút, mình có tư cách đó hay không!

Quả nhiên, sau khi chứng kiến chiêu thức này của Tần Lập, rất nhiều võ giả đang xoa tay, đều âm thầm lùi bước về phía sau. Hai huynh đệ Tần Phong Tần Hổ trong đám người, trong mắt cũng đều tràn ngập hoảng sợ, sau đó là đầy vẻ tuyệt vọng. Bọn họ không nghĩ tới, khi bọn họ tự cho là có được kỳ ngộ, có thực lực rất mạnh có thể giết chết Tần Lập để giải mối hận trong lòng. Tần Lập cũng đã trở thành một kẻ cao đến mức bọn họ không thể với tới!

Ngay như chiêu vừa rồi Tần Lập đánh lên người bọn họ, kết quả tuyệt đối không tốt hơn gốc cây kia.

Tần Lập tiếp tục đi về trước, lúc này người đi sau Tần Lập đã không còn nhiều như vậy nữa!

Lại đi về trước hơn mười dặm, đến vùng trung tâm hoang dã. Tần Lập dừng lại, quay đầu nhìn hơn trăm người theo kịp, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh thản nhiên, nói:

- Xem ra, vẫn không hề ít kẻ không sợ chết. Trừ Hải gia cùng dòng tộc Thánh Hoàng, những người còn lại, ta và các ngươi có cừu oán sao?

Trong đám người có một lão già vẻ mặt khinh thường nhìn Tần Lập, đồng dạng cười lạnh nói:

- Loại bại hoại như ngươi, người người đều nên diệt trừ!

- Nói như rắm!

Xà Xà mặt lãnh khốc, hai mắt bắn ra hai luồng hào quang bắn thẳng hướng lão già này.

Lão già này đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết:

- Mắt, mắt của ta. Ta không nhìn thấy gì cả. A! Ai làm? Mắt của ta như thế nào không nhìn thấy gì?

Bên cạnh lão già có mấy người lập tức vẻ mặt phẫn nộ nhìn Xà Xà, trong đó một trung niên cắn răng nói:

- Hay cho con tiện nhân, không ngờ ác độc như thế. Còn nói những chuyện kia không phải các ngươi làm? Giết các ngươi, là thay trời hành đạo!

- Đúng vậy. Năm năm trước các ngươi đánh vào nơi thần bí của Thiên Tiêu Các chúng ta, cướp bảo vật trấn phái của Thiên Tiêu Các chúng ta, lại đả thương rất nhiều người. Tần Lập, ngươi dám thừa nhận đó là do ngươi làm hay không?

- Tám năm trước ngươi tiến vào nơi thần bí của Hải Phái chúng ta, cường bạo (dùng sức mạnh cưỡng hiếp) hai thị nữ, lại đánh chết mười mấy đệ tử Hải Phái chúng ta. Tần Lập, tội danh này, ngươi dám thừa nhận hay không?

- Mười hai năm trước, ngươi tiến vào Thiết Phù Đồ Phái chúng ta, đánh cắp bí tịch vô thượng chiến kỹ Thiết Phù Đồ chúng ta cùng với hơn trăm vạn linh thạch, vô số thiên tài địa bảo. Tần Lập, ngươi có dám nhận?

- Tần Lập. Ngươi hủy vườn dược liệu Thánh Hoàng lĩnh vực chúng ta, cướp đi dược liệu cực phẩm mười mấy vạn năm, đánh thương đánh chết nhiều người của Thánh Hoàng lĩnh vực chúng ta. Thánh Hoàng lĩnh vực chúng ta chẳng những muốn ngươi giao trả bảo vật ngươi cướp đoạt, còn muốn mang đầu ngươi trở về!

Một đệ tử trẻ tuổi của Thánh Hoàng lĩnh vực lạnh lùng nói.

- Tần Lập. Hải gia ta với ngươi không oán không cừu, chỉ vì ngươi có chút xung đột với tuyệt thế thiên tài của Hải gia ta trong chiến đấu, ngươi liền ngông cuông nói muốn tiêu diệt toàn bộ Hải gia ta. Nghe những chuyện ngươi đã làm đi. Tần Lập, ngươi chính là một bại hoại tội không thể tha. Hôm nay Hải gia ta, nói không chừng muốn thay các huynh đệ giang hồ, ra tay xử lý bại hoại ngươi!

Một danh túc kỳ tài của Hải gia hiên ngang lẫm liệt nói ra lời bọn họ đã học thuộc mấy tháng qua.

Sau khi danh túc kỳ tài Hải gia nói xong, hơn trăm người này trầm trồ khen ngợi, từng người đều hưng phấn bừng bừng. Bọn họ không tin nhiều người như vậy còn không thể bắt sống Tần Lập, về phân những người bên cạnh Tần Lập, đã bị đám người nóng đầu này cố ý xem nhẹ bỏ qua.

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cùng đám Lãnh Dao, Cơ Ngữ Yên rất hứng thú nhìn đám người kia nêu tội trạng Tần Lập, nhất là những gia tộc môn phái cùng xuất hiện mà trước giờ chưa từng có xung đột với Tần Lập, từng người đều thần tình bi thống kể lại tội ác Tần Lập, nhìn mà muốn cười thật to.

Trước kia nói lật ngược phải trái, chỉ hươu bảo ngựa, lẫn lộn đen trắng, những chuyện này đều biết là có nhưng cũng rất ít người lại nghĩ đến loại chuyện này có một ngày sẽ gặp phải trên người mình.

Tần Lập càng không nghĩ tới, những gia tộc cùng môn phái đến từ các nơi thần bí không ngờ đều vô sỉ như thế, đem những tội danh chưa từng có kia, từng cái từng cái gán lên đầu mình.

Nghĩ rồi, khóe miệng Tần Lập lộ ra một tia tươi cười quỷ dị. Võ giả sau khi tu luyện đến cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, linh thạch tiêu hao tương đương kinh người. Tần gia tuy rằng có hai mỏ khoáng linh thạch nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao cung cấp cho những người bên cạnh Tần Lập.

Đến nay, trừ trong tay Tần Lập còn có hơn một ngàn linh thạch cực phẩm, mấy vạn linh thạch thượng phẩm, trong tay những người khác đều rất túng quẫn.

Nếu không có đan dược của Lãnh Dao cung ứng từ đầu chí cuối, chỉ sợ việc tăng lên thực lực những người này đều ở vào trạng thái đình trệ!

Tần Lập không phải không nghĩ lấy ra bản đồ Thái cổ, sau đó tìm kiếm nơi thần bí, tìm mỏ khoáng linh thạch bên trong. Tuy nhiên, một là không trích ra thời gian, thứ hai là Tần Lập cũng không muốn xảy ra xung đột với dân bản địa bên trong những nơi thần bí đó.

Tần Lập tự nhận không phải là người tốt gì, nhưng cũng không làm ra chuyện ỷ thế hiếp người này. Chuyện này, trước giờ vẫn để đó không nói đến. Nhưng những người ngày hôm nay, chừng bảy tám nơi thần bí, không chút quan hệ nào với hắn, không ngờ không biết sống chết tới tận cửa. Điều này làm cho Tần Lập cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời không kìm nổi cười rộ lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status